Kính - Song Thành

Chương 36


Ánh bình minh sắp đến, phong chuẩn lượn vòng bắt đầu lại muốn lao xuống.

Dưới ánh mặt trời đang dần sáng lên, Đinh chậm rãi lắc đầu, mỉm cười, vẻ tươi cười đó chỉ là chợt lóe lên, nhưng mà cũng là vui sướng: “Không… Ta biết ta sắp chết… Chỉ có điều, ta, ta so với Hồng San may mắn hơn… Ta không muốn rời khỏi người.

Chủ, chủ nhân… Đừng uống rượu nữa, có được hay không?”
“Được, được… Không uống, không uống nữa…” Đột nhiên cảm giác cơ thể của Đinh nóng bỏng như lửa, trong mắt Tây Kinh tràn ngập sợ hãi, vội vã ngừng lại, hai tay không ngừng run rẩy, giúp nàng lau đi nước mắt liên tiếp chảy xuống từ khóe mắt, “Không nên gọi ta là chủ nhân! Gọi tên của ta, Đinh.”
“A…” Trên mặt Đinh bỗng nhiên có chút ửng đỏ ngượng ngùng, con mắt nhắm lại, dường như là đang cố gắng góp lại tất cả sức lực, sau mới chậm rãi nói, “Tây Kinh… Tây Kinh, đừng thương tâm.

Chúng ta…giao nhân chúng ta sau khi chết, sẽ lên tới bầu trời… sau đó đụng phải mây… liền, liền hóa thành…”
Lời của nàng chưa hết đã dừng, đầu có hơi trầm xuống, ngã vào trong lòng hắc y kiếm khách.
Những hạt mưa thưa thớt rơi xuống trên mặt, băng lãnh như tuyết.
Đột nhiên tất cả sức lực đều tiêu thất, hai đầu gối hắn mềm nhũn, hắn quỳ rạp xuống đất.

Ánh bình minh đã đến, sắc trời sáng lên, nhưng mà hắn lại cảm thấy mọi thứ trước mặt đều mơ hồ.
***
Phong chuẩn lại một lần nữa lao xuống, dưới sự che chở của kính nỗ, chiến sĩ Thương Lưu đế quốc trên phong chuẩn nhảy xuống mặt đất, từ bốn hướng vây lại ba người, cẩn thận xem xét, đột nhiên trên mặt biểu lộ ra vẻ chán nản, thất vọng.
“Sao hai người tới lại đều là nam? Hơn nữa cũng không có mang cái nhẫn như vậy?”
“Làm sai rồi… Thật sự không phải cái chúng ta muốn tìm.”
“Quay về, quay về, mẹ nó, lãng phí thời gian!”
“Này, ở đây còn có một giao nhân, có muốn kiểm tra thử xem người kia có đan thư của nô lệ không?”
“Lèo nhèo cái gì! Nói không chừng đội khác đã ở phía trước chúng ta rồi!”
Đám chiến sĩ Thương Lưu đế quốc từ trên phong chuẩn xuống kia tiến lên, nhìn thoáng qua giao nhân đã chết cùng hai người đang sống còn lại, phát hiện cũng không có mục tiêu lần này bọn chúng hành động, không khỏi cảm thấy cụt hứng, chuẩn bị rời khỏi.
“Đứng lại cho ta.”Taycủa Viêm Tịch vừa mới cầm vào kiếm, lại nghe hắc y kiếm khách bên cạnh thấp giọng quát bảo ngưng lại.
Các chiến sĩ Thương Lưu đế quốc vốn không muốn để ý tới hắc y nhân bị tổn thất mất nô lệ kia, nhưng mà cái tên chiến sĩ mới hút mê điệp hương thoáng cái quay đầu, con mắt sáng lên — máu ở trong thân thể sôi trào, hắn đang ước gì có cơ hội giết người!
“Đừng lãng phí thời gian!” Đội trưởng cản lại cái tên tân binh kia, nhìn thoáng qua hắc y nhân ôm nô lệ đã chết, lạnh lùng, “Ai cho ngươi để giao nhân của mình đơn độc trên đường phố? Trái với đạo luật của Thương Lưu đế quốc, bắn chết cũng không sai — tự làm tự chịu, đại gia đi.”
Đoàn người xoay người, nhưng mà bỗng nhiên cả kinh: hắc y nhân ôm giao nhân đó đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt!
“Các ngươi đều bồi táng theo Đinh đi.” Hắc y nhân không có ngẩng đầu, chậm rãi nói.

