Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại
Chương 10: Mưu sát chồng
Kỳ Nhất Bạch đả kích hệ thống một hồi, tâm tình liền vui vẻ, không còn cảm giác đói bụng nữa.
Về đến nhà, vừa vào nhà liền thấy trên bàn đặt sẵn một tô cơm cùng thịt lợn thơm nức. Tô cơm đầy ắp cùng thịt heo rừng, cậu liền nghĩ tới dì Triệu. Kỳ Nhất Bạch cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Dì Triệu trước đây có đồ ăn ngon đều sẽ mang cho chủ nhân thân thể này. Nhưng đây là lần đầu tiên Kỳ Nhất Bạch tự trải nghiệm loại tình cảm ấm áp này.
Kỳ Nhất Bạch ăn cơm xong liền cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Qua nửa ngày cậu mới nhớ ra, cung nỏ cậu mới chế tạo đâu. Đang định tìm thì ba lô xuất hiện trên màn hình, bên trong có khoảng chừng hai mươi ô vuông. Ô đầu tiên là cung nỏ mà cậu chế tác.
Ở ô vuông thứ hai có một gói quà. Kỳ Nhất Bạch liền nhớ ra, đây chính là quà dành cho người mới.
Kỳ Nhất Bạch không quan tâm gói quà, mà thử lấy cung nỏ ra trước. Vừa suy nghĩ, cung nỏ liền xuất hiện ở trên tay.
Đây chính là vũ khí bảo hộ để ngày mai cậu lên núi Ngưu Giác, may mà hệ thống không thu hồi của cậu.
Kỳ Nhất Bạch thử cất lại đồ vào ba lô, cung nỏ lập tức quay trở lại đó, rất là thuận tiện nha.
Cất cung nỏ xong, Kỳ Nhất Bạch mới xem gói quà kia.
Kỳ Nhất Bạch nghĩ, quà dành cho người mới. Nghe thì hay lắm, không biết có gì hay ho không. Cậu ấn vào gói quà, màn hình lại hiện lên "có mở ra hay không".
Kỳ Nhất Bạch chọn có, vang lên âm thanh đinh đông: Chúc mừng chủ nhân mở ra quà dành cho người mới, nhận được【 vòng quay may mắn 】.
Cái quỷ gì vậy?
Kỳ Nhất Bạch nhìn xuống phía dưới nút【 giao lưu 】, có thêm một phím mới【 vòng quay may mắn 】.
Cậu nghi ngờ mở ra, bên trong xuất hiện một bảng có chín ô vuông. Ô vuông ở chính giữa viết 【Ấn nhận thưởng】. Còn tám cái ô vuông xung quanh là tên các phần thưởng. Kỳ Nhất Bạch đọc từng ô 【Tiền Hệ Thống 888】, 【súng lục】, 【thuốc giảm đau】, 【hạt giống lúa nước】, 【sợi bông vải】, 【vịt nướng】, 【 một cây rau cải trắng】, cuối cùng lại là 【cảm ơn đã tham gia】.
Chẳng hiểu vì sao, khi nhìn thấy dòng chữ【cảm ơn đã tham gia】, cậu luôn có một loại dự cảm không tốt.
Nhìn xuống góc dưới bên phải, số lần nhận thưởng: 1. Có một lần nhận thưởng, tay Kỳ Nhất Bạch không nhịn được bắt đầu rục rịch.
Suy nghĩ một chút, Kỳ Nhất Bạch liền click nhận thưởng.
Tám ô vuông liền lật mặt lại, mặt sau như bộ tú lơ khơ có những hoa văn màu vàng nhìn rất đẹp.
Kỳ Nhất Bạch nhìn ánh sáng vàng chạy theo chiều kim đồng hồ, tâm lý cậu cũng có chút mong đợi.
Ánh sáng dừng lại ở một ô. Kỳ Nhất Bạch kích động nhìn ô vuông lật mặt lại. Nhìn hình ảnh trong ô vuông, Kỳ Nhất Bạch không nhịn được nhíu mày, là một bao hạt giống lúa nước.
Kỳ Nhất Bạch cũng không biết phải nói gì. Cậu là một kỹ sư cơ khí, cho cậu hạt giống là muốn cậu trồng trọt à?
Thôi, ngẫm lại không phải là【cảm ơn đã tham gia】 là được. Nếu là cái đó chắc cậu phun máu mất.
Kỳ Nhất Bạch nhìn thông báo hạt giống đã được chuyển vào ba lô liền không quan tâm nữa.
Thật là mất công mong chờ!
