Kính - Song Thành

Chương 23


Mà trong truyền thuyết, Tôn Uyên vì muốn hoàn thành việc truyền thụ, thay thế Mộ Yên thu nhận hai đệ tử, một nam một nữ, trong đó đại đệ tử Tây Kinh, là danh tướng thời kì cuối của Mộng Hoa vương triều Không Tang — từ khi Không Tang mất nước về sau, thế hệ đệ tử cuối cùng của Kiếm Thánh liền biến mất trên đại địa Vân Hoang.

Đám hiệp khách đều suy đoán Kiếm Thánh Tây Kinh đã dùng bí quyết tên “Diệt” ẩn mình ở nơi nào đó ngủ mê mệt, không muốn trở lại đế quốc do Băng di thống trị.
Không ngờ tới, tại sòng bạc ở Đào Nguyên Quận này lại có thể thấy được kiếm quang có khắc chữ “Kinh”.
Đã nhận ra thân phận của đối phương, một đám dân cờ bạc tự xưng là hiệp khách nọ ở trên mặt đất dập đầu như giã tỏi: “Chúng tiểu nhân có mắt như mù, dám ở trước mặt đại nhân rút kiếm! Xin đại nhân đào hai mắt chúng tiểu nhân ra, đem đám chó điên không có hiểu biết này giết đi!”.
“Ách, quá cường điệu rồi… Quên đi, Đinh cũng đá ngươi hai cước, coi như huề.” Hắc y nhân Tây Kinh nhìn đám hiệp khách trước mặt, gãi giã đầu, vẫn hứng thú: “Chúng ta tiếp tục đánh cuộc đi, dùng vật này đặt giá mười vạn có được không?”.
“Kiếm quang của đại nhân, không có một hiệp khách nào khác có tư cách sờ đến!” Nghe được Tây Kinh nói như thế, đám hiệp khách kia càng thêm khẩn trương, dập đầu không ngừng, “Nếu như đại nhân thiếu tiền, toàn bộ tiền bạc của chúng tiểu nhân cũng có thể dâng lên hai tay! — chỉ cầu xin đại nhân thu nhận chúng tiểu nhân làm đồ đệ! Nếu như đại nhân không đáp ứng, chúng tiểu nhân sẽ quỳ mãi ở đây!”.
Hiệp khách đều là như thế này, coi thanh kiếm cao hơn sinh mệnh, mà nếu có may mắn được Kiếm Thánh truyền thụ, bọn hắn sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ.

Tây Kinh nhìn đám người trên mặt đất, đám hiệp khách kia ngẩng đầu nhìn hắn — ánh mắt nóng bỏng làm cho hắn cảm thấy sởn gai ốc.

Không xong, hắn lại gặp một tình huống đau đầu.
“Đinh! Chạy mau!” Tây Kinh quát to một tiếng, cầm kiếm quang xoay người bỏ đi.
“Vâng!” Thiếu nữ tóc màu xanh lam lên tiếng, đồng thời điểm chân đi theo chủ nhân, thân pháp hai người đều là cực nhanh, toàn bộ người trong sòng bạc chỉ cảm thấy một trận gió qua đã nhìn không thấy cái bóng hai người đâu.

Qua đại sảnh, khi chạy tới cửa chính, Đinh lôi kéo lôi kéo Tây Kinh đi lên lầu trên: “Bên này, chủ nhân!”.
“Làm gì mà muốn lên lầu?” Tây Kinh sửng sốt một chút, hỏi.
Đinh vừa chạy vừa trả lời: “Ta muốn nhìn ‘người kia’ a, chủ nhân! Người đã quên sao?”.