Hai tay run nhè nhẹ, đem một cái ống kim loại màu bạc để vào trong tay của giao nhân đã chết, nắm chặt, ngẩng đầu lên nhìn đám binh sĩ trước mặt.
“…” Đột nhiên, đội trưởng bị khí thế của người ở trước mắt làm cho kinh sợ, rút lui từng bước.
“Đừng, đừng có vẻ mặt như vậy… Không phải đã chết là một người giao nhân thôi sao?” Không hiểu tại sao, đội trưởng thân kinh bách chiến lại có thể không muốn động thủ cùng người trước mặt, mở miệng biện bạch, thanh âm thậm chí có chút căng thẳng, “Thừa dịp thi thể còn tươi đào ra một đôi mắt, thêm được chút tiền, có thể đi chợ phía đông Diệp Thành mua một người mới đấy…”
“Câm miệng! Một đám khốn nạn!” Trong giây lát, bạch quang như tia chớp hạ xuống, “Một đám khốn nạn!”

Đội trưởng phản ứng rất nhanh, lập tức tách ra lui về phía sau, tên chiến sĩ Thương Lưu đế quốc đang hưng phấn kia lại vọt tới phía trước, gào thét huy kiếm, gào thét mà chém xuống, khí thế bức người.
Nhưng mà nháy mắt, đầu người bay xéo đi ra ngoài, máu giống như giọt mưa hạ xuống, mấy tên chiến sĩ còn lại đột nhiên nhảy rộng ra, tuy rằng bất ngờ nhưng mà chiến sĩ của Thương Lưu đế quốc đều trải qua tuyển chọn và huấn luyện quá nghiêm khắc, bất kể phối hợp tác chiến hay là đơn độc chiến đấu đều phi thường mạnh mẽ, lúc này lập tức hướng về bốn hướng khác nhau, nhanh chóng chuẩn bị cho tốt phản kích.
Tây Kinh căn bản không thèm nhìn trận thế đối phương bày ra, chỉ là cầm lấy tay của Đinh, kiếm quang ngang dọc chém ra ở trong mưa, uốn lượn như rồng bơi.
“Đinh, ngươi xem, đây là chiêu cuối cùng tên là ‘Cửu Vấn’ trong bộ kiếm pháp Thiên Vấn…” Ôm thiếu nữ giao nhân đã chết đi nhảy vào đoàn người, vừa điều khiển kiếm quang, hắn vừa thấp giọng nói cho nàng, tay không hề chậm chạp, “Ta từ trước đến nay chưa từng biểu diễn ở trước mặt ngươi… Bây giờ ngươi xem rõ ràng rồi chứ…”
Viêm Tịch chưa hề rút kiếm, thậm chí không có ý đi tới bên cạnh hỗ trợ.

Hắn chỉ nhìn Tây Kinh lôi kéo tay của Đinh, nhanh đến không gì sánh được mà chém hạ đầu từng người, rơi loạn đầy đất, máu chảy đỏ thẫm.

Trong lúc xoay người, mái tóc dài màu lam của Đinh lướt nhẹ qua mặt hắn, ẩm ướt mà băng lãnh.

