Long Đồ Án
Quyển 2 Chương 33: Anh họ này không đơn giản
Triển Chiêu có muốn giả như không nghe thấy cũng không được, bởi vì Bạch Ngọc Đường nghe thấy rất rõ ràng.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua…. Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người.
Người này tối qua Hắn đã gặp rồi, chính là người cùng với Triển Chiêu ở nơi đó, cử chỉ rất thân mật, có điều, buổi tối không thể thấy rõ diện mạo, lúc này nhìn rõ, thật rất có khí độ.
Chỉ là… không hiểu sao lại Bạch Ngọc Đường có cảm giác như từng có quen biết vậy, có phải trước kia đã từng gặp qua hay không? Thế nhưng người có cảm giác mạnh như vậy nếu như thực sự có tồn tại trong ký ức của Hắn, trước đây nếu như Hắn đã từng gặp qua, cho dù chỉ gặp một lần khi nhỏ thì dựa vào trí nhớ của Hắn, tại sao vẫn không thể nhớ ra là ai chứ?
“Hắn là….” Triển Chiêu vừa nghĩ đến hai chữ ‘anh họ’ là lại bị tắc lại.
“Ta là anh họ của nó.”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, quay đầu lại…. Ân Hậu đã đến bên cạnh Hắn rồi.
Triển Chiêu trừng mắt liếc hắn một cái.
Trong lòng Bạch Ngọc Đường cũng lộp bộp mấy tiếng – Hắn tới khi nào?
Triệu Phổ đứng ở ngoài cửa cũng nhíu – Vị anh họ này của Triển Chiêu có địa vị gì? Thân pháp lại nhanh như vậy!
Tiểu Tứ Tử càng hiếu kỳ hơn, bám lấy chân Triệu Phổ mà ngó vào bên trong, vừa rồi Đại Miêu ‘hưu’ một cái liền đã biến mất tăm hơi, biết bay sao?
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Ân Hậu một cái, vừa mới nhìn qua đã có thể biết được người này không phải hạng hời hợt đâu, sâu không lường được.
Bạch Ngọc Đường cũng không phải loại ngu ngốc, cũng có chút hoài nghi thân phận của hắn – Anh họ của Triển Chiêu sao? Chưa từng nghe qua Triển Chiêu có anh họ nào, hơn nữa với tuổi tác của hắn lại có võ công cao như vậy, tại sao lại không hề nghe tiếng trên giang hồ?
Mà lúc này, Ân Hậu lại đang nghiêm túc đánh giá Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới đây.
Ân Hậu vừa xem lại vừa tấm tắc trong lòng, quả nhiên là đồ đệ của Thiên Tôn có khác, thực giống quá…. Đương nhiên, nhìn qua có vẻ thành thật hơn Lão quỷ kia nhiều, lại hoàn toàn vô biểu tình a? Lạnh như băng thế này không phải sẽ rất buồn chán sao?
Ân Hậu thấy được Triển Chiêu đang chứa cả bụng khí nóng, đang đẩy hắn một cái đây, ý là cảnh cáo – Làm gì mà nhìn lâu như vậy!
Ân Hậu nhướng mi – Đương nhiên là phải nhìn lâu một chút rồi! Liên quan đến chuyện trọng đại mà.
Bạch Ngọc Đường hơi hơi gật đầu, xem như chào hỏi, cũng không có bất cứ phản ứng lớn nào. Tuy rằng là họ hàng của Triển Chiêu, có điều Hắn cũng không thể nhiệt tình nổi, hẳn là do tính cách đi, hơn nữa, hôm qua Hắn không có ngủ ngon, hôm nay lại nhiều việc cho nên cảm thấy rất miễn cưỡng, chuẩn bị ra ngoài ăn thì hơn.
Mọi người chỉ thấy Bạch Ngọc Đường gật đầu rồi bước đi.
Triển Chiêu buồn bực – Tinh thần không tốt sao?
Ân Hậu khoanh tay nheo mắt lại – Tiểu tử này, lãnh đạm như vậy?
“Này!” Ân Hậu nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu: “Là cái hũ nút à?”
Triển Chiêu nhíu mày: “Hẳn là vì chuyện của Phái Thiên Sơn mà lao tâm đi.”
Ân Hậu buồn bực: “Phái Thiên Sơn có chuyện gì?”
Triển Chiêu đem chuyện mấy cao thủ đã chết, chuyện luận võ cùng có người ngoài tới đại khái nói qua một lần.
Ân Hậu cười cười: “Ai, lát nữa ta và ngươi lên Thiên Sơn xem náo nhiệt đi!”
Triển Chiêu cảnh giác: “Người cũng phải đi quấy rối sao?”
“Sao có thể a, ta đến giúp đỡ!” Nói xong, Ân Hậu bước lên trước: “Bạch Hiền đệ!”
Triển Chiêu thiếu chút sặc nước miếng – Không được gọi Hiền đệ! Kém bối phận nhiều!
Ân Hậu đuổi theo Bạch Ngọc Đường, duỗi một tay qua nhẹ nhàng khoác vai Hắn: “Hiền đệ thuộc môn phái nào a?”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn cái tay đặt trên vai mình của hắn, hơi nghiêng người tránh ra một cái, mở miệng: “Phái Thiên Sơn!”
“À…. Là đồ đệ của Lục Phong sao?” Ân Hậu cười.
Bạch Ngọc Đường cũng không nhiều lời, chỉ hỏi: “Ngươi biết Lục Phong?”
“Không biết, nghe nói thôi.” Ân Hậu cười thầm…. Tiểu tử này rõ ràng là trưởng bối của Lục Phong, bị nói thành vãn bối cũng không có giải thích, tính cách đúng là rất thú vị.
Triệu Phổ cùng Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đi ở phía sau, nhìn nhau một cái – Vị anh họ này của Triển Chiêu, tại sao mỗi lúc đối với Bạch Ngọc Đường đều kỳ dị như vậy?
