Lửng Mật Ở Tinh Tế - Mộc Hề Nương

Chương 32

Mọi người thở dài thườn thượt với tướng quân Ryan: "Tan chợ thôi, chẳng có gì vui."

Nghe vậy là biết họ chỉ muốn tới để hóng chuyện.

Diệp Hoan Hỉ biết được tin tức muộn hơn, dẫu sao người nghiện nghiên cứu vẫn thường xuyên quên mất thời gian trong quá trình làm việc. Chờ lúc cô nàng ra khỏi phòng nghiên cứu xem hết một lượt tất cả các video phát sóng trực tiếp của anh Hoan thì mới chợt phát hiện ra, tính cả hôm nay là đã hai ngày liền chủ kênh không mở phát sóng trực tiếp, huống chi đây còn là thời khắc biến thành hình thú quan trọng của anh Hoan.

Chú lửng mật con ngốc ngốc đáng yêu, bây giờ không hít thì đời này đừng mong có cơ hội nào nữa.

Vì thế Diệp Hoan Hỉ cũng hấp tấp chạy tới: "Ông nội, cháu gái nè!"

Âm thanh vang vọng khắp tầng cao nhất của tòa nhà Silver Horn.

Rầm một phát, Diệp Hoan Hỉ đá cửa, không chỉ thấy ông nội đáng kính của mình mà còn cả người cha già và người anh cả mà cô vô cùng kính yêu bên trong.

"Yo, đều ở đây à."

Đại diện ba thế hệ có mặt trong phòng: "..."

Tướng quân Ryan nhìn sắc mặt họ mà không hiểu, đứng ngoài cửa ngó vào thấy bầu không khí có vẻ khá hơn nhiều bèn nhanh chóng đưa tin: "Nguyên soái, tôi phát hiện ra một người mới có tiềm lực lắm, cả võ thuật và thể lực đều có khả năng bộc phát cao. Nếu bồi dưỡng tử tế thì chuyện ngồi lên vị trí Đại tướng cũng không phải là không thể."

Cấp cao nhất trong quân đội là Nguyên soái, dưới Nguyên soái là Đại tướng.

Bây giờ thiên hà đã bước vào thời đại hòa bình, chức vị Nguyên soái có lẽ sắp bị bãi bỏ, ngăn cách thế hệ Diệp Đại Nguyên soái với các thế hệ tiếp sau. Do đó, quân hàm cao nhất sẽ là Đại tướng.

Tính tình Ryan thẳng thắn kiêu ngạo, có rất ít người được ông để vào mắt. Lần này ông còn đặc biệt nhắc đến một người mới khiến những người có mặt cảm thấy có chút hứng thú.

Diệp Đại Nguyên soái ý bảo ông nói ra danh tính người đó.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng

2. Họa Gió Tô Mây

3. Con Chó Của Pavlov

4. Cùng Tấn Trường An

=====================================

Tướng quân Ryan hưng phấn nói: "Tôi đoán cậu ta là một học viên quân sự, đã cho người đi điều tra. Tôi bắt gặp cậu ta trên phát sóng trực tiếp, lúc đầu còn tưởng nói ngoa, ai dè lại có bản lĩnh thật. Tôi cho mọi người xem ảnh cậu ta ——"

Thật ra chỉ với một vài từ khóa là có thể đoán được tướng quân Ryan đang nói đến người nào, nhưng lúc ông móc ảnh chụp ra cho nhìn, người Diệp gia vẫn nín lặng một lúc.

Tướng quân Ryan vẫn không hiểu: "Tôi muốn tự mình dẫn dắt cậu ta để về sau kế thừa Quân đoàn số 6!"

Nhóm thân binh ngoài cửa lại trơ mắt liếc nhìn tướng quân Ryan bị đá bay ra, sau đó lại giả vờ bận rộn như không có chuyện gì.

Mỗi ngày đều có người bị đá ra khỏi cửa phòng Diệp Đại Nguyên soái, quá bình thường, họ quen rồi.

Tướng quân Ryan ngơ ngác ngồi, không hiểu tại sao mình lại bị đá ra ngoài.

