Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Chương 28: Đó là đồ Chơi gì

Kỳ Nhất Bạch đối diện với vẻ khiếp sợ của chú Triệu lại nói tiếp:
"Tuy rằng không biết sau này có thể bán được bao nhiêu cái cung nỏ. Nhưng cháu dự định sẽ bán rất nhiều. Lần này cháu đến là muốn chú làm thật nhanh linh kiện cung nỏ giúp cháu. Mấy ngày nữa cháu sẽ lên trấn hoặc lên huyện để bày sạp. Còn nữa, hôm nay chú làm nốt giúp cháu bộ cung nỏ, bộ này để cháu bán cho nhà Khâu viên ngoại trước đã."
Trước cậu đã nhờ chú Triệu làm bốn bộ cung nỏ. Ba bộ là để cho Tôn Đại Thạch, còn một bộ, cậu định đưa cho Vệ Khanh. Nhưng bây giờ chắc nên yêu tiên Khâu Tử Việt trước đã.
Triệu Tam Hộ liên tục đáp ứng, nói là buổi trưa có thể xong.
Chờ dì Triệu cho gà ăn xong, biết được chia hoa hồng hẳn 2 lượng bạc, bà sốc đến độ không nói ra lời. Phản ứng đầu tiên là muốn đem bạc trả lại cho Kỳ Nhất Bạch.
Kỳ Nhất Bạch dỗ dành cho dì Triệu an tâm. Cậu nói cho bà biết sau này sẽ còn có nhiều hơn nữa.
Mười mấy đồng so với 2 lượng bạc là một trời một vực. Dì Triệu chóng mặt, 2 lượng bạc này, lão già nhà bà có khi hai tháng cũng không kiếm được. Vậy mà lần này mới chỉ có mấy ngày đã kiếm được 2 lượng bạc. Thật không thể tin được.
Bà nghĩ đến một vấn đề, liền hỏi Triệu Tam Hộ:
"Lão già, ông làm linh kiện cung nỏ nhẹ nhàng như vậy, không phải là rất dễ bị người ta học được cách làm sao. Lúc đó, mối làm ăn này sẽ bị người ta cướp đi mất?!"
Triệu Tam Hộ lắc đầu nói:
"Thứ nhất, không ai có thể chặt cây Thiết Tâm nếu không sử dụng nước thuốc của Bạch ca nhỉ. Thứ hai, bản vẽ mà Bạch ca nhi đưa vô cùng tinh tế. Nếu không phải tôi tương đối mẫn cảm với những chi tiết gỗ nhỏ thì rất dễ làm hỏng. Mà tôi nghĩ Bạch ca nhi cũng có thể nghĩ đến những điều này, nên nó có thể tự giải quyết được."
Kỳ Nhất Bạch thực sự đã nghĩ tới những điều này. Cho nên cậu bán cung nỏ, dù là làm các bộ phận bằng gỗ Thiết Tâm, cậu đều sử dụng nhựa cây để dính vào, đảm bảo không tháo rời các linh kiện ra được. Như vậy, rất khó để nắm bắt được nguyên lý chế tạo ra cung nỏ. Cung nỏ có thêm vào đầu ngắm bắn, đây là chi tiết vô cùng quan trọng. Muốn mô phỏng lại theo cung nỏ của cậu, còn phải xem bọn họ có cái năng lực đó hay không đã.
Nhưng vấn đề ở đây là nhựa cây đã dùng gần hết rồi nên cậu phải đi lấy thêm về. Cậu muốn tự đi kiếm, không thể lần nào cũng làm phiền Vệ Khanh được.
Cậu đã có súng lục cho nên cậu cũng không sợ những nơi nguy hiểm nữa. Nếu xông pha vào mà cũng không xong, cậu còn có thuốc gây mê trong cửa hàng, có thể mua thêm nhiều một chút để phòng ngừa là tốt nhất.
Kỳ Nhất Bạch vừa đi đưa cung nó cho Khâu Tử Việt, vừa lên kế hoạch cho tương lai.
...
Tại cổng học viện Bách Sách.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau mấy ngày nghỉ hưu mộc.
*Hưu mộc: Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội.
Đa phần học sinh đều vội vội vàng vàng mà đi vào cửa viện.
Lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
"Khâu thiếu gia ngồi lên cái gì thế?!"
