Huyện Lệnh Không Phải Là Tra A Phụ Bạc

Chương 47: Vật lộn cả đêm

Chu Trúc nhìn chằm chằm vào mặt Giang Phạn Âm, bực mình mà nói.

Nàng sao lại chẳng nghe được gì, chẳng lẽ hai người kia còn có cách giao tiếp bí mật nào khác chăng?

Cứ như thể đã quên trong xe ngựa còn có một người.

Thần sắc Giang Phạn Âm cứng lại, khóe miệng không còn nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng: "Nàng không nói gì."

Chỉ một nụ cười nhạt đã gửi gắm hàng vạn lời, nói hết nỗi nhớ nhung.

Nghe xong, Chu Trúc mất đi hứng thú, lại hỏi một đề tài khác mà nàng tò mò: "Giang cô nương khi nào thì động lòng với Tống đại nhân?"

Hai người đó, một người thì kiêu ngạo, một người lại điềm đạm, rốt cuộc là làm sao mà tỏ bày tình ý được?

Trên quan đạo rộng lớn, xe ngựa chạy vững vàng, ánh hoàng hôn chiếu qua màn xe, thỉnh thoảng lọt vào từng tia sáng mờ nhạt.

Giang Phạn Âm chìm vào dòng ký ức, chẳng thể nhớ rõ lúc gặp gỡ đầu tiên, ấn tượng sâu nhất lại là trận mưa to đêm ấy, như thể đó mới là lần đầu các nàng thật sự gặp nhau.

Nàng mở mắt đã thấy mình bị trói trên giường, Tống Bá Tuyết nhẹ nhàng tiến tới và nói nhỏ: "Đừng sợ, ta lập tức thả ngươi ra."

Rõ ràng kẻ đầu têu chính là người đó, nhưng đôi mắt của người lại trong trẻo và vô tội, mơ hồ còn mang chút mờ mịt.

Nhớ lại những lần ở bên nhau sau đó, Giang Phạn Âm khẽ cười, môi cong lên: "Ta cũng không biết."

Không biết giây phút nào khiến lòng mình rung động, không biết vì sao không đành lòng từ chối, dung túng để người đó đến gần.

Chu Trúc: "..."

Được rồi, hỏi mà chẳng biết.

Nhìn vào ánh mắt Giang Phạn Âm, không biết đang nghĩ gì, Chu Trúc từ bỏ ý định tìm hiểu.

Giang cô nương này tính tình quá đỗi nội liễm, làm người khác không đoán ra nổi suy nghĩ.

Vẫn là Tống đại nhân kiêu ngạo dễ gần hơn, khiến nàng thoải mái.

Chu Trúc nghĩ vu vơ, có lẽ Cao Chi Lan và Giang Phạn Âm có thể ở bên nhau hài hòa, bởi vì cả hai đều dịu dàng. Còn nàng, rõ ràng hợp với Tống Bá Tuyết hơn.

Tới gần chạng vạng, để kịp vào thành trước khi cửa đóng, xe ngựa nhanh chóng tăng tốc.

Tìm được khách điếm lớn để ngủ lại, phòng trống cũng còn nhiều.

Hoa Kiến và Giang Phạn Âm ở hai phòng sát nhau phía đông lầu hai.

Chu Trúc và Tống Bá Tuyết lại ở phía tây, cũng hai phòng sát nhau, vừa nhìn đã biết là do nam chủ cố ý an bài.

Lúc ăn tối, Tống Bá Tuyết và Giang Phạn Âm trước mặt mọi người vẫn không có bất kỳ giao lưu nào. Chỉ đến khi quay về phòng, Tống Bá Tuyết lướt ngang qua phía sau Giang Phạn Âm, tự nhủ: "Bản quan đêm nay hơi khát."

Chu Trúc không hiểu gì, trả lời: "Khát thì uống nhiều nước, chẳng lẽ còn muốn bản công chúa bưng trà cho."

Tống Bá Tuyết cười không đáp, ánh mắt lướt qua phần lưng rõ ràng đang cứng lại của Giang Phạn Âm.

Đêm dài, khắp nơi tĩnh lặng.

Tống Bá Tuyết bước vào phòng của Chu Trúc: "Ta nhìn giường trong phòng thấy lớn, ba người ngủ thoải mái."