Có lẽ là do ông phát hiện được một cậu trai có thiên phú làm Diệp Đại Nguyên soái nhớ tới cậu hai Diệp gia không thể tiến hóa nên mới hành động bột phát vậy thôi.

Tướng quân Ryan tự cho là mình đã phân tích rõ nguyên nhân khiến người Diệp gia kích động, liền tự đứng lên sải bước rời đi.

Ông vẫn chưa từ bỏ ý định mượn sức người mới có tiềm lực kia đâu.

Diệp Đại Nguyên soái phủi bụi trên người mình, xua tay đuổi tất cả mọi người đi.



Cháu trai ngoan bị người ta nẫng mất, ông nội đã đau lòng lắm rồi. Giờ lại còn có cái thằng thô kệch không đầu óc đến trước mặt ông oang oang nói muốn đào cháu trai đi, ông nội tỏ vẻ tức không chịu được nữa.

Vì cú đá như sấm chớp của người cha già kính yêu, Diệp Thượng tướng đột nhiên nhớ tới Sở tâm thần thích phát sóng trực tiếp huấn luyện cấp dưới mà như bị một tia sét bổ thẳng xuống đỉnh đầu.

Ông còn định che chở anh Hoan dưới cánh chim của mình, từ nay trở đi sống một cuộc sống cha hiền con hiếu đầy hạnh phúc.

Nhưng mà từ trước đến nay chưa ai có thể đoạt được người từ tay Sở tâm thần, đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, Diệp Thượng tướng cảm thấy cực kỳ lo lắng áp lực.

Trên thực tế, Diệp Triều Hoan và Diệp Hoan Hỉ còn chưa được trực tiếp tiếp xúc với Quân đoàn số 10, họ mới chỉ nghe nói thoáng qua về quân đoàn này. Bởi vậy họ cũng không biết Sở Tranh —— thân là Quân đoàn trưởng Sở Tranh.

Cho nên mới trước mắt thôi còn chưa biết mình đã bị cạy góc tường, lòng vẫn âm thầm tính kế, định nhanh chân giành lấy em trai đón về làm thuộc hạ của mình, từ nay về sau sống một cuộc sống anh em hòa thuận / chị em một lòng đầy hạnh phúc.

- --

Kim Dao nhanh chóng bước vào phòng chờ của tiểu đội, đưa cho Đường Hành Quân và Tô Nha xem thông báo do tổng hành dinh đưa cho mình rồi hưng phấn nói: "Thành công, đúng là thành công rồi! Quân đội giao nhiệm vụ lần này cho chúng ta, hahahaha, đám người bên trường quân đội thứ hai chắc là lại tức chết rồi."

Đường Hành Quân và Tô Nha liếc nhau một cái, không tỏ ra ngạc nhiên trước tin tức này như thể đã sớm nằm trong kế hoạch của bọn họ.

Tô Nha nằm trên sô pha lướt thực tế ảo, thật sự coi thường dáng vẻ nhỏ nhen của Kim Dao liền nhếch môi cười giễu: "Với tầm nhìn của cô, đúng là chỉ nhìn đến được trường quân đội thứ hai."

Kim Dao nhíu mày không vui: "Cậu có ý gì?"

Tô Nha khịt mũi, lười đáp lời Kim Dao.

Nói thật, nếu không phải do Kim Dao là học viên hệ Phá tập hiếm hoi, hơn nữa lại có năng lực không thể xem nhẹ thì cậu ta sẽ chẳng bao giờ thèm để ý để ý đến cô ả. Cố làm ra vẻ, ôm chân quyền quý, thích giả bộ nhu nhược, tất cả những điểm này đều khiến Tô Nha thấy khó chịu.

Tô Nha ghét Kim Dao, Kim Dao cũng ghét cậu ta vô cùng.

Kim Dao liếc Tô Nha bằng ánh mắt cực kỳ coi thường và mất kiên nhẫn, lại quay ngoắt thái độ tỏ ra vui cười với Đường Hành Quân: "Cũng nhờ có anh Hành Quân thông minh, biết hôm đó tướng quân Ryan tới nên mới diễn trước mặt ông ta."