Hai người quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy khuôn mặt Triển Chiêu đang trầm xuống, hình như đang suy nghĩ đối sách.
Đi tới tửu lâu đối diện Bạch phủ, mọi người gọi món chủ đạo của nơi này, Hoành thánh.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu ăn hoành thánh, hỏi: “Không phải ngươi ăn mỳ sao?”
“Khụ khụ.” Triển Chiêu tâm tình không yên, bị sặc một ngụm Hoành thánh.
Ân Hậu ngồi bên kia của Triển Chiêu, đưa tay lau ít canh dính ở khóe miệng Y, còn nói thêm một câu: “Sao ngươi từ nhỏ đến lớn ăn đều bị dính cằm hả? Bưng bát lên ăn!”
Triển Chiêu theo bản năng bưng bát lên.
Tiểu Tứ Tử cũng nhanh chóng bưng bát lên – Tâm nói, biểu ca này, giọng điệu giống hệt lúc phụ thân bé dạy dỗ bé vậy.
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Ân Hậu vừa ăn vừa múc hoành thánh trong bát của mình qua cho Triển Chiêu, lại gắp nấm hương từ trong bát Triển Chiêu ra ngoài, cảm giác… thân mật không nói lên lời.
Triển Chiêu vừa ăn hoành thánh vừa bất lực nhìn Ân Hậu một cái – Người muốn làm gì?
Ân Hậu ngậm cái thìa mà quan sát Bạch Ngọc Đường bên cạnh, khóe miệng mang theo ý cười, hình như là chơi rất vui, vì vậy không đề phòng Triển Chiêu hung hăng đạp hắn một cước.
Ân Hậu mếu máo nhìn Triển Chiêu – Tại sao ngươi lại đạp ông ngoại ngươi?
Triển Chiêu hung dữ nhìn hắn – Người còn nháo nữa đạp chết người luôn!
Tiểu Tứ Tử ngậm hoành thánh mà chớp chớp mắt – Miêu Miêu còn “mắt đi mày lại” với người khác ngoài Bạch Bạch a.
Triệu Phổ cùng Công Tôn vừa ăn hoành thánh vừa nhìn không chớp mắt, thuận tiện còn khen thủ nghệ của trù tử này một chút, hoặc là khí trời trong xanh nắng ấm hôm nay một chút.
Bạch Ngọc Đường ăn nửa chén hoành thánh, Ân Hậu đột nhiên cầm cái chai dấm mà đổ thật nhiều dấm vào bát Hắn: “Sao lại ăn nhạt như vậy a, thêm chút dấm cùng hạt tiêu mới có hương vị chứ.”
Triển Chiêu đụng hắn một chút, nói: “Hắn ăn thanh đạm.”
Thế nhưng chỉ một lát này, Ân Hậu đã đổ vào trong bát Bạch Ngọc Đường nửa lọ dấm cùng nửa lọ tương ớt, nhìn lại chén hoành thánh của Bạch Ngọc Đường lúc này đúng là “sắc hương” đậm đà, Tiểu Tứ Tử nhíu mày – Khẩu vị thật nặng đi!
Triển Chiêu xấu hổ, liền đẩy cái chén của Bạch Ngọc Đường ra: “Ta gọi cho ngươi chén khác đi!”
Bạch Ngọc Đường phất tay áo: “Không cần.”
“Ngươi ăn chén này của ta đi!” Triển Chiêu đẩy cái chén của mình qua cho Bạch Ngọc Đường.
Ân Hậu lại đẩy chén của mình qua cho Triển Chiêu: “Ăn chén của ta này!”
Triển Chiêu cúi đầu nhìn cái chén của mình, liền đem ngay cái chén hoành thánh ngũ sắc ban hoa sặc sỡ kia, ‘cạch’ một tiếng đẩy đến trước mặt Ân Hậu: “Người ăn cái này đi!”
Khóe miệng Ân Hậu co rút – Tay cũng với hết cả ra ngoài rồi!
Triển Chiêu cười lạnh – Là tự người tìm đó, ai bảo bắt nạt người khác làm gì?
Ân Hậu quẹt miệng ăn hoành thánh, đột nhiên lại xổ đến tựa ngay vào vai Triển Chiêu: “Ai nha, đau răng!”
Triển Chiêu giận nha.
Ân Hậu còn làm tới, đưa cái má tới sát Triển Chiêu: “Ta đau răng, xoa cho ta đi!”
Triển Chiêu nghĩ hay là cạo sạch râu hắn xem còn tác quái nữa không!
Tiểu Tứ Tử mở to mắt mà rất hiếu kỳ nhìn.
Triệu Phổ cùng Công Tôn vẫn tiếp tục nhìn không chớp mắt mà ăn hoành thánh – Ở đối diện quá hỗn loạn.
Triển Chiêu xấu hổ nhìn Ân Hậu vẫn nhất quyết bám lấy vai mình…. Người nóng không a! Dính chặt như vậy làm gì.
Bạch Ngọc Đường chỉ là ngẫu nhiên liếc mắt qua một cái, nhưng vẫn không có biểu tình gì như cũ.
Triển Chiêu đưa tay véo cánh tay Ân Hậu, cảnh cáo hắn – Người đừng náo loạn!
Ân Hậu trộm phiêu ánh mắt đến chỗ Bạch Ngọc Đường – Sao vẫn không phản ứng a? Ngốc như vậy?
Lúc này, ở dưới lầu lại có một đồ đệ của Phái Thiên Sơn vội vàng chạy đến, thì thầm mấy câu vào tai Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, ý bảo đã biết, buông thìa xuống, nói với mọi người: “Các ngươi từ từ ăn, ta lên Thiên Sơn trước.”
