Hôm Nay Khởi Hành - Ngư Tể

Chương 3

Bắt nạt ban đầu luôn là một sự thử nghiệm của trò đùa.

Dù là về khía cạnh cuộc sống, tinh thần, hay cả cuộc đời.

....

Tiếng chuông báo thức chói tai vang lên, Lục Thi Mạc lập tức ngồi bật dậy.

Máy lạnh thổi trực tiếp vào người, dù quỳ trên ghế sofa cô vẫn toát mồ hôi lạnh.

May mắn thay, cơn ác mộng này kết thúc trước khi nó kịp bắt đầu, cô thật sự phải cảm ơn chiếc đồng hồ báo thức không ngừng này.

Lục Thi Mạc đeo đồng hồ vào, từ lối ra vào tìm một bộ đồng phục mùa hè sạch sẽ, soi gương mặc vào. Cô có bờ vai rộng và eo thon tự nhiên, là một hình mẫu lý tưởng cho trang phục. 

Chiều cao 1m70 khiến bộ cảnh phục thẳng thớm không có nếp nhăn. Nếu lật áo cảnh sát lên, có thể thấy mờ mờ những khối cơ trên bụng và một vết sẹo dài vẫn còn hơi đỏ ở bên hông.

Cô cúi đầu nhìn vết sẹo, đôi mắt đen trở nên trầm tư, vết thương đã không còn rõ ràng, nhưng khi nhìn vào nó, trái tim vẫn đau nhói.

Tưởng rằng bốn năm là đủ để kéo dài những ký ức này, đa phần niềm vui và nỗi buồn đã bị cuộc sống bộn bề che lấp.

Nhưng khi cô gặp lại Tiết Đồng, mới nhận ra rằng cánh cửa của những cảm xúc và cảm giác đó không hoàn toàn khép kín.

Người phụ nữ đó dễ dàng mở ra một khe hở trong lòng cô, để nỗi buồn tan vỡ thấm vào, cuối cùng ngưng tụ thành nắm đấm giáng xuống cô, khiến cô không thể phân biệt được đâu là mơ hay thực.

Giống như ánh mắt mà Tiết Đồng nhìn cô vào buổi sáng, như thể mọi thứ về cô chẳng liên quan gì đến cô ấy.

Nhưng cô lại ghét cái cảm giác không liên quan đó.

Cô lại muốn trốn chạy.

Lục Thi Mạc lắc đầu cố ép bản thân không nghĩ ngợi, nhanh chóng ra khỏi nhà và bước vào xe.

Ghế da màu đen bị ánh nắng mặt trời làm nóng rát, xe như một chiếc lồng hấp khiến người ta gần như ngạt thở. Cô bật điều hòa lên mức cao nhất, nhanh chóng lái xe về phía viện kiểm sát.

Trốn tránh không chỉ là niềm vui của người lao động, mà còn là cách duy nhất để Lục Thi Mạc tránh khỏi Tiết Đồng.

Trên đường lái xe một cách chậm rãi, sau khi vào viện kiểm sát, cô bắt đầu làm việc một cách lười biếng. Việc có thể hoàn thành trong ba mươi phút, cô kéo dài thành hai tiếng. Khi quay lại Cục Công an thành phố vào buổi chiều, đã là bốn giờ chiều.

Chỉ còn nửa tiếng nữa là hết giờ làm việc...

Ồ, cô quên mất.

Cô và việc tan làm đúng giờ, vĩnh viễn là một sự đối lập.

"Tiểu Lục, sao giờ cô mới đến?" Một đồng nghiệp đang trực trong sảnh thấy Lục Thi Mạc liền thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ vào người đàn ông đang ngồi trên băng ghế dài, "Người này đã gây rối cả buổi chiều rồi, nhất quyết đòi chờ cô."

"Chờ tôi?" Lục Thi Mạc ngẩng đầu nhìn, chưa kịp nhìn rõ thì người đàn ông đã bật dậy, tức giận tiến tới đứng trước mặt cô.

Khuôn mặt người đàn ông áp sát trước mắt cô. 

Đôi mắt ác ý đó khiến cô cảm thấy lo lắng.

Có lẽ vì Lục Thi Mạc đã thấy quá nhiều hiện trường án mạng, hoặc có thể đôi mắt đó khiến cô nhớ lại những cơn ác mộng tồi tệ.

Không có cảm giác an toàn nào, Lục Thi Mạc theo bản năng đưa tay sờ vào thắt lưng, nhưng lại phát hiện ra rằng trưa nay ra khỏi nhà cô đã quên đeo đai chiến thuật.

