Kính - Song Thành

Chương 26


Khi trời sắp tối, Như Ý phu nhân thu xếp xong chuyện của Tô Ma, xuống lầu để ý làm ăn, dạo qua một vùng các bàn đánh bạc.

Bỗng nhiên nghe thấy có người ở trên đỉnh đầu khe khẽ gọi nàng.

Mỹ phụ giật mình ngẩng đầu, nhìn chung quanh, màn gấm hoa lệ trên nóc hé mở, hé ra khuôn mặt mỹ lệ của thiếu nữ — trên xà nhà lại có thể có một người đang ngồi.
“Đinh?” Nàng giật mình hỏi, không ngờ tới thiếu nữ tóc lam này vẫn còn ở lại Như Ý đổ phường.
“Như Ý phu nhân.” Đinh xác định đám hiệp khách đầu trọc kia đã biến mất, nhìn xung quanh một chút, nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Như Ý phu nhân khó hiểu nhìn nàng, hỏi: “Ngươi tại sao không có đi? Ngốc ở đàng kia làm gì?”.
“Chờ người a…” Đinh buồn chán mà thở dài, “Đứng ở trên xà nhà có thể thấy rõ mọi thứ, ta đợi suốt một ngày đêm rồi… Chủ nhân đồng ý làm hộ vệ cho một tên từ Trung Châu tới, lúc này đáng ra đã phải gặp rồi.”
“A,” Như Ý phu nhân che miệng cười rộ lên, “Có thể mời được Tây Kinh xuất thủ, chủ thuê nhất định có rất nhiều tiền tiền sao?”
“Không phải như vậy… Chủ nhân lần này là một đồng tiền cũng không thu, xem ra còn muốn cho thêm.” Đinh sắc mặt có chút phức tạp, thở dài, “Không còn cách nào khác, bởi vì hắn nợ Hồng San một tình nghĩa thật lớn, người ta muốn hắn giúp đỡ hắn có thể nói ‘không’ sao.”.
“Hồng San?” Nghe thấy cái tên kia, Như Ý phu nhân bỗng nhiên nhớ lại chị em đồng tộc cũng khá nổi danh này, “Nàng trước đây hình như cũng cùng đi với Tây Kinh đại nhân một đoạn thời gian đúng không? Nhưng nàng không phải hơn hai mươi năm trước đã xuất giá đi Trung Châu rồi sao? Có người nói người Trung Châu ấy dùng giá trên trời vì nàng chuộc thân, gạch bỏ tên trên đan thư.”.
“Đúng… Trong giao nhân chúng ta, có lẽ mệnh của nàng là tốt nhất đi?” Đinh vi cười rộ lên, sắc mặt phức tạp, “Đường đường chính chính gả cho người, theo trượng phu an cư lập nghiệp, tự chủ sống chết… Bây giờ con trai cũng trưởng thành, trở lại Vân Hoang buôn bán, đó là lí do mà Hồng San mới đến xin nhờ chủ nhân chiếu cố hắn.”.
“Cái gì?” Không biết vì sao, Như Ý phu nhân ngực vừa nhảy, mặt biến sắc, “Hồng San có con trai? Gần đây đến Vân Hoang sao? Hắn tên gọi là gì?”.
“Mộ Dung Tu.” Đinh không thấy sắc mặt của Như Ý phu nhân bên cạnh, thuận miệng nói: “Nếu như không có điều bất trắc, hẳn là ngày hôm nay tới Đào Nguyên quận rồi.