Triển Chiêu cũng ném cái thìa xuống: “Ta đi với ngươi…”
Ân Hậu kéo cánh tay Triển Chiêu: “Ta còn chưa ăn xong đâu.”
Triển Chiêu lần này giận.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vỗ vai Triển Chiêu một cái: “Ta có thể ứng phó được, ngươi còn chưa ăn được bằng nửa ngày thường mà.”
Nói xong rồi, Bạch Ngọc Đường đi theo tiểu đồ đệ kia xuống lầu.
Triển Chiêu hơi sững sờ ở đó.
Ân Hậu đột nhiên đếm đếm lượng hoành thánh Triển Chiêu vừa ăn: “Một nửa…”
“Cái gì?” Triển Chiêu có chút giận hắn.
“Lượng cơm ngươi ăn lớn hơn rồi a!” Ân Hậu mở miệng, Triển Chiêu hung dữ nhét luôn một miếng hoành thành vào miệng hắn, chính là miếng Hoành thánh vừa chua vừa cay kia.
Nhét xong rồi, Triển Chiêu cũng nhanh chóng ăn xong bát của mình, nháy mắt ra hiệu cho Triệu Phổ cùng Công Tôn một cái, nhanh chóng chạy xuống lầu đuổi theo Bạch Ngọc Đường.
Ân Hậu cầm thìa vuốt cằm, nhìn Triển Chiêu đi xa, khóe miệng mỉm cười.
Lúc này, ở cách đó không xa, có mấy đạo nhân mã hình như cũng đang đi theo hướng của Triển Chiêu, cũng tới Phái Thiên Sơn.
Ân Hậu thoáng có chút bất ngờ: “Đám con lừa trọc Thiếu Lâm Tự cùng đám Lỗ mũi trâu Võ Đang tới cũng thôi đi, sao ngay cả Trường Đông Phái cùng người của Hoàng Môn cũng đến?”
“Trường Đông phái ta đã nghe qua, không phải là môn phái giang hồ đã quy ẩn nhiều năm rồi sao?” Triệu Phổ tò mò hỏi: “Nhưng Hoàng Môn là môn phái gì?”
Ân Hậu khoanh tay nhìn đám nhân mã đi qua phía dưới: “Trường Đông phái, Hoàng Môn, Lộc Phúc lâu cùng Tư Không trại chính là Tứ đại môn phái trăm năm trước, chưởng môn nhân đều có tuổi khoảng trên dưới tám mươi rồi, đã biến mất trên giang hồ, cũng không hỏi đến thế sự. Bốn lão quỷ này cũng đến đây quan chiến sao…. Kỳ quái a!”
Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau một cái – Hắn nói cái gì? Một câu cũng không nghe hiểu.
Còn đang nói chuyện, trên bầu trời đột nhiên lại có hai con chim thật lớn bay qua, trên mặt đất cũng hiện ra hai cái bóng rất lớn.
Tiểu Tứ Tử chỉ: “Phụ thân, đó là Tiên Hạc sao?”
Công Tôn gật đầu: “Tại sao ở đây cũng có Tiên Hạc bay đến?”
Mí mắt Ân Hậu hơi nhướng lên: “Không Hạc cốc…”
Triệu Phổ buồn bực: “Đó là chỗ nào a?”
Trên khuôn mặt Ân Hậu lúc này cũng không còn vẻ tươi cười nữa, ánh mắt thâm thúy hơn, lại có vài phần như thoáng hiểu rõ: “Muốn nhân dịp Lão quỷ đi Tạ thần mà một hơi nuốt trọn Phái Thiên Sơn sao? Rõ ràng đám lão bất tử kia muốn khi dễ hậu bối đây mà!”
Triệu Phổ nghe Ân Hậu vẫn luôn lầm bầm, liền hỏi: “Cái kia, Biểu ca huynh.”
Ân Hậu quay đầu nhìn lại hắn, Biểu ca huynh sao?
Thật ra thì Triệu Phổ đã quên mất Ân Hậu tên gì rồi, liền nhắc nhở: “Hoành thánh nguội mất rồi!”
Ân Hậu cúi đầu nhìn hoành thánh trên bàn.
Lúc này, bọn Âu Dương Thiếu Chinh đã cầm mấy cái lưới đồng mà chạy lên lầu rồi: “Vương gia, tất cả đều chuẩn bị rất tốt rồi, lát nữa ăn no rồi sẽ đi bắt Kỳ Lân.”
Ân Hậu tò mò tiến đến: “Bắt Kỳ Lân gì?”
“Kỳ Lân ở đầm Bích Thủy a!” Triệu Phổ trả lời.
Ân Hậu ngẩn người, lập tức nhíu mày: “Đầm Bích Thủy lấy đâu ra Kỳ Lân?”
Mọi ngươi đều nhìn hắn: “Sao ngươi biết không có?”
“Không phải chỉ có một con rùa đen lớn sao.” Ân Hậu nhíu mày nhìn mọi người: “Các ngươi đừng có mà có ý đồ với con rùa đen đó, đó là huynh đệ của Thiên Tôn, mất rồi hắn sẽ cắn người đó.”
…
Mọi người trầm mặc, dùng một loại ánh mắt quỷ dị mà nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu nhìn thấy lưới đồng, liền đột nhiên đưa ngón tay ngoắc ngoắc Triệu Phổ: “Tiểu Qủy!”
Triệu Phổ nhướng mi.
Âu Dương Thiếu Chinh cùng Công Tôn cũng nhìn nhau – Lại gọi Triệu Phổ là Tiểu quỷ? Người này nhìn cùng lắm cũng chỉ khoảng hơn ba mươi chút thôi đi.
Triệu Phổ cũng buồn bực, có điều vẫn không biết tại sao, hắn lại rất tự giác mà tiến đến, một tiếng Tiểu Qủy này nghe cũng không thấy khó chịu.
