Ico, Lâu đài trong Màn sương

Chương 34

Trong một lúc, Ico không nhận ra cậu đang thấy một cảnh mộng khác. Cậu chớp mắt và thấy những người – nhiều người – tập trung quanh cậu trong đường thủy ngầm sáng mờ mờ.

Lần này, điều khiến nó rất khác với những cảnh mộng trước của Ico là cậu không chỉ là một người quan sát – cậu là một phần của cảnh. Ngay cạnh cậu, một cậu bé gầy nhom giơ một cánh tay xương xẩu lên, cố gắng chạm vào tấm Phù hiệu của Ico với những ngón tay run run.

“C-cậu là ai?” Ico hỏi, và cậu bé biến mất, chỉ xuất hiện ra một lúc sau cách một khoảng ngắn, đứng cô độc trong nước cao đến đầu gối cậu bé. Cậu bé trông lạnh.

Ico chuyển sự chú ý của cậu sang những người khác. Có đàn ông, phụ nữ, già và trẻ, khoảng ba mươi tất cả, cậu đoán. Tất cả họ trông lạnh và kiệt sức kinh khủng, lưng của họ cúi xuống với nỗi tuyệt vọng. Những gương mặt nhợt nhạt của họ, cạn kiệt sức sống, lượn lờ một cách kỳ quái trong ánh sáng tràn xuống qua cái lỗ trên đầu Ico.

“Mọi người đang làm gì ở dưới này?” cậu hỏi, xoay quanh. Không ai trả lời. “Chuyện gì đang xảy ra? Có cách nào ra khỏi nơi này không?”

Trong im lặng, một vài người tách khỏi đám đông và bắt đầu chậm chạp đi xuống luồng nước, tạo những tiếng ồn kim loại, đục với mỗi bước.

Bên cạnh cậu, một cậu bé đưa tay mình cho một cô bé mảnh khảnh để giúp cô đứng lên trên một trong những cái bệ. Ico nhìn há hốc hai chân cô bé, gầy đến nỗi chúng trông như da căng lên trên xương. Cùm gỗ vòng quanh cả hai mắt cá chân của cô, sợi xích nặng nề nối chúng cuộn lại ở chân cô bé như một con rắn.

“Đây là một nhà tù,” Ico thở ra, “Ai đã đưa các người vào đây?” cậu hỏi đám đông.

Cậu cảm thấy ai đó vỗ lên vai cậu từ phía sau – một cảnh mộng của quá khứ, thực sự chạm vào cậu.

Ico xoay lại và thấy một người đàn ông bè bè đứng trên cái bệ phía sau cậu. Ông trông giống một người lính, có lẽ một lính gác. Mặc dù ông không mang kiếm hay mặc áo giáp chuỗi xích, vai của chiếc tunic của ông được dệt với kiểu biểu tượng nào đó, và ông đội một chiếc mũ kim loại với một tấm che mặt ngắn qua mắt ông.

Ông giơ cánh tay phải của mình lên trên con mắt phải của ông, nhìn chằm chằm cậu với con mắt trái. Đôi mắt ông phủ mây, giống như một cái vực sâu, xa thẳm dưới mặt đất nơi ánh sáng không thể tới được.

“Ông là ai?”

Người lính lắc đầu, và Ico nghe thấy một giọng nói trong tâm trí mình.

Điều gì đã xảy ra khi bùa chú bị phá vỡ? giọng nói hỏi.

Đôi mắt mở to hơn, Ico bước lùi lại một bước xuống nước làm bắn tung tóe.

Chúng tôi là những tù nhân ở đây, nhưng bùa chú là sự bảo vệ của chúng tôi. Điều gì đã xảy ra khi nó bị phá vỡ?

“Sao tôi biết được?” Ico nói với một cái lắc đầu. Trong khi giọng nói đang nói chuyện trong đầu cậu những người khác tập trung lại trong nhà tù dưới mặt đất đã tạo thành một vòng tròn quanh cậu và người lính.

Tất cả chúng tôi đều phát điên. Mọi người cố gắng chạy, những người khác cố gắng ngăn họ. Nỗi sợ hãi và một cơn thịnh nộ dại dột siết chặt lấy lâu đài.