Hắn cùng chủ nhân ước định gặp mặt ở chỗ này, nhưng lại có thể đến trễ lâu như vậy, thật là…”.
“Hỏng bét!” Như Ý phu nhân vỗ tay ghế, buột miệng kinh hô.
“Làm sao vậy?” Đinh lại càng hoảng sợ, quay đầu lại chẳng hiểu chuyện gì.
“Có lẽ có chuyện làm sai rồi…” Như Ý phu nhân lẩm bẩm nói, vội vàng xoay người, dặn dò một gã sai vặt, “Mau! Đi gọi tổng quản sang đây, có việc gấp!”.
Nhưng mà không đợi gã sai vặt đi thông báo, tổng quản thân thể mập mạp từ phía sau đã đi tới, thấy Đinh đứng bên cạnh, hắn đến bên tai Như Ý phu nhân, hạ giọng bẩm báo: “Phu nhân, người từ Trung Châu tới đó đã bắt được rồi, nhưng trên người hắn không có hàng! Chúng tiểu nhân đang ở trong hầm dụng hình, không sợ tên kia không phun ra chỗ để.”.
“Mau ngừng tay!” Như Ý phu nhân sắc mặt trận hồng trận bạch, bật thốt lên, “Không được dụng hình! Mau thả hắn!”
Tổng quản lấy làm kinh hãi, chớp chớp con mắt: “Phu nhân? Thả sao? Một con dê béo đó nha.”
“Đồ ngu! Đều là người một nhà!” Như Ý phu nhân chân mày lá liễu dựng thẳng, nhịn không được tát tổng quản một cái, làm cho khuôn mặt béo phì rung động, “Mẫu thân của hắn là giao nhân! Ngươi sao không điều tra rõ ràng đã cướp? Còn không mau thả ra cho ta!”.
Không ngừng trả lời, tổng quản che khuôn mặt chật vật đi, trong đầu mắng chửi làm gì có chuyện trước khi ăn cướp còn phải điều tra rõ ràng tổ tông nhà người ta chứ? Nhưng mà thấy Như Ý phu nhân phát hỏa, vội vàng cuống quýt chạy xuống phía dưới thả người.

“Các ngươi, các ngươi…cướp của Mộ Dung Tu?” Đinh chậm rãi phục hồi tinh thần lại, chỉ vào Như Ý phu nhân, bởi vì kinh ngạc mà có chút lắp bắp, “Thảo nào hắn không tới, nguyên lai là các ngươi nửa đường chặn cướp hắn?”.
“Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi…” Như Ý phu nhân nhanh trí giỏi giang chưa bao giờ có thời khắc chật vật như thế này, dùng khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cười gượng, “Ngươi cũng biết chúng ta cái gì làm ăn đều làm, hắn lại mang theo bảo vật… Thực sự là chê cười.”.
“Thật là hỏng bét.

Phu nhân, ngươi mau hảo hảo trấn an Mộ Dung công tử đi!” Đinh cũng cười khổ, “Ngộ nhỡ chủ nhân thấy người hắn phải bảo vệ bị các ngươi nghiêm hình tra tấn mà nổi cáu thì ta có ngăn cũng ngăn không được a!”.
“Được, được, ta lập tức đi.” Như Ý phu nhân vội vã gật đầu, đứng dậy, lại nói thầm: “Hàng không ở trên người hắn? Không phải có hai người sao, sao lại chỉ bắt được có một người? Như vậy là hàng đang ở trên người cùng đi?”.
Na Sinh mang theo cỏ Dao, lúc này còn đang ở vùng hoang vu cách quận thành hơn mười dặm, một mình lạc đường.
Ban đầu nàng gặp phải lối rẽ liền bốc một quẻ để quyết định chọn một đường đi, nhưng dần dần rời khỏi đường lớn thì càng ngày càng hoang vắng, đến cuối cùng lại ngay cả đường cũng biến mất trong cỏ dại, nhìn không thấy nữa.
Mặt trời chiều ngả về tây, sắc trời dần dần u ám, khắp nơi ánh hoàng hôn phủ lên, cỏ Dao nhét chật trong túi tiền trên lưng, Na Sinh đứng ở giữa nơi mênh mông hoang dã, vừa sốt ruột lại vừa sợ, bước tiếp theo không biết phải đi như thế nào, rất sợ không kịp tới Như Ý đổ phường, làm hại đến tính mệnh của Mộ Dung Tu.
“Được rồi, đi dọc theo dòng sông đi… có lẽ có thể gặp được người khác, hỏi một chút đường?” Nghe được dòng nước chảy xa xa, Na Sinh rốt cục có một chủ ý, con mắt liền sáng lên, lập tức nhấc chân tìm đến nơi phát ra tiếng nước chảy.
Đó hẳn là một nhánh sông của Thanh Thủy, nước màu thanh bích, vục tay uống một ngụm, thơm ngọt ấm áp.