Bầu trời tảng sáng rơi mưa xuống tối mờ mà trong xanh, hắc y kiếm khách ngẩng đầu nhìn trời, kiếm trong tay liên tục xuất ra Cửu Vấn —
Hỏi trời bao tuổi? Hỏi đất ở đâu là cực? Người sống bao năm, sống có gì vui? Chết có gì khổ?
(Hán việt: Vấn thiên hà thọ? Vấn địa hà cực? Nhân sinh kỷ hà, sinh hà hoan? Tử hà khổ?)
Chín câu hỏi bất quá chỉ hỏi ra bảy câu “Thiên sinh hà cô” (Sinh linh có tội gì) thì đã giết chết tất cả đám binh sĩ từ phong chuẩn xuống.
Tây Kinh ngừng tay, nâng kiếm ngơ ngẩn thầm thì: “Ta sớm phát hiện ngươi học lén, cho nên chưa bao giờ xuất ra ‘Cửu Vấn’ — Nếu như ta… Nếu như sớm dạy cho ngươi, thì sao có thể thành ra như thế này…”
Phong chuẩn từ bầu trời lần thứ hai hạ xuống, giao nhân khôi lỗi phía trên không biết toàn bộ chiến sĩ Thương Lưu đế quốc xuống đất đã bị giết, vẫn cứ bay thật thấp xuống, buông day dài, tưởng là những chiến sĩ ấy sẽ trở lại phía trên.
“Một người cuối cùng.” Tây Kinh lạnh lùng nhìn, nắm tay của Đinh, giơ lên, chuẩn bị trong nháy mắt lao ra kiếm quang.
Viêm Tịch đột nhiên với tay qua, đè lại kiếm quang hắn, trầm giọng: “Lần này đừng giết cái khôi lỗi kia…Vì Đinh.”
Tây Kinh sửng sốt một chút, chẳng mấy chốc phong chuẩn đã lướt qua, bay đi xa.

Viêm Tịch nhìn vẻ mặt của giao nhân khôi lỗi trên phong chuẩn, ngón tay đang trên thân kiếm trắng bệch, chậm rãi nói: “Thực ra không liên quan chuyện của ngươi — Đinh một mình đụng phải phong chuẩn chắc chắn sẽ chết… Cô ấy căn bản không thể hạ thủ với giao nhân khôi lỗi kia, chỉ có cách bỏ trốn.
“Vì sao?” Thấy phong chuẩn đến gần, đánh giá khoảng cách với giao nhân khôi lỗi bên trong, biết là Đinh cũng có thể giết chết ngay giao nhân khôi lỗi đó — hắc y kiếm khách nhịn không được truy hỏi, nhìn Viêm Tịch.
Viêm Tịch cúi đầu, nhìn Đinh đã chết, trong mắt chợt lóe tia sáng, rất lâu sau nhẹ nhàng nói: “Đinh có một anh chị em ruột gọi là Tiêu.

Hai mươi năm trước sau khi khởi nghĩa thất bại, bị bắt đi — nghe nói trong giao nhân chúng ta có người thấy hắn trở thành phái nữ, còn trở thành khôi lỗi trong Chinh Thiên quân đoàn.”
“Khôi lỗi ở trên phong chuẩn khi nãy chẳng lẽ là…?” Tây Kinh kinh ngạc, bật thốt lên.
“Không biết.” Viêm Tịch lắc đầu, hờ hững nhìn bầu trời, “Ai cũng không biết… Đinh cũng không biết trên phong chuẩn là tỷ tỷ của nàng hay không, cho nên chưa bao giờ có dũng khí hạ thủ.”
“…” Tây Kinh bỗng nhiên trầm mặc, nhìn Đinh đã chết nằm trong lòng, sắc mặt dần dần tái nhợt, “Một đám khốn nạn!”
Viêm Tịch thu hồi kiếm, đi tới, vươn tay về phía Tây Kinh: “Đem đồng bào tôi giao cho tôi — Đinh vì mộng tưởng của Hải Quốc mà chết trận, chúng tôi sẽ an táng thật tốt cho cô ấy, để cô ấy có thể an tĩnh trở lại bầu trời… Tất cả huynh đệ chết đi đều có thể cùng cô ấy ở một chỗ, ở trên trời nhìn chúng tôi.”
Thấy Tây Kinh bất động, Viêm Tịch cúi mắt xuống, khuôn mặt bình tĩnh lần đầu tiên có vẻ cười thê lương: “Xin đừng tự trách mình, ngươi dù sao cũng đã cho Đinh một hồi mộng đẹp — bao nhiêu giao nhân sẽ hâm mộ cô ấy.