Kỳ Nhất Bạch tắt hệ thống. Bỗng nhiên nghĩ đến, trước đó cậu mượn Vệ Khanh mũi tên cùng gân hươu. Nên kiếm đồ mới trả anh ấy hay là trả tiền nhỉ.
Kỳ Nhất Bạch liếc mắt chỉ còn dư lại 180 đồng Tiền Hệ Thống, thở dài một cái. Cậu nhất định phải đi kiếm tiền a, còn phải đảm bảo cả việc ăn uống nữa. Cậu không muốn mỗi ngày đến nhà Kỳ Hữu Học ăn đâu, thật phiền. Đồ cưới của thân thể này không biết bao giờ lấy lại được, kể cả có lấy lại được, cậu cũng không nghĩ sẽ dùng đến nó.
Hay là chờ nhiệm vụ lần này làm xong, đi lên trấn một chuyến, biết đâu tìm ra được cơ hội kinh doanh.
Buổi tối, cả nhà Lý Tú Nga vừa định ăn cơm. Kỳ Nhất Bạch liền đúng giờ mà đến. Lần này, Lý Tú Nga cùng Kỳ Hữu Học, không một ai dám mắng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỳ Nhất Bạch cười toe toét ngồi xuống gắp đồ ăn ăn ngon lành, kể cả trứng gà luộc của Đại Bảo Nhị Bảo. Bởi vì trong tay Kỳ Nhất Bạch cầm cung nỏ.
Người một nhà đứng ở trước bàn, trơ mắt nhìn thức ăn trên bàn càng ngày càng ít, sắc mặt càng ngày càng uất hận.
Chờ cơm nước trên bàn đều hao đi một nửa, Kỳ Nhất Bạch mới dừng lại. Lý Tú Nga mặt đen như mực, nhưng chỉ có thể kìm nén, không dám mắng Kỳ Nhất Bạch.
Trong lòng bọn họ không biết đem Kỳ Nhất Bạch mắng qua mắng lại bao nhiêu lần rồi. Cho rằng cậu định ra về, đang muốn thở phào một hơi, Kỳ Nhất Bạch lại đột nhiên mở miệng:
"Em trai, đi lấy một thạch thóc cho anh, anh lười mỗi ngày phải chạy tới đây ăn cơm."
* Theo cách tính của người Trung Quốc: 1 thạch = 4 quân, 1 quân = 30 cân, 1 cân = 0,6 kg. Vậy, ở đây 1 thạch gạo bằng khoảng 72kg gạo.
Ăn xong rồi còn muốn lấy thóc? Hẳn một thạch! Sao cậu ta không ăn cướp luôn đi!!
Lý Tú Nga dựng ngược lông mày liền muốn tiến lên mắng chửi, lại bị Kỳ Hữu Học giữ chặt.
Kỳ Hữu Học cười gượng ép:
"Anh hai à, một mình anh ở nhà cũ, đúng là nên cho anh thóc. Nhưng thóc trong nhà không có nhiều lắm, một thạch tính ra là một nửa chỗ thóc nhà mình có rồi, đủ cho anh hai ăn trong vòng một năm. Vậy một năm này có phải là anh sẽ không qua nhà đòi lấy thóc nữa đúng không?"
Một thạch ước chừng là 120 cân (72kg), còn phải mang đi xát, xát xong được khoảng chừng 90 cân (54kg). Coi như một ngày chỉ ăn nửa cân (3 lạng), cũng chỉ có thể ăn nửa năm. Huống hồ Kỳ Nhất Bạch một ngày ít nhất phải ăn một cân (6 lạng), ba tháng là đã hết rồi.
Kỳ Hữu Học thực sự là buồn cười. Lương thực trong nhà có bao nhiêu, thân thể này là người nắm rõ nhất. Dù sao cũng là một tay cậu ta gieo trồng gặt hái, đóng thuế xong, ít nhất cũng phải còn tám, chín trăm cân (480 – 540kg).
Kỳ Nhất Bạch đặt cung nỏ thật mạnh lên bàn:
"Nói nhảm ít thôi. Đi lấy mau. À, đúng rồi, mau lấy cho tôi mấy bộ quần áo mới, phải là mới, tôi không lấy đồ cũ! Quần áo mấy ngày trước cậu vừa bắt tôi đi lên trấn lấy ý!!"
Lý Tú Nga bị dọa sợ hết hồn. Bao nhiêu tức giận, uất ức đều bị đánh bay đi mất.
Kỳ Hữu Học nghĩ đến hai bộ quần áo mới của mình, mỗi cái một lượng bạc. Vốn còn muốn mặc vào kì thi hội sắp tới, nhưng bây giờ...
Kỳ Hữu Học chỉ có thể uất ức đi lấy quần áo cùng lương thực.