“Phá Băng Chưởng của ngươi luyện đến thành thứ mấy rồi?”
Ân Hậu đột nhiên hỏi một câu kiến Triệu Phổ nghe xong mà cả kinh, nhíu mày: “Sao ngươi lại biết ta biết Phá Băng Chưởng?”
Ân Hậu phất tay: “Lão Phong tử kia chỉ có một cái đồ đệ là ngươi, không dạy ngươi thì dạy ai?”
Triệu Phổ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Ân Hậu: “Sao ngươi biết…”
Âu Dương Thiếu Chinh cùng Tử Ảnh và Giả Ảnh nhìn nhau một cái – Người này có địa vị gì? Sư môn của Triệu Phổ từ trước đến nay vô cùng bảo mật, ngay cả mấy huynh đệ thân cận nhất của hắn cũng không rõ ràng, nhưng mà người này lại biết?
“Mấy thành?’ Ân Hậu hỏi tiếp.
“Bảy thành.”
“À.” Ân Hậu gật đầu khen ngợi: “Không tệ a, ba mươi tuổi đã có thể luyện đến bảy thành.”
Khóe miệng Triệu Phổ giật giật: “Lão tử còn chưa đến ba mươi.”
Ân Hậu gật đầu một cái: “Cũng thế thôi!”
Triệu Phổ giận đến cái mũi cũng sắp lệch – Thế là thế quái nào?!
Ân Hậu ngoắc tay với mọi người: “Trong tay các ngươi có bao nhiêu người?”
“Khoảng năm sáu trăm đi.” Triệu Phổ nói: “Đủ đánh.”
“Vậy ổn rồi.” Ân Hậu gật gật đầu: “Dù sao ngươi cũng giỏi bày binh bố trận, đám người kia hôm nay muốn bãi bình Phái Thiên Sơn, lát nữa ta sẽ đi bảo vệ hai đứa nhỏ kia, các ngươi tới đầm sau núi, giúp ta bắt mấy lão quỷ lại.”
Triệu Phổ càng nghe càng khó hiểu: “Đứa nhỏ nào, lão quỷ gì a?”
“Tóm lại là, lát nữa ngươi bỏ mấy cái lưới đồng xuống đầm Bích Thủy, ta ném người nào xuống, các ngươi bắt lại không cho chạy là được…. Bắt người ở trong nước, chiêu Phá Băng Chưởng kia của ngươi là hữu dụng nhất.”
Nói xong rồi, cũng không thèm quan tâm Triệu Phổ có đồng ý hay không, liền xoay người lại ….
Triệu Phổ chớp mắt.
Âu Dương Thiếu Chinh dụi mắt: “Người đâu rồi?”
Nhìn lại, tung tích Ân Hậu đã không còn, mà ai cũng không rõ hắn biến mất thế nào.
“Oa…” Tiểu Tứ Tử vỗ tay: “Động tác còn nhanh hơn cả Bạch Bạch nha!”
“Vương gia.” Tử Ảnh hỏi Triệu Phổ: “Đó là ai a?”
Triệu Phổ trầm mặc một lúc lâu: “Có thể… Không phải anh họ đâu.”
“Vậy là gì?” Công Tôn tò mò.
Triệu Phổ nhíu mày: “Ừm… Giờ nhớ lại, nhìn qua Thiên Tôn cũng chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi thôi…”
“Đây là Thiên Tôn sao?” Tử Ảnh nghiêng đầu.
“Ngốc!” Giả Ảnh vỗ đầu hắn: “Là Thiên Tôn thì sao Bạch Ngọc Đường không biết được?”
“Vậy không phải Thiên Tôn thì là ai mà lại có được võ công tốt như vậy chứ?” Âu Dương khoanh tay nghĩ mãi cũng không hiểu: “Còn là anh họ của Triển Chiêu nữa?”
Lúc này hai hàng lông mày của Triệu Phổ cũng giãn ra: “Vẫn là anh họ đi.”
Nói xong, Triệu Phổ liền đứng lên lắc đầu: “Anh họ này không đơn gian a…. Triển Chiêu ngươi thật giỏi quá, thì ra lại có địa vị lớn như vậy.”
Mọi người nhìn nhau.
Triệu Phổ lại xoa cổ: “Sao lại là rùa đen mà không phải kỳ lân chứ? Thật chẳng vui chút nào!”
Lúc này, dưới chân núi Bích Thủy, các môn phái đều tụ tập ở đó, vây kín đường lên núi. Người trên núi vẫn vô tư không biết, người đến xem luận võ không ít, mà luận võ của Phái Thiên Sơn dưới sự chủ trì của Lục Phong, cũng đơn giản bắt đầu.
Lúc này Bạch Ngọc Đường đang chắp tay sau lưng đứng tại cửa cao nhất Phái Thiên Sơn, nhìn xuống đội nhân mã mênh mông kéo đến bên dưới.
“Thiếu gia.” Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi rơi xuống bên cạnh Hắn: “Người lên núi có vấn đề, lai lịch cũng không nhỏ.”
Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn chân núi mà gật đầu: “Muốn nhân cơ hội này nuốt trọn Phái Thiên Sơn sao.”
“Thiếu gia.” Nguyệt Nha Nhi có chút lo lắng.
Bạch Ngọc Đường phất tay chặn lại: “Mặc kệ người đến là ai, đều phải hảo hảo tiếp đón.”
Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi liếc mắt nhìn nhau một cái, ngầm hiểu, nói tiếng “Vâng” rồi chợt lóe, biến mất không còn bóng dáng.
Triển Chiêu chạy đến giữa sườn núi, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường đứng tại cửa, tóc đen nổi bật trên nền áo trắng, lay động theo gió càng thêm cảm khái, không biết Thiên Tôn có phải cũng có phong thái như vậy không.