Cô ấy rất may mắn.”

“Sinh linh trên đời có tội gì…Sinh linh trên đời có tội gì.” Rất lâu sau đó, Tây Kinh thì thào lặp lại một câu cuối cùng trong Cửu Vấn, bỗng nhiên đang giữa những giọt mưa rơi lác đác xuống lúc sáng sớm ngẩng đầu lên, không biết nước mưa hay là nước mắt, từ trên mặt hắn chảy dài xuống.

Nhìn Phục quốc quân Tả quyền sử, một chữ một chữ nói ra: “Ta muốn gặp thiếu chủ của các ngươi.
————
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng sáng lên, mà bên trong mặc dù buông rèm che xuống, tầng tầng lớp lớp che đậy nhưng mà thần trí của Bạch Anh vẫn đang tan rã ra — cho dù không bị ánh sáng chiếu tới, minh linh ở trong ban ngày vẫn sẽ chậm rãi suy kiệt.
Rất tĩnh lặng, rất tĩnh lặng.

Tầng tầng lớp lớp màn che, mùi huân hương nồng nặc, nàng ngã vào giữa một đống chăn cẩm tú, tất cả mọi thứ đều cảm thấy trở nên xa xôi, không biết có phải vì bản thân trở nên suy yếu mà không thể nghe thấy bất cứ tiếng động gì, hay là mọi người đều đột nhiên từ chỗ này biến mất — nàng bắt đầu phong bế năm uẩn lục thức (tức là bản thân sẽ không có cảm nhận gì với xung quanh), để làm chậm lại tốc độ suy kiệt, tránh việc hoàn toàn tiêu tán trước lúc trời tối.
Cho nên cô ấy nhìn không thấy Na Sinh ở một bên vừa cho rằng cô ấy đang ngủ, lại một mặt lo lắng, cuối cùng hạ quyết định rón rén mà đi ra ngoài, định bụng ngoan ngoãn lùi đến ngoài cửa lớn chờ Tây Kinh trở về — bằng không tên Viêm Tịch kia lại giận tái mặt nữa.
Nghĩ đến người kia xụ mặt, Na Sinh liền nhịn không được cảm thấy ủy khuất: lẽ nào thực sự khuôn mặt đã thay đổi rồi? Hôm qua mang theo nàng xuất sinh nhập tử như vậy, chiếu cố chu đáo, ngày hôm nay, sau khi thấy cái tên Tô Ma kia liền thẳng thừng giở mặt ! — cái tên Mộ Dung Tu cũng như thế, thấy nàng mang Hoàng Thiên như cầm phải củ khoai lang nướng bỏng tay, đẩy ngay nàng ra ngoài.
Oán hận mà nghĩ, Na Sinh đi qua đại sảnh đầy tiếng người đang cướp giật bài, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong giây lát, nghe thấy trong không trung có tiếng rít chói tai quen thuộc, nàng cực kỳ hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng sớm — một cái phong chuẩn màu bạc kỳ quái xẹt qua bầu trời phía trước.

Kim loại màu bạc phản chiếu ra ánh sáng chói mắt làm cho nàng vô ý thức mà giơ tay che mắt.
Nhưng mà thiếu nữ Đông Ba không có lưu ý, ngay chớp mắt này, Hoàng Thiên cũng khúc xạ ra một đường bạch quang sáng chói như vậy.
“Hạ thấp! Để ta đến nhìn rõ cô ta!” Trên phong chuẩn màu bạc chỉ có hai người, tướng lĩnh trẻ tuổi bên trái bỗng nhiên nhăn đôi lông mày dài lại, lạnh lùng nhìn xuống thành thị dưới chân, ánh mắt sắc bén, bật thốt lên mệnh lệnh cho giao nhân khôi lỗi.