Na Sinh đi vài bước dọc theo dòng sông, kinh ngạc thấy trong nước cư nhiên có rải rác những chấm đỏ bừng của cánh hoa đào, nổi trên mặt nước màu xanh, mỹ lệ không thể tả được.
“Vân Hoang cũng có hoa đào?” Na Sinh một mạch đi, kinh ngạc nhìn xung quanh nhưng không phát hiện quanh đó có cây hoa nào.
“Kỳ quái.” Nàng nhịn không được khom lưng xuống, muốn vớt một mảnh cánh hoa lên — nhưng mà chuyện kỳ lạ xảy ra: những cánh hoa đào trôi nổi ấy chạm đến ngón tay nàng thì đột ngột đều chìm nghỉm vào trong nước.
“Ô kìa.” Nàng lại vớt lần nữa, nhưng mà những cánh hoa đào ấy dường như là vật sống, đều tản ra, chìm xuống, phi thường đẹp mắt.
“Quên đi.” Na Sinh nhụt chí.

Không giống thường ngày, với tính cách của nàng nếu không bắt được mấy cánh hoa đào thì nhất định sẽ không chịu bỏ qua, nhưng hôm nay vừa nghĩ đến Mộ Dung Tu rơi vào trong tay những cường đạo ấy, nàng liền không còn tâm trạng để đùa chơi.

Đang định đứng dậy, bỗng nhiên thấy trên mặt nước có vật gì đó trôi đến, nàng thuận tay vớt lên nhìn, là một khối quần áo, mặt trên có màu đỏ thẫm loang lổ.
“A, phụ cận có người!” Na Sinh chấn động, ôm đống y phục, chạy chậm dọc theo dòng nước.
Khi đã chạy được vài chục trượng, qua một đám lau sậy, quả nhiên thấy được trên bờ sông phía trước có người, đang cúi người vốc lên một vốc nước, tóc dài từ trên vai buông xuống giữa dòng nước, vốc nước trong tay chìm nổi một vài cánh hoa đào đỏ bừng.
“Này!” Na Sinh vui mừng không kiềm chế được, vừa chạy vừa vẫy tay, “Này, xin chờ một chút –”
Người nọ hiển nhiên nghe thấy tiếng gọi của nàng, quay đầu nhìn.


Nhưng mà không biết vì sao, thấy nàng dọc theo bờ sông đã chạy tới, đột nhiên buông tay ra, làm vốc hoa đào rơi vãi, nhún người nhảy vào trong nước.
“Này! Này! Ngươi, ngươi làm cái gì thế?” Na Sinh bị người kia làm cho hoảng sợ, chỉ thấy người kia ùm một tiếng nhảy vào trong nước, mặt nước như mặt gương vỡ ra, cả người liền im lặng chìm nghỉm xuống phía dưới rồi.
“Nguy rồi, nàng muốn tự sát!” Na Sinh thấy người kia đã chìm vào trong nước, chỉ còn lại một khối tóc dài chìm nổi di động.

Nàng không kịp nghĩ nhiều, quăng túi tiền, cũng không nhớ tới kỹ năng bơi của mình kém đến thế nào, cùng nhảy xuống nước, ra sức bơi tới gần, đi kéo cái đầu của cô gái kia.

Nhưng mà, chờ nàng vất vả kéo được người kia đến bên hông, lại bị người đó thình lình hung hăng kéo.
“Buông ra, buông ra…” Na Sinh đột nhiên cảm thấy không thở nổi, ra sức bơi hướng tới mặt nước, nhô đầu lên hít một hơi, đã bị người chìm ở trong nước lôi kéo gắt gao, nặng nề rơi vào đáy nước.
Nếu như kỹ năng bơi của nàng tốt, trong nháy mắt liền phải đoán trước người chìm ở trong nước khi gần chết mà lại được cứu sẽ vô ý thức cuốn lấy tay chân của người cứu mình, rất có thể đem người cứu đồng thời kéo xuống.

Lúc này phải quả quyết đánh một đòn vào người chìm ở trong nước để cho người đó buông tay, sau đó nắm ở lưng người đó, kéo lên bờ.