Còn ở dưới chân núi, Ân Hậu khoanh tay gật đầu – Tiểu tử giỏi lắm, quả nhiên không phải đèn cạn dầu, xem ra lần này có trò hay để xem rồi.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua…. Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người.
Người này tối qua Hắn đã gặp rồi, chính là người cùng với Triển Chiêu ở nơi đó, cử chỉ rất thân mật, có điều, buổi tối không thể thấy rõ diện mạo, lúc này nhìn rõ, thật rất có khí độ.
Chỉ là… không hiểu sao lại Bạch Ngọc Đường có cảm giác như từng có quen biết vậy, có phải trước kia đã từng gặp qua hay không? Thế nhưng người có cảm giác mạnh như vậy nếu như thực sự có tồn tại trong ký ức của Hắn, trước đây nếu như Hắn đã từng gặp qua, cho dù chỉ gặp một lần khi nhỏ thì dựa vào trí nhớ của Hắn, tại sao vẫn không thể nhớ ra là ai chứ?
“Hắn là….” Triển Chiêu vừa nghĩ đến hai chữ ‘anh họ’ là lại bị tắc lại.
“Ta là anh họ của nó.”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, quay đầu lại…. Ân Hậu đã đến bên cạnh Hắn rồi.
Triển Chiêu trừng mắt liếc hắn một cái.
Trong lòng Bạch Ngọc Đường cũng lộp bộp mấy tiếng – Hắn tới khi nào?
Triệu Phổ đứng ở ngoài cửa cũng nhíu – Vị anh họ này của Triển Chiêu có địa vị gì? Thân pháp lại nhanh như vậy!
Tiểu Tứ Tử càng hiếu kỳ hơn, bám lấy chân Triệu Phổ mà ngó vào bên trong, vừa rồi Đại Miêu ‘hưu’ một cái liền đã biến mất tăm hơi, biết bay sao?
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Ân Hậu một cái, vừa mới nhìn qua đã có thể biết được người này không phải hạng hời hợt đâu, sâu không lường được.
Bạch Ngọc Đường cũng không phải loại ngu ngốc, cũng có chút hoài nghi thân phận của hắn – Anh họ của Triển Chiêu sao? Chưa từng nghe qua Triển Chiêu có anh họ nào, hơn nữa với tuổi tác của hắn lại có võ công cao như vậy, tại sao lại không hề nghe tiếng trên giang hồ?
Mà lúc này, Ân Hậu lại đang nghiêm túc đánh giá Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới đây.
Ân Hậu vừa xem lại vừa tấm tắc trong lòng, quả nhiên là đồ đệ của Thiên Tôn có khác, thực giống quá…. Đương nhiên, nhìn qua có vẻ thành thật hơn Lão quỷ kia nhiều, lại hoàn toàn vô biểu tình a? Lạnh như băng thế này không phải sẽ rất buồn chán sao?
Ân Hậu thấy được Triển Chiêu đang chứa cả bụng khí nóng, đang đẩy hắn một cái đây, ý là cảnh cáo – Làm gì mà nhìn lâu như vậy!
Ân Hậu nhướng mi – Đương nhiên là phải nhìn lâu một chút rồi! Liên quan đến chuyện trọng đại mà.
Bạch Ngọc Đường hơi hơi gật đầu, xem như chào hỏi, cũng không có bất cứ phản ứng lớn nào. Tuy rằng là họ hàng của Triển Chiêu, có điều Hắn cũng không thể nhiệt tình nổi, hẳn là do tính cách đi, hơn nữa, hôm qua Hắn không có ngủ ngon, hôm nay lại nhiều việc cho nên cảm thấy rất miễn cưỡng, chuẩn bị ra ngoài ăn thì hơn.
Mọi người chỉ thấy Bạch Ngọc Đường gật đầu rồi bước đi.
Triển Chiêu buồn bực – Tinh thần không tốt sao?
Ân Hậu khoanh tay nheo mắt lại – Tiểu tử này, lãnh đạm như vậy?
“Này!” Ân Hậu nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu: “Là cái hũ nút à?”
Triển Chiêu nhíu mày: “Hẳn là vì chuyện của Phái Thiên Sơn mà lao tâm đi.”
Ân Hậu buồn bực: “Phái Thiên Sơn có chuyện gì?”
Triển Chiêu đem chuyện mấy cao thủ đã chết, chuyện luận võ cùng có người ngoài tới đại khái nói qua một lần.
Ân Hậu cười cười: “Ai, lát nữa ta và ngươi lên Thiên Sơn xem náo nhiệt đi!”
Triển Chiêu cảnh giác: “Người cũng phải đi quấy rối sao?”
“Sao có thể a, ta đến giúp đỡ!” Nói xong, Ân Hậu bước lên trước: “Bạch Hiền đệ!”
Triển Chiêu thiếu chút sặc nước miếng – Không được gọi Hiền đệ! Kém bối phận nhiều!
Ân Hậu đuổi theo Bạch Ngọc Đường, duỗi một tay qua nhẹ nhàng khoác vai Hắn: “Hiền đệ thuộc môn phái nào a?”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn cái tay đặt trên vai mình của hắn, hơi nghiêng người tránh ra một cái, mở miệng: “Phái Thiên Sơn!”
“À…. Là đồ đệ của Lục Phong sao?” Ân Hậu cười.
Bạch Ngọc Đường cũng không nhiều lời, chỉ hỏi: “Ngươi biết Lục Phong?”
“Không biết, nghe nói thôi.” Ân Hậu cười thầm…. Tiểu tử này rõ ràng là trưởng bối của Lục Phong, bị nói thành vãn bối cũng không có giải thích, tính cách đúng là rất thú vị.
Triệu Phổ cùng Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đi ở phía sau, nhìn nhau một cái – Vị anh họ này của Triển Chiêu, tại sao mỗi lúc đối với Bạch Ngọc Đường đều kỳ dị như vậy?