Trên khuôn mặt anh tuấn che giấu không được hưng phấn và chiến ý.
“Vâng , thiếu tướng .” Cái thiếu nữ giao nhân xinh đẹp kia có một mái tóc dài màu lam rất đẹp, theo tiếng thao tác .
***
Mùi huân hương sắp làm cho người ta không thể thở nổi, ngay cả mùi máu tươi nặng nề bên trong phòng đều bị hòa lẫn, tạo ra một mùi rất kỳ dị.

Nhưng mà cái mùi nồng đậm ấy đồng thời lại khiến người ta ngửi thấy sẽ say, mọi thứ đều không muốn nhớ, dường như tiến nhập ảo mộng.
Thảo nào… Thảo nào Tô Ma thích đốt loại hương kỳ lạ này.
Như vậy cũng sẽ không ngửi thấy mùi máu tươi.
Tâm thần chậm rãi tan rã, trong nháy mắt ấy, nàng dường như trở lại trăm năm trước, ngay ở giây phút kề cận tử vong — không gian và thời gian chợt tan biến, khuôn mặt của mọi người trên đỉnh tháp trong nháy mắt đang xa dần, gió trời gào thét thổi phồng ống tay áo của nàng, tầng tầng mây trắng đang tản ra ở trước mắt, khép mắt lại… Nàng hoàn toàn mất đi trọng lượng.
Nhưng mà trong nháy mắt rơi xuống ấy, lại dài dằng dặc đến mức cảm giác như trải qua vài chục năm, nàng chỉ là không ngừng mà ngã xuống dưới, ngã xuống dưới, dường như vĩnh viễn không đến được mặt đất.
“Bạch Anh!” Trong giây lát, nàng đang ở trong mây rơi xuống bỗng nghe thấy có người gọi tên của nàng, lớn tiếng mà gọi, “Bạch Anh!”
Không phải Tô Ma… Không phải Tô Ma… Cái giao nhân ít tuổi ấy lại có thể từ đầu chí cuối trầm mặc, không nói được lời nào mà chỉ nhìn nàng rơi xuống.
Ngửa mặt nhìn lại, trên đỉnh Bạch tháp người kia gọi tên nàng, vươn tay, trên ngón tay mang theo một cái nhẫn màu bạc kỳ quái, hai cánh nâng lên một viên bảo thạch màu xanh da trời.


Người kia kêu tên của nàng, vươn tay ra với nàng — nàng vô ý thức mà nhấc tay, đột nhiên thấy được trên tay mình có một cái nhẫn cũng giống thế.
Hoàng Thiên… Hậu Thổ.
Trong nháy mắt ấy, nàng đột nhiên lại thanh tỉnh.

Kiếm quang từ trong tay áo nàng vọt ra lạnh thấu xương, xé rách ống tay áo của nàng, nhảy vào trong tay mang theo nhẫn, nàng vô ý thức mà cầm, gắng sức mà cầm.

Nàng cảm giác được bản thân có một lực lượng mạnh mẽ chưa từng sử dụng, có cái gì đó bảo vệ.
Nàng làm sao có thể… Làm sao có thể cứ như vậy mà chết đi.
— Chính mình có lực lượng “Hộ” của Hậu Thổ, nhưng chưa từng dùng để thủ hộ quốc gia của nàng, phụ thân của nàng, dẫn đến cửa nát nhà tan, Già Lam thành mười năm cố thủ, mười vạn người Không Tang cuối cùng diệt chủng, ngủ say ở đáy nước.
Sai lầm như thế, một lần phạm phải liền là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
“Bạch Anh!” Trên đỉnh Bạch tháp cao ở trong mây, người kia gọi tên của nàng, vươn tay ra với nàng.

Nàng bất giác đưa tay bắt lấy tay hắn.