Ico đứng nắm chặt tấm Phù hiệu trên ngực cậu và lắng nghe câu chuyện của người lính. “Tôi đã nghĩ ai đó đã xâm lược, hoặc nữ hoàng đã khiến mọi người chết – nhưng không, các người đã giết nhau.”

Người lính, một thành viên trước đây của đội tuần tra lâu đài, nhìn xuống nước chảy qua chân ông, bàn tay phải của ông vẫn giữ chặt trên mắt ông.

Có bắt giữ, hành hình, tàn sát, và hỗn chiến. Ai đã gây ra tình trạng điện loạn này? Ai đã phá vỡ bùa chú?

Ico nhớ lại cây cầu bắc qua đại sảnh trong lâu đài nơi cậu đã thấy những người bị treo cổ. Đó là một trong vụ hành hình người lính nói đến ư? Những người trong lâu đài đã tham chiến chống lại lẫn nhau ư?

Đó phải là kế hoạch của nữ hoàng. Đây là việc làm của bà ta.

Nó giải thích tại sao những đội quân của Zagrenda-Sol đã không tìm thấy được ai trong sự xâm lược của họ vào lâu đài. Mọi người đã chết cả rồi – bị hành hình hoặc đơn giản bị giết trong chiến đấu công khai.

“Không có ai chống lại được ư, không có ai giữ được sự tỉnh táo ư?”

Người lính gác từ từ lắc cái đầu đội mũ sắt của mình.

“Và ông? Ai đưa ông đến đây? Họ đã sống sót ư?”

Người lính ngẩng mặt lên và cuối cùng bỏ bàn tay mình ra, cho Ico thấy hốc mắt trống rỗng từ con mắt đã bị móc ra của ông.

Mọi người đã chết.

Những lời đó vang lên trong tâm trí Ico. Khi chúng phai đi, Ico lại cô độc. Không có gì còn lại để chỉ ra điều cậu đã thấy, ngoại trừ việc vai cậu lạnh và hơi ẩm ướt chỗ người lính đã chạm vào cậu.

Trong một lúc Ico chỉ đứng đó, không thể di chuyển. Tay chân cậu cảm thấy nặng nề, trong khi nỗi buồn và cơn giận xoáy tít bên trong cậu. Cậu siết chặt tấm Phù hiệu của mình đến nỗi cậu nghĩ vải có thể rách ra, và cuối cùng khi cậu thả tay ra và nhìn lên lại, cậu cảm thấy nước mắt đang dâng lên ở khóe mắt cậu. Ico chớp và lau chúng đi. Bây giờ không phải là lúc để khóc.

Nếu nơi là đã từng là một nhà tù, sẽ không có lối thoát, điều đó có nghĩa là không có đường đi xuống sàn mặt đất của lâu đài. Cậu nhảy và xoay sở để trèo lên trở lại qua hầm thông gió nơi cậu đã vào lúc đầu, trở ra lại bên ngoài. Mặt trời đập lên cậu, sưởi ấm da ngấm nước của cậu. Ico đứng dậy, để sự sống chảy trở lại vào tay chân cậu, trước khi gọi Yorda.

Cô đã đi khá xa. Cậu phải đi lui lại một đoạn đường đáng kể, dừng lại để gọi sau vài bước. Cuối cùng khi cậu tìm thấy Yorda, hình dáng mảnh khảnh của cô như một nỗi đau đâm qua ngực Ico khi cậu nhớ về cô gái cậu đã thấy trong nước.

Cậu vươn tay cho cô.

“Cậu có biết có một nhà tù dưới đó không?”

Yorda nắm tay cậu, do dự bởi câu hỏi.

“Tôi đã thấy nó. Con ma đã nói với tôi rằng khi bùa chú trên lâu đài bị phá vỡ, họ bắt đầu giết nhau. Không ai sống sót.” Cậu không cố gắng để đổ lỗi cho Yorda, nhưng cậu không thể ngăn sự sắc nhọn trong giọng nói của mình. “Tôi đã thấy một cảnh mộng trở lại trong ngọn tháp sau khi tôi hạ thấp cái lồng của cậu. Đó là một ông lão, một học giả, mặc một chiếc áo choàng dài. Ông tức giận với điều gì đó – đó hẳn là từ sau khi bùa chú bị phá vỡ, trái lại làm sao ông ấy có thể vào ngọn tháp?”

