Kính - Song Thành

Chương 29


Viêm Tịch ngừng một chút, quay đầu thản nhiên cười: “Có lẽ không nên gặp lại đi.

Ta sợ lần sau nếu gặp lại, đó sẽ là lúc ngươi sống ta chết — cô nương là người mang Hoàng Thiên a.”.
“Hừ, nói bậy!” Na Sinh không chịu, vẫy vẫy tay, nhẫn trên tay lòe ra ánh sáng rực rỡ, “Nhất định sẽ không! Ngươi chờ mà xem, ta muốn chiếc nhẫn nghe ta nói, ta muốn giúp các ngươi!”.
“Thực sự là trẻ con… Huyết cừu mấy nghìn năm giữa Không Tang và giao nhân, cô thực sự cho rằng có thể cười cho qua chuyện sao?” Viêm Tịch cười khổ.

Dường như đột nhiên chú ý tới cái gì, trở lại bên cạnh nàng, kéo tấm vải băng bó tay nàng, “Được rồi.

Cô thật quá sơ ý, nghìn vạn lần chớ để người khác thấy nó a.

Nếu không sẽ phiền phức rất lớn!”.
“Viêm Tịch…” Na Sinh cúi đầu nhìn hắn giúp bó lại cái nhẫn, bỗng nhiên mũi cảm thấy cay, “Ta muốn đi theo ngươi.”.
“Không được, ta còn có chuyện quan trọng muốn làm, cũng không thể mang theo cô.” Viêm Tịch không chút nào chần chờ mà cự tuyệt, “Hơn nữa đi theo một giao nhân vào thành, cô cùng ta đều gặp phiền phức — dù thế nào Đào Nguyên quận đã ở trước mặt, cô sẽ không dốt tới mức lại lạc đường chứ?”.
Na Sinh thấy ánh đèn của muôn vàn ngôi nhà ở đằng trước, nghẹn lời, nhưng lại chỉ quấn quít lấy không muốn để hắn đi: “Ngộ nhỡ vào thành lại lạc đường thì sao? Vậy không phải sẽ lại lỡ thời gian ư?”.
“Ngu ngốc, cô cứ kì kèo như vậy chẳng phải cũng sẽ bị lỡ thời gian sao?” Viêm Tịch miễn cưỡng cười, lắc đầu, “Cô chẳng phải cũng có chuyện muốn làm ư?”
“Ách… Không xong, Mộ Dung Tu!” Na Sinh bỗng nhiên hồi tỉnh, quát to một tiếng.

Dọc đường xuất sinh nhập tử làm cho nàng gần như đã quên mục đích của chuyến đi này, bị Viêm Tịch nhắc tới, đột nhiên bất ngờ tỉnh lại.

Vừa nhìn trời đã khuya, không biết Mộ Dung Tu sống chết làm sao, nàng kinh hãi: “Xong rồi, ta chậm! Hỏng bét rồi!”.
Không để ý cùng Viêm Tịch lèo nhèo, nàng thét một tiếng kinh hãi, đeo túi tiền lên lưng nhanh chóng chạy hướng Đào Nguyên quận.
Trùng trùng lớp màn buông xuống, chiếc đỉnh bằng vàng đặt ở giữa tỏa ra hương khí quanh quẩn, ngọt ngào mà hư thối.

Không có một chút gió.
Dây lưng một giật liền bị cởi ra, y phục nhẹ nhàng rơi xuống chân, đôi chân cô gái thẳng tắp, thon dài, da dẻ nhẵn bóng căng chắc như sa tanh.

Ánh mắt của cô gái dưới ánh nến có một loại phong tình câu dẫn người, tay nàng đặt lên hai vai của người con trai trước gương, chậm rãi cởi trường y khoác trên vai, thấp giọng: “Công tử Tô Ma, đã khuya rồi, để Ý Nương hầu hạ người đi ngủ đi.”
Dưới lớp màn ánh nến ảm đạm mà ái muội, người con trai cao lớn kia lại không nói gì, hình như vẫn còn đang nhìn cái gương.