Nhưng mà kỹ năng bơi của Na Sinh không phải là tốt lắm, lại chưa từng ở dưới nước cứu người nào, bị òng ọc òng ọc uống vài ngụm nước lớn, nhất thời đầu óc choáng váng không rõ đông tay nam bắc, hướng đến đáy nước chìm xuống.
Theo bản năng, nàng gắng sức muốn giãy giụa thoát khỏi tay của người trong nước kia, nhưng mà người kia cũng không hề buông lỏng.

Tóc dài của người đó tản ra, trôi nổi đến, cư nhiên lại là màu thâm lam.

Trong lúc vùng vẫy, qua những sợi tóc đang phất động giống như thủy tảo, Na Sinh đột nhiên thấy con mắt người đó gần trong gang tấc: tràn ngập sát khí cùng hung ác, tàn nhẫn, hung hăng giữ chặt nàng đi xuống đáy nước.
Người kia, người kia là cố ý? Nàng, nàng tại sao phải…
Na Sinh ở dưới nước há mồm hộc ra một ngụm không khí lớn từ trong phổi, trước mặt lững lờ trôi rất nhiều những phiến hoa đào đỏ bừng — trong giây lát ý thức hoảng hốt, nàng bỗng nhiên nhận ra: “Nguyên lai là, nguyên lai là sứa a…”.
Thần trí bắt đầu tan rã, mỗi một lần mở miệng hô hấp đều sặc nước, nàng đột nhiên cảm thấy hối hận: cư nhiên cứ như vậy chết không rõ nguyên nhân ở nơi này sao? Mộ Dung Tu… Mộ Dung Tu còn đang trong tay bọn cường tặc kia!.
Nghĩ như vậy, một cỗ không cam lòng nhất thời dâng lên, Na Sinh dùng hết sức lực đá chân loạn xạ.

Đột nhiên, không biết nàng đã đá trúng chỗ nào đó, toàn thân người kia bỗng nhiên chấn động, ngón tay buông lỏng ra, cả người trôi sang một bên, trong dòng nước lành lạnh trôi theo một đường máu đỏ tươi.

Na Sinh không ngoảnh lại, lập tức đạp nước ngoi lên trên, trồi lên trên mặt nước mở miệng hít thở, cả người ướt sũng bò lên trên bờ, há mồm thở dốc, chật vật không chịu nổi.

Giữa trời chiều, nàng thấy túi tiền mình bỏ rơi lại trước khi nhảy xuống nước cách xa hơn mười trượng, nguyên lai giãy giụa ở dưới nước, cư nhiên bất tri bất giác nàng đã xuôi theo dòng nước đi xa như vậy.
Na Sinh vội vàng bò người tới, lảo đảo chạy hướng về phía túi tiền bên đó.
Xác định đã tới nơi an toàn, nàng không ngừng nôn ra vài ngụm nước, cảm giác kiệt sức.
Ánh tà dương đã gần biến mất tại phía tây đỉnh núi rồi, từ nơi này nhìn lên, phía cuối bầu trời Bạch tháp cao tới tận trời, một đám lại một đám phi điểu màu trắng lượn vòng quanh nó, trên cánh có hào quang, như là bức hoạ thần tiên — nhưng mà, tại nơi đào nguyên tiên cảnh này, nàng đã nhiều ngày gặp phải bao nhiêu chuyện, nhưng lại cùng Trung Châu hỗn loạn không khác điểm gì, thậm chí còn nguy hiểm và tà dị hơn.
“Chỉ có những người Trung Châu như các ngươi mới nghĩ Vân Hoang là nơi đào nguyên.”.
Lời nói của khôi lỗi sư trên đỉnh núi tuyết kia đột nhiên lại xuất hiên trong đầu.