"Làm ơn lùi lại." Cô bình tĩnh nói.

"Chính cô là người đã thẩm định vụ án." Người đàn ông không nghe cảnh báo, giọng nói đầy ác ý, "Có phải các người đã nhận hối lộ không? Con trai tôi bị đâm như vậy sao chỉ là thương tích nhẹ?"

...

Người này chính là thân nhân của nạn nhân trong vụ án mà anh Trần đã gọi điện vào buổi sáng. 

Vụ án này là do cô và pháp y cùng điều tra, cô biết rõ tình hình.

Quá trình là con trai của người đàn ông này đã say rượu ở quán bar, vì một cô gái mà cãi nhau với bàn bên cạnh, sau khi rời khỏi quán bar cảm thấy mất mặt, liền cầm dao gọt hoa quả quay lại quán bar đe dọa người khác, cuối cùng bị người ta dùng chai rượu đâm thủng bụng.

Sau khi được pháp y giám định vết thương, dựa trên các chứng cứ từ việc cô kiểm tra hiện trường và giám sát video, tất cả đều chỉ ra rằng đây là một vụ án không phải phòng vệ chính đáng. Trong hồ sơ điều tra, họ đã ghi chép rất rõ ràng.

"Nếu ngài không đồng ý với kết quả thẩm định, ngài có thể nhờ luật sư yêu cầu kiểm tra lại tại viện kiểm sát, chúng tôi sẽ điều tra bổ sung bất cứ lúc nào, nhưng làm ơn tuân thủ quy trình và đừng gây rối tại đồn cảnh sát." Lục Thi Mạc kiên nhẫn giải thích cho người đàn ông.

"Tuân thủ quy trình?" Người đàn ông cau mày, mỉa mai nói, "Các người có thực sự tuân thủ quy trình không?"

....

Có vẻ như công tác tuyên truyền pháp luật của đội cảnh sát thành phố họ vẫn chưa được thực hiện đầy đủ.

Lục Thi Mạc điềm tĩnh, bình thản nói: "Phòng của chúng tôi đã xem xét lại hình ảnh y tế và vết thương của con trai ngài, phát hiện chỉ là tổn thương thành bụng, không làm tổn thương đến các cơ quan chính, việc xác định là thương tích nhẹ là không có vấn đề gì."

"Chỉ là gì? Bụng bị rách à?" Ông ta nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lục Thiều, tức giận đến mức nhảy dựng lên như một con chó điên, đưa tay túm lấy cổ áo cảnh sát của Lục Thi Mạc, giận dữ nói: "Cô nói lại cho tôi nghe? Cái gì gọi là chỉ bị rách?"

Lục Thi Mạc bị ông ta túm lấy cổ áo, bị kéo về phía trước một bước.

Thấy tình hình, đồng nghiệp trực ban lập tức lao ra từ cửa sổ, hai người từ hai phía ép người đàn ông thả tay ra.

"Con trai tôi bị đâm, vậy mà các người chỉ nói là thương tích nhẹ!" Người đàn ông to cao, lực tay mạnh mẽ, khiến các cảnh sát bị lay động qua lại.

Hu —

Lục Thi Mạc bị tiếng hét của người đàn ông làm đau đầu, chỉ có thể dựa vào hít thở sâu để giữ bình tĩnh. Cô nghĩ sớm muộn gì cũng bị những hỗn loạn này ở đơn vị làm cho suy sụp tinh thần, chi bằng để ông ta đấm chết mình một cú, ít nhất còn được xem là hy sinh anh dũng.

"Việc xác định thương tích trong pháp luật được đánh giá dựa trên các tiêu chuẩn y khoa, ngoại thương nhìn có vẻ nghiêm trọng, không có nghĩa là..."

Phi ——

Chưa kịp giải thích xong, người đàn ông đã nhổ một bãi nước bọt dày đặc lên bộ cảnh phục mới thay của cô.

Lục Thi Mạc cúi nhìn xuống, hai tay siết chặt ở bên đường may quần, vẫn cố gắng hoàn thành câu nói: "Không có nghĩa là nó phù hợp với tiêu chuẩn đánh giá của y khoa, chúng tôi đã đưa ra đánh giá dựa trên hình ảnh y khoa, quá trình lành vết thương và quá trình điều trị tổng thể."

"Cmn, tôi không quan tâm tiêu chuẩn y khoa cái gì, các người chính là nhận hối lộ làm trái pháp luật! Các người nhất định phải thẩm định lại cho tôi." Người đàn ông vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kiểm soát của các cảnh sát.