Cô gái liền có chút buồn cười: rõ ràng là không nhìn thấy cái gì cả, lại muốn làm ra vẻ thắp ngọn nến để soi gương, sắp đi ngủ rồi cũng còn cố đàng hoàng — vị khách mà Như Ý phu nhân bố trí nàng hầu hạ cũng thực sự là quái gở.
Nhưng mà, dáng tươi cười của nàng rất nhanh liền đông lại: quần áo từ trên vai người khách bị cởi ra, vai rộng thắt lưng hẹp, cơ thể rắn chắc, là một thân thể cường tráng làm bất cứ người đàn bà nào nhìn cũng mất hồn — nhưng mà, trên lưng rộng bỗng nhiên có một con rồng rất lớn vọt ra, uốn lượn! Đó là một cái hình xăm màu đen rất to, bao phủ toàn bộ lưng.


Dưới ánh sáng lờ mờ mà nhìn con rồng trông dương nanh múa vuốt rất sống động, cơ hồ muốn phá không mà đi.
“A –” Cô gái bật thốt lên tiếng kinh hô nhỏ, nhưng mà lập tức biết đó là bất kính đối với khách, liền vội vàng im miệng, lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm kia, nở nụ cười, “Long thật là oai nghiêm và xinh đẹp… cùng công tử thật sự rất xứng.”
Dừng một chút, cảm giác được nhiệt độ của da thịt dưới ngón tay, nàng kinh sợ: “Công tử, cơ thể sao lạnh như thế? Mau đi ngủ đi.”
“Ôm ta.” Đột nhiên vị khách kia buông tay từ mặt kính xuống, thấp giọng dặn dò.
“Hả?” Ý Nương lấy làm kinh hãi, nhưng mà không dám cãi lời khách, đành phải đưa thân thể đi tới, vươn hai tay từ phía sau ôm hắn, rồi đột nhiên lạnh run lên.
“Chặt một chút… Lại chặt thêm một chút.” Người khách đột nhiên thở dài một hơi, thì thào, “Rất lạnh a.”
Ý Nương vươn tay ôm chặt hắn, tựa đầu vào trên vai hắn, khúc khích cười nhạo, thổi một hơi khí nóng vào sau tai hắn.

Không có một chút gió, ánh nến không lay động, chiếu ánh sáng lờ mờ vào màn, bóng hình người lay động.

Trong lúc quấn quýt si mê, nàng tình cờ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của khách trong kính, rồi đột nhiên giật mình: người nam nhân đó quá mức anh tuấn!
Cho dù nàng đã gặp qua vô số người, nhưng lại chưa từng thấy qua người đàn ông nào khôi ngô như vậy.

Thậm chí nàng là con gái nhất thời cũng cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mà trên người hắn mang theo một loại ma tính mê hoặc kỳ lạ, nàng không khỏi động tình, thân thể của nàng kề sát phía sau lưng hắn, yếu ớt năn nỉ: “Đã khuya rồi… để Ý Nương lên giường hầu hạ công tử thật tốt đi.”
Vừa nói nàng vừa vung tay để tắt ngọn nến duy nhất sáng.
“Đừng tắt!” Không biết tại sao, vị khách đột nhiên ngăn cản, khẩu khí thận trọng — nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Bóng tối hoàn toàn bao phủ xuống.

Không có một chút gió.

Hô hấp dồn dập, tứ chi quấn quít hướng về phía chăn gối mềm mại.

Nàng ôm chặt lấy người khách, dán chặt người vào lồng ngực rắn chắc của hắn, rên rỉ: “Sao…lạnh như vậy a…” Nhưng mà sung sướng như thủy triều trong nháy mắt nuốt sống nàng, nàng hoàn toàn không chú ý cái khác, ngón tay bấu chặt vào bức vẽ hình rồng sau lưng hắn.
Hoàn toàn là bóng tối.

Không có một chút gió.

Cho nên không nhìn thấy khóe miệng nho nhỏ của người gỗ trên đầu giường lộ ra một nụ cười quỷ dị và biểu tình kỳ quái trên mặt của người khách.
Không nên tắt nến… Không nên tắt nến.


Không có gió, không có ánh sáng.
Trong đêm tối không có gió, hắn liền chậm rãi thối nát.

