Hủ Thụ - Thâm Khuy

Chương 18

Có lẽ đêm qua hai người đều ngủ không yên giấc, sáng hôm sau khi Cận Đình Hựu tỉnh dậy thì đã hơn chín giờ. Cận Hướng Dương vẫn còn đang ngủ. Cận Đình Hựu nhìn vào mặt cậu, một đêm trôi qua, vết sưng không đỡ là bao, đặc biệt là với nước da trắng trẻo của Cận Hướng Dương, vết bầm tím càng lộ rõ. Một mảng đỏ ửng xen lẫn màu xanh tái, dường như còn có dấu tay hằn lên rõ ràng.

Cận Đình Hựu cúi mặt nhìn một lúc lâu. Có lẽ vì đã chăm chú quá lâu, đến khi nhận ra thì hắn liền thu hồi tầm mắt.

Cận Đình Hựu trở mình dậy. Trước khi xuống giường, hắn kéo chăn lại cho Cận Hướng Dương rồi đi vào phòng tắm rửa mặt. Lúc xuống đến phòng khách, dì Trần liền bước lên đón: “Cận tiên sinh, bữa sáng chắc đã nguội rồi, tôi hâm nóng lại cho ngài nhé.”

“Không cần đâu.” Cận Đình Hựu nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi. Ngừng một chút, hắn lại thay đổi ý định: “Nấu chút cháo rau củ đi.”

Việc hắn về sớm không thông báo cho đám bạn thân. Tuy nhiên, tình cờ tối qua có người trông thấy Cận Đình Hựu tại câu lạc bộ, sáng nay Tống Trác Kỳ nghe tin liền gọi điện tới: “Này Cận Đình Hựu, sao cậu về sớm mà không nói tiếng nào vậy? Lần này đi đến cái nơi hẻo lánh đó, chẳng phải đã hẹn khi về sẽ tụ tập một bữa sao?”

“Về gấp, tối qua mới tới nơi, nên không kịp báo.”

“Thế hai hôm nữa hẹn nhau nhé. Nghe nói có nhà hàng Đức mới mở.”

“Hơi mệt, muốn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.”

“Vậy chiều nay tôi và Đại Như qua nhà cậu chơi game.” Đang nói, Tống Trác Kỳ chợt “tặc lưỡi” một tiếng, nói: “Sao ba tôi lại đột nhiên tìm tôi, tôi phải gọi lại ngay đây. Cúp máy trước nhé.”

Họ là bạn thân lâu năm, không có quá nhiều lễ nghi khách sáo. Tống Trác Kỳ nói sẽ đến thì đương nhiên sẽ đến, lại còn chủ động lên tiếng, Cận Đình Hựu không tiện từ chối. Hắn day day thái dương, ngẩng đầu lên thì thấy Cận Hướng Dương đang đứng ở góc cầu thang, nửa người núp sau bức tường, dáng vẻ lưỡng lự không biết có nên bước tới hay không.

“Cháo xong rồi,” dì Trần từ tầng dưới nhìn lên không thấy rõ mặt Cận Hướng Dương, nhẹ nhàng lên tiếng, “Hướng Dương, đứng đó làm gì thế, mau xuống ăn cháo đi.”

“Dạ.” Cận Hướng Dương bị nhắc nhở, lề mề đi xuống cầu thang. Khi xuống tới nơi, dì Trần liền nhìn thấy rõ vết sưng đỏ trên mặt cậu. Bà khựng lại trong khoảnh khắc, chưa kịp đoán được chuyện gì xảy ra tối qua thì đã nhanh chóng thu lại ánh mắt dò xét, chỉ bảo Cận Hướng Dương: 

“Uống ly nước ấm rồi ăn sáng.” Sau đó quay sang Cận Đình Hựu: “Cận tiên sinh, cháo của ngài đã xong rồi.”

Hai người cùng ngồi vào bàn ăn. Trong lúc đó, không ai lên tiếng. Cận Hướng Dương cứ cúi gằm mặt, chậm rãi ăn cháo. Cận Đình Hựu nhìn cậu vài lần, rồi cũng thôi không nhìn nữa.

Ăn xong bữa sáng, Cận Hướng Dương đứng ở chân cầu thang, vẻ mặt bối rối. Trước đây khi anh trai có nhà, cậu chắc chắn sẽ quấn lấy hắn, nhưng chuyện tối qua… Bây giờ cậu vẫn còn sợ. Cậu muốn lên lầu về phòng riêng, nhưng lại cảm thấy không ở cạnh anh thì thật kỳ lạ.

“Lại đây ngồi đi,” Cận Đình Hựu lên tiếng, mở TV, “xem hoạt hình này.”

