Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 97

Nửa đêm, Chung Hi mang đồ ăn mua từ cửa hàng tiện lợi đi về hướng chiếc xe, cửa sau xe “tạch” mở ra, sau đó một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt cô.

Chung Hi nhìn thấy Giang Khác Chi dưới ánh trăng, chuyển đồ ăn còn nóng ở trong tay đưa qua, “Anh tỉnh rồi à? Có khát không?”

Ánh sáng lờ mờ, Chung Hi thực sự không thể nhìn rõ biểu cảm của Giang Khác Chi. Vài giây sau mới nghe thấy giọng nói rất trầm, rất nhẹ.

“Anh vừa mơ một giấc mơ.”

Chung Hi đi đến bên cạnh anh, gió đêm hơi lạnh, cô nổi da gà lép mình trong vòng tay anh, “Anh mơ thấy gì? Em đi à?”

Cô vốn chỉ tùy tiện nói nhảm, nhưng sự