Hủ Thụ - Thâm Khuy
Chương 8
“Bởi vì, bởi vì…” Cận Hướng Dương cười không ngừng, “Bởi vì nó chính là Đậu Đậu!”
Nguyên Liệt cũng cười theo. Bọn họ rõ ràng cách nhau một khoảng không đối diện, nhưng tựa hồ tiếng cười đã đem cả hai xích lại gần nhau hơn.
Cận Hướng Dương thấy nụ cười trên khuôn mặt Nguyên Liệt.
Cậu cảm giác như có thứ gì đó chợt lóe lên trong tâm trí mình — đột ngột, mong manh, và chưa từng xuất hiện bao giờ. Cậu muốn nắm lấy nó, nhưng nó đã vụt biến mất trước khi cậu kịp hiểu đó là gì.
Cả hai lại chơi thêm nhiều trò khác, Cận Hướng Dương chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy. Cuối cùng, Nguyên Liệt mua cho cậu một cây kẹo bông gòn mềm mịn như mây. Cận Hướng Dương chưa bao giờ ăn món này khi còn ở viện phúc lợi, và khi đến nhà họ Cận lại càng không có cơ hội. Đây là lần đầu tiên cậu ăn kẹo bông, tuy không vụng về đến mức chúi cả đầu vào nó, nhưng những sợi kẹo dính dính vẫn bám đầy mũi cậu.
Quá xấu hổ rồi.
Cận Hướng Dương vội vàng muốn lau sạch nhưng lại làm cho tay mình dính bẩn hơn. Hương vị ngọt ngào của kẹo bông cũng không đủ khỏa lấp sự ảo não lúc này của cậu.
“Đừng động đậy.”
Cận Hướng Dương nắm chặt que kẹo bông, cúi đầu không nhúc nhích.
“Em ngồi ở đây đừng động nhé.” Nguyên Liệt dẫn Cận Hướng Dương đang cúi đầu không nói gì, đến ngồi trên một chiếc ghế dài bên cạnh, rồi dặn dò, “Tôi đi mua giấy ướt.”
Cận Hướng Dương ngẩng mặt lên, gật đầu rồi lại cúi xuống.
Không lâu sau, Nguyên Liệt trở lại. Anh ngồi cạnh Cận Hướng Dương, mở gói giấy ướt mới mua, nói với Cận Hướng Dương: “Em đưa tay ra.”
Cận Hướng Dương cúi đầu, ngoan ngoãn đưa tay cho anh. Nguyên Liệt dùng giấy ướt lạnh, cẩn thận lau sạch những ngón tay dính bẩn của Cận Hướng Dương, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngẩng đầu lên tôi xem nào.”
Cận Hướng Dương từ từ ngẩng đầu. Cậu không dám nhìn thẳng vào Nguyên Liệt, hàng mi dài rũ xuống che khuất mí mắt dưới, đáy mắt mơ hồ đã ngấn lệ. Nguyên Liệt không nói gì, chỉ lại lấy thêm một miếng giấy ướt, lau sạch chóp mũi cho Cận Hướng Dương, thấy cậu khẽ hít vào, lông mày dần dần đỏ lên, cười nói:
“Chẳng phải em nói mình ít khi khóc à? Làm sao bây giờ lại có vẻ sắp khóc rồi?”
Sau một lúc không ai đáp lại, Nguyên Liệt nhẹ nhàng nói, “Hóa ra vừa nãy chỉ là khoe khoang.”
“Làm gì có!” Cận Hướng Dương không kìm được phản bác. Ánh nước trong mắt cậu dần biến mất, Cận Hướng Dương nhìn Nguyên Liệt bằng cặp mắt long lanh, nỗi sợ hãi bị chê bai hay quở trách đã chuyển thành xấu hổ.
“Ừ. Tôi hiểu rồi.” Nguyên Liệt đáp, anh lau sạch tay mình bằng giấy ướt, nắm một ít kẹo bông đưa đến bên miệng Cận Hướng Dương, “Há miệng ra nào!”