Đường Hành Quân ngẩng đầu, gương mặt ôn hòa nhưng giọng điệu có vẻ nghiêm khắc: "Kim Dao, hôm đó tôi và Tô Nha thật sự hành động theo cảm tính."

Hôm đó cả hai người họ đều bị Polly trừng phạt.

Sắc mặt Kim Dao thay đổi, ngượng ngùng đáp: "Em biết rồi."

Đường Hành Quân cúi đầu đọc văn kiện.

Tô Nha liếc một cái, cười trào phúng và nhìn ra chỗ khác.

Ngày đó đúng là họ diễn kịch, tính cách tướng quân Ryan ngay thẳng, đồng thời chỉ biết tuân theo quy tắc không hiểu ứng biến linh hoạt. Bản thân ông cũng coi trọng những người giống mình nên họ mới tự biên tự diễn ra cảnh hôm đó.

Kim Dao cũng biết, nhưng cô ả chưa hiểu hết tất cả.

Đối thủ của họ không phải trường quân đội thứ hai mà chính là nhóm tân sinh viên của trường quân đội thứ nhất.

Tuy rằng nói quân đội sẽ chọn một trong hai trường để hoàn thành nhiệm vụ giao xuống, nhưng trên thực tế, để tuyển ra nhân tài và đảm bảo cân bằng, nhiệm vụ của quân đội được tuyên bố công khai. Chỉ có một điểm phá lệ, đó là quân đội thường phái người âm thầm xuống hai trường quân đội để chọn lựa.

Quả thật nhiệm vụ lần này thuộc về trường quân đội thứ nhất, nhưng thật ra không nhất định phải thuộc về tiểu đội xuất sắc nhất trong số các nhóm tân sinh viên.

Ngôi trường này có rất nhiều tân sinh viên tài giỏi, họ cùng lắm cũng chỉ được coi là hơn các đội khác một chút.

Huống chi, người lựa chọn học viên thực hiện nhiệm vụ thường sẽ tổng hợp thực lực các nhóm một cách tương đối rồi mới lựa ra tiểu đội mà mình vừa ý nhất.

Cho nên đối thủ lần này của họ không phải trường quân đội thứ hai, mà là những người xuất sắc trong các nhóm tân sinh viên.

Kim Dao thân là học viên hệ Phá tập nhìn không thấu, ngược lại là... Tô Nha liếc Đường Hành Quân rồi rời mắt đi, nhìn chằm chằm vào chương trình thực tế ảo như có gì suy tư.

Kim Dao thấy không ai để ý đến mình liền ho nhẹ vài cái, thu hút sự chú ý của họ rồi mới nói: "Chúng ta cần phải thảo luận chiến lược, nhiệm vụ lần này liên quan đến lý lịch để chúng ta có thể gia nhập quân đội trong tương lai."

Tô Nha không quan tâm ả.



Kim Dao thấy thế thì tức lắm.

Đường Hành Quân thở dài, nói lời ba phải như một người anh hiền lành thân thiện: "Kim Dao, cô nói đi. Tôi cùng Tô Nha sẽ nghe cô sắp xếp."

Học viên hệ Phá tập có thiên phú không tầm thường với việc hoạch định chiến lược quân sự, mà chiến lược lại là điểm mấu chốt trong trận chiến.

Cho nên mỗi một học viên Phá tập đều là của quý.

Bản thân Kim Dao đã có ấn tượng tốt với Đường Hành Quân nên cũng nhanh chóng nguôi ngoai. Trừng mắt liếc Tô Nha ngạo mạn, cô ả thầm nghĩ, sau khi tốt nghiệp vào được quân đội ả sẽ khiến Tô Nha đẹp mặt.

"Nhiệm vụ lần này là làm người phụ trách an toàn cho cuộc thi cơ giáp tổng hợp mỗi năm một lần của học sinh tiểu học hành tinh Hòa Bình, hợp tác cùng quân đội và cả đội bảo an thành phố. Cho nên chúng ta..."

Kim Dao chậm rãi giảng giải, nhân lúc đó Tô Nha nhìn về phía Đường Hành Quân.

Thật ra vẻ ngoài Đường Hành Quân không tồi —— ngoại hình của loài người thời đại thiên hà đều rất đẹp, nhưng cái khác biệt vẫn do khí chất của anh ta là chủ yếu, dịu dàng như gió xuân, khiến người ta vô thức có thiện cảm.

