Huyễn Thần

Chương 71



HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 71: Mê thành chi chủ.

Dịch: xuantung
Biên dịch: tranbaolong & blackcat132
Biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien


Trung niên nhân hơi có chút sửng sốt, hai mắt thủy chung vẫn không rời khỏi Lý Dật, kích động nói: “Ta muốn…Ta muốn nhìn lại một lần nữa cái vòng cổ vừa rồi của tiểu huynh đệ, có được không?”

Nghe trung niên nhân nói xong, sắc diện của Tra Khắc Tư nhất thời trở lên lạnh lùng, trầm giọng nói: “Này bằng hữu, cái vòng cổ kia của huynh đệ ta vô luận như thế nào tựa hồ không thể cùng ngươi có quan hệ chứ?”

Vừa nói chuyện, Tra Khắc Tư lại càng thêm lạnh lùng quay đầu nhìn Lý Dật nói: “Tốt rồi, chúng ta đi thôi, nơi này chỉ làm cho ta thêm buồn bực!”

Nghe Khắc Tư nói, Lý Dật nhẹ nhàng đứng dậy, khẽ liếc mắt nhìn sang trung niên nhân một cái rồi theo sát đằng sau Tra Khắc Tư đi ra phòng ngoài, hôm nay thật may là có Tra Khắc Tư ở đây chứ nếu không hắn quả thật không biết làm thế nào để đối phó với tên to xác này.

Vốn tưởng rằng chuyện như vậy là kết thúc nhưng quả thực không nghĩ tới, vừa mới rời khỏi tửu điếm không xa, bọn họ liền phát hiện ra tên trung niên khôi ngô kia, cái lưng trần vạm vỡ cũng bước theo phía sau, không rõ muốn làm gì.


Nếu như không có Tiểu Cường cũng như không có xe ngựa thì bọn họ có thể nhanh chóng bỏ xa gã, nhưng vì có xe ngựa nên họ căn bản không thể nào cắt đuôi được. Nhìn tên trung niên bám theo gắt gao phía sau xe, Tra Khắc Tư lạnh lùng hừ lên một tiếng, đánh xe ngựa hướng vào một con đường nhỏ hẻo lánh chạy tới.

Chạy vào con đường nhỏ một quãng, đến một chỗ rẽ yên tĩnh, Tra Khắc Tư ngừng xe ngựa, tùy tiện từ trên xe nhảy xuống, khoanh tay lẳng lặng chờ đợi tên trung niên nhân kia đến!

Cũng không hiểu là do thực lực thua kém hơn quá nhiều hay là vì không có ngờ đến mà trung niên nhân nọ rất nhanh chóng chạy đến góc đường, khi phát hiện bọn họ đang chờ hắn, đột nhiên có chút lấy làm kinh hãi dừng lại.

Bằng hữu!

Khắc Tư lạnh lùng nhìn vào tên trung niên vóc người khôi ngô kia, lạnh lẽo cất lời: “Ngươi đuổi theo chúng ta là có ý gì? Chẳng lẽ… Ngươi là vì có chủ ý với cái vòng cổ kia hay sao?”

Không, không!

Nghe Tra Khắc Tư nói xong, trung niên nhân bối rối khua tay lia lịa nói: “Ta không có ý như thế, ta chỉ muốn nhìn lại một chút cái vòng đó thôi mà, ta không hề ý đồ xấu gì đâu, cái vòng cổ đó cùng ta có quan hệ rất lớn, ta chỉ muốn xác nhận một chút thôi, các ngươi cứ yên tâm, ta đối với ngươi dù một điểm ác ý cũng không có!”

Không nhịn được nữa, đôi mày cau lại, đúng lúc Tra Khắc Tư đang chuẩn bị phát tác thì Lý Dật nhanh chóng ngăn cản lại, thấp giọng hỏi: “Tra Khắc Tư, cái vòng cổ ngươi cũng đã thấy rồi đó, ngươi có biết rốt cục nó dùng để làm gì hay không?”

Hơi có chút sửng sốt rồi Khắc Tư nhanh chóng lắc đầu nói: “Công dụng cụ thể của nó thì ta không biết, bất quá ta có thể khẳng định vật này tuyệt đối là một bảo bối, chính là ma pháp vật phẩm từ thời viễn cổ lưu truyền đến nay!”