Đã trải qua nhiều ngày lang bạt như vậy, chưa từng chùn bước, thế nhưng ở dưới đáy nước, trong giây lát tưởng như sắp chết, Na Sinh đang kiệt sức đột nhiên cảm thấy nản chí.
Có lẽ, tên khôi lỗi sư quỷ dị Tô Ma nói không sai, chính ngày hôm nay thật sự là lúc vỡ mộng rồi.
Nhưng chờ hơi thở ổn định, Na Sinh liền cố gắng đứng dậy, để túi tiền trên lưng, tiếp tục đi về phía trước — vô luận như thế nào cũng phải nhanh chóng chạy đến Đào Nguyên quận tìm Tây Kinh cứu người, nếu không tính mệnh của họ Mộ Dung liền kết thúc.
Cái người kỳ quái vừa nãy còn chưa trở lên bờ, nhưng mà nàng vẫn còn nơm nớp lo sợ, tránh xa bờ sông mà đi, mãi cho đến khi đi được một dặm, tới một chỗ nước cạn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, dừng lại phân biệt đường đi, thế nhưng lại phát hiện bản thân vẫn còn lạc đường, không biết mình đang ở nơi nào, đành nhắm mắt đi bừa, thật không biết tới lúc nào mới có thể tới Đào Nguyên quận.
Đi đi một lúc, dưới chân bỗng nhiên đá phải vật gì đó, nàng cúi đầu nhìn, nhịn không được kêu lên một tiếng sợ hãi, bỗng một cái nhảy ra xa.
Một người nằm ở đàng kia.

Hẳn là bị trôi tới đây, thân thể nằm nghiêng trên bãi, bờ vai trên bờ mà người vẫn ngâm ở trong nước, không hề nhúc nhích, tóc theo dòng nước xô lên bờ, cư nhiên là màu thâm lam kỳ quái.
“A.” Nhận ra cái kẻ vừa nãy ở đáy nước muốn dìm chết mình, Na Sinh lại càng hoảng sợ, thối lui vài bước.

Nhưng liền thấy người đó nằm ở đàng kia, tựa hồ là đã hoàn toàn mất đi tri giác, dưới người có một vũng nước sông đỏ như máu, khuôn mặt ẩn trong mớ tóc dài màu thâm lam lại càng thêm vẻ tái nhợt không còn chút máu, nhưng mà liếc mắt nhìn qua lại rất xinh đẹp.
“Đáng đời, thực sự chết đuối rồi?” Na Sinh thấy người kia như vậy, thở phào nhẹ nhõm, thối lui vài bước, thì thào tự nói: “Thật là… Một cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao vô duyên vô cớ muốn giết ta?”
Dường như đáp lại lời của nàng, ngón tay của người nằm ở trong nước bỗng nhiên hơi hơi cử động.
Na Sinh sợ đến lại đi lui về phía sau vài bước, nhưng mà người kia chỉ là cử động ngón tay, không có động tác gì khác.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm thấy có phần không đành lòng — nếu như cứ như thế này bỏ đi, cái người kia chắc là sẽ chết ở chỗ này rồi.

Nhưng mà nhớ tới lúc nãy đối phương không phân tốt xấu muốn dìm chết mình, Na Sinh đánh một cái rùng mình, lại do dự mà không dám tiến lên.

Trong lúc lưỡng lự, cúi đầu thấy tay phải đang băng bó của mình, mắt nàng bỗng nhiên sáng lên: “Đúng, ta tại sao lại quên? Ta có ‘Hoàng Thiên’, sợ cái gì?”.

Thế là lòng can đảm tăng lên, lội nước đi tới, cúi người xuống cố sức đem người kia từ trong nước kéo lên — thiếu nữ người Miêu này lại đã quên ngẫm lại, nếu như Hoàng Thiên lại giống như lúc nãy chìm ở trong nước cũng không hiển linh, nàng sẽ làm như thế nào?.
May mà người kia lại là đang hấp hối, khi được kéo từ trong nước lên cũng không nhúc nhích, tay chân lạnh giống như băng, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.
“A, không phải là đã chết rồi chứ?” Na Sinh thì thào tự nói, vội vàng cuống quýt đem người nọ nâng dậy, tựa vào hòn đá ở bờ sông, rẽ khối tóc màu sắc kỳ lạ sang hai bên, dò xét hơi thở — một luồng hơi thở băng lãnh chạm đến tay nàng.
“Tốt rồi, có thể cứu chữa.” Na Sinh thở ra một hơi dài, rồi lại không biết làm thế nào, luống cuống tay chân vỗ lưng người kia, muốn nàng nôn chỗ nước bị sặc ra, nhưng mà làm đi làm lại cũng không thấy nàng ta phun ra một chút nước nào, trong lúc nàng đặt người kia nằm ngang, chuẩn bị sử dụng một chiêu cuối cùng , miệng chạm miệng của đối phương để độ khí thì người kia bỗng nhiên cúi đầu rên rỉ một tiếng.
Na Sinh nghe thấy nàng lên tiếng, vui mừng bật thốt lên: “Ai nha, ngươi tỉnh?”.
“A…” Dường như rất đau đớn, người kia phát ra tiếng hô nhỏ, chậm rãi mở mắt, ánh mắt ban đầu tán loạn, sau đó chậm rãi đông lại, rơi xuống trên người Na Sinh.