Chậm rãi…hoàn toàn thối nát.

Hắn có phải đã chết từ lâu rồi không…có phải cũng đã hư thối rồi không?!
Cô gái ở dưới thân hắn rên rỉ, thân thể của nàng ấm áp mà mềm mại, tóc bị mồ hôi làm ướt, từng sợi bám vào cánh tay cùng ngực của hắn.

Cơ thể của con người là ấm áp như vậy…Cái loại ấm áp này là hắn suốt đời khát vọng, nhưng lại không bao giờ nắm bắt được.

Trong đêm tối, Tô Ma ngẩng đầu, thở dài một hơi, hệt như là mộng du, tay dời về phía cổ họng của cô gái, trong tay có một sợi tơ trong suốt như có như không.
Ánh sao lờ mờ chiếu vào, trong góc tối trên đầu giường, người gỗ lạnh lùng nhìn xuống, miệng chậm rãi mở ra.
“Thiếu chủ.” Sợi tơ chậm rãi thít vào cổ họng của cô gái trên giường, nhưng mà, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng trầm thấp của một người — tuy rằng thấp, nhưng lại giống như một cây châm đâm vào thần kinh, làm cho động tác của hắn đột nhiên ngừng lại.
“Thiếu chủ,” Tiếng của người đàn bà ở ngoài bẩm báo, “Tả quyền sử Viêm Tịch đã tới rồi, có việc gấp cần bẩm báo.”
Ngay khi cánh cửa đẩy ra, gió nhẹ cùng ánh sao bên ngoài đồng thời tràn vào gian phòng đen kịt như chết này.
Hắn hít sâu một hơi, cảm giác dục vọng giữa lồng ngực bao phủ tất cả vẫn như cũ đấu tranh không chịu lui bước.

Hắn miễn cưỡng đứng dậy, cúi đầu, thấy Như Ý phu nhân và chiến sĩ giao nhân bên cạnh nàng đang bên ngoài hành lang.

Người đứng đầu Phục quốc quân đường xa đến đây, đang quỳ gối nghênh tiếp hắn đến, lúc này đang giương mắt nhìn chăm chú vào người anh hùng cứu thế mà trăm năm qua những người giao nhân đã nói với nhau.
Cánh cửa không tiếng động mà mở ra, không khí bên trong cánh cửa ngọt ngào mà hư thối, phảng phất còn có tiếng rên rỉ của đàn bà, không biết là thống khổ hay là sung sướng.

Trong bóng tối lộ ra nửa mặt của người kia, giống như là pho tượng cẩm thạch hoàn mỹ nhất, nhưng mà con mắt màu thâm bích thoạt nhìn cư nhiên lại là tối tăm không nói rõ được, đen gần giống như màu của đêm tối — trong nháy mắt ấy, Viêm Tịch bỗng nhiên cảm giác hít thở không thông.
Tại sao…tại sao lại là người như vậy chứ?
Đây là bao nhiêu năm rồi, mọi giao nhân đã hy vọng người này quay về có thể xoay chuyển vận mệnh?
Tả quyền sử của Phục quốc quân ngây dại, trong lúc nhất thời đã quên rằng nhìn thẳng là hành động vô lễ như thế nào.

Nhưng mà con mắt của người chiến sĩ lại băng qua vai của Tô Ma, thấy được bên trong phòng tối đen — hoàn toàn tối… Trong góc phòng tối nhất có vật gì đó bỗng nhiên nhếch môi, đang không tiếng động mà cười đến vui sướng.

Kia là cái gì? Kia là cái gì? Đó là trọn vẹn phần “ác”… Trong nháy mắt ấy , sức lực giúp hắn liên tiếp mấy ngày chống đỡ dường như đột nhiên tan rã.

Ngay cả một câu bẩm báo cũng không có ra khỏi miệng, sức lực theo trong thân thể Viêm Tịch tan biến.
Như Ý phu nhân vội vàng đỡ lấy hắn, bẩm báo: “Trên đường Tả quyền sử tới Đào Nguyên quận đụng phải phong chuẩn mà Vân Hoán điều khiển, bị liên tiếp truy kích, khó khăn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết mà gặp được thiếu chủ.”
Ngón tay của khôi lỗi sư dừng ở sau lưng Viêm Tịch, rút ra một đoạn mũi tên kẹp trong xương bả vai.