Khẽ gật đầu, Lý Dật liếc mắt qua tên trung niên nhân một cái, thấp giọng nói: “Nếu nói như thế, vậy sao chúng ta không thử cho hắn nhìn một cái chứ? Nói không chừng hắn biết tác dụng của cái vòng cổ này”.

Lời của Lý Dật vừa dứt, Tra Khắc Tư liền nhíu mày định cất tiếng thì hắn đã nói tiếp: “Ngươi cũng không cần phải lo lắng, nếu hắn lợi hại hơn chúng ta, cho dù chúng ta có nghĩ nhiều cũng vô dụng, còn nếu như hắn không mạnh bằng chúng ta thì dù có cho hắn nhìn thấy thì hắn cũng có thể làm gì chứ?”


Nghe Lý Dật nói xong, Tra Khắc Tư kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái sau đó không khỏi lắc đầu nở nụ cười khổ nói: “Tên tiểu tử này, không ngờ cũng xảo trá như vậy, đành theo ý ngươi vậy!” nguồn

Mỉm cười gật đầu với Tra Khắc Tư sau đó Lý Dật cho tay vào trong bọc móc cái vòng cổ ra, từ xa đeo lên cho tên trung niên nhân kia xem, đồng thời thản nhiên nói: “Tốt lắm, ngươi hãy nhìn kỹ xem sao!”

Nhìn thấy Lý Dật rốt cục cũng đáp ứng đem chiếc vòng cổ cho hắn xem, liếc mắt một cái, trung niên nhân nét mặt lộ vẻ kích động, hai mắt trợn trừng, chậm rãi tiến lại gần, song nhãn nhìn chằm chằm như dính chặt vào chiếc vòng cổ làm bằng bạc đang đung đưa kia.

Trời… Trời a!

Kinh hãi nhìn chiếc vòng đang lủng lẳng trên cổ của Lý Dật, trung niên nhân run rẩy nói: “Là nó, đúng là nó! Nó rốt cuộc cũng xuất hiện, rốt cuộc đã xuất hiện rồi a!”

Nhìn thấy dáng vẻ điên điên khùng khùng của người nay, Lý Dật không khỏi nhíu mày, không lẽ là gặp phải người điên hay sao? Cái gì rốt cục xuất hiện? Chẳng lẽ cái vòng cổ này thật sự có lai lịch lớn hay sao?

Bịch!

Trong khi hắn còn đang đoán già đoán non thì trung niên nhân đột nhiên mạnh mẽ cúi người rồi bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất hô: “Tiểu dân Tư Đồ Tạp khấu kiến thành chủ đại nhân!”

A!


Nhìn trung niên nhân cả người kích động run rẩy đang quỳ rạp xuống đất, Lý Dật cùng Tra Khắc Tư hai người không khỏi đồng thanh kêu lên, chuyện gì xảy ra thế này? Cái gì là thành chủ đại nhân ở đây?

Cùng với Tra Khắc Tư thật khó hiểu liếc nhìn nhau một cái, lòng bán tín bán nghi, Lý Dật dứt bỏ suy nghĩ rồi hỏi: “Cái…Cái gì…cái gì thành chủ? Ai là thành chủ vậy? Ngươi đang nói cái gì?”

Nghe Lý Dật hỏi xong, trung niên nhân nghi hoặc ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn hắn rồi lại nhìn vào cái vòng trên cổ hắn, hoài nghi hỏi: “Đương nhiên người là thành chủ rồi, mặc dù đã rất nhiều năm không nhìn thấy nó nhưng tiểu nhân không thể nhìn lầm được, đây đích thị là tín vật của Mê thành thành chủ của chúng ta”.

Hả!

Nghe xong cái tên mà Tư Đồ Tạp nói ra, Lý Dật không khỏi lần nữa kêu lên một tiếng sợ hãi, đang lúc chuẩn bị mở miệng hỏi tiếp thì Tra Khắc Tư kịp thời ngăn lại, trừng hai mắt đầy bí hiểm nhìn hắn sau đó quay sang Tư Đồ Tạp nói: “Nhiều năm như vậy không thấy, thật khó cho ngươi vẫn nhận được ra tín vật này, để các ngươi phải chịu khổ rồi!”