Cận Hướng Dương ngơ ngác làm theo.
“Làm như tôi, dùng tay lấy từng chút một, ăn từ từ sẽ không làm bẩn mặt.” Nguyên Liệt rút tay lại, “Ăn xong rồi, lại dùng giấy ướt lau sạch tay là được.”
Cận Hướng Dương học theo cách Nguyên Liệt dạy, từng chút từng chút nắm kẹo bông cho vào miệng. Khi kẹo bông chỉ còn một nửa, cậu bỗng nhớ ra điều gì, giơ kẹo bông lên trước mặt Nguyên Liệt: “Anh có muốn ăn không?”
Nguyên Liệt lắc đầu, cười nhẹ nói: “Tôi không thích ăn đồ ngọt, em ăn đi.”
“Vậy thôi.” Cận Hướng Dương thu kẹo bông lại, nhỏ giọng nói, “Anh trai em cũng không thích ăn đồ ngọt.”
Nghe đến đây, nụ cười ấm áp trên mặt Nguyên Liệt dần phai nhạt. Anh không đáp lại Cận Hướng Dương, mà lạnh lùng đi bên cạnh, trầm mặc cất bước.
Sau khi ăn xong kẹo bông, Cận Hướng Dương tự lấy giấy ướt lau sạch tay. Cậu nghiêng đầu dò xét Nguyên Liệt, bản thân không hiểu sao anh bỗng trở nên không vui.
Nguyên Liệt lái xe đưa Cận Hướng Dương về nhà. Khi xe đến cổng tiểu khu, Nguyên Liệt không lập tức mở cửa xuống xe, anh hỏi: “Em có mang điện thoại không?”
“Có ạ.” Cận Hướng Dương lấy điện thoại từ túi áo khoác ra.
Nguyên Liệt nhận lấy điện thoại. Điện thoại không có mật khẩu, màn hình sạch sẽ, Nguyên Liệt mở bàn phím số, nhập số điện thoại của mình:
“Tôi lưu số cho em, sau này có chuyện gì có thể gọi cho tôi.” Anh dừng lại một chút, mặt không đổi sắc, bổ sung: “Nếu anh trai em không có thời gian.”
Sau khi tạo liên lạc mới, giao diện điện thoại tự động chuyển sang danh sách liên lạc. Số liên lạc của Cận Hướng Dương vừa đủ một trang: Dì Trần, Anh trai, Thầy Phương, ba Cận, mẹ Cận, Nguyên Liệt.
Đây chính là tất cả.
Nguyên Liệt rũ mắt kiểm tra, thần sắc thu lại nơi đáy mắt, trả lại điện thoại cho Cận Hướng Dương: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Cận Hướng Dương về đến nhà.
Lúc này là 7 giờ tối. Cậu đã gọi điện trước cho dì Trần để không cần chuẩn bị bữa tối. Cận Hướng Dương chào dì một tiếng, rồi đi thẳng về phòng mình.
Ngoại trừ khi Cận Đình Hựu gọi Cận Hướng Dương vào phòng chính để làm những chuyện đó, Cận Hướng Dương hầu hết thời gian vẫn ở trong phòng mình. Cận Đình Hựu không phải tối nào cũng về nhà. Hôm trước, Cận Hướng Dương bị sốt, cơ thể không khỏe, lại biết Cận Đình Hựu sẽ về, cậu muốn nũng nịu và ngủ cùng Cận Đình Hựu, nên mới vào phòng của hắn tắm.
Cận Hướng Dương ngồi trước bàn học, lấy ra cuốn sổ vẽ. Từ khi không viết nhật ký, Cận Hướng Dương chọn dùng tập vẽ để ghi lại tâm trạng. Trong sổ có hình những chú chim cánh cụt mập mạp, hoa mới nở trong vườn, tai nghe chơi game của Cận Đình Hựu, v.v.
