Hủ Thụ - Thâm Khuy

Chương 30

Cận Hướng Dương nín thở, tập trung tinh thần. Cậu nhẹ nhàng mở một chút chăn, rướn cổ ra, chầm chậm và cẩn thận đưa mặt lại gần Nguyên Liệt. Ngay khi môi cậu sắp chạm vào cằm của Nguyên Liệt, cậu thấy hàng mi của Nguyên Liệt rung rung. Thế là, ngay trong khoảnh khắc Nguyên Liệt mở mắt, Cận Hướng Dương vội vàng rút lui. Cậu hoảng hốt lùi lại, vội vã chui đầu vào chăn, tim đập thình thịch.

Nguyên Liệt mở mắt, trong khoảnh khắc ngỡ ngàng, đang nhanh chóng chui tọt vào trong chăn. Nguyên Liệt ngơ ngác một lúc, thấy Cận Hướng Dương vẫn trốn kỹ trong chăn, liền kéo nhẹ một góc: “Dương Dương?”

“Dạ…” giọng Cận Hướng Dương vọng ra từ dưới chăn, nhỏ xíu và hơi run, “Em tỉnh rồi.”

“Sao lại trùm kín thế này? Cẩn thận ngộp thở đấy,” Nguyên Liệt lại kéo nhẹ chăn, “Đừng có tự làm mình nghẹt thở chứ.”

“Ồ.” Cận Hướng Dương từ từ kéo chăn xuống, chỉ để lộ khuôn mặt đỏ bừng từ cằm trở lên, giữ chặt tấm chăn dưới cằm.

Nguyên Liệt chống tay, hơi cúi xuống nhìn cậu: “Sao mặt đỏ thế này?”

Cận Hướng Dương thấy Nguyên Liệt đến gần như vậy, khuôn mặt cậu nóng rực như sắp bốc cháy. Cậu ngượng ngùng nghĩ, liệu mặt mình có đang bốc khói không nhỉ? Nếu Nguyên Liệt chạm vào thì có bị bỏng không…Cậu lại kéo chăn che kín nửa mặt, lắc đầu mà không dám nói gì.

“Không sốt chứ?” Nguyên Liệt nhìn thấy gương mặt của Cận Hướng Dương càng lúc càng đỏ lên, đôi mắt long lanh lúc này cũng hơi mờ mịt vì ướt, lo lắng đưa tay lên trán Cận Hướng Dương để kiểm tra.

“Không,” Cận Hướng Dương khẽ đáp, “Không có sốt.”

Nguyên Liệt thấy phản ứng của cậu không giống như giả vờ, liền dặn dò: “Nếu cảm thấy không khỏe thì phải nói ngay, để tôi còn gọi bác sĩ đến, biết chưa?”

“Vâng.” Cận Hướng Dương đáp, mặt vẫn đỏ bừng, gật đầu nhẹ nhàng. Cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngồi bật dậy và nói: “Em đi đánh răng đã.” Rồi cậu chạy thẳng vào phòng tắm.

Nguyên Liệt nhìn theo, không khỏi bật cười lắc đầu. Từ phòng tắm, giọng điện tử vang lên: “Đã xong rồi, Dương Dương giỏi lắm!” Sau khoảng mười phút, Cận Hướng Dương bước ra khỏi phòng tắm. Nhìn thấy mặt cậu không còn đỏ như trước nữa, Nguyên Liệt mới nhẹ lòng phần nào.

Sau khi ăn sáng, Nguyên Liệt gửi địa chỉ cho Phương Trạch Bình, báo anh đến dạy học cho Cận Hướng Dương.

Anh quay sang nói với Cận Hướng Dương: “Lát nữa tôi phải đến công ty một chuyến.”

“Vâng.” Cận Hướng Dương khẽ đáp. Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua mũi chân mình, rồi ngẩng lên, ánh mắt có chút lấp lánh nhìn Nguyên Liệt một cái: “Em sẽ đợi anh về.”

“Dương Dương,” Nguyên Liệt nhẹ nhàng gọi, “Tôi sẽ về sớm thôi.”

“Vâng,”Cận Hướng Dương cúi đầu, giấu đi đôi mắt hơi ươn ướt của mình, không muốn để Nguyên Liệt thấy.

Thấy Cận Hướng Dương như vậy, Nguyên Liệt đưa tay lên vuốt nhẹ sau gáy cậu, xoa bóp hai cái đầy nhẹ nhàng: “Em cũng phải học bài hôm nay nữa đấy. Thầy Phương sẽ đến ngay bây giờ. Trước bữa tối, tôi sẽ về tới nhà.”

Cận Hướng Dương chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Nguyên Liệt, mím môi khẽ gật đầu.

Nguyên Liệt hỏi: “Ngoài việc học, em có muốn học thêm gì khác nữa không?”

“Học thêm gì ạ?”Cận Hướng Dương tò mò hỏi.

Nguyên Liệt giải thích: “Là những thứ em muốn học làm. Ví dụ như, nếu em muốn học nhảy, tôi sẽ mời thầy dạy nhảy cho em. Nếu em muốn học đàn piano, tôi sẽ mua piano về cho em.”

Cận Hướng Dương suy nghĩ một lúc rồi đôi mắt sáng rực lên: “Em muốn mỗi ngày đều có bánh ngọt! Và kẹo nữa!”

Nguyên Liệt bị bộ dạng “thèm thuồng” của cậu chọc cười: “Ừm…” 

“Vậy thì tôi sẽ mời một thầy dạy làm bánh cho em. Sau này, em có thể tự làm bánh ngọt cho mình, lúc ở nhà sẽ không buồn chán nữa.”