Đột nhiên, vực sâu mà bản thân đang rơi xuống ở dưới chân dần đi xa, hắn kéo nàng ra khỏi cảnh rơi xuống mãi không dừng lại.
“Bạch Anh, tỉnh lại!” Trong lúc hoảng hốt, bên tai bỗng nhiên nghe thấy có người nói chuyện, rất rõ ràng “Lúc này đã là lúc nào rồi?”
Kinh ngạc vì thanh âm của đối phương lại có thể truyền tới trong lòng của nàng dù đã phong bế ngũ uẩn lục thức, Bạch Anh nỗ lực mở mắt, muốn nhìn một chút ai đi tới bên trong gian phòng u ám này.
“Mau đứng lên, quân đoàn của Thương Lưu đế quốc đã đang lục soát ở bên ngoài rồi!” Trong bóng tối, một đôi mắt quen thuộc cúi xuống, sau đó áo choàng màu đen tản ra, một tay chìa ra, dùng tới huyễn lực, muốn kéo nàng vào: “Đứng lên, ta mang nàng đi!”
“…? Ngươi đã đến rồi a.” Trong căn phòng u ám, nàng hốt hoảng ngưng tụ linh lực còn sót lại, có thể nhận ra người mới tới, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên — nụ cười chưa biến mất thì hình thể của nàng lại lần nữa tan rã.
“Này, này! Nàng làm sao vậy? Đừng ngủ!” Người tới càng thêm lo lắng, rất sợ Bạch Anh thả lỏng thần trí, cuối cùng niềm tin để duy trì linh lực ngưng kết cũng tan rã nốt, vội vàng cúi xuống, cầm lấy chiếc nhẫn “Hậu Thổ”, âm thầm phát lực, kích thích lực lượng ngủ say ở ban ngày trong chiếc nhẫn thức dậy — kỳ quái chính là, chiếc nhẫn Hậu Thổ vừa tiếp cận với tay hoàng thái tử Không Tang liền đột nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh sáng chiếu rọi lên người Thái tử phi đang ngủ, đột nhiên hình thể đang tan rã của nàng lại một lần nữa ngưng kết trở lại.
“Chân Lam.” Bạch Anh cuối cùng mở mắt, thấy người tới, vô cùng kinh ngạc, “Ngươi sao lại ra khỏi Vô Sắc thành?”
“Mau đứng lên.

Na Sinh ở bên ngoài sắp xảy ra sự cố — lần này tới là Vân Hoán, nha đầu đó cũng không có vận khí tốt như lần trước, có thể phất tay liền bắn rơi một cái phong chuẩn.” Chân Lam cúi người xuống, vươn tay ra với nàng, ngữ khí vội vàng, rõ ràng là tình huống ở đây đã trở nên phức tạp vượt khỏi dự đoán ban đầu của hắn, “Nàng ở chỗ này ta sẽ lo lắng, phải theo ta đi ra ngoài.”
Bạch Anh trong lúc hoảng hốt vẫn cứ ngẩn ngơ: chìa tay ra với nàng như vậy giống hệt với lúc trong ảo giác mơ hồ.

Nàng kéo tay hắn, đứng lên, nhìn cánh cửa đóng chặt, cau mày: “Ta không có cách nào đi ra ngoài.”
“Ta mang theo nàng đi.” Chân Lam đưa tay lại, vén lên áo choàng, bên trong áo choàng đứng thẳng là khoảng không trống rỗng, “Vào đây!”
“Ách…?” Bạch Anh đột nhiên dở khóc dở cười, nhìn cái áo choàng rỗng ruột.

Chỉ có lộ ra bên ngoài một cái đầu người và một cánh tay bên phải — hình dạng như vậy thật kỳ dị đến mức nào a.