Nàng không yên tâm để Chu Trúc ở một mình, ít nhất là trong tháng này không thể để nàng ra khỏi tầm mắt, nên ngủ chung là ổn thỏa hơn.

Ba người ngủ?

Chu Trúc rùng mình: "Không cần, các ngươi vợ chồng son ngủ cùng nhau là được rồi."

Dù nàng thích náo nhiệt, nhưng nhìn gần quá thì không ổn, có chút quá đà, nàng sẽ cảm thấy chua xót.

"Ngươi không có lựa chọn, ta đi trước, nửa canh giờ sau ngươi qua phòng Giang tỷ tỷ tìm chúng ta." Tống Bá Tuyết giọng điềm nhiên, vừa dứt lời thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Âm thanh từ phòng bên cạnh, phòng của nàng.

Trên hành lang, Hoa Tứ nhẹ nhàng gõ cửa phòng Tống Bá Tuyết, bên trong không có tiếng trả lời, nhưng phòng bên của Chu Trúc lại mở cửa.

Tống Bá Tuyết mặt không biểu cảm đi từ phòng Chu Trúc ra, bên trong cửa, Chu Trúc nhìn Hoa Tứ rồi đóng cửa lại.

Hoa Tứ nhìn Tống Bá Tuyết: "Có chuyện muốn tìm ngươi."

Tống Bá Tuyết gật đầu, mở cửa và cùng Hoa Tứ vào phòng, châm lửa.

"Không biết Hoa Tứ tiểu thư tìm bản quan có việc gì?" Tốt nhất có gì nói nhanh, Giang tỷ tỷ còn đang chờ nàng.

Nghe Tống Bá Tuyết gọi nàng là tứ tiểu thư một cách bí mật, sắc mặt Hoa Tứ thay đổi: "Tống đại nhân hình như hiểu biết rất rõ về thân phận của ta."

Có lẽ ngay từ lần đầu gặp mặt, người này đã biết nàng là nữ giả nam trang, thậm chí biết cả những chuyện không ai biết trong quá khứ, biết được khúc mắc giữa nàng và Hoa Kiến.

Nhưng tất cả những chuyện này không nên có người ngoài biết, nhất là sau khi nàng xác nhận một số việc.

Vị Tống đại nhân này không nên biết những điều nội tình như vậy.

Nghe vậy, Tống Bá Tuyết thở dài, dùng lý do đã sớm nghĩ sẵn để đáp: "Bản quan từng đi qua Vệ Thiên phủ vào mùa thu, trên đường cứu được một người, nghe người đó kể một câu chuyện, rằng thê tử của mình bị kẻ khác cướp đi làm thiếp, ngay cả đứa con gái bảy tuổi cũng phải gọi kẻ đó là cha, trở thành Tứ thiếu gia phủ của Hoa đại tướng quân. Hắn nhẫn nhịn nhiều năm mới dám đi tìm con gái, lại phát hiện đại thiếu gia của phủ tướng quân có ý đồ với con gái mình, hắn vô lực ngăn cản còn bại lộ thân phận, cuối cùng chạy thoát nhưng chỉ còn nửa cái mạng."

Tống Bá Tuyết giọng tiếc nuối, nhớ lại cách nguyên tác miêu tả về vị tiểu thư Hoa Tứ này.

Người từng rơi vào vực sâu sẽ tự nhiên yêu mến kẻ đã kéo mình ra khỏi vực sâu, nhưng người đó lại là đại ca trên danh nghĩa, còn nàng thì chỉ có thể giả làm nam nhi để chôn vùi mọi ý nghĩ không nên có, như đi trên băng mỏng để bảo vệ mẫu thân.

Đến khi chết bị nam chủ tính kế, mới biết rằng hóa ra cái gọi là vực sâu kia vốn là một cái bẫy.

Người kéo nàng ra khỏi vực sâu lại chính là kẻ đã đẩy nàng vào đó, thật đáng buồn đến tột cùng, cũng có thể hận đến tột cùng.

"Ngươi cứu người đó sao?" Trong giọng nói của Hoa Tứ đầy lo âu, là cha, cha còn sống. Trong ký ức không nhiều của nàng, nàng đã quên mất gương mặt của cha, nhưng những hình ảnh mơ hồ thời thơ ấu vẫn tác động đến lòng nàng.