Cận Hướng Dương do dự một lúc rồi ngồi xuống sofa cạnh anh trai. Kênh trên TV đã chuyển sang chương trình hoạt hình. Cận Hướng Dương nhìn một lúc rồi dần chìm đắm vào đó, không còn căng thẳng nữa. Đúng lúc ấy, điện thoại cá nhân của Cận Đình Hựu reo lên. Cận Hướng Dương vội vàng bấm tạm dừng TV.

Cận Đình Hựu liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, sau vài giây mới nghe máy: “Alo, mẹ.”

“Có chuyện gì mẹ nói thẳng đi.”

Cận Hướng Dương ngồi kế bên lặng lẽ lắng nghe Cận Đình Hựu nói chuyện, chỉ nghe anh nói: “Con thực sự không còn hợp tác với Tổng Giám đốc Mạnh nữa.” Bên kia không biết nói gì, nhưng Cận Hướng Dương nhận thấy khuôn mặt của Cận Đình Hựu dần tối lại, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười vô hình.

Hắn nghe mẹ nói một lúc lâu mà không đáp lời lại. Cho đến khi đầu dây bên kia kết thúc, Cận Đình Hựu mới nói: “Con biết rồi.” 

Lần này, hắn không đợi mẹ trả lời mà trực tiếp ngắt máy, đồng thời nhắm mắt lại. Khoảnh khắc hắn mở mắt ra, Cận Đình Hựu bất ngờ ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn nhà với lực rất mạnh. Chiếc điện thoại vừa mới mua không lâu liền vỡ tan tành.

Tiếng động lớn đến mức làm Cận Hướng Dương giật mình, vội lùi lại vài bước. Cận Đình Hựu chỉ ngồi đó, mắt nhìn thẳng về phía trước, không hề nhúc nhích.

Khuôn mặt hắn vô cảm, nhưng khi thấy Cận Hướng Dương tránh xa mình, hắn lại nhếch miệng cười một cái đầy mỉa mai.

Cận Hướng Dương đứng cách hắn vài bước, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn. Cậu lặng lẽ, dè dặt nhìn hắn một lúc lâu rồi mơ hồ cảm thấy, thực ra anh trai không phải đang tức giận. Không lâu sau, cậu bắt đầu rón rén từng bước nhỏ, chầm chậm tiến lại gần Cận Đình Hựu. Cậu đứng bên cạnh hắn một lúc rồi rụt rè khẽ gọi: “Anh ơi.”

Cận Đình Hựu không đáp lại.

Cận Hướng Dương nói nhỏ: “Đừng buồn nữa.”

Trong phòng khách yên lặng như thể chẳng ai từng bước chân vào nơi này. Bình thường dì Trần sẽ không đi lại lung tung trong phòng, Cho nên bây giờ trong phòng khách chỉ có hai người, Cận Đình Hựu và Cận Hướng Dương. 

Một người ngồi, một người đứng. Chiếc điện thoại vỡ nát nằm im lìm trên sàn, lặng lẽ phơi bày sự thất bại của hắn.

Cận Đình Hựu không ngay lập tức ngẩng đầu nhìn Cận Hướng Dương. Hắn ngây người nhìn chằm chằm vào cảnh phim hoạt hình vô nghĩa bị tạm dừng trên TV. 

Trong một thoáng ngẩn ngơ, hắn không thể nghĩ thông suốt được điều gì. Lúc hắn tưởng chừng đã qua rất lâu, nhưng thực ra mới chỉ hai phút trôi qua, hắn đột nhiên kéo Cận Hướng Dương vào lòng.

Cận Đình Hựu để Cận Hướng Dương ngồi trên đùi mình. Một tay hắn vòng qua eo cậu, tay còn lại ôm lấy cánh tay cậu, im lặng không nói gì.

Một lúc sau, Cận Đình Hựu mới nhìn vào mặt cậu, hỏi: “Mặt còn đau không?”

Cận Hướng Dương muốn khóc, nhưng vội vàng kìm nén nước mắt, lắc đầu.

Cận Đình Hựu chăm chú nhìn đôi lông mày và mí mắt ửng đỏ của cậu, rồi cúi xuống hôn lên má bị thương của cậu, khẽ nói: “Anh hôn một cái, Hướng Dương sẽ không đau nữa.”

***

Tống Trác Kỳ và Mã Văn Như đến vào lúc hai giờ chiều.