“Tuyệt quá!”

Cận Hướng Dương bắt đầu tưởng tượng mình giống như những người trên tivi, đội chiếc mũ trắng cao cao, làm ra đủ loại bánh xinh đẹp. 

“Em muốn học làm bánh!”

Bỗng nhiên, điện thoại cá nhân của Nguyên Liệt reo lên. Nhìn vào màn hình, anh liếc nhanh qua Cận Hướng Dương, rồi nói: “Tôi ra ban công nghe điện thoại một chút.”

“Vâng.”  Cận Hướng Dương ngoan ngoãn gật đầu.

Nguyên Liệt bước ra ban công, kéo cánh cửa kính lớn rồi đóng lại.

“Nguyên tiên sinh, chúng tôi đã tìm thấy người phụ nữ họ Triệu đó.”

“Ừ.”

Nguyên Liệt đứng trên ban công, giọng anh bị cánh cửa kính ngăn cách. Phía bên trong,  Cận Hướng Dương vẫn ngoan ngoãn đứng đó, đôi mắt nhìn chăm chú về phía anh. Nguyên Liệt mỉm cười với cậu, rồi tiếp tục nói chuyện với bên kia.

Sau khi nói chuyện xong, Cận Hướng Dương cùng Nguyên Liệt bước ra khỏi nhà, đi đến cửa trước biệt thự. Nguyên Liệt bước ra khỏi cổng, rồi quay đầu lại: “Dì giúp việc sẽ ở nhà suốt. Sau bữa trưa, thầy Phương sẽ đến dạy em. Em cũng có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”

“Vâng.” Cận Hướng Dương đứng tại cửa, nhìn theo anh. Cánh cửa chỉ mở hé một khe đủ để vừa khuôn mặt nhỏ bé của cậu. Cậu ngước lên nhìn Nguyên Liệt, ngoan ngoãn gật đầu, mái tóc nâu nhạt rối nhẹ, như chiếc lá non rũ xuống.

Nguyên Liệt không thể rời đi ngay. Anh bước thêm một bước về phía Cận Hướng Dương, rồi hỏi cậu đang chăm chú nhìn mình: “Tôi mang đồ ăn vặt về cho em nhé? Bánh ngọt? Em muốn gì, cứ nói với tôi.”

Cận Hướng Dương ngước mắt lên, đôi mắt đối diện với ánh mắt dịu dàng của Nguyên Liệt. Cậu khẽ nhìn xuống, ánh mắt từ từ lướt qua mũi, miệng của anh, cuối cùng dừng lại ở chiếc cằm.

Chiếc cằm của Nguyên Liệt hôm nay sạch sẽ hơn.  Cận Hướng Dương cẩn thận quan sát, sáng nay cậu còn thấy rõ lớp râu xanh lởm chởm, sao giờ chỉ còn lại vài chấm nhỏ thôi nhỉ?

Cậu hỏi: “Em muốn gì, cũng được sao?”

“Ừ, những gì tôi có thể mua được, tôi sẽ mua hết cho em.”

“Em… em sờ thử được không?” Cận Hướng Dương thu tay lại, những ngón tay khẽ nắm chặt, như có chút do dự nhưng cũng đầy mong chờ.

“Sờ gì?”

“Cằm.”

Nguyên Liệt thoáng ngạc nhiên, nhưng anh vẫn cúi đầu, ra hiệu cho Cận Hướng Dương: “Được, sờ đi.”

Cận Hướng Dương từ từ đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cằm của Nguyên Liệt. Cậu khẽ vuốt, vẫn là cảm giác hơi lởm chởm của buổi sáng. Hơi thở của Nguyên Liệt dường như phả lên ngón tay cậu.  Cận Hướng Dương lập tức rụt tay lại, giấu sau lưng.

“Sao thế?” Nguyên Liệt hỏi.

Cận Hướng Dương khẽ lắc đầu, lại liếc nhìn Nguyên Liệt.

Nguyên Liệt hỏi: “Em muốn gì nào?”

“Em… em muốn…” giọng Cận Hướng Dương nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, “em muốn hôn một cái.”

Nguyên Liệt không nghe rõ, nhưng thấy mặt Cận Hướng Dương nhanh chóng đỏ bừng. Anh cúi xuống hỏi: “Em muốn gì cơ?”

“Hôn một cái,”  Cận Hướng Dương nói, “hôn cằm anh.”

Nguyên Liệt tưởng mình nghe nhầm, nhưng sau một thoáng, anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Cận Hướng Dương và nói: “Tùy em.”

Vậy là  Cận Hướng Dương khẽ nâng người, đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào cằm của Nguyên Liệt. Khi môi cậu chạm vào cằm anh, khoảng cách giữa hai người trở nên gần đến mức chưa từng có. Cận Hướng Dương cứ ngỡ rằng hơi thở của Nguyên Liệt sẽ lại lướt qua mũi mình như lúc nãy, nhưng rồi cậu nhận ra, hơi thở của anh dường như đã biến mất.

Chỉ một thoáng sau,  Cận Hướng Dương đã bước lùi lại vài bước. 

Cậu nói: “Vậy… em vào nhà đây. Nguyên Liệt, anh đi làm đi.” 

Nói xong, cậu dùng tay che miệng lại, tai đỏ bừng, rồi vội vàng chạy vào nhà.

Cánh cửa gỗ màu nâu sẫm nhẹ nhàng đóng lại. Nguyên Liệt đứng tại cánh cửa đang hé mở, vẫn không di chuyển. Anh giơ tay lên, khẽ xoa xoa cằm mình.