Như thể lang thang nửa đời, đột nhiên phát hiện mình không còn đơn độc.

Nhưng lời tiếp theo của Tống Bá Tuyết khiến cho tia hy vọng vừa lóe lên liền vụt tắt.

"Không cứu được, xin nén bi thương."

Trong nguyên tác, người cha của nữ phụ này đã chết rất sớm, Tống Bá Tuyết nói vậy cũng chỉ để tìm cho mình một lý do thích hợp.

Sắc mặt Hoa Tứ nháy mắt trở nên xám xịt, im lặng rất lâu.

Tống Bá Tuyết khẽ giật khóe môi, trong lòng nghĩ địch của địch là bạn, cẩn thận dẫn dắt: "Ngươi có muốn khiến người đó cũng rơi vào vực sâu, sau đó nhìn hắn cầu xin sự giúp đỡ của ngươi? Ngươi có muốn chính mình trở thành kẻ chủ đạo?"

Chưa đợi Hoa Tứ trả lời, Tống Bá Tuyết vội nói tiếp: "Bản quan biết ngươi có khó xử, Hoa Tứ tiểu thư có thể suy nghĩ kỹ một chút, ta sẽ chờ tin tức của ngươi."

Nói xong liền vội vàng ra khỏi cửa, để lại Hoa Tứ một mình.

Hoa Tứ há miệng, nhìn cánh cửa phòng mở toang, những lời định nói cuối cùng chưa kịp thốt ra thì đã nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở rồi đóng lại.

Nàng muốn nói không vì khó, nhưng hiển nhiên Tống Bá Tuyết đã không nghe thấy.

Chỉ là đêm nay tình huống thế này, vị Tống đại nhân kia với Chu Trúc thật sự trong sạch sao?

Nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không ổn... Hoa Tứ im lặng hồi lâu, rồi lặng lẽ đóng cửa rời đi.

Nghe tiếng bước chân xa dần, Tống Bá Tuyết và Chu Trúc mới đẩy cửa ra.

"Đi nhanh lên, muộn thế này rồi, Giang tỷ tỷ chắc đang sốt ruột chờ." Tống Bá Tuyết ôm chăn đi trước, bước nhanh.

Chu Trúc trợn mắt không nói gì, nàng đã bảo không cần phải đi, nàng ngủ một đêm sẽ không sao cả.

Nhưng Tống Bá Tuyết lại cứ nhất quyết muốn nàng đi, hy vọng vị Tống đại nhân kia đừng khó chịu vì sự có mặt của nàng.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn là cái gai, bởi khi Giang Phạn Âm mở cửa thấy nàng, liền không tự chủ mà thốt lên: "Công chúa cũng đến à."

Ngữ khí thế nào nghe cũng có chút thất vọng, thất vọng chẳng phải là ghét bỏ nàng sao?

Vì thế Chu Trúc nhịn không được nói lại: "Không phải ta muốn tới, Tống đại nhân nhất định phải kéo ta theo."

Giang Phạn Âm ý thức được cảm xúc của mình đã bộc lộ ra ngoài, giọng điệu ôn hòa lại: "Mau vào đi, ta chờ các ngươi đã lâu."

Chu Trúc nhìn nàng thật sâu, nghe kỹ lời này, chờ các ngươi đã lâu, là chờ "các ngươi".

Nếu không phải Tống Bá Tuyết làm nàng muộn nửa canh giờ, nàng còn tưởng thật.

Cái gì mà chờ "các ngươi", rõ ràng là chờ Tống Bá Tuyết một người.

Chu Trúc mang theo chăn vào, Tống Bá Tuyết và Giang Phạn Âm cùng nằm chung một ổ chăn, như lời Tống Bá Tuyết, giường đủ lớn, ba người ngủ thoải mái.

Nếu hai người kia có thể ngủ ngay thì càng tốt.

Chu Trúc mệt mỏi mà nhắm mắt, quay lưng lại, phía sau hai người không coi ai ra gì mà trò chuyện.

"Đêm mai không cần như thế nữa." Là giọng Giang Phạn Âm gần như không thể nghe thấy.