Đồng nghiệp trực ban bị lắc mạnh như một con bướm nhỏ, nghiêm giọng cảnh báo:

"Thưa ông, nếu ông tiếp tục như vậy, chúng tôi sẽ bắt ông vì tội cản trở công vụ."

"Bắt? Tôi sợ các người à?" Người đàn ông nghe thấy cảnh báo cảm thấy bị thách thức, gào lên mất bình tĩnh. Ông ta đột ngột ngồi xổm xuống, khiến hai cảnh sát phía sau mất thăng bằng và ngã xuống đất, thoát khỏi sự kiểm soát của họ.

Sau khi lấy lại tự do, ông ta bước lớn về phía cảnh sát Lục, giơ tay chuẩn bị đấm.

—— Theo đúng quy trình thì việc tấn công cảnh sát thật sự rất phiền phức, đến lúc đó báo cáo lại phải viết một đống. Nếu bị thương thì có thể không cần đi làm, không đi làm thì không phải đối mặt với khiếu nại và Tiết Đồng nữa. Thôi thì để ông ta đánh đi, dù sao cũng không chết được.

Lục Thi Mạc không tránh né, đứng yên một chỗ với những suy nghĩ tiêu cực, nhưng cuối cùng cô lại không nhận được cú đấm nào.

Ngẩng đầu lên, cô chỉ thấy cổ tay của người đàn ông bị ai đó bắt giữ giữa không trung. Khi cô kịp nhận ra, xung quanh đã bị bao phủ bởi mùi nước hoa quen thuộc.

Lúc này, Tiết Đồng đang đứng sát phía sau Lục Thi Mạc, ôm cô vào lòng, tay giữ chặt cơn bạo lực lại.

"Cô rất thích bị đánh phải không?" Tiết Đồng giọng lạnh nhạt, bóp mạnh vào huyệt cổ tay của người đàn ông, buộc ông ta phải cúi người vì đau đớn, trong khoảnh khắc không thể phản kháng.

Cô quay đầu nhìn Lục Thi Mạc, khi ánh mắt giao nhau, bình tĩnh nói: "Có cần tôi dạy cô lại từ đầu không?"

Lục Thi Mạc né tránh cúi đầu.

"DMN*." Người đàn ông muốn rút tay lại nhưng không thể, thấy đối diện là hai người phụ nữ đang nói chuyện với nhau, sự tức giận của ông ta lên đến đỉnh điểm. Ông ta nắm chặt nắm đấm còn lại và đấm mạnh.

*Chửi thề đó, không cần dịch ra chắc mọi người cũng hiểu heng =))))

Lục Thi Mạc giật mình, theo bản năng muốn bảo vệ Tiết Đồng.

Nhưng chưa kịp hành động, cô đã bị Tiết Đồng đẩy ra xa nửa mét.

Cùng lúc đẩy người ra, Tiết Đồng linh hoạt né sang một bên, dùng chiếc boot Martin đá vào khớp gối của người đàn ông buộc ông ta quỳ xuống, sau đó bẻ ngược tay ông ta ra sau lưng, khóa chặt người xuống đất.

Một loạt động tác bắt giữ nhanh nhẹn và mượt mà.

Người đàn ông gây rối vẫn cố gắng vùng vẫy, nhưng nhận ra mắt cá chân đã bị đè chặt bởi chân của người phụ nữ.

Khuôn mặt ông ta nhăn nhó vì đau đớn ở cổ tay và mắt cá chân, nhưng miệng vẫn kiên quyết: "Tôi sẽ kiện cảnh sát các người bạo lực trong khi thi hành công vụ!"

Tiết Đồng nắm chặt tóc của ông ta, ép buộc ông ta phải ngẩng đầu nhìn cô: "Vậy thì ông đừng kiện nhầm đấy."

Từ xa, các đồng nghiệp trực ban bị hất văng ra đều bị choáng váng.

Trong mắt họ, chỉ thấy người đàn ông lao về phía cảnh sát Lục, ngay sau đó vị cảnh ti từ Hong Kong đã lao vào từ cửa chính. Khi họ đứng dậy định can thiệp, đã thấy tình huống được kiểm soát.

Trong khi đó, cục trưởng đứng ở cửa, mặt mũi đầy sự khó xử, biểu hiện như thể xấu hổ đến mức mất hết thể diện. Điều này khiến các đồng nghiệp trực ban vội vã chạy đến còng tay người đàn ông lại.

Đồn cảnh sát đã bị người đàn ông làm loạn lên. Tiếng la hét, tiếng cảnh báo, thậm chí cả tiếng cục trưởng mắng mỏ vang vọng khắp sảnh.