Nụ hôn là một hành động vô cùng thân mật. Trước đây, Cận Đình Hựu chưa từng hôn Cận Hướng Dương. Sau khi anh trai hôn lên má mình, suốt bữa trưa, cậu cứ trong trạng thái ngẩn ngơ. Cậu vốn sợ anh sẽ đánh mình lần nữa, nhưng giờ đây trong đầu cậu chỉ còn lại sự hoang mang. Bà Triệu chưa bao giờ hôn hay ôm cậu, vậy cậu làm sao mà nghĩ rằng anh trai sẽ trở nên giống như bà Triệu?

Cận Hướng Dương còn chưa kịp hồi thần, thì chuông cửa đã vang lên. Dì Trần ra mở cửa, Tống Trác Kỳ và Mã Văn Như bước vào.

“Mệt chết tôi rồi.” Mã Văn Như xoa xoa cổ, nói: “Tôi cũng bận rộn một thời gian dài, hôm nay đúng lúc có thời gian qua chơi.” 

Tống Trác Kỳ tiến lên, muốn trêu Cận Hướng Dương: “A! Để tôi xem đây là…”

“Đi ngủ trưa đi,” Cận Đình Hựu nói với Cận Hướng Dương, “Anh có chuyện nói với họ.”

Cận Hướng Dương không dám nhìn Tống Trác Kỳ, vô thức gật đầu theo Cận Đình Hựu. Cậu ngoan ngoãn đứng dậy, nói: “Vậy, em đi ngủ đây.”

Sau khi Cận Hướng Dương trở về phòng, ba người Cận Đình Hựu liền cùng nhau vào phòng game.

“Đêm qua mấy em thế nào?” Tống Trác Kỳ vừa uống nước vừa tùy tiện hỏi.

Động tác mở game của Cận Đình Hựu khựng lại, hắn không đáp lời. 

Tống Trác Kỳ nghĩ Cận Đình Hựu không nghe thấy, lại hỏi: “Có người nói tối qua nhìn thấy cậu đến Kim Hào, cậu có đi không đấy?”

“Có đi.” Cận Đình Hựu chia tay cầm điều khiển game cho hai người, “Nhìn trúng một cô, không có hứng thú, nên đi về.”

“Vậy há chẳng phải là hàng chợ sao?”

Trong đầu Cận Đình Hựu chợt hiện lên hình ảnh cô gái có mái tóc ngắn và đôi mắt sáng, nói: “Cứ cho là vậy đi.” 

Lúc này, giao diện game vừa mới tải xong, Cận Đình Hựu giả vờ không kiên nhẫn nói: “Lần sau tự cậu đi xem thử thì biết. Được rồi, được rồi, bắt đầu thôi.”

Mã Văn Như đột nhiên nói: “Ở phòng khách, sao tôi thấy mặt Cận Hướng Dương như bị đánh vậy?” 

Tống Trác Kỳ cũng nhớ ra, phụ họa: “Đúng rồi, tôi cũng thấy giống như vậy.” Tống Trác Kỳ suy nghĩ một hồi, có chút ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là cậu đánh?”

Cận Đình Hựu im lặng vài giây, nói: “Là tôi đánh.”

Tống Trác Kỳ chỉ nói: “Không phải cậu nói là chỉ làm bộ thôi sao? Đánh như vậy có vẻ không hợp lý lắm. Cậu ta chỉ là một kẻ ngốc, không biết giữ mồm giữ miệng, nếu để trước mặt truyền thông mà nói lung tung, hậu quả sẽ nghiêm trọng, có khi còn không bằng không nhận nuôi cậu ta.”

“Cậu ấy sẽ không nói đâu.”

Tống Trác Kỳ nhếch môi, không quan tâm gật đầu: “Nhìn vết thương ấy, chắc là tối qua bị đánh? Lúc nãy tôi thấy cậu ta còn rất dựa dẫm vào cậu.” 

Hắn ta thán phục nói: “Nếu là tôi, cũng chẳng ngại có một người em trai như vậy. Ngoại hình đẹp lại nghe lời, chỉ có điều không được thông minh lắm, nuôi để chơi cũng được.”

“Này, đừng nói nữa.” Cận Đình Hựu không thay đổi sắc mặt, thúc giục: “Bắt đầu đi.”

Cận Hướng Dương ở ngoài cửa nghe đến sững sờ.

Cận Hướng Dương luôn coi trọng mọi lời dặn dò của người khác. Vừa rồi cậu trở lại phòng mình, mới nhớ lại lời bác sĩ dặn tối qua, phải bôi thuốc ba lần một ngày. Nhưng giờ đã qua nửa ngày, vì vậy cậu vội vàng muốn qua hỏi anh trai xem thuốc bôi để ở đâu, nhưng bất ngờ lại tình cờ nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.