Nhìn những vết thương tích lớn nhỏ, vết thương nặng còn nhìn thấy cả xương, khôi lỗi sư lại lần nữa cau mày: “Hoá ra không chỉ bị thương một lần… Có thể tới là đã làm khó hắn rồi.”
“Thiếu chủ, Tả quyền sử hắn, hắn còn có thể sống sao?” Như Ý phu nhân hít vào một ngụm khí lạnh.
“Có ta ở đây.” Tô Ma thản nhiên trả lời, ngón tay nhẹ nhàng búng, toàn bộ nhẫn bên tay phải đột nhiên bắn ra, bay nhập vào vết thương huyết nhục lẫn lộn phía sau lưng Viêm Tịch, khảm nhập máu thịt.

Dường như có hắc khí nhìn không thấy dọc theo dây dẫn trong suốt, từ trên nhẫn truyền ra, trên bàn, tiểu người gỗ đóng chặt miệng ngồi ở chỗ đó, ánh mắt âm trầm.
“Vân Hoán là ai?” Để con rối ở một bên hấp thu chất độc, Tô Ma buông tay ra, mở miệng hỏi.
“Là thiếu tướng Phá Quân trong quân đội Thương Lưu,” Như Ý phu nhân thấp giọng đáp: “Là một người quân nhân trẻ tuổi lợi hại nhất của đế quốc, có người nói kiếm kỹ không ai có thể sánh bằng.

Vu Bành một tay đề bạt hắn tới nay, bây giờ hai mươi mấy tuổi đã là thiếu tướng rồi.”
“A… Như vậy phái hắn đến Đào Nguyên quận là vì truy bắt Hoàng Thiên sao.” Tô Ma uống một ngụm trà, trầm tư, hồi lâu ánh mắt rơi xuống trên người Viêm Tịch đang chữa thương bên cạnh, “Tả quyền sử bao nhiêu tuổi rồi?”
“So với thiếu chủ lớn hơn mười tuổi, sắp hai trăm tám mươi tuổi rồi.” Như Ý phu nhân trả lời.
“Không còn trẻ nữa rồi.” Khôi lỗi sư hạ con mắt, trong mắt có vẻ rất ngạc nhiên, “Nhưng sao chưa biến thân?”
Như Ý phu nhân nhìn vết thương sau lưng Viêm Tịch nhờ có một sức mạnh vô hình đang dần dần bình phục, thở dài: “Đây là Tả quyền sử chính mình lựa chọn — hắn thuở nhỏ từ người lái buôn ở chợ phía đông trốn tới, hiến thân vào quân đội, phát thệ vì giao nhân phục quốc bỏ qua tất cả, bao gồm giới tính của bản thân.

Cho nên trăm năm qua tham gia bao nhiêu cuộc chiến lớn nhỏ, trong lòng Tả quyền sử chỉ có nhất niệm là phục quốc, chưa bao giờ nghĩ tới muốn trở thành người có giới tính gì.”
“A… Thực sự là người hạnh phúc.” Tô Ma giật mình, sợ run một chút, bỗng nhiên khóe miệng có một dáng cười kỳ lạ, “Chiến sĩ rất ưu tú a…so với ta hoàn toàn tương phản.”
“Ách?” Như Ý phu nhân lấy làm kinh hãi, khó hiểu mà ngẩng đầu.
Nhưng mà Tô Ma đã không nói thêm gì nữa, dường như nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, bỗng nhiên đứng lên, đem nhẫn thu hồi lại trong tay, trong ánh mắt trống rỗng bỗng nhiên chợt hiện ra sắc bén: “Chuyện gì xảy ra? Hoàng Thiên ở gần đây!”.
***
Trong lúc đó, sau khi hỏi qua vô số người đi đường, Na Sinh rốt cục tìm được nơi muốn đến.