Mọi người cảm thấy đằng sau đang rối loạn nên liền quay đầu lại. Vừa quay lại liền thấy Khâu Tử Việt đạp xe đạp thảnh thơi phi qua mọi người. Mà thư đồng của Khâu Tử Việt thì lại tay chân luống cuống nắm thật chặt đệm ngồi ở phía sau.
Bọn họ nhìn Khâu Tử Việt ngồi trên một cái giá gỗ mà không ngã, lại còn lướt qua bọn họ, mắt ai cũng trừng đến sắp rớt hết cả tròng ra rồi.
"Đây, đây là cái gì? Bánh xe tại sao tự chuyển động được. Cái giá gỗ dưới thân Khâu Tử Việt chẳng lẽ đã được phù phép?!"
"Anh điên rồi sao, trên đời này làm gì có tiên thuật, toàn là lời nói vô căn cứ. Nếu để cho các thầy biết anh ăn nói linh tinh, chắc chắn sẽ mắng cho anh một trận."
"Thật nhanh, cậu ta rõ ràng không có làm gì mà đi còn nhanh hơn so với chúng ta chạy. Thật không tưởng tượng nổi!"
"Không chỉ thế, ngồi phía sau không phải là thư đồng của cậu ta sao. Bọn họ làm sao mà đi được như vậy? Đây cũng không phải xe ngựa!!"
Những học sinh này mỗi một người đều trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không có cách nào lý giải hình ảnh trước mắt. Họ chưa bao giờ được gặp cái giá gỗ quái dị như vậy.
Khâu Tử Việt lại rất hưởng thụ sự chú ý của mọi người. Cậu ta nhếch miệng vô cùng đắc ý. Cậu ta nhanh chóng lướt qua đám người, bỏ lại sau lưng làn âm thanh kinh hãi.
Hôm qua khi cậu ta mua về đã không chờ được mà luyện cho thật thành thạo. Hơn nữa, cậu còn phát hiện ra, ở đằng sau có thể chở người, còn sách có thể cho vào giỏ, thực sự quá thú vị.
Cậu ta đặc biệt nhằm đúng lúc mọi người quay lại học viện để thể hiện, chính là muốn cho bọn họ nhìn thấy mà thèm.
"Khâu Tử Việt, dưới mông cậu có đồ chơi gì thế?"
Đột nhiên, có mấy thanh niên mặc cẩm bố trường bào, tay cầm quạt cản Khâu Tử Việt lại. Dẫn đầu là một thanh niên phong cách tao nhã, nhưng dưới bọng mắt lại có chút sưng, nhìn qua biết ngay là loại người đam mê tửu sắc.
Khâu Tử Việt tự nhiên bị cản lại, cực kì khó chịu. Cậu phanh xe, ngữ khí không vui vẻ:
"Đoạn Thiên Hoành, anh muốn làm gì? Bổn thiếu gia hôm nay cũng không rảnh rỗi để đánh người."
Thư đồng nhìn thấy đám người Đoạn Thiên Hoành, sợ hãi sau lưng thiếu gia nhà mình, không dám làm ra một cử động nhỏ nào.
Đoạn Thiên Hoành cũng không quan tâm đến sự vô lễ của Khâu Tử Việt, hứng thú hỏi:
"Cái giá gỗ này nhìn thật lạ mắt, chẳng lẽ là một loại đồ chơi mới?"
Khâu Tử Việt nghe vậy, không chút do dự mà cười nhạo:
"Đoạn Thiên Hoành, anh thật chẳng có tí kiến thức nào. Cái này không gọi là giá gỗ, phải gọi là xe đạp. Anh có hiểu xe đạp là cái gì không, là không cần trâu vẫn có thể đi được, mà lại không tốn nhiều sức. Anh xem, tôi còn có thể mang theo cả thư đồng. Tuy nhiên, anh muốn tôi cũng không cho anh sờ vào. Tôi không thèm hầu chuyện anh nữa. Đi đây."
Khâu Tử Việt nói xong, đạp chân vào bàn đạp, liền lướt qua đám người Đoạn Thiên Hoành, nhìn vô cùng thanh cao.
Đoạn Thiên Hoành bị nói không có kiến thức, sắc mặt khá là khó coi.