Chẳng qua cũng chỉ có vị thái tử này mới có thể nghĩ ra biện pháp đem thái tử phi bọc lại mang theo thôi.
“Mau vào, ở ngoài liền sẽ bị tan rã, nàng còn ngơ ngác cái gì!” Thấy nàng cười gượng, Chân Lam sốt ruột, một tay kéo nàng vào chỗ trống rỗng trong lòng, “Dù sao vai nàng cũng không cao bằng ta, đủ để bọc lấy nàng rồi.”
Áo choàng lớn quét đất mà đi, chặn lại toàn bộ ánh sáng, giống như một cái lều vải kín đáo nho nhỏ.
“Đừng lo lắng, tất cả chuyện bên ngoài có ta tới ứng phó.” Duy nhất tay phải che trên áo choàng, buộc chặt dây lưng, dặn dò, thanh âm một lần nữa lại truyền đến, “Nàng cắn chặt răng, nghìn vạn lần đừng ngủ nữa — ta cố gắng đuổi đi đám người kia, bố trí ổn thoả cho Na Sinh, chúng ta cùng nhau trở về.”
“Ừ.” Trong bóng đêm, nàng đáp lại một câu.


Đột nhiên, cảm thấy bình yên và an tâm khó nói không nên lời.
***
Bên ngoài đã là sáng sớm nhưng mà đèn bên trong lại sáng suốt đêm không tắt.
Cho Thải Hà lui ra ngoài, Như Ý phu nhân tự mình canh giữ ở bên giường, lẳng lặng nhìn khôi lỗi sư đang ngủ say.
Các sợi tơ đều đã nối về với người tiểu người gỗ, dưới ánh đèn lấp lóe như có như không, những sợi tơ trong suốt đến mức như là không tồn tại.

Tiểu người gỗ gọi là A Nặc kia bây giờ cũng im lặng mà đứng ở đầu giường, biểu tình đờ đẫn — lúc nãy trong giây lát tất cả dây dẫn đứt, hình như đã tạo thành tổn hại cực lớn đối với người gỗ này, làm cho tất cả khớp xương của nó long ra.

Như Ý phu nhân phải mất rất nhiều thời gian mới đưa các khớp xương nối trở về.
Nhưng mà, quay đầu lại nàng vô cùng kinh ngạc thấy được người trên giường đang ngủ say cũng chậm rãi chảy ra máu tươi.
Vẻ mặt của Tô Ma là yên lặng, nhưng mà dưới sự yên lặng đó dường như có vô vàn gợn sóng trở đi trở lại, tới rồi lui, từ hắn và tiểu người gỗ trào ra, theo những sợi tơ trong suốt trên mười chiếc nhẫn ở ngón tay hắn, tựa như sóng chậm rãi dao động nhấp nhô.
Lặng yên không một tiếng động, máu trên người khôi lỗi sư dần dần mất hẳn, da thịt vỡ vụn lại được bù đắp lại, mọi thứ đều giống như chưa từng xảy ra.
Cuối cùng, giống như đã đạt được cân bằng nào đó, biểu tình đờ đẫn trên mặt người gỗ bắt đầu dần có sức sống, lạch cạch một tiếng tự động nhảy lên, đá đá chân, đánh đánh tay, bỗng nhiên quay đầu lại, khẽ cười với Như Ý phu nhân — dáng tươi cười quỷ bí như vậy làm cho Như Ý phu nhân cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
“Bên ngoài có tiếng động gì vậy?” Không đợi Như Ý phu nhân phục hồi tinh thần lại, phía sau đột nhiên có thanh âm đặt câu hỏi, lạnh lùng, “Phong chuẩn tập hợp ở bầu trời Như Ý đổ phường! Chuyện gì xảy ra?”
“Thiếu chủ.” Như Ý phu nhân ngạc nhiên quay đầu lại, lập tức thấy Tô Ma đã khoác quần áo xuống giường.
Dứt khoát mà ngồi dậy, giống như mọi thứ đều chưa từng xảy ra, vẻ mặt của hắn hờ hững mà lạnh lùng bình tĩnh, mở miệng hỏi.