120 cân thóc, Kỳ Hữu Học cùng Kỳ Hữu Tài hai người cùng khiêng có mấy bước đã thở hồng hộc. Cơ thể này là song nhi, vác lên vai lại chẳng có vấn đề gì.
Kỳ Nhất Bạch khiêng lương thực và quần áo mới thản nhiên rời đi trước ánh mắt phẫn hận của người một nhà Lý Tú Nga.
Cửa nhà họ Kỳ vừa đóng, Lý Tú Nga "Oa" một tiếng ngồi bệt xuống đất, vừa la khóc vừa mắng:
"A a a, ta không sống được nữa. Kỳ Phú Quý, ông xem một chút đứa con bất hiếu kia của ông đi. Nó vừa mở miệng liền đòi một thạch thóc. Ông trời ơi, sao không giáng sét đánh chết cái thằng quỷ đòi ăn kia đi!!"
Bọn họ nhanh chóng khuyên nhủ Lý Tú Nga mau đứng lên, còn Kỳ Phú Quý rụt vai một chữ cũng không dám nói.
Thu Nguyệt vẫn luôn đứng sau Kỹ Hữu Học bỗng nhiên mở miệng:
"Mẹ, mẹ đứng lên đã. Không thể chuyện này tiếp tục như vậy được nữa. Ngày hôm nay Kỳ Nhất Bạch có thể đòi một thạch thóc. Ngày mai có phải hay không sẽ đòi mười thạch. Sau này còn trực tiếp đòi tiền bạc của chúng ta..."
Nghe đến tiền bạc, Lý Tú Nga từ mặt đất nhảy dựng lên mắng:
"Đừng có hòng! Nó đừng có nghĩ lấy một đồng tiền nào từ ta! Cả nhà mau nghĩ biện pháp đi chứ!"
Kỳ Hữu Học một đầu chỉ toàn "Chi Hồ Giả Dã", Kỳ Hữu Tài đầu óc bã đậu, có thể nghĩ được cái gì.
* Chi, hồ, giả, dã (之乎者也) là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí. Cho nên "chi, hồ, giả, dã" thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì.
Chỉ có Thu Nguyệt chớp mắt một cái nói rằng:
"Con có một biện pháp, có thể đảm bảo sau này Kỳ Nhất Bạch không có cách nào xuất hiện ở trước mặt chúng ta nữa. Chính là không biết cha có đồng ý hay không."
Kỳ Phú Quý còn chưa mở miệng, Lý Tú Nga ghét bỏ hét lên:
"Lão dám không đồng ý, trực tiếp đuổi lão ra khỏi nhà. Thu Nguyệt, con mau nói là biện pháp gì thế."
Ngoại trừ Kỳ Phú Quý, những người khác đều chui đầu vào nghe. Nghe biện pháp của Thu Nguyệt xong, Lý Tú Nga kích động hô to:
"Được được được, cái biện pháp này rất hay. Lúc đó không ai nói gì chúng ta được nữa."
...
Ngày thứ hai, Kỳ Nhất Bạch cầm một cái rìu bổ củi đi vào núi.
Tối hôm qua cậu mở cửa hàng ra xem một chút nhựa cây dính chết là cái gì nhưng không có kết quả.
Cậu nhớ lại hình dáng của cây Thiết Tâm, tìm tỉ mỉ ở phía ngoài rìa núi. Kết quả tìm mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy. Gần trưa rồi, cậu không có lương khô, Kỳ Nhất Bạch dự định để bụng đói đi vào sâu trong núi tìm.
Càng đi vào bên trong càng ít người hơn. Nhưng may là trời mùa thu nên cũng không có quá nhiều cỏ dại.
Kỳ Nhất Bạch vừa đi vừa tìm kiếm. Bỗng nhiên, cậu nghe được tiếng nước chảy, may quá đang khát nước, cậu tiến lên định qua đó uống nước.
Kết quả đi được mấy bước cậu đã ngửi thấy mùi thịt nướng bay tới, bụng Kỳ Nhất Bạch lại vang lên.
Kỳ Nhất Bạch hai ba bước tiến tới, liền thấy Vệ Khanh đang ngồi nướng cá bên cạnh dòng suối, dưới chân của anh có một bộ cung tên cùng xác của một con thỏ.
Khóe miệng Kỳ Nhất Bạch hơi co rúm, muốn rời đi. Kết quả cậu thấy cái gì đó, liền nhanh chóng lấy cung nỏ ra, hướng về phía Vệ Khanh, bóp cò.
Đúng lúc Vệ Khanh ngẩng đầu lên, liền thấy Kỳ Nhất Bạch đang bắn mũi tên về phía anh.