Trong lúc nói chuyện hai người đã đứng trên lầu hai, nhưng khi hiểu ý muốn của Đinh, Tây Kinh lại bỗng dưng dừng chân ở ngoài hành lang, thản nhiên nói: “Như vậy thì ngươi đi một mình thôi, ta ở chỗ này chờ ngươi.”.
Đinh hạ con mắt, thấp giọng: “Chủ nhân… Người, người vẫn còn không muốn thấy hắn sao?”.
Tây Kinh cười cười, vuốt vuốt mái tóc của cô gái, nhưng mà trong mắt lại dần dần nổi lên sát ý: “Ừ, mình ngươi đi thôi, ta sợ ta gặp tên kia sẽ -”.
“Sẽ làm sao?” Ban đầu vách tường bằng phẳng bỗng nhiên nứt ra, lộ ra mật thất bên trong, kéo rèm che lên, khôi lỗi sư đi tới, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía kiếm khách mặc đồ đen, thản nhiên nói: “Tướng quân Tây Kinh, đã lâu không gặp”.
Đinh hạ con mắt, thấp giọng: “Chủ nhân… Người, người vẫn còn không muốn thấy hắn sao?”.
Tây Kinh cười cười, vuốt vuốt mái tóc của cô gái, nhưng mà trong mắt lại dần dần nổi lên sát ý: “Ừ, mình ngươi đi thôi, ta sợ ta gặp tên kia sẽ –“.
“Sẽ làm sao?”Ban đầu vách tường bằng phẳng bỗng nhiên nứt ra, lộ ra mật thất bên trong, kéo rèm che lên, khôi lỗi sư đi tới, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía kiếm khách mặc đồ đen, thản nhiên nói: “Tướng quân Tây Kinh, đã lâu không gặp.”.
Kiếm quang trong nháy mắt ra khỏi vỏ, bạch quang xuất ra như tia chớp, chém về phía người thanh niên mù khôi lỗi sư, kiếm khí đối diện lao đến làm cho mái tóc dài màu xanh lam của hắn bay lên phần phật như lá cờ.
Trong khi Như Ý phu nhân kêu lên sợ hãi, sắc mặt của Tô Ma vẫn bất động, không hoàn thủ cũng không chống lại, chỉ là đứng ở giữa mật thất — kiếm quang chạm vào chóp mũi hắn thì dừng lại.

Nhưng mà ngay cả kiếm quang mạnh mẽ như vậy vẫn chỉ để lại một vết rách trên mặt khôi lỗi sư, từ giữa mi tâm tới cằm, tạo thành một đường rãnh, đem khuôn mặt tuyệt mỹ vạch thành hai nửa, máu màu hồng giống như san hô hồng chảy ra, ngưng tụ tại chóp mũi cao thẳng của Tô Ma, nhỏ giọt xuống.
“Có khí phách.” Tây Kinh dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như chim ưng, bình tĩnh nhìn Tô Ma, hồi lâu bỗng nhiên cười nhạt, thu kiếm, “Nếu như không phải vì khuôn mặt ngươi đúng là tiểu bạch kiểm, lão tử đã một kiếm giết ngươi.”.
“Chủ nhân!” Đinh hoảng sợ đi tới kéo hắn, “Đừng giết hắn, hắn là thiếu chủ của giao nhân chúng ta a.”
“Hắc, ta còn không chắc đã giết được hắn đâu, ngươi lo lắng gì?” Tây Kinh bỏ tay ĐInh ra, quay người ngồi vào một ghế trong mật thất, cười lạnh, cầm lấy một lọ túy nhan hồng, ngửa đầu ừng ực ừng ực uống, “Ngươi nhìn mặt hắn đi!”.
Đinh quay đầu nhìn lại, không khỏi kinh hãi, khe khẽ bật thốt lên: chỉ trong chớp mắt, vết thương trên mặt Tô Ma đã biến mất không còn dấu vết!”.
“Hảo kiếm pháp.” Khôi lỗi sư thản nhiên cười, tán thưởng, “Không hổ là môn đệ của Kiếm Thánh — không biết ân sư của tướng quân là Kiếm Thánh Tôn Uyên hay là nữ Kiếm Thánh Mộ Yên?”.
Tây Kinh cười lạnh một tiếng, chỉ chú ý đến việc uống rượu, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Đinh: “Ngươi không phải tới gặp thiếu chủ của các ngươi sao? Có chuyện gì thì mau lên, ta uống hết bầu rượu này sẽ đi.”.
“Chủ nhân…” Đinh biết tính khí của chủ nhân, một khi hắn nhìn người nào đó không vừa mắt, thì dù có nói thế nào cũng sẽ không có kết quả, đành phải có chút cảm thấy có lỗi mà quay đầu lại, cung kính thi lễ với Tô Ma: “Thiếu chủ, chủ nhân của ta tính tình không tốt, ngài không nên để ý — Đinh là thuộc hạ của đội trưởng đội thứ ba phục quốc quân, đặc biệt tới gặp thiếu chủ!”.
Như Ý phu nhân kinh ngạc mà che lại miệng: giao nhân xưa nay đều sống dưới sự nô dịch nghiêm khắc, tàn khốc, khó được tự chủ hoạt động.