Con mắt của khôi lỗi sư vẫn còn trống không, nhưng xuyên qua cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài, ánh mắt sắc bén lạnh lùng: “Chết tiệt, lẽ nào nha đầu bị đuổi đi kia lại chạy trở về rồi? Hay là những người đó lục soát toàn bộ Đào Nguyên quận, đã phát hiện Phục quốc quân?”
Nhưng mà một câu còn chưa nói hết, tên bay như mưa bắn vào.
***
Na Sinh đang nhìn thấy kính nỗ bắn xuống, không kịp nghĩ nhiều, nhảy vào phía sau Như Ý đổ phường, lấy cửa chính che.
“Đoạt đoạt” Tiếng vang giống như giọt mưa bị vỡ, tên bay với lực lớn, rất nhiều mũi xuyên thấu cửa chính, cắm vào trong, thiếu chút nữa cắt thủng tay nàng.
“Hỏng bét, cư nhiên đã quên bọc trên…” Vội vội vàng vàng, nàng trong lúc tên bắn tới như mưa, đưa tay ra kéo xuống vạt áo, bỗng nhiên đỉnh đầu tối sầm lại, tiếng gió thổi mạnh mẽ từ đỉnh đầu mà đến, thổi cho nàng không mở mắt ra được.

Tiếng rít giống như ngay bên tai, nàng lại càng hoảng sợ, vô ý thức mà nhấc tay, cho rằng Hoàng Thiên ở trên tay, cái phong chuẩn kia sẽ lại như lần trước ngã xuống.
“Lướt lên trên!” Thấy thiếu nữ trên mặt đất vươn tay, Hoàng Thiên lóng lánh giữa ngón tay, tướng lĩnh trẻ tuổi trên phong chuẩn lập tức mở miệng phân phó, “Coi chừng Hoàng Thiên! Không nên tiếp cận phạm vi lực lượng của nó!”
“Vâng!” Thao tác của thiếu nữ giao nhân cực kỳ linh hoạt, hai tay không ngừng lên xuống, hai cánh phong chuẩn đột nhiên thay đổi, mượn tốc độ bay nhanh lập tức ngẩng đầu lướt lên trên.
“Phát ra tín hiệu, khiến vài cái phong chuẩn khác trong đội đến nơi này!” Vân Hoán vừa tiếp tục dặn dò vừa mở ra cánh cửa dưới đáy phong chuẩn, thả ra một cuộn thừng dài, “Đem nơi này san bằng cũng không được để cô gái mang nhẫn này chạy! Ngươi ổn định tốc độ, ta muốn xuống phía dưới bắt cô gái kia, người phía sau mau lại đây.”
“Vâng!” Đôi mắt thiếu nữ tóc lam nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt yên lặng, dường như chỉ biết nói một chữ này.
Phong chuẩn lướt lên trên, đang trong không trung xoay một vòng một lần nữa trở lại phía trên Như Ý đổ phường, tốc độ chậm chạp, phần bụng màu bạc của chim to bỗng nhiên mở ra, một tia chớp lóe sáng rơi xuống trên tường Như Ý đổ phường, đất đá tung bay.

Tất cả mọi người trong sòng bạc bị kinh động, khách đánh bạc ầm ầm lao ra bên ngoài sân, kinh ngạc mây đen dần dần dày đặc trên bầu trời.
“Trời ơi! Đây là cái gì? Đây là cái gì?” Rất nhiều đôi mắt nhìn lên, nhìn về phía bầu trời, cho rằng bản thân nhìn lầm.
“Thật lớn… Thật lớn chim a! Thế nhưng vì sao cánh cũng không vỗ?” Trong đám người có một người cầm kiếm thì thào.
“Chim cái con mẹ ngươi! Đây là phong chuẩn!” Đột nhiên, trong đám người có một thanh âm vang lên, là tên du hiệp đầu trọc kia nói, trong tay ôm một vò rượu, ngẩng đầu nhìn máy móc khổng lồ trong không trung, nắm chặt kiếm, sắc mặt khẩn trương, “Chạy mau! Chết tiệt! Là phong chuẩn của Chinh Thiên quân đoàn, muốn bắn chết toàn bộ người! Con mẹ nó, đều nhanh trốn đi, còn ngây người hay sao?”