Lan Tâm Xa Vời - Nhiễm Văn Hưng

Chương 19

Ta nói rõ lý do với bà nội, rồi từ biệt bà.

Sau đó, ta đến tiệm thuốc tìm A Lan.

A Lan đang khám bệnh, mái tóc đen dài được vấn ra sau, lộ ra góc nghiêng của gương mặt xinh đẹp, thần sắc đầy nghiêm túc.

Ta nhìn thấy nàng, đột nhiên không nỡ rời đi nữa, trong lòng tràn ngập nỗi buồn chia ly.

Sau khi biết được tâm ý của mình, ta thật sự muốn ngày nào cũng được nhìn thấy nàng.

Khám xong người cuối cùng, A Lan mỉm cười đưa cho ta một bình quả A Lăng.

Dáng người nàng nhỏ nhắn chỉ đến vai ta, quầng thâm dưới mắt vẫn chưa tan, xem ra bận rộn đến mức đêm hôm cũng không được nghỉ ngơi tốt.

Ta nắm chặt bình, trong lòng vừa mềm mại vừa đau lòng: "Công việc bận rộn như vậy nàng còn làm nó làm gì?"

A Lan cười lộ hàm răng trắng: "Không làm lại có người nói ta không giữ chữ tín, không quan tâm đến sống c.h.ế.t của chàng ta."

Nàng cười ta cũng cười theo, những lời muốn nói đều quên sạch.

Hoa Dương chân nhân cưỡi lừa phe phẩy quạt đứng ngoài cửa, khoác áo bào xám, thần thái ung dung tự tại.

Ta hạ quyết tâm: "A Lan, muội đã từng nói nếu có thể hái được Tuyết Liên bảy cánh, dù có bắt muội ăn củ cải thối cả năm cũng được. Nếu ta hái được, một miếng củ cải thối cũng không bắt muội ăn, chỉ cần gả cho ta, muội có đồng ý không?"

A Lan ngẩn người ra một lúc: "Hả?"

Tim ta đập thình thịch như nai con chạy loạn.

Nhưng ngay sau đó nàng liền mỉm cười sảng khoái đồng ý: "Được thôi, ta chờ chàng hái về."

Đạo tràng của Hoa Dương chân nhân ở núi Vĩ Vũ, từ thành Phong Ấp đến núi Vĩ Vũ, đi mất ba tháng, về mất ba tháng, chờ Tuyết Liên bảy cánh nở rộ thêm ba tháng nữa.

Đến núi Vĩ Vũ, mới biết được bản lĩnh của Hoa Dương chân nhân.

Ông ta có rất nhiều đồ đệ, tất cả đều là nhân tài kiệt xuất.

Ngày ngày giảng kinh luận đạo, đấu pháp tu luyện, khiến ta hoa cả mắt.

Lúc rảnh rỗi cũng quét sân cuốc vườn, trồng hoa vun cây, kiếm củi nhóm lửa, gánh nước tưới rau. Tất cả những vật dụng cần thiết không thiếu thứ gì.

Nếu chỉ nhìn vào những kỹ năng đã học, dường như gọi họ là tiên nhân thì đúng hơn.

Ta chỉ mong Tuyết Liên bảy cánh mau chóng chín, để được về nhà cưới A Lan của ta.

Khi rời khỏi thành Phong Ấp, mai vàng tỏa hương thơm ngát, lúc trở về đã là cuối thu.

Hoa Dương chân nhân từ biệt ta ở ngoài thành, một mình đến thành Bình An kế bên chờ rượu hoa quế ủ chín.

Vào đến thành, cảnh tượng vắng vẻ khiến ta giật mình, đường phố không còn chút nào dáng vẻ nhộn nhịp ngày xưa.

Ta vội vã về nhà bái kiến bà nội, mới biết trong thành đã xảy ra dịch bệnh.

Sau khi ta rời đi thì dịch bệnh bùng phát, trước khi ta về thành thì dịch bệnh chấm dứt.

Bà nội nhìn ta rơi lệ: "Gầy rồi, gầy rồi, may mà con đã ra khỏi thành."

"Con bé A Lan là người đầu tiên phát hiện ra dịch bệnh, may nhờ con bé nhắc nhở ta đóng cửa phủ."

"Ban đầu con bé đã nhắc nhở mọi người đừng ra ngoài, nhưng không ai nghe."

"Sau khi dịch bệnh bùng phát, tất cả đều đã muộn rồi."

Bà nội nắm tay ta khóc không thành tiếng: "vợ chồng Ẩn Liên không chống đỡ được, mất rồi, giờ đây A Lan chỉ còn một mình, ngươi mau đến xem con bé thế nào."

Ta ba chân bốn cẳng chạy như bay đến tiệm thuốc. A Lan vẫn với vẻ mặt điềm tĩnh như ngày nào ngồi khám bệnh trong tiệm thuốc, lưng thẳng tắp, trước cửa lác đác vài người đang xếp hàng.

Khác biệt duy nhất là A Lan đang mặc đồ tang, đôi má vốn mũm mĩm giờ đã gầy đi, quần áo cũng rộng thùng thình.

Ta không dám tưởng tượng A Lan đã làm sao để một mình chịu đựng nỗi đau mất người thân, lo liệu xong tang sự rồi còn phải kế thừa di nguyện, tiếp tục khám bệnh.

Đợi bệnh nhân cuối cùng rời đi, A Lan đứng dậy vận động vai cổ, nhìn thấy ta liền sững sờ.

Ngay sau đó, nàng bước về phía ta như vô số lần trước đây, vừa khóc vừa mỉm cười nói: "Chàng đã về rồi."

Ta muốn gật đầu, nói đúng vậy, ta đã về rồi. Muốn nói ta về trễ rồi, nói ta đã không nên hấp tấp đi hái cái Tuyết Liên bảy cánh đó làm gì.

Chưa kịp mở lời, mắt ta đã đỏ hoe, nghẹn ngào không nói nên lời.

A Lan cũng đỏ hoe mắt, đưa cho ta một chiếc khăn tay.

Hai người già nhân từ trong ký ức của ta, giờ chỉ còn là hai nấm mộ thấp bé.

Cờ hồn trắng bay phấp phới, ta quỳ trước mộ bia, đưa từng trang giấy trong số hai mươi trang ta đã viết vào chậu lửa.

Những trang giấy trắng tinh hóa thành tro bụi, trên mỗi trang giấy, đều chi chít những điều khoản chi tiết về việc cưới A Lan.

Đây là những gì ta đã viết trước khi rời khỏi thành, vốn định để cùng với Tuyết Liên bảy cánh dâng lên cho ông nội và bà nội nàng xem.

Giờ đây ta mang theo Tuyết Liên bảy cánh trở về, họ lại không còn nữa rồi.

Ta dự định đợi A Lan mãn tang, sẽ cưới nàng về.

Nàng sống một mình ở tiệm thuốc, sau khi thành thân rồi ta có thể danh chính ngôn thuận đến đó chăm sóc nàng, cũng yên tâm hơn một chút.

Ta vừa chuẩn bị đồ cưới, vừa đến tiệm thuốc giúp nàng, cuộc sống cũng coi như đủ đầy.