Cậu lấy bút chì ra, chậm rãi và cẩn thận vẽ một đám mây to, xù xì. Sau đó cậu lại vẽ một chiếc que tre nhỏ bên dưới đám mây. Vẽ xong trang này, Cận Hướng Dương lật sang trang mới. Trên tờ giấy trắng, cậu vẽ hai đường thẳng dày, từ điểm giao nhau của hai đường đó, cậu vẽ vài đường dài ngắn không trùng khớp, ở mỗi đầu của đường thẳng đều vẽ một vòng tròn to. Trong một vòng tròn, cậu vẽ hai nhân vật bằng que diêm.
Vẽ xong mọi thứ, Cận Hướng Dương cẩn thận cất quyển sổ vẽ đi. Ngày mai có lịch học, phải đi ngủ sớm một chút, Cận Hướng Dương nhìn đồng hồ rồi ngẫm nghĩ. Cậu đi tắm rửa sạch sẽ, lúc nằm trên giường, hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra trong một ngày vô cùng vui vẻ đối với mình. Cậu bật điện thoại lên, thấy trong danh bạ có thêm một cái tên, thế là khẽ cười ngốc nghếch.
Giữa đêm, Cận Hướng Dương mơ một giấc mơ. Giấc mơ bắt đầu với việc cậu và Nguyên Liệt đang ngồi trên một chiếc đu quay. Vòng đu quay từ từ lên cao, đến đỉnh thì dừng lại. Cậu và Nguyên Liệt bay ra khỏi chiếc đu quay, bay thẳng lên trời. Cậu lao vào những đám mây mềm mại, vừa lăn lộn vừa nhặt mây ăn. Khi ăn xong đám mây này, cả hai lại cùng bay đến một đám mây khác, Nguyên Liệt không thích ăn mây, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn cậu ăn.
Cứ như vậy, Cận Hướng Dương ăn hết tất cả những đám mây trên bầu trời.
Ăn hết tất cả các đám mây, cậu liền nằm ở giữa bầu trời trống rỗng, bỗng dưng thấy bất an:
“Phải làm sao đây? Em…”
Lúc này, Nguyên Liệt ngồi xổm xuống, vuốt tóc cậu, nói: “Không sao đâu.” Sau đó, anh lau sạch những mảnh mây dính đầy trên mặt Cận Hướng Dương.
Nguyên Liệt cũng cười theo. Bọn họ rõ ràng cách nhau một khoảng không đối diện, nhưng tựa hồ tiếng cười đã đem cả hai xích lại gần nhau hơn.
Cận Hướng Dương thấy nụ cười trên khuôn mặt Nguyên Liệt.
Cậu cảm giác như có thứ gì đó chợt lóe lên trong tâm trí mình — đột ngột, mong manh, và chưa từng xuất hiện bao giờ. Cậu muốn nắm lấy nó, nhưng nó đã vụt biến mất trước khi cậu kịp hiểu đó là gì.
Cả hai lại chơi thêm nhiều trò khác, Cận Hướng Dương chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy. Cuối cùng, Nguyên Liệt mua cho cậu một cây kẹo bông gòn mềm mịn như mây. Cận Hướng Dương chưa bao giờ ăn món này khi còn ở viện phúc lợi, và khi đến nhà họ Cận lại càng không có cơ hội. Đây là lần đầu tiên cậu ăn kẹo bông, tuy không vụng về đến mức chúi cả đầu vào nó, nhưng những sợi kẹo dính dính vẫn bám đầy mũi cậu.
Quá xấu hổ rồi.
Cận Hướng Dương vội vàng muốn lau sạch nhưng lại làm cho tay mình dính bẩn hơn. Hương vị ngọt ngào của kẹo bông cũng không đủ khỏa lấp sự ảo não lúc này của cậu.
“Đừng động đậy.”
Cận Hướng Dương nắm chặt que kẹo bông, cúi đầu không nhúc nhích.
“Em ngồi ở đây đừng động nhé.” Nguyên Liệt dẫn Cận Hướng Dương đang cúi đầu không nói gì, đến ngồi trên một chiếc ghế dài bên cạnh, rồi dặn dò, “Tôi đi mua giấy ướt.”
Cận Hướng Dương ngẩng mặt lên, gật đầu rồi lại cúi xuống.