Nhưng mà ——

Tô Nha rời mắt, im lặng cười mỉa.

Dịu dàng không phải là từ để hình dung học viên hệ Bạo phá.

- --

Máy truyền tin của Vương Thịnh nhận được tin nhiệm vụ lần này của quân đội được giao cho trường quân đội thứ nhất, y nói lại với A Á và Hứa Duy Nhất.

Hai người nghe xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt, A Á chỉ thích tìm người so đấu, Hứa Duy Nhất lại chỉ đam mê chế tạo máy móc vũ khí. Họ đều không quan tâm mấy đến nhiệm vụ của quân đội.

Vương Thịnh còn bổ sung: "Giống như phán đoán ban đầu, nhiệm vụ lần này hẳn là thuộc về trường quân đội thứ nhất. Nhưng không ngờ là cho nhóm Đường Hành Quân."

A Á xoa con dao quân dụng của mình, mắt điếc tai ngơ.

Hứa Duy Nhất nghe vậy lại cười nhạo: "Tâm tư Đường Hành Quân thâm trầm, người phụ trách khảo sát chắc chắn bị lừa rồi."

Vương Thịnh: "Tuy nói vậy nhưng Đường Hành Quân thật sự có năng lực. Anh ta là học viên hệ Bạo phá nhỉ? Tỏa sáng quá mức."

Làm một học viên hệ Bạo phá nhưng người khác chỉ chú ý đến anh ta mà bỏ qua Kim Dao, lúc nào cũng tỏ ra nhẹ nhàng mềm mỏng, lại khá nổi tiếng trong nhóm học viên mới.

A Á thờ ơ nói: "Anh ta là đội trưởng."

Ý trên mặt chữ, tỏa sáng quá mức cũng sẽ không khiến người khác để ý nhiều. Dù gì trong một tiểu đội, đội trưởng mới là vai chính. Giống như trong một đội quân không ai để ý đến binh lính vậy.

A Á: "Cuộc thi đấu lần trước thất bại, định khi nào cử hành lần nữa?"

Vương Thịnh: "Tháng tư năm sau. Thi với cả các khóa trước và năm học viện quân sự lớn nữa. Thực hiện hệ thống đào thải trực tiếp."

Trường quân đội ở ba hệ thiên hà trung tâm không chỉ có hai mà có rất nhiều, chỉ là có ít người tài hơn. Nhưng cứ mỗi 5 năm, cả năm trường quân đội sẽ tổ chức một cuộc thi đấu tổng hợp.

Không chỉ có học viên thi với nhau mà còn là một cuộc thi xếp hạng các trường quân đội.

Năm trường cùng tham gia thi đấu, hai trường thứ năm và thứ sáu thi với nhau, đạt được vị trí lại tham gia thi với các trường quân đội xếp trước nó. Bằng phương pháp này, các trường xếp hạng cao sẽ nhận được tài nguyên nâng đỡ tương đối lớn từ thiên hà.

Trường quân đội thứ nhất, thứ hai tương đối kỳ lạ. Mấy trăm năm qua liên tục đoạt chức quán quân, á quân, vốn nên có tài nguyên sung túc nhưng lại cố ý đặt trụ sở ở hành tinh hoang và hung vực - hai hành tinh lớn nhưng thiếu thốn tài nguyên.

Thật ra Hứa Duy Nhất rất ngạc nhiên: "Sang năm lại tổ chức? Vậy là sự cố lần này có nội tình khác rồi."

Giữa hai trường quân đội lớn sóng gió mãnh liệt, hai bên rình nhau như hổ rình mồi, sao có thể từ bỏ xếp hạng thi đấu mỗi năm một lần? Trừ khi sự cố đó vẫn còn nội tình họ không rõ, bất đắc dĩ phải bỏ bảng xếp hạng đến năm sau lại tranh.

Phải biết rằng, trường quân đội xếp hạng đầu sẽ giành được đặc quyền trong cuộc thi đấu tổng hợp.

Vương Thịnh: "Có liên quan đến tổ chức khủng bố."