Hai người quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy khuôn mặt Triển Chiêu đang trầm xuống, hình như đang suy nghĩ đối sách.
Đi tới tửu lâu đối diện Bạch phủ, mọi người gọi món chủ đạo của nơi này, Hoành thánh.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu ăn hoành thánh, hỏi: “Không phải ngươi ăn mỳ sao?”
“Khụ khụ.” Triển Chiêu tâm tình không yên, bị sặc một ngụm Hoành thánh.
Ân Hậu ngồi bên kia của Triển Chiêu, đưa tay lau ít canh dính ở khóe miệng Y, còn nói thêm một câu: “Sao ngươi từ nhỏ đến lớn ăn đều bị dính cằm hả? Bưng bát lên ăn!”
Triển Chiêu theo bản năng bưng bát lên.
Tiểu Tứ Tử cũng nhanh chóng bưng bát lên – Tâm nói, biểu ca này, giọng điệu giống hệt lúc phụ thân bé dạy dỗ bé vậy.
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Ân Hậu vừa ăn vừa múc hoành thánh trong bát của mình qua cho Triển Chiêu, lại gắp nấm hương từ trong bát Triển Chiêu ra ngoài, cảm giác… thân mật không nói lên lời.
Triển Chiêu vừa ăn hoành thánh vừa bất lực nhìn Ân Hậu một cái – Người muốn làm gì?
Ân Hậu ngậm cái thìa mà quan sát Bạch Ngọc Đường bên cạnh, khóe miệng mang theo ý cười, hình như là chơi rất vui, vì vậy không đề phòng Triển Chiêu hung hăng đạp hắn một cước.
Ân Hậu mếu máo nhìn Triển Chiêu – Tại sao ngươi lại đạp ông ngoại ngươi?
Triển Chiêu hung dữ nhìn hắn – Người còn nháo nữa đạp chết người luôn!
Tiểu Tứ Tử ngậm hoành thánh mà chớp chớp mắt – Miêu Miêu còn “mắt đi mày lại” với người khác ngoài Bạch Bạch a.
Triệu Phổ cùng Công Tôn vừa ăn hoành thánh vừa nhìn không chớp mắt, thuận tiện còn khen thủ nghệ của trù tử này một chút, hoặc là khí trời trong xanh nắng ấm hôm nay một chút.
Bạch Ngọc Đường ăn nửa chén hoành thánh, Ân Hậu đột nhiên cầm cái chai dấm mà đổ thật nhiều dấm vào bát Hắn: “Sao lại ăn nhạt như vậy a, thêm chút dấm cùng hạt tiêu mới có hương vị chứ.”
Triển Chiêu đụng hắn một chút, nói: “Hắn ăn thanh đạm.”
Thế nhưng chỉ một lát này, Ân Hậu đã đổ vào trong bát Bạch Ngọc Đường nửa lọ dấm cùng nửa lọ tương ớt, nhìn lại chén hoành thánh của Bạch Ngọc Đường lúc này đúng là “sắc hương” đậm đà, Tiểu Tứ Tử nhíu mày – Khẩu vị thật nặng đi!
Triển Chiêu xấu hổ, liền đẩy cái chén của Bạch Ngọc Đường ra: “Ta gọi cho ngươi chén khác đi!”
Bạch Ngọc Đường phất tay áo: “Không cần.”
“Ngươi ăn chén này của ta đi!” Triển Chiêu đẩy cái chén của mình qua cho Bạch Ngọc Đường.
Ân Hậu lại đẩy chén của mình qua cho Triển Chiêu: “Ăn chén của ta này!”
Triển Chiêu cúi đầu nhìn cái chén của mình, liền đem ngay cái chén hoành thánh ngũ sắc ban hoa sặc sỡ kia, ‘cạch’ một tiếng đẩy đến trước mặt Ân Hậu: “Người ăn cái này đi!”
Khóe miệng Ân Hậu co rút – Tay cũng với hết cả ra ngoài rồi!
Triển Chiêu cười lạnh – Là tự người tìm đó, ai bảo bắt nạt người khác làm gì?
Ân Hậu quẹt miệng ăn hoành thánh, đột nhiên lại xổ đến tựa ngay vào vai Triển Chiêu: “Ai nha, đau răng!”
Triển Chiêu giận nha.
Ân Hậu còn làm tới, đưa cái má tới sát Triển Chiêu: “Ta đau răng, xoa cho ta đi!”
Triển Chiêu nghĩ hay là cạo sạch râu hắn xem còn tác quái nữa không!
Tiểu Tứ Tử mở to mắt mà rất hiếu kỳ nhìn.
Triệu Phổ cùng Công Tôn vẫn tiếp tục nhìn không chớp mắt mà ăn hoành thánh – Ở đối diện quá hỗn loạn.
Triển Chiêu xấu hổ nhìn Ân Hậu vẫn nhất quyết bám lấy vai mình…. Người nóng không a! Dính chặt như vậy làm gì.
Bạch Ngọc Đường chỉ là ngẫu nhiên liếc mắt qua một cái, nhưng vẫn không có biểu tình gì như cũ.
Triển Chiêu đưa tay véo cánh tay Ân Hậu, cảnh cáo hắn – Người đừng náo loạn!
Ân Hậu trộm phiêu ánh mắt đến chỗ Bạch Ngọc Đường – Sao vẫn không phản ứng a? Ngốc như vậy?
Lúc này, ở dưới lầu lại có một đồ đệ của Phái Thiên Sơn vội vàng chạy đến, thì thầm mấy câu vào tai Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, ý bảo đã biết, buông thìa xuống, nói với mọi người: “Các ngươi từ từ ăn, ta lên Thiên Sơn trước.”
Triển Chiêu cũng ném cái thìa xuống: “Ta đi với ngươi…”
Ân Hậu kéo cánh tay Triển Chiêu: “Ta còn chưa ăn xong đâu.”