Không lâu sau, Nguyên Liệt trở lại. Anh ngồi cạnh Cận Hướng Dương, mở gói giấy ướt mới mua, nói với Cận Hướng Dương: “Em đưa tay ra.”
Cận Hướng Dương cúi đầu, ngoan ngoãn đưa tay cho anh. Nguyên Liệt dùng giấy ướt lạnh, cẩn thận lau sạch những ngón tay dính bẩn của Cận Hướng Dương, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngẩng đầu lên tôi xem nào.”
Cận Hướng Dương từ từ ngẩng đầu. Cậu không dám nhìn thẳng vào Nguyên Liệt, hàng mi dài rũ xuống che khuất mí mắt dưới, đáy mắt mơ hồ đã ngấn lệ. Nguyên Liệt không nói gì, chỉ lại lấy thêm một miếng giấy ướt, lau sạch chóp mũi cho Cận Hướng Dương, thấy cậu khẽ hít vào, lông mày dần dần đỏ lên, cười nói:
“Chẳng phải em nói mình ít khi khóc à? Làm sao bây giờ lại có vẻ sắp khóc rồi?”
Sau một lúc không ai đáp lại, Nguyên Liệt nhẹ nhàng nói, “Hóa ra vừa nãy chỉ là khoe khoang.”
“Làm gì có!” Cận Hướng Dương không kìm được phản bác. Ánh nước trong mắt cậu dần biến mất, Cận Hướng Dương nhìn Nguyên Liệt bằng cặp mắt long lanh, nỗi sợ hãi bị chê bai hay quở trách đã chuyển thành xấu hổ.
“Ừ. Tôi hiểu rồi.” Nguyên Liệt đáp, anh lau sạch tay mình bằng giấy ướt, nắm một ít kẹo bông đưa đến bên miệng Cận Hướng Dương, “Há miệng ra nào!”
Cận Hướng Dương ngơ ngác làm theo.
“Làm như tôi, dùng tay lấy từng chút một, ăn từ từ sẽ không làm bẩn mặt.” Nguyên Liệt rút tay lại, “Ăn xong rồi, lại dùng giấy ướt lau sạch tay là được.”
Cận Hướng Dương học theo cách Nguyên Liệt dạy, từng chút từng chút nắm kẹo bông cho vào miệng. Khi kẹo bông chỉ còn một nửa, cậu bỗng nhớ ra điều gì, giơ kẹo bông lên trước mặt Nguyên Liệt: “Anh có muốn ăn không?”
Nguyên Liệt lắc đầu, cười nhẹ nói: “Tôi không thích ăn đồ ngọt, em ăn đi.”
“Vậy thôi.” Cận Hướng Dương thu kẹo bông lại, nhỏ giọng nói, “Anh trai em cũng không thích ăn đồ ngọt.”
Nghe đến đây, nụ cười ấm áp trên mặt Nguyên Liệt dần phai nhạt. Anh không đáp lại Cận Hướng Dương, mà lạnh lùng đi bên cạnh, trầm mặc cất bước.
Sau khi ăn xong kẹo bông, Cận Hướng Dương tự lấy giấy ướt lau sạch tay. Cậu nghiêng đầu dò xét Nguyên Liệt, bản thân không hiểu sao anh bỗng trở nên không vui.
Nguyên Liệt lái xe đưa Cận Hướng Dương về nhà. Khi xe đến cổng tiểu khu, Nguyên Liệt không lập tức mở cửa xuống xe, anh hỏi: “Em có mang điện thoại không?”
“Có ạ.” Cận Hướng Dương lấy điện thoại từ túi áo khoác ra.
Nguyên Liệt nhận lấy điện thoại. Điện thoại không có mật khẩu, màn hình sạch sẽ, Nguyên Liệt mở bàn phím số, nhập số điện thoại của mình:
“Tôi lưu số cho em, sau này có chuyện gì có thể gọi cho tôi.” Anh dừng lại một chút, mặt không đổi sắc, bổ sung: “Nếu anh trai em không có thời gian.”