Cắm đầu vọt vào Như Ý đổ phường, nôn nóng mà tìm kiếm chung quanh cái người gọi là “Tây Kinh”.
“Không ngờ lại là Na Sinh cô nương?” Trong khi nàng đang lo lắng, bỗng nhiên nghe thấy đỉnh đầu có người nhẹ giọng hỏi.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, thấy được một cô gái tuyệt sắc từ trên xà nhà nhảy xuống, kéo tay nàng, mỉm cười: “Ta là ‘Đinh’ — chủ nhân của ta là Tây Kinh muốn ta tới nơi này chờ ngươi.”
Kỳ quái, Tây Kinh làm sao biết tên của mình? — nhưng Na Sinh không kịp phản ứng liền bị Đinh lôi kéo đi, băng qua đại sảnh rộn ràng nhốn nháo.
“Ngươi không cần lo lắng, Mộ Dung công tử đã an toàn cùng chủ nhân gặp nhau rồi,” Đinh mỉm cười, vừa đi vừa giải thích với nàng, “Công tử hắn nói cô nương bị bỏ lại, rất lo lắng, không biết cô chừng nào thì đến nơi đây — cho nên chủ nhân muốn ta tới đại sảnh chờ cô.

May mà cô nương có thể bình an đến nơi đây, sau này liền an toàn rồi.”
“A…” Na Sinh nghe nàng không vội không chậm giải thích, nghẹn lời — còn tưởng rằng tính mệnh Mộ Dung Tu đã sớm có chuyện, không ngờ mình liều mạng chạy tới nơi này thì mọi chuyện đã là “sau cơn mưa trời lại sáng”, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm lại mệt mỏi.
Na Sinh mặc kệ cho nàng lôi kéo, trong giây lát thấy mái tóc dài màu thâm lam của cô gái, bật thốt lên: “Ngươi, ngươi cũng là giao nhân?”

Đinh không cảm thấy khó hiểu, chỉ mỉm cười gật đầu, lôi kéo nàng đi tới trước cửa, buông tay nàng ra, gõ gõ cửa: “Chủ nhân, Mộ Dung công tử, Na Sinh cô nương tới!”
“Na Sinh? Mau vào!” Giọng của Mộ Dung Tu lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, cánh cửa kẹt một tiếng mở rộng.
Thấy người mở cửa đi ra, Na Sinh một tiếng reo hò, lao vào trong, ôm lấy bờ vai của Mộ Dung Tu, cười ầm ĩ: “Trời ơi! Ngươi không bị đám cường đạo kia giết? Thực sự làm ta sợ muốn chết a!”
“Nhẹ chút, nhẹ chút.” Bị ôm chầm như vậy, Mộ Dung Tu có chút mắc cỡ, chỉ là đau đến cau mày.

Na Sinh buông tay ra, mới chú ý tới vết thương trên người hắn, không khỏi phẫn nộ: “Những tên cường đạo này ức hiếp ngươi? Quá đáng giận rồi… Ta giúp ngươi trút giận!”
Nàng khua cánh tay phải đang được băng bó, nghĩ thầm rằng không cần phải dấu chuyện Hoàng Thiên với Mộ Dung Tu nữa.

Nhưng mà Mộ Dung Tu chỉ cười khổ lắc đầu: “Quên đi, thực ra chỉ là hiểu lầm mà thôi…”
“Hiểu lầm? Là hiểu lầm mà lại thiếu chút nữa là hại chết chúng ta?” Na Sinh không phục, tiếp tục vung tay phải, nhưng không có chú ý tới một người đàn ông trung niên say khướt ở bên cạnh đang ôm bầu rượu, bỗng nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm tay nàng, ánh mắt lạnh lùng.
“Được rồi, được rồi… Ngươi xem, hiện tại ta đã tìm được Tây Kinh đại nhân rồi, sẽ không có chuyện gì nữa rồi.” Mộ Dung Tu thấy nàng huênh hoang, rất sợ nàng không biết tốt xấu thực sự đi gây sự, vội vàng trấn an, lôi kéo nàng vào cửa, “Ngươi sao tới muộn thế?”
Na Sinh xấu hổ cúi đầu: “Người ta… Người ta không nhận ra đường…”
“Hả?” Mộ Dung Tu bỗng nhiên dở khóc dở cười, “Thật là, nói ít một câu cũng không được… Nha đầu ngốc, ta để lại cho ngươi quyển ‘Dị vực ký’, trong đó không phải viết rõ đường đi rồi sao? Ngươi chưa từng giở ra đọc ư?”
“Dị vực ký?” Na Sinh vô cùng kinh ngạc, đột nhiên quát to một tiếng, nghĩ: “Xong rồi!”
“Sao vậy?” Mộ Dung Tu bị nàng làm cho hoảng sợ, đã thấy nàng vội vàng đem túi tiền ném cho hắn, từ bên trong lấy ra một quyển sách đã bị ngâm nước đến ướt sũng, bóp nhẹ nước liền tí tách rơi xuống.