Chu Trúc trong lòng tán thành, nàng thực sự không muốn đi theo, có chuyện gì mà cứ phải làm phiền nàng như thế chứ, thật sự coi nàng như người ngoài.

"Không được, ta muốn mỗi đêm đều đến tìm ngươi." Là giọng Tống Bá Tuyết không kiêng dè, còn nghe cả tiếng chăn cọ xát.

Giang Phạn Âm đè tay Tống Bá Tuyết lại, mặt đỏ: "Công chúa cũng ở đây, như vậy không tốt." Tuy không biết vì sao Tống Bá Tuyết đi đâu cũng muốn có Chu Trúc, nhưng Giang Phạn Âm săn sóc không hỏi, bằng sự im lặng mà thể hiện sự ủng hộ và tin tưởng.

Nghe được câu đó, Chu Trúc suýt nữa rơi lệ, đúng vậy, như vậy thật sự không tốt.

Nhưng Tống Bá Tuyết chẳng hề để ý: "Không sao, nàng không phải người ngoài, chúng ta cứ coi như nàng không có ở đây. Giang tỷ tỷ, ta muốn..."

Chu Trúc: "..."

Cầu xin các ngươi hãy coi ta như người ngoài đi.

Giang cô nương mau mắng nàng, đẩy tên mặt dày này xuống giường đi.

Chỉ nghe Giang Phạn Âm nhỏ giọng: "Chỉ có thể thân một chút, không được làm bậy... Ngô..."

Tiếng động sau đó còn kịch liệt hơn, ngay cả giường cũng khẽ đung đưa, Chu Trúc cảm thấy tê tái, có cần phải kích thích đến vậy không, nàng chỉ muốn ngủ thôi.

"Đừng -- còn có người ngoài --"

Theo lời Giang Phạn Âm, trên giường đột nhiên im bặt, Chu Trúc trong lòng thầm than thở, cuối cùng cũng nhớ tới nàng còn ở đây, vẫn còn chút tình người.

Lúc này, Tống Bá Tuyết đè nén tiếng thở rõ ràng, khẽ nói: "Hay là đánh nàng ngất đi, thật phiền phức."

Chu Trúc:!!

Chu Trúc:!!!

Tên mặt dày này, nàng nhịn không nổi nữa.

"Tống Bá Tuyết ngươi dám, ta ngủ rồi không được sao, cứ coi ta như không tồn tại, tiếp tục đi."

Trong bóng tối, mặt Giang Phạn Âm nóng bừng, vươn tay xoay mạnh eo Tống Bá Tuyết.

Tống Bá Tuyết bất đắc dĩ trở mình, nắm tay nàng hôn khẽ: "Chúng ta ngủ thôi, đêm mai ta sẽ đến sớm hơn."

Không ai để ý đến lời của Chu Trúc, như thể không nghe thấy gì cả.

"Ừ, ngủ thôi." Giang Phạn Âm dùng ngón tay cọ vào lòng bàn tay Tống Bá Tuyết, giọng điệu ngoan ngoãn.

Đêm lại trở về sự yên lặng.

Sáng sớm hôm sau, Chu Trúc vẫn còn mơ màng thì đã bị Tống Bá Tuyết đá qua chăn: "Mau dậy, chúng ta cần trở về phòng, đừng để người khác nhìn thấy."

Chu Trúc ngái ngủ, lững thững đi theo Tống Bá Tuyết về phòng mình, lúc dùng bữa sáng, mọi người nhìn nàng ngáp ngắn ngáp dài, vây đến nước mắt cũng muốn chảy ra, đều tỏ vẻ nghi hoặc.

Hoa Kiến hảo ý quan tâm: "Đêm qua không ngủ được à?" Làm tặc sao?

Chu Trúc ngáp một cái, lười biếng đáp: "Ừ, bị Tống đại nhân làm khổ cả đêm, mệt muốn chết."

Mọi người: "..."

Không hẹn mà cùng nhìn Tống Bá Tuyết, nàng kéo khóe miệng, mặt không đổi sắc nói: "Bản quan đêm qua vẫn luôn ở trong phòng mình, công chúa có lẽ mơ thấy gì không tiện miêu tả."