Sau khi tạo liên lạc mới, giao diện điện thoại tự động chuyển sang danh sách liên lạc. Số liên lạc của Cận Hướng Dương vừa đủ một trang: Dì Trần, Anh trai, Thầy Phương, ba Cận, mẹ Cận, Nguyên Liệt.
Đây chính là tất cả.
Nguyên Liệt rũ mắt kiểm tra, thần sắc thu lại nơi đáy mắt, trả lại điện thoại cho Cận Hướng Dương: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Cận Hướng Dương về đến nhà.
Lúc này là 7 giờ tối. Cậu đã gọi điện trước cho dì Trần để không cần chuẩn bị bữa tối. Cận Hướng Dương chào dì một tiếng, rồi đi thẳng về phòng mình.
Ngoại trừ khi Cận Đình Hựu gọi Cận Hướng Dương vào phòng chính để làm những chuyện đó, Cận Hướng Dương hầu hết thời gian vẫn ở trong phòng mình. Cận Đình Hựu không phải tối nào cũng về nhà. Hôm trước, Cận Hướng Dương bị sốt, cơ thể không khỏe, lại biết Cận Đình Hựu sẽ về, cậu muốn nũng nịu và ngủ cùng Cận Đình Hựu, nên mới vào phòng của hắn tắm.
Cận Hướng Dương ngồi trước bàn học, lấy ra cuốn sổ vẽ. Từ khi không viết nhật ký, Cận Hướng Dương chọn dùng tập vẽ để ghi lại tâm trạng. Trong sổ có hình những chú chim cánh cụt mập mạp, hoa mới nở trong vườn, tai nghe chơi game của Cận Đình Hựu, v.v.
Cậu lấy bút chì ra, chậm rãi và cẩn thận vẽ một đám mây to, xù xì. Sau đó cậu lại vẽ một chiếc que tre nhỏ bên dưới đám mây. Vẽ xong trang này, Cận Hướng Dương lật sang trang mới. Trên tờ giấy trắng, cậu vẽ hai đường thẳng dày, từ điểm giao nhau của hai đường đó, cậu vẽ vài đường dài ngắn không trùng khớp, ở mỗi đầu của đường thẳng đều vẽ một vòng tròn to. Trong một vòng tròn, cậu vẽ hai nhân vật bằng que diêm.
Vẽ xong mọi thứ, Cận Hướng Dương cẩn thận cất quyển sổ vẽ đi. Ngày mai có lịch học, phải đi ngủ sớm một chút, Cận Hướng Dương nhìn đồng hồ rồi ngẫm nghĩ. Cậu đi tắm rửa sạch sẽ, lúc nằm trên giường, hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra trong một ngày vô cùng vui vẻ đối với mình. Cậu bật điện thoại lên, thấy trong danh bạ có thêm một cái tên, thế là khẽ cười ngốc nghếch.
Giữa đêm, Cận Hướng Dương mơ một giấc mơ. Giấc mơ bắt đầu với việc cậu và Nguyên Liệt đang ngồi trên một chiếc đu quay. Vòng đu quay từ từ lên cao, đến đỉnh thì dừng lại. Cậu và Nguyên Liệt bay ra khỏi chiếc đu quay, bay thẳng lên trời. Cậu lao vào những đám mây mềm mại, vừa lăn lộn vừa nhặt mây ăn. Khi ăn xong đám mây này, cả hai lại cùng bay đến một đám mây khác, Nguyên Liệt không thích ăn mây, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn cậu ăn.
Cứ như vậy, Cận Hướng Dương ăn hết tất cả những đám mây trên bầu trời.
Ăn hết tất cả các đám mây, cậu liền nằm ở giữa bầu trời trống rỗng, bỗng dưng thấy bất an:
“Phải làm sao đây? Em…”
Lúc này, Nguyên Liệt ngồi xổm xuống, vuốt tóc cậu, nói: “Không sao đâu.” Sau đó, anh lau sạch những mảnh mây dính đầy trên mặt Cận Hướng Dương.