Ô…

Nghe Khắc Tư nói xong, Tư Đồ Tạp bỗng nhiên òa khóc nức nở, nước mắt dàn dụa nghẹn ngào nói: “Chúng ta một mực chờ đại nhân mang theo người nối nghiệp trở về, nhưng không nghĩ rằng, thấm thoát cũng đã hai mươi năm trôi qua rồi!”

Nghe Tư Đồ Tạp nói, Lý Dật trong lòng nghi hoặc lại càng nhiều thêm, đang lúc chuẩn bị hỏi tới thì không ngờ Tư Đồ Tạp lại lảm nhảm nói một mình…

Năm đó, lão thành chủ mắt thấy Mê thành càng ngày càng sút kém, càng ngày càng suy bại cho nên người đã một mình ra đi, thành chủ nói là muốn đi chu du thiên hạ để tìm một người nối nghiệp có thể chấn hưng Huyễn Chi nhất tộc chúng ta, nhưng cũng không ngờ rằng, sau khi ra đi… Liền không có tin tức gì nữa!

Nói tới đây, Tư Đồ Tạp hai mắt lóe thần quang nhìn vào chiếc vòng trên cổ Lý Dật, kích động nói: “Lão thành chủ nói, là tân thành chủ phải mang theo tín vật này trở về. Người mà mang tín vật này đích thị là thành chủ mới của Mê thành”.

Chờ một chút!

Khắc Tư cắt ngang lời Tư Đồ Tạp, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Ngươi nói xem tên của lão thành chủ là gì? Đối với việc này, chúng ta ngàn vạn lần không thể nhầm lẫn được!”


“Làm sao có thể nhầm được!”

Tư Đồ Tạp quả quyết lắc đầu nói: “Khó có khả năng phạm sai lầm, lão thành chủ của chúng ta chính là Huyễn Sử - Thước Tạp Tu Tư, chẳng lẽ không phải là người đã đem vòng cổ đích thân giao cho các ngươi sao?”

Tư Đồ Tạp vừa dứt, Khắc Tư liền nhanh chóng tiếp lời nói: “Như vậy xem ra tất cả mọi điều đều hợp lý cả, không sai…Vòng cổ này đúng là Thước Tạp Tu Tư đích thân trao cho vị bằng hữu này của ta, chúng ta lần này đến đây chính là muốn thay lão thành chủ chấn hưng Mê thành”.

Nghe Tra Khắc tư nói xong, Tư Đồ Tạp hưng phấn hai mắt sáng lên, kích động nói: “Là thật sao? Thật như vậy thì tốt quá, chỉ là… Lão thành chủ vì sao lại không cùng trở về?”

Này…

Hơi có chút chần chừ bất quá rất nhanh, Tra Khắc Tư liền mỉm cười nói:

“Vốn không nghĩ tới sẽ nói ra, bất quá vì nơi này cũng không còn ai khác, ta đành nói nhỏ cho ngươi biết vậy, lão thành chủ đang tiếp tục chuyến chu du thiên hạ của mình, người bảo chúng ta nhắn nhủ tới dân chúng Mê thành rằng tất thảy mọi chuyện của Mê thành đều giao cho vị bằng hữu này của ta, người cũng tin tưởng rằng dưới sự lãnh đạo của vị bằng hữu này của ta, Mê thành nhất định sẽ hồi phục hưng thịnh”.

Này!

Giương to mắt nhìn Tra Khắc Tư nói dối, Lý Dật không khỏi đưa tay khẽ vỗ vào hắn, vẻ không vui nói: “Tra Khắc Tư, ngươi xem ngươi đang làm gì vậy, ngươi…”

Câm miệng!

Khắc Tư thấp giọng nhưng ngữ khí nghiêm khắc ngắt lời của Lý Dật, chỉ mình hắn có thể nghe được những thanh âm này mà thôi: “Ngươi thật là tên ngốc, cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm lấy hay sao? Nếu như ngươi trở thành thành chủ Mê thành, như vậy cuộc sống của ngươi sau này sẽ được đảm bảo rồi! Không chỉ có vậy, ngươi còn có thể có được sức mạnh của thủ hạ chính là quân đội cường đại, chẳng lẽ những điều đó ngươi cũng không muốn hay sao?”

--------------------------------------------------------------------------------------------