Triển Chiêu lần này giận.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vỗ vai Triển Chiêu một cái: “Ta có thể ứng phó được, ngươi còn chưa ăn được bằng nửa ngày thường mà.”
Nói xong rồi, Bạch Ngọc Đường đi theo tiểu đồ đệ kia xuống lầu.
Triển Chiêu hơi sững sờ ở đó.
Ân Hậu đột nhiên đếm đếm lượng hoành thánh Triển Chiêu vừa ăn: “Một nửa…”
“Cái gì?” Triển Chiêu có chút giận hắn.
“Lượng cơm ngươi ăn lớn hơn rồi a!” Ân Hậu mở miệng, Triển Chiêu hung dữ nhét luôn một miếng hoành thành vào miệng hắn, chính là miếng Hoành thánh vừa chua vừa cay kia.
Nhét xong rồi, Triển Chiêu cũng nhanh chóng ăn xong bát của mình, nháy mắt ra hiệu cho Triệu Phổ cùng Công Tôn một cái, nhanh chóng chạy xuống lầu đuổi theo Bạch Ngọc Đường.
Ân Hậu cầm thìa vuốt cằm, nhìn Triển Chiêu đi xa, khóe miệng mỉm cười.
Lúc này, ở cách đó không xa, có mấy đạo nhân mã hình như cũng đang đi theo hướng của Triển Chiêu, cũng tới Phái Thiên Sơn.
Ân Hậu thoáng có chút bất ngờ: “Đám con lừa trọc Thiếu Lâm Tự cùng đám Lỗ mũi trâu Võ Đang tới cũng thôi đi, sao ngay cả Trường Đông Phái cùng người của Hoàng Môn cũng đến?”
“Trường Đông phái ta đã nghe qua, không phải là môn phái giang hồ đã quy ẩn nhiều năm rồi sao?” Triệu Phổ tò mò hỏi: “Nhưng Hoàng Môn là môn phái gì?”
Ân Hậu khoanh tay nhìn đám nhân mã đi qua phía dưới: “Trường Đông phái, Hoàng Môn, Lộc Phúc lâu cùng Tư Không trại chính là Tứ đại môn phái trăm năm trước, chưởng môn nhân đều có tuổi khoảng trên dưới tám mươi rồi, đã biến mất trên giang hồ, cũng không hỏi đến thế sự. Bốn lão quỷ này cũng đến đây quan chiến sao…. Kỳ quái a!”
Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau một cái – Hắn nói cái gì? Một câu cũng không nghe hiểu.
Còn đang nói chuyện, trên bầu trời đột nhiên lại có hai con chim thật lớn bay qua, trên mặt đất cũng hiện ra hai cái bóng rất lớn.
Tiểu Tứ Tử chỉ: “Phụ thân, đó là Tiên Hạc sao?”
Công Tôn gật đầu: “Tại sao ở đây cũng có Tiên Hạc bay đến?”
Mí mắt Ân Hậu hơi nhướng lên: “Không Hạc cốc…”
Triệu Phổ buồn bực: “Đó là chỗ nào a?”
Trên khuôn mặt Ân Hậu lúc này cũng không còn vẻ tươi cười nữa, ánh mắt thâm thúy hơn, lại có vài phần như thoáng hiểu rõ: “Muốn nhân dịp Lão quỷ đi Tạ thần mà một hơi nuốt trọn Phái Thiên Sơn sao? Rõ ràng đám lão bất tử kia muốn khi dễ hậu bối đây mà!”
Triệu Phổ nghe Ân Hậu vẫn luôn lầm bầm, liền hỏi: “Cái kia, Biểu ca huynh.”
Ân Hậu quay đầu nhìn lại hắn, Biểu ca huynh sao?
Thật ra thì Triệu Phổ đã quên mất Ân Hậu tên gì rồi, liền nhắc nhở: “Hoành thánh nguội mất rồi!”
Ân Hậu cúi đầu nhìn hoành thánh trên bàn.
Lúc này, bọn Âu Dương Thiếu Chinh đã cầm mấy cái lưới đồng mà chạy lên lầu rồi: “Vương gia, tất cả đều chuẩn bị rất tốt rồi, lát nữa ăn no rồi sẽ đi bắt Kỳ Lân.”
Ân Hậu tò mò tiến đến: “Bắt Kỳ Lân gì?”
“Kỳ Lân ở đầm Bích Thủy a!” Triệu Phổ trả lời.
Ân Hậu ngẩn người, lập tức nhíu mày: “Đầm Bích Thủy lấy đâu ra Kỳ Lân?”
Mọi ngươi đều nhìn hắn: “Sao ngươi biết không có?”
“Không phải chỉ có một con rùa đen lớn sao.” Ân Hậu nhíu mày nhìn mọi người: “Các ngươi đừng có mà có ý đồ với con rùa đen đó, đó là huynh đệ của Thiên Tôn, mất rồi hắn sẽ cắn người đó.”
…
Mọi người trầm mặc, dùng một loại ánh mắt quỷ dị mà nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu nhìn thấy lưới đồng, liền đột nhiên đưa ngón tay ngoắc ngoắc Triệu Phổ: “Tiểu Qủy!”
Triệu Phổ nhướng mi.
Âu Dương Thiếu Chinh cùng Công Tôn cũng nhìn nhau – Lại gọi Triệu Phổ là Tiểu quỷ? Người này nhìn cùng lắm cũng chỉ khoảng hơn ba mươi chút thôi đi.
Triệu Phổ cũng buồn bực, có điều vẫn không biết tại sao, hắn lại rất tự giác mà tiến đến, một tiếng Tiểu Qủy này nghe cũng không thấy khó chịu.
“Phá Băng Chưởng của ngươi luyện đến thành thứ mấy rồi?”