Na Sinh gần như muốn khóc: “Ta, ta đã quên lấy nó ra rồi…rồi rơi vào trong nước….”
“…” Mộ Dung Tu nhìn nàng, thực sự là không biết nói như thế nào cho tốt, nhấc nhấc túi tiền, phát hiện cỏ Dao cũng đã hút đầy nước đến mức đã trương phình to ra rồi.

Chứng kiến chuyện xảy ra trước mặt, Đinh ở bên cạnh không nhịn được che miệng, cười trộm.
“Được rồi được rồi, đừng khóc, càng khóc ta lại càng thêm nhức đầu…” Trước khi nàng mếu máo muốn khóc, Mộ Dung Tu lập tức ngăn cản, “Không sao, bản Dị vực ký ta từ nhỏ đã xem, cũng học thuộc lòng rồi, tốn chút sức là có thể viết lại một quyển — ngươi mau tới gặp mặt Tây Kinh đại nhân đi!”
“Tây Kinh? Ở nơi nào?” Na Sinh mờ mịt nhìn chung quanh, Mộ Dung Tu lôi kéo nàng xoay người, chỉ điểm.

Nàng vất vả lắm mới nhìn thấy người đàn ông ôm bầu rượu đang ngủ say nằm ở trong ghế tựa, vô cùng kinh ngạc: “Cái gì? Chính là vị đại thúc râu ria xồm xàm này? — một con ma men, thực sự có thể lợi hại như vậy sao?”
“Chủ nhân của ta là đệ tử thứ nhất của Kiếm Thánh Tôn Uyên,” Tuy rằng thấy thú vị nhưng nghe thấy Na Sinh lại dám coi thường Tây Kinh, Đinh không thể không đứng ra bảo vệ, “Một trăm năm qua, trên vùng đất này còn không có kiếm khách nào mạnh hơn chủ nhân.”
“Hứ? Thực sự?” Na Sinh đối với Đinh rất có thiện cảm, không muốn phản bác, đành phải bĩu môi.
“Mẫu thân ta cũng nói như thế a.

Tây Kinh đại nhân là kiếm khách rất lợi hại.” Mộ Dung Tu vỗ vỗ đầu nàng, dỗ dành: “Được rồi, ngươi cũng đừng chạy loạn.

Có Tây Kinh đại nhân ở đây, chúng ta sau này hành tẩu trên Vân Hoang không cần lo lắng nữa.”
Na Sinh còn chưa trả lừoi, đột nhiên cái người say như chết ấy mở miệng, liếc mắt nhìn Mộ Dung Tu: “Tiểu tử… Ta, ta cũng không đáp ứng…muốn dẫn theo cái nha đầu này…”
“Tây Kinh đại nhân.” Mộ Dung Tu sửng sốt, vô cùng kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn hán tử say rượu.
“Gọi ta là đại thúc… Con trai của Hồng San.” Tây Kinh không hề mở mắt, chỉ ôm bầu rượu tiếp tục uống.”
“Vâng, đại thúc.” Mộ Dung Tu theo ý của hắn, kéo Na Sinh qua, nhẹ nhàng nói, “Vị cô nương này là ta giữa đường quen biết, cũng đáp ứng Quỷ Cơ phải chiếu cố nàng, đại thúc người có thể hay không…”