Lan Tâm Xa Vời - Nhiễm Văn Hưng

Chương 16

Chàng dẫn ta xem những ghi chép của kiếp trước, cùng nhau hoàn thiện cuốn sách thuốc, sau đó lại dẫn ta đi khắp núi rừng, nhận biết trăm loại thảo dược.

Chàng cho ta vô hạn dũng khí, khuyến khích ta đỡ đẻ cho Thúy Lan, để nếu ta muốn sống cuộc đời con người thì có thể dựa vào y thuật mà sinh sống.

Chàng giữ lại nội đan lúc ta còn là yêu, truyền vào đó phần lớn tiên lực, ôn dưỡng trăm năm, đến ngày sinh thần của ta thì đưa vào trong cơ thể ta, để ta tùy tâm muốn đi hay ở, yêu quái tầm thường không thể làm gì được ta.

Nếu ta muốn tiêu d.a.o tự tại ở động Vân Tiễn, thì có cả động đầy Cỏ Nguyệt Tiễn, cùng bốn chú Thỏ Cao, Lùn, Béo, Gầy bầu bạn.

Nếu ta muốn bước lên con đường tu tiên, thì trong yêu đan có tiên lực tinh thuần của Đại La Kim Tiên vận hành, việc phi thăng càng dễ như trở bàn tay.

Nhưng A Lăng, còn chàng thì sao?

A Lăng của ta, là chàng trai trẻ phong lưu tuyệt thế đến nhường nào.

Trong hội chùa ở thành, chàng giả trang thành Quan Âm, trên gương mặt trắng như ngọc điểm một chấm son đỏ ở giữa trán, khẽ cười hái hoa, chỉ trong nháy mắt đã hút hồn cả con phố.

Khi xe hoa đi đến chỗ đèn đuốc hiu hắt, vị Bồ Tát nhỏ bé đoan trang bỗng quay người lại, tinh nghịch nháy mắt với ta.

Cây đèn ngàn ánh sáng soi rọi, hoa lửa bảy nhánh nở rộ.

Lòng ta xao xuyến, xao xuyến.

Thì ra lần đầu gặp gỡ trong đêm tân hôn kiếp này, đã định sẵn phải chia ly.

Con đường đi Tây Trúc thỉnh kinh, đã được sắp đặt kỹ lưỡng cho Kim Thiền Tử chín kiếp luân hồi.

Phật pháp Đại thừa, độ hóa chúng sinh tham lam sát sinh.

Lục Đinh Lục Giáp, Tứ Trị Công Tào, Ngũ Phương Yết Đế, mười sáu vị Hộ Giáo Ca Lan âm thầm hộ tống.

Người đi lấy kinh thanh tâm quả dục, một lòng hướng Phật.

Chín chín tám mươi mốt nạn, ắt hẳn phải có người thân vào kiếp nạn, mới chứng tỏ Phật pháp không dễ truyền.

Yêu trư trên đường thỉnh kinh, đầu to tai lớn, phạm phải tham, sắc, si, ham ăn.

Tất cả đều là do chàng bày mưu tính kế, tự tạo nên số phận cho mình.

Bên ngoài Cao gia trang, hoa lê rơi như mưa.

Khỉ đi trước dò đường, một người cưỡi ngựa theo sau.

Phía sau bạch mã là một bóng lưng rộng lớn, tay cầm đinh ba.

Hoa lê rơi xuống đầu, chàng hơi nghiêng người, để lộ đôi tai heo như cái quạt mo và cái miệng dài.

Thế giới trước mắt ta nhòe đi bởi sắc nước long lanh.

Ta ngỡ như nhìn thấy bóng hình này trùng khớp với chàng thiếu niên năm xưa, tay dắt bạch mã, lười biếng dựa vào tường nhà thuốc, đầu đầy hoa lê rơi, cúi đầu nhẹ ngửi nhành hoa.

Góc nhìn của yêu trư

Ta từng căm hận nhân quả trên đời, chẳng ra thể thống gì, thiện ác đều không được báo đáp.

Ta vốn là một kẻ phàm phu tục tử ham nhàn yêu lười, nhờ có căn cơ thiên phú, mà được tu thành Đại La Kim Tiên.

Còn A Lan, nàng cứu giúp thế gian, y thuật nhân tâm, lại c.h.ế.t bởi miệng lưỡi người đời, bị xé nát ở thành Phong Ấp lúc hoàng hôn đỏ máu, luân hồi sáu nẻo, đời đời kiếp kiếp không được c.h.ế.t tử tế.

A Lan họ Lý, khuê danh là A Lan.

Ta thuở nhỏ ốm yếu, không thường ra ngoài, tiếp xúc nhiều nhất là với A Lan và bà nội của nàng.

A Lan năm tuổi đã có thể xách hòm thuốc nhỏ, nghiêm túc đi theo Lý đại phu khám bệnh.

Khuôn mặt trắng trẻo phúng phính, trên đầu buộc hai búi tóc nhỏ, cùng với vẻ mặt già dặn ra vẻ nghiêm túc trông thật chẳng ăn nhập gì với nhau.

Vậy mà lại vô cùng đáng yêu, người trong phủ ai cũng thích trêu chọc nàng.

Mỗi lần đến khám bệnh, trên đường đi lúc nào cũng có những tiếng chào hỏi không ngớt: "Ồ, tiểu thần y đến rồi!"

Mỗi lần nghe thấy, bất kể ta đang làm gì, đều sẽ nhanh chóng nhảy ra khỏi phòng tìm nàng.

Sau m.ô.n.g là một đám nha hoàn gia nhân vừa đuổi theo vừa la lớn: "Tiểu thiếu gia, người chậm một chút."

A Lan nhìn thấy ta sẽ nhanh chóng cười một cái, rồi lại trở về dáng vẻ tiểu thần y nghiêm túc.

Bà nội ta và bà nội của A Lan - Lý đại phu - trước khi lấy chồng từng là bạn thân, đều mất con giữa tuổi trung niên, vất vả nuôi nấng cháu.

Mỗi lần Lý đại phu khám bệnh cho ta xong, sẽ cùng bà nội nói chuyện một lúc trong phòng, để ta và A Lan chơi đùa ở tiền sảnh.

Khoảng thời gian rảnh rỗi này chính là thiên đường của ta.

A Lan rất thích đồ ngọt, Lý bà bà sợ nàng bị sâu răng nên thường hạn chế nàng ăn bánh kẹo.

Vì vậy, mỗi lần đến ngày khám bệnh, ta đều dặn nhà bếp chuẩn bị bánh đậu mà A Lan thích nhất.

Nhất định phải để nàng ăn thỏa thích.

Tình bạn giữa ta và A Lan, chính là được xây dựng như vậy đấy.