Yorda lặng lẽ gật đầu.

“Đó là Thầy Suhal ư?”

Yorda lại gật đầu. Đôi mắt cô khô, nhưng ánh sáng nhợt nhạt có vẻ như phát ra từ bên trong cô đã mờ đi. Có lẽ, Ico nghĩ, khi Yorda yếu đi, sức mạnh của Cuốn sách Ánh sáng trong cô cũng trở nên yếu hơn.

“Vậy khi bùa chú bị phá vỡ,” Ico nói, “Thầy Suhal đã biết điều nữ hoàng đã làm trong Phong Tháp. Đó là lý do ông ấy tức giận. Đó có lẽ là lần đầu tiên ông ấy biết được nguyên nhân thực sự gây ra cái chết của nhà vua. Hoặc có lẽ, nó ít giống biết được hơn và giống nhớ lại hơn.

“Nhưng điều mà tôi không hiểu,” Ico tiếp tục, “là tại sao Thầy Suhal vẫn không bị điên. Tại sao ông ấy không phát điên như mọi người khác trong lâu đài? Điều gì đã xảy ra với ông ấy khi mọi người đang giết nhau?”

Ngay cả khi môi cậu hỏi câu hỏi, câu trả lởi dâng lên trong tim Ico. Thầy Suhal đã bị giết trong sự hỗn độn sau đó. Dù cho ông ấy có thể duy trì lý trí như thế nào, một ông già cô độc sẽ không thể đấu tranh được với một đơn vị đầy rẫy những người lính khát máu.

“Điều nữ hoàng đã nói là gì đấy – thứ gì đó về Thần Bóng tối ăn thức ăn là sự tham lam và độc ác của con người?” Ico nhìn lên Yorda. “Tôi cá là nữ hoàng cũng hoạt động như thế. Đó là lý do tại sao khi cậu giữ Cuốn sách Ánh sáng, bà ta đã giải thoát mọi người khỏi bùa chú của bà. Bà khiến họ giết nhau để tăng sức mạnh của mình!” Ico càng nghĩ về điều đó, nó càng có lý. “Bà ta đã dùng hết những vật tế bà ta đã để dành cho sự trở lại của Thần Bóng tối – bà ta đã dùng hết họ cho chính mình.”

Và sau đó nữ hoàng đã bỏ trốn khỏi những con mắt tìm kiếm của Zagrenda-Sol, trốn đâu đó trong lâu đài.

Điều bí ẩn là điều gì đã xảy ra tiếp theo. Nếu nữ hoàng đã đi trốn, làm sao Lâu đài trong Màn sương trở thành thứ như hôm nay? Thậm chí điều gì đó còn khủng khiếp hơn đã xảy ra với nơi mà nữ hoàng trở lại ngai vàng của bà như là chủ nhân của lâu đài, trong một vị trí mà bà có thể yêu cầu Đế quốc Zagrenda-Sol Thần thánh cung cấp cho bà những vật tế mới từ hậu duệ của Ozuma.

Yord biết điều gì đã xảy ra, cũng như những cái bóng trong lâu đài.

Chỉ Ico vẫn trong bóng tối.

Trở lại bên ngoài hành lang, Ico tìm thấy một lối đi để leo lên một tầng cao hơn và dành vài phút tiếp theo để giúp Yorda lên. Họ lại ở bên trong. Cậu biết cậu đã trở lại khu vực lâu đài, tuy nhiên nơi này hoàn toàn xa lạ với cậu. Cậu thấy mình thích bên ngoài hành lang hơn. Thậm chí nếu cậu biết nó là đường cùng, ở ngoài dưới ánh sáng mặt trời tốt hơn là lang thang qua những lối đi mê cung này. Họ bước song song, những bức tường đá hai bên, vượt qua vài căn phòng nơi không khí đọng lạnh lẽo và yên tĩnh. Bất chấp những ý định tốt nhất của mình, Ico phát hiện ra rằng họ đang lại đi lên. Mỗi căn phòng có vẻ có một phần đi lên đến một bục cao hơn, và tất cả cầu thang đi lên. Họ đang đi xa dần khỏi cầu tàu dưới lòng đất.