Mà từ cuộc khởi nghĩa hai mươi năm trước bị Thương Lưu đế quốc phái Vu Bành trấn áp xuống, số lượng giao nhân bị giảm mất chỉ còn một phần năm.

Vài chục năm sau mới một lần nữa thành lập phục quốc quân, vì đề phòng Thương Lưu đế quốc phát hiện, tổ chức hoạt động vô cùng bí mật, mà từng chiến sĩ cao cấp càng ẩn dấu rất sâu — Như Ý phu nhân thân là chủ quản phụ trách lương thảo hậu phương, ngoại trừ cùng tả hữu quyền sử quản lý sự vụ hằng ngày trực tiếp liên lạc ra, cũng không biết rõ thêm người nào.
“Ta không phải cái gì thiếu chủ — xem ra đã làm cho các ngươi thất vọng rồi.” Nhưng nghe thấy Đinh khẩn thiết cùng sùng bái mà bẩm báo như vậy, Tô Ma cũng chỉ thờ ơ trả lời, “Các ngươi đem ta đặt ở trên cái vị trí ấy là chuyện của các ngươi.

Ta cũng không phải là người anh hùng cùng đấng cứu thế trong mắt phục quốc quân các ngươi.”.
“…” Nghe câu trả lời như vậy, Định nghẹn họng nhìn trân trối.
“Thiếu chủ Tô Ma tính tình rất quái lạ, đừng bị sợ hãi a, Đinh cô nương.” Thấy khôi lỗi sư trả lời như thế, Như Ý phu nhân vội vàng không ngừng giảng giải, lôi kéo Đinh, “Yên tâm, thiếu chủ Tô Ma sẽ lãnh đạo chúng ta giành được tự do, quay về biển xanh — có đúng hay không, thiếu chủ?”.
Nghe được câu hỏi của Như Ý phu nhân, Tô Ma không ngờ không phản bác, ôm con rối trong lòng, chậm rãi gật đầu.
Như Ý phu nhân thở dài, lôi kéo Đinh lui ra ngoài: “Đinh cô nương, hôm nay kỳ thực tả quyền sử cũng nói muốn thay mặt phục quốc quân tới đón tiếp thiếu chủ, cũng không biết vì sao lại còn chưa tới! — chúng ta đi ra ngoài một chút đi, để thiếu chủ Tô Ma cùng chủ nhân của ngươi thoải mái trò chuyện.”.
Trong mật thất hai người đều trầm mặc, bầu không khí dường như đã đông cứng lại.
Uống xong ngụm túy nhan hồng cuối cùng, Tây Kinh thoả mãn mà thở dài, nghiêng mắt nhìn khôi lỗi sư ở trước mặt thao túng người gỗ, bỗng nhiên cười nhạt: “Không ngờ ngươi cũng tự mình hiểu rõ bản thân căn bản không phải là cái thứ anh hùng gì.”.
Ngón tay của Tô Ma nắm sợi dây, tiểu người gỗ ở trên bàn vui vẻ mà trở mình lộn nhào, một lần lại một lần.

Khôi lỗi sư khóe miệng lộ ra ý cười hờ hững, mang theo một loại kỳ quái chán ghét chính mình: “Ta đương nhiên không phải — tướng quân mới xứng được với hai chữ đó.

Trận chiến Diệp Thành trăm năm trước đã đủ để lưu danh sử sách.”.