Na Sinh đụng tới ánh mắt của nàng, lại vô ý thức mà lui lại mấy bước, nhưng vui mừng: “Ta còn tưởng rằng ngươi chết đuối rồi chứ!”.
“Chết…đuối?” Người kia rốt cục lên tiếng nói chuyện, thanh âm khàn khàn, có chút kỳ quái mà nhìn Na Sinh, dường như là nhìn kỹ lại nàng.

Hồi lâu, trong ánh mắt của nàng đó lại lần nữa hiện lên vẻ đau đớn, dường như thôi không thể chịu đựng được, cúi đầu hỏi: “Ngươi, ngươi không phải… không phải là người Thương Lưu đế quốc phái tới sao?”.
“Thương Lưu đế quốc?” Na Sinh sửng sốt một chút, hình như đã lờ mờ nghe nói qua tên này, lắc đầu: “Không, ta là từ Trung Châu tới! Giữa đường bị cường đạo cướp của, lại lạc đường — xin hỏi một chút, cô nương có biết đi Đào Nguyên quận thì đi như thế nào không?”.
“Trung Châu…” Người kia khẽ lập lại một lần, có phần không tin nhìn Na Sinh, bỗng nhiên lớn tiếng ho khan lên, toàn thân run rẩy, cả người co lại, dường như lại mất đi tri giác.

Na Sinh hoảng sợ, cũng đã quên phải đề phòng, vội vàng mà đi tới gần vỗ vỗ vào lưng của người kia: “Mau nhổ ra! Ngươi nhất định uống rất nhiều nước rồi, không nhổ ra không được đâu!”.
Một lời còn chưa nói xong, nàng bỗng nhiên cảm thấy nghẹt thở — người kia trong nháy mắt xuất thủ, kẹp lấy cổ nàng, làm nàng ngã trên mặt đất.
“Ngươi, ngươi…” Cổ họng bị tay bóp chặt, tay của cô gái kia lại đặc biệt lớn, nàng thế nào cũng không giãy thoát khỏi.

Na Sinh không ngờ tới bản thân thực sự sẽ bị làm hại lần thứ hai, cảm thấy vô cùng tức giận, dần dần không thở nổi.
“Thật là người thường a?… Xin lỗi…” Khi Na Sinh sắp mất đi ý thức, cái tay kia bỗng nhiên buông lỏng ra, chỉ nghe người kia cúi đầu nói một câu, sau đó hình như đột nhiên mất đi khí lực, nặng nề mà co quắp lại, ngã xuống trên người nàng.
Na Sinh thét một tiếng chói tai, lúc này mới phát giác lưng của người kia có cắm một mũi tên rất sâu, đầy người là máu.
Trời rất nhanh liền tối, trông coi cái người hô hấp càng ngày càng mỏng manh kia, nàng không còn do dự được nữa, cắn răng một cái, nhắm mắt lại, hung hăng rút mũi tên kia ra.
Máu phun tung toé đến mặt của nàng — kỳ quái chính là nó lại không hề có độ ấm, máu lạnh.
Trong giây phút mũi tên rút ra, người kia quát to một tiếng, bởi vì đau nhức mà giữa lúc hôn mê tỉnh lại.

Na Sinh sợ đến mức mặt không còn chút máu, vội vàng xé vải băng lại vết thương không ngừng phun ra máu ở phía sau lưng người kia, chân tay lúng ta lúng túng.
“Đừng tốn công nữa…” Đột nhiên, người kia nói một câu yếu ớt, “Tiễn có độc.”.
Na Sinh thất kinh: “Có độc?”.