Mỗi lần họ ra sân thượng, cậu dừng lại để nhìn quang cảnh và hít vào một hơi thở sâu – nhưng cậu vẫn không rõ ràng hơn về việc cậu ở đâu trong lâu đài. Mọi nơi cậu trông có vẻ xa lạ.

Cậu tiếp tục. Sự mệt mỏi đã bắt đầu ăn mòn cậu, và sau đó cậu đến một ô cửa sổ rộng hơn và nhận thấy một trong những khối cầu bằng đồng celestial khổng lồ đứng bên cạnh cổng chính. Cậu chỉ có thể thấy trên đỉnh quả cầu từ nơi cậu đứng, nhưng trái tim cậu vẫn nhảy lên.

Mặt trời đang bắt đầu nghiêng về một phía trên bầu trời, nhờ điều này Ico có thể nói rằng quả cầu cậu đang thấy là một quả ở bên phía đông của cổng.

Những hình ảnh từ những cảnh mộng nửa được nhớ lại lấp đầy tâm trí Ico.

“Yorda!” cậu gọi. Cô gái cách vài bước, đứng phía sau khi cậu chạy lên chỗ cửa sổ. “Nếu chúng ta có thể đi qua đó, chúng ta sẽ đến Đấu trường Đông – quả cầu bằng đồng celestial ở ngay cạnh nó!” Ico dừng lại. Tại sao quả cầu bằng đồng celestial lại quan trọng?

Một hình ảnh khác vụt qua ý thức của cậu: những cái đĩa bị uốn cong xoay luân phiên, mặt trời rực rỡ, và một tiếng kĩu kịt lớn của gỗ và đá.

Dĩ nhiên! Ico vỗ hai tay mình với sự phấn khích. Khi ánh sáng từ những chiếc đĩa-gương đánh lên những quả cầu ở phía đông và tây, cánh cổng mở!

Thậm chí hài lòng với lời gợi ý này của tiến trình, và rằng nhiều cảnh mộng của lâu đài dường như có lý nhiều hơn với cậu bây giờ, Ico tóm lấy tay Yorda và bắt đầu mạnh mẽ bước đi, kiểm tra mỗi ô cửa sổ họ đi qua để chắc chắn cậu vẫn đang tiến về quả cầu phía đông.

Nhanh chóng, nhiều quả cầu xuất hiện trong tầm nhìn – sau đó họ gặp một đường cùng khác.

Nó là một cái sân thượng, rộng và đầy cỏ, nó trải dài từ một bên của lâu đài mà không có hành lang hay cầu thang, ngoại trừ thứ gì đó dẫn lên chỗ trông như một bục quan sát ở phía bên tay phải. Tuy nhiên, sự chú ý của Ico hoàn toàn bị thu hút bởi một tòa nhà tách biệt ở rìa của sân thượng, xoay mặt lại với họ.

Nó là một cối xay gió. Ico đã nghe về những cái này được dùng gần thủ đô. Một cách máy móc, chúng tương tự với những bánh xe nước xoay quanh con sông ngoài Làng Toksa. Nước, hoặc trong trường hợp này, gió, biến thành một cái trục được dùng để làm điều gì đó khác, giống như để xoay một bánh mài để nghiền lúa mì. Cậu không thể tưởng tượng được cái cối này được dùng để làm gì. Vị trí của nó cao trên góc của lâu đài, cách xa một vựa lúa hay cánh đồng, không có vẻ giống một chỗ đặt lý tưởng. Cậu đi lên mép của sân thượng và nhìn xuống, thấy những ngọn cây xa phía dưới. Phía sau cậu, Lâu đài trong Màn sương hiện lên, những bức tường trải ra của nó thậm cao hơn đỉnh của cối xay gió.

Mặc dù những cánh buồm trắng của cối xay gió rách và bẩn, chúng vẫn xoay, kêu cót két nhẹ nhàng trong gió.

“Tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể đi lên cao hơn ở đây không?”

Ico xoay sang Yorda và chỉ vừa đúng lúc thấy một người đứng ngay sau cô ngã khỏi mép của sân thượng và lao xuống mặt đất phía dưới.