Ân Hậu đột nhiên hỏi một câu kiến Triệu Phổ nghe xong mà cả kinh, nhíu mày: “Sao ngươi lại biết ta biết Phá Băng Chưởng?”
Ân Hậu phất tay: “Lão Phong tử kia chỉ có một cái đồ đệ là ngươi, không dạy ngươi thì dạy ai?”
Triệu Phổ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Ân Hậu: “Sao ngươi biết…”
Âu Dương Thiếu Chinh cùng Tử Ảnh và Giả Ảnh nhìn nhau một cái – Người này có địa vị gì? Sư môn của Triệu Phổ từ trước đến nay vô cùng bảo mật, ngay cả mấy huynh đệ thân cận nhất của hắn cũng không rõ ràng, nhưng mà người này lại biết?
“Mấy thành?’ Ân Hậu hỏi tiếp.
“Bảy thành.”
“À.” Ân Hậu gật đầu khen ngợi: “Không tệ a, ba mươi tuổi đã có thể luyện đến bảy thành.”
Khóe miệng Triệu Phổ giật giật: “Lão tử còn chưa đến ba mươi.”
Ân Hậu gật đầu một cái: “Cũng thế thôi!”
Triệu Phổ giận đến cái mũi cũng sắp lệch – Thế là thế quái nào?!
Ân Hậu ngoắc tay với mọi người: “Trong tay các ngươi có bao nhiêu người?”
“Khoảng năm sáu trăm đi.” Triệu Phổ nói: “Đủ đánh.”
“Vậy ổn rồi.” Ân Hậu gật gật đầu: “Dù sao ngươi cũng giỏi bày binh bố trận, đám người kia hôm nay muốn bãi bình Phái Thiên Sơn, lát nữa ta sẽ đi bảo vệ hai đứa nhỏ kia, các ngươi tới đầm sau núi, giúp ta bắt mấy lão quỷ lại.”
Triệu Phổ càng nghe càng khó hiểu: “Đứa nhỏ nào, lão quỷ gì a?”
“Tóm lại là, lát nữa ngươi bỏ mấy cái lưới đồng xuống đầm Bích Thủy, ta ném người nào xuống, các ngươi bắt lại không cho chạy là được…. Bắt người ở trong nước, chiêu Phá Băng Chưởng kia của ngươi là hữu dụng nhất.”
Nói xong rồi, cũng không thèm quan tâm Triệu Phổ có đồng ý hay không, liền xoay người lại ….
Triệu Phổ chớp mắt.
Âu Dương Thiếu Chinh dụi mắt: “Người đâu rồi?”
Nhìn lại, tung tích Ân Hậu đã không còn, mà ai cũng không rõ hắn biến mất thế nào.
“Oa…” Tiểu Tứ Tử vỗ tay: “Động tác còn nhanh hơn cả Bạch Bạch nha!”
“Vương gia.” Tử Ảnh hỏi Triệu Phổ: “Đó là ai a?”
Triệu Phổ trầm mặc một lúc lâu: “Có thể… Không phải anh họ đâu.”
“Vậy là gì?” Công Tôn tò mò.
Triệu Phổ nhíu mày: “Ừm… Giờ nhớ lại, nhìn qua Thiên Tôn cũng chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi thôi…”
“Đây là Thiên Tôn sao?” Tử Ảnh nghiêng đầu.
“Ngốc!” Giả Ảnh vỗ đầu hắn: “Là Thiên Tôn thì sao Bạch Ngọc Đường không biết được?”
“Vậy không phải Thiên Tôn thì là ai mà lại có được võ công tốt như vậy chứ?” Âu Dương khoanh tay nghĩ mãi cũng không hiểu: “Còn là anh họ của Triển Chiêu nữa?”
Lúc này hai hàng lông mày của Triệu Phổ cũng giãn ra: “Vẫn là anh họ đi.”
Nói xong, Triệu Phổ liền đứng lên lắc đầu: “Anh họ này không đơn gian a…. Triển Chiêu ngươi thật giỏi quá, thì ra lại có địa vị lớn như vậy.”
Mọi người nhìn nhau.
Triệu Phổ lại xoa cổ: “Sao lại là rùa đen mà không phải kỳ lân chứ? Thật chẳng vui chút nào!”
Lúc này, dưới chân núi Bích Thủy, các môn phái đều tụ tập ở đó, vây kín đường lên núi. Người trên núi vẫn vô tư không biết, người đến xem luận võ không ít, mà luận võ của Phái Thiên Sơn dưới sự chủ trì của Lục Phong, cũng đơn giản bắt đầu.
Lúc này Bạch Ngọc Đường đang chắp tay sau lưng đứng tại cửa cao nhất Phái Thiên Sơn, nhìn xuống đội nhân mã mênh mông kéo đến bên dưới.
“Thiếu gia.” Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi rơi xuống bên cạnh Hắn: “Người lên núi có vấn đề, lai lịch cũng không nhỏ.”
Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn chân núi mà gật đầu: “Muốn nhân cơ hội này nuốt trọn Phái Thiên Sơn sao.”
“Thiếu gia.” Nguyệt Nha Nhi có chút lo lắng.
Bạch Ngọc Đường phất tay chặn lại: “Mặc kệ người đến là ai, đều phải hảo hảo tiếp đón.”
Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi liếc mắt nhìn nhau một cái, ngầm hiểu, nói tiếng “Vâng” rồi chợt lóe, biến mất không còn bóng dáng.
Triển Chiêu chạy đến giữa sườn núi, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường đứng tại cửa, tóc đen nổi bật trên nền áo trắng, lay động theo gió càng thêm cảm khái, không biết Thiên Tôn có phải cũng có phong thái như vậy không.
Còn ở dưới chân núi, Ân Hậu khoanh tay gật đầu – Tiểu tử giỏi lắm, quả nhiên không phải đèn cạn dầu, xem ra lần này có trò hay để xem rồi.