“Ách?” Ngược lại không có ngờ tới đối phương sẽ trả lời như vậy, Tây Kinh bị khen tặng, có chút xấu hổ mà gãi gãi đầu, “Việc ấy hả… Không phải đã đánh thua sao? Còn có cái gì tốt mà nói đâu.”.
“Tuy rằng khi đó ta còn bị nhốt trong hành cung của Thanh Vương, nhưng ta cũng đã nghe nói đến trận chiến ấy.” Tô Ma chăm chú cúi đầu điều khiển người gỗ, thản nhiên trả lời, “Nghe nói khi đó thuộc địa khắp nơi đều mất vào tay giặc — Diệp Thành bị vây, mà tướng quân lãnh đạo gần ba nghìn kỵ binh dũng mãnh chống lại mười vạn đại quân của Băng tộc trước cung điện, giữ vững vị trí hiểm yếu của Không Tang, không ngờ lại có thể chống cự trong hơn một năm.”.
“Việc ấy hả…” Dường như không muốn nhắc đến chuyện trăm năm trước, Tây Kinh lại cầm bình rượu, uống một hớp lớn, “Mặc kệ quốc gia này ra sao, dân chúng cũng luôn luôn là vô tội — mà làm chiến sĩ vì tổ quốc tận sức chiến đấu suy cho cùng chẳng qua là bổn phận mà thôi.”.
Tô Ma không ngẩng đầu, chỉ là thản nhiên cười cười: tuy rằng người kia chỉ đơn giản tóm lược như thế, nhưng mà không thể phủ nhận là hắn đã khiến “liệt kính” chi chiến – cuộc chiến giữa người Không Tang và Băng tộc trăm năm trước kia xuất hiện bước ngoặt, do đó lưu danh sử sách.
Trăm năm trước khi vừa mới bắt đầu cuộc chiến tranh, đối mặt với kỵ binh ngoại lai đột nhiên xuất hiện tại đại lục Vân Hoang, vương triều Mộng Hoa hoang dâm thối nát căn bản không có cách gì chống lại, liên tiếp thua trận.

Năm thứ hai từ khi chiến tranh bắt đầu, Trạch Quốc vì muốn tự bảo vệ mình nên đã quy thuận Băng tộc, sau đó mấy bộ lạc ở Sa Quốc phương Bắc lần lượt thoát ly Mộng Hoa vương triều, hoặc là tự mình phong vương cắt cứ, hoặc là quy thuận Băng tộc.

Còn lại Hoắc Đồ Bộ dẫn đầu mấy bộ tộc chống lại nhưng mà căn bản không phải đối thủ của quân đội Băng tộc.
Điểm quan trọng nhất là nội bộ vương triều Mộng Hoa suy tàn, chia năm xẻ bảy.

Lục vương trong lúc đó lục đục với nhau, đối với tình hình của Không Tang quốc cảm thấy đã hết hi vọng, ngay cả hoàng thái tử Chân Lam mới nhậm chức thống lĩnh quân đội cũng không quan tâm đến việc chống lại Băng tộc.
Chiến tuyến giống cành khô dễ dàng bị bẻ gãy mà tiến vào trung tâm đại lục Vân Hoang, Thập vu thống lĩnh quân đội Băng tộc, rất nhanh đã bao vây Già Lam thành.

Đường thông ra ngoài duy nhất của Già Lam thành chính là đường thủy dẫn đến Diệp Thành — nếu Diệp Thành bị đánh hạ thì vùng đất cuối cùng của người Không Tang, Già Lam thành hoàn toàn trở thành cô thành.
Diệp Thành là thành thị sầm uất nhất trên đại lục Vân Hoang, tập trung rất nhiều thương nhân giàu có.

Lúc đó trong thành khắp nơi đều hoang mang, sợ hãi.

Mà ngoại trừ phú thương ra, nô lệ và giao nhân trong thành đều cho rằng Băng tộc sau khi đến nơi liền có thể để cho bọn họ từ dưới nô dịch giải thoát, cho nên âm thầm chuẩn bị nội ứng ngoại hợp.
Dưới tình huống như vậy, Thập Vu cho rằng bên trong Diệp Thành không có cường binh, bên ngoài lại không có quân đội giúp đỡ, lòng người hoang mang, đánh hạ chỉ là chuyện một sớm một chiều.