Gã sai vặt phía sau anh ta vội nói:
"Thiếu gia, ngài đừng nóng vội. Tôi giúp ngài đi hỏi thăm một chút, cái xe đạp mà Khâu Tử Việt nói rốt cuộc là cái gì."
Đoạn Thiên Hoành thu lại vẻ không vui, gật đầu nói:
"Mau chóng mang đến cho bổn thiếu gia một cái."
Ở trên trấn, địa vị của Đoạn Thiên Hoành cùng Khâu Tử Việt đều ngang nhau. Khâu Tử Việt có, anh ta cũng phải có!
Không chỉ có Đoạn Thiên Hoành, đám bạn nhậu của Khâu Tử Việt cũng đang vây quanh xe đạp cậu ta ngắm nghía:
"Tử Việt, cái này gọi là xe đạp à. Mày có thể thoải mái chở theo thư đồng và sách vở đến học viện mà lại không bị long các mảnh ra. Thật thần kỳ."
"Có thể cho tao thử không. Xem tao có thể điều khiển được nó không."
Khâu Tử Việt nhìn thấy dáng vẻ hâm mộ của bọn họ, lâng lâng nói:
"Vì lũ chúng mày đều là bạn tốt của tao, tao có thể cho chúng mày thử ngồi một chút. Tao cho mấy đứa bây biết, xe đạp này không phải ai cũng đi được đâu. Nếu không đủ thông minh thì sẽ ngã đến thảm hại luôn."
Mấy đứa kia trong thâm tâm không phục nhưng trên mặt lại nịnh nọt:
"Đúng đúng đúng, Tử Việt, trong đám này mày luôn là đứa thông minh nhất."
Nói xong bọn họ liền không thể chờ được nữa mà leo lên xe. Kết quả mỗi lần chân vừa mới đạp lên liền nghiêng ngả sang một bên, không phải nghiêng bên trái thì là bên phải. Thoạt nhìn vô cùng ngốc nghếch.
Khâu Tử Việt ở một bên cười trộm. Cậu ta cố ý không nói cho bọn họ biết khi mới bắt đầu học cần có người ở đằng sau đỡ cho.
Nghĩ như vậy, sắc mặt cậu ta đột nhiên cứng đờ. Hôm qua, cậu ta cũng chật vật như vậy. Kỳ Nhất Bạch không phải là cố ý không đỡ để nhìn cậu ta xấu mặt đi?!
Khâu Tử Việt không dám chắc liền lâm vào hoài nghi sâu sắc.
Những người khác không chú ý tới biểu tình của Khâu Tử Việt. Bọn họ thực sự không nhìn nổi nói với người đang cưỡi xe đạp:
"Ai nha, không đi được thì để chúng ta đi. Mày cũng thật là dốt nát, ngay cả cái xe đạp cũng không khống chế được."
Kết quả cả đám bị dằn vặt đến đỏ hết cả mặt mà vẫn không nắm được bí quyết đi xe.
Khâu Tử Việt hoàn hồn lại, quyết định không nghĩ nữa. Nhìn bọn họ còn chật vật hơn so với mình lúc trước, cậu ta muốn cười đến điên rồi. Thấy bọn họ đều gấp đến vò đầu bứt tai, lúc này cậu ta mới từ bi mà nói:
"Phú Quý, đỡ hộ bọn họ một chút. Ta không nhìn nổi nữa rồi. Ta đã nói rồi, phải thông minh mới có thể học được."
Phú Quý chính là thư đồng nhỏ của Khâu Tử Việt.
Mấy người bạn của Khâu Tử Việt bị nói đến đỏ hết cả mặt, càng muốn chinh phục cái xe đạp này. Khi bọn họ xiêu xiêu vẹo vẹo mà cưỡi được dưới sự trợ giúp của thư đồng, một chút cảm giác tự hào bỗng nhiên trào ra.
"Chúng mày xem, tao cưỡi được rồi. Oái, phía trước tránh ra, mau tránh ra... A!"
"Liễu Kính Tùng, cẩn thận!"
Liễu Kính Tùng chưa kịp đắc ý thì đã đâm vào người phía trước. Xe xiên vẹo ngã sấp trên mặt đất.
Cả Liễu Kính Tùng cũng ngã xuống theo xe, nhưng cậu ta vẫn cười đến vui vẻ, than thở:
"Cái giá gỗ này thật sự không dễ để điều khiển, nhưng mà thật sự rất thú vị!!"