Tiết Đồng không để ý đến những người khác, cô ngước mắt nhìn Lục Thi Mạc, thần sắc đầy sự bất lực: "Đã học được chưa?"

Lục Thi Mạc không muốn trả lời, cúi đầu không đáp.

Lại bắt đầu giả vờ yếu đuối... Tiết Đồng thất vọng đứng dậy, bước từng bước đến gần cô, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối trước mặt cảnh sát Lục, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe thấy, lạnh lùng nói:

"Ngẩng đầu nhìn tôi."

Lục Thi Mạc giật mình, trái tim như đập loạn, nghe theo lời ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Không học tốt kỷ luật ở trường cảnh sát sao? Cấp trên hỏi mà không trả lời câu nào?" Tiết Đồng cứ thế nhìn cô một lúc lâu, sau đó lại hỏi: "Đã học cách phản kháng chưa?"

Mẹ nó! Mẹ nó! Người phụ nữ này lại chọc vào nỗi đau của cô.

Lục Thi Mạc nghiến răng, nhìn chằm chằm hai giây, rồi đáp lại một cách phô trương, giậm mạnh bước chân theo kiểu cảnh sát Hong Kong, giọng to rõ: "Báo cáo Madam, đã học rồi."

Cục trưởng đứng bên cạnh nhìn thấy Lục Thi Mạc bị cảnh ti Hong Kong huấn luyện, lòng đầy không vui. Ông quay sang nhìn các cảnh sát trực ban trong sảnh, cơn giận bùng lên:

"Đây là đâu? Đây là sảnh chính của đội cảnh sát hình sự thành phố! Các cậu có muốn xuất cảnh ngay tại chỗ không?!"

Mấy cảnh sát thực tập mới đến trụ sở chưa lâu, chưa từng thấy cấp trên nổi giận như vậy, mặt mày tái mét.

"Tôi đã nói với các cậu bao nhiêu lần rồi, khi tiếp nhận báo án phải biết cách giao tiếp, phải nhiệt tình với nhân dân, đã học luật pháp chưa?" Cục trưởng hai tay chắp sau lưng, mặt mũi chẳng có chút gì là sáng sủa, "Ngày mai quay lại đào tạo lại về quy định, viết bản thu hoạch nộp cho chính ủy."

"Rõ." Cảnh sát thực tập không còn cách nào khác đành trả lời.

"Được rồi, giải tán đi." Cục trưởng vung tay, tự mình đi lên phòng họp trên lầu. "Tiểu Lục, cô lên họp với chúng tôi."

"Rõ." Lục Thi Mạc yếu xìu trả lời.

Tiết Đồng liếc nhìn cục trưởng Trần, đợi ông đi xa rồi mới quay người đi lên lầu.

Trong cầu thang chỉ còn lại hai người họ.

"Sáng nay quần áo của cô đều dính máu, lại bị thương nữa à?" Tiết Đồng bước đi, không gợn sóng mà thả một câu nói phía sau.

Giọng điệu của Tiết Đồng luôn nhẹ nhàng, lời lẽ hàng ngày cũng rất lịch sự. Nhưng giọng cô luôn lạnh lùng, kết hợp với biểu cảm hầu như không thể nhận ra và sự bình tĩnh không bao giờ bị phá vỡ, điều này luôn khiến người nghe cảm thấy căng thẳng, đặc biệt là với Lục Thi Mạc.

Lục Thi Mạc đi theo phía sau, trừng mắt nhìn bóng lưng của cô làm mặt xấu, sau đó đáp lại một cách bực bội: "Không."

"Cô không cần làm mấy trò nhỏ sau lưng tôi đâu." Tiết Đồng lại nói.

....

Phiền chết rồi, người này có mắt sau lưng hay sao, lúc nào cũng nắm bắt được điểm yếu của cô!

Lục Thi Mạc không phục: "Sao cô lại biết..."

nghe thấy liền dừng bước, quay người lại sau hai giây, chỉ còn cách Lục Thi Mạc chưa đầy nửa mét. Cô vốn đã cao hơn Lục Thi Mạc vài cm, bây giờ đi giày Martin, khiến cô cao hơn đối phương cả nửa cái đầu.

"Cảnh sát Lục, cô có biết điểm mạnh nhất của mình là gì không?"

Tiết Đồng đứng trên bậc thang, tóc đen búi lên cao, khi cúi đầu, nửa mở khóa áo khoác lộ ra phần áo ngực, cổ và xương quai xanh trắng nõn hiện lên ngay trước mắt Lục Thi Mạc, khiến cô xấu hổ không biết nhìn đi đâu, chỉ có thể ngẩng đầu đối diện với Tiết Đồng, yếu ớt đáp: "Hửm?"