Huống hồ từ mật báo cho biết, lúc công thành, lực lượng quân đội hai bên là ba so với một, thắng lợi liền nắm chắc trên bàn tay, mà quân phòng thủ Diệp Thành không đến bảy nghìn, trước mười vạn quân đội của Băng tộc nhất định không chịu nổi một kích.
Huống hồ tình hình ngay từ đầu đã hoàn toàn chính xác giống như sở liệu của Thập vu, quân phòng thủ Diệp Thành không đến mười ngày liền thương vong hơn phân nửa.

Nhiều chỗ tường thành bị nổ tung, thậm chí có hai tiểu đội đã đột phá lên trên thành, phá phòng tuyến của người Không Tang.
“Trước khi mặt trời lặn, cổng thành Diệp Thành sẽ được mở ra.” Hướng về phía Trí Giả trong kim trướng báo cáo tình hình chiến đấu, trưởng lão Vu Hàm lòng tin tràn đầy.
Nhưng mà vị Trí Giả thần bí kia cẩn thận nghe âm thanh bên ngoài, bỗng nhiên lắc đầu: “Không có khả năng.”.
Vu Hàm kinh ngạc mà ngẩng đầu, thấy được một đội chiến sĩ Băng tộc trèo lên tường thành bỗng nhiên ào ào ngã nhào xuống dưới chân thành.

Trên tường thành, kèn lệnh lanh lảnh, binh sắc nhọn, cờ quạt chớp động, đột nhiên màu sắc của giáp trụ thay đổi —
“Kiêu kỵ quân! Kiêu kỵ quân tới!” Giữa Diệp Thành bộc phát ra tiếng reo hò.
Vu Hàm sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc mà lẩm bẩm nói: “Kiêu kỵ quân? … Bọn chúng vẫn còn phái ra kiêu kỵ quân?”
Quân đội Băng tộc từ lúc khai chiến đến nay vẫn đánh đâu thắng đó; ở dưới Diệp Thành lần đầu tiên gặp thất bại thảm hại.

Mắt thấy Diệp Thành sắp công phá, kiêu kỵ quân lại thông qua thủy đạo ở đáy hồ kịp thời chạy tới, nhanh chóng tiếp ứng cho quân thủ thành đang kiệt sức.
Sau đó cuộc chiến bắt đầu trở thành cơn ác mộng của Băng tộc: kiêu kỵ quân chỉ có ba nghìn quân sĩ, nhưng chỉ có hơn một nghìn quân thay phiên chiến đấu, chia đều mỗi người phòng thủ hai trượng tường thành, bình quân từng chiến sĩ phải đối mặt ít nhất hai mươi kẻ địch! Chiến đấu từ sáng sớm tới hoàng hôn, quân đội Băng tộc công thành ngã xuống một nhóm lại một nhóm, xác người chồng chất như núi, lại từ đầu đến cuối không thể tiến thêm lên phía trước một bước.

Mà những tiểu đội Băng tộc đột phá lên được tường thành, trong khi cùng kiêu kỵ quân đánh giáp lá cà, như bị giội nước nóng, chốc lát bị chia thành tốp nhỏ ngay tại chỗ tiêu diệt.
Chứng kiến tình hình chiến đấu đột nhiên nghịch chuyển, Thập vu giương mắt đờ đẫn, không nói ra lời, tiến vào Vân Hoang đến bây giờ, bọn họ chưa bao giờ chứng kiến quân đội của người Không Tang có sức chiến đấu cường đại như vậy.
“Thấy được sao? Đây mới là chiến sĩ Không Tang cùng thời Tinh Tôn Đế đánh chiếm Vân Hoang cùng tứ hải… Tiếc là tại đế quốc phóng đãng bừa bãi này cũng đã chỉ còn lại có một chút quang vinh.” Giữa kim trướng, nhìn kiêu binh chiến đấu trên tường thành, Trí Giả dừng một chút, đánh giá tình hình chiến đấu, thản nhiên nói, “Nhìn đi, sẽ phải tấn công trong suốt một năm.”
Ngay sau đó, căng thẳng lần đầu tiên xuất hiện tại hai bên.