"Miệng rất cứng, nhưng cơ thể lại... " Nói xong, Tiết Đồng cúi đầu, tiến sát vào tai cô thì thầm, "Rất thành thật."

...

Mùi hương và giọng nói của Tiết Đồng như một sợi chỉ bạc, len lỏi vào tai Lục Thi Mạc, khiến cô rối bời. Điều tệ nhất là trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh của Tiết Đồng trên giường cùng cô....

Không chịu nổi nữa! —— Tiết Đồng chắc chắn đang trả thù mình!!

Lục Thi Mạc mặt đỏ bừng, thẳng lưng phản kháng: "Người thành thật trên giường là cô thì có!"

"Trên giường?" Tiết Đồng giả vờ ngạc nhiên, sau đó từ tốn nói: "Xin lỗi cảnh sát Lục, có lẽ tiếng phổ thông của tôi không tốt nên khiến cô hiểu lầm. Tôi chỉ muốn nói là cô không biết nói dối lắm, sao lại liên tưởng đến giường chứ?"

"Hay là..." Cô lùi lại một bước để tìm ánh mắt của đối phương, rồi tiếp tục nói với giọng trêu chọc, "Cô không quên được dáng vẻ của tôi trên giường."

...

Lục Thi Mạc bị nghẹn lại tại chỗ, nhận ra mình bị Tiết Đồng trêu chọc bằng những chuyện này, lòng cô căm ghét đến nhường nào!

Cô thề rằng hôm nay nhất định phải lật lại tình thế.

"Đương nhiên là không quên." Lục Thi Mạc dùng toàn bộ kỹ năng diễn xuất của mình giả vờ nhẹ nhàng, hai tay chống nạnh, bắt chước giọng điệu của đối phương: "Tiết cảnh ti là người biểu cảm mãn nguyện nhất, nhanh nhất, và kêu to nhất trong số các bạn tình của tôi, làm sao mà quên được."

"Bạn tình?" Tiết Đồng nghe rõ từ ngữ của đối phương, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, giọng điệu lạnh đi vài độ, nhạt nhẽo nói: "Lục Thi Mạc, tốt nhất là cô đừng nói dối."

"Tôi nói dối cái gì?" Cảm thấy một đám mây đen đang áp xuống đầu, cảnh sát Lục vô thức nhún vai, nhưng miệng vẫn cứng cỏi: "Tôi đang khen cô đấy, cô không thích à?"

Tiết Đồng khẽ liếc nhìn thần thái của Lục Thi Mạc. Sự phản kháng bối rối này không phải là phong cách của đà điểu. Cô ấy vẫn như xưa, hỏi thêm một câu là lộ tẩy ngay.

Tiết Đồng bình tĩnh mỉm cười, "Thích chứ, dù sao cô cũng là người giỏi nhất mà tôi từng gặp."

.....

Tiết Đồng, thật là một người phụ nữ nguy hiểm.

Ngón tay của Lục Thi Mạc bóp chặt vải đồng phục, kiềm chế cảm giác chua chát đang dâng lên trong lòng, cô thầm nghĩ: Không chỉ không lật lại tình thế, mà còn suýt nữa mất cả mạng.

Cũng đúng, đã bốn năm trôi qua rồi. Ai lại giống như cô, vẫn còn nhớ mãi không quên. Hơn nữa, chút lòng hiếu thắng này của cô có đáng là gì đối với Tiết Đồng? Cuối cùng vẫn sẽ bị nghiền nát đến mức không còn mảnh giáp, chết không toàn thây.

Vì vậy, cô quyết định tối nay sẽ về nhà tự kiểm điểm bản thân, viết một bản tự kiểm điểm: 《 Những điều nhận ra sau khi gặp lại Tiết Đồng. 》.

Tiêu đề của chương đầu tiên cô đã nghĩ ra rồi, sẽ là — Đừng bao giờ thử thách giới hạn của mình chỉ vì muốn thắng một lần.

Tiết Đồng luôn làm cô mất đi ranh giới cuối cùng.

"Nếu không có gì, tôi đi họp trước đây." Lục Thi Mạc giả vờ nhẹ nhàng, đi lướt qua Tiết Đồng.

Nhìn dáng vẻ tiu nghỉu của đối phương, tâm trạng của Tiết Đồng rất tốt.

Cô khoanh tay trước ngực, đi theo sau lưng người kia, thầm nghĩ: Mấy năm không gặp, tài ăn nói của cô ấy tiến bộ rồi đấy, nhưng nhút nhát thì vẫn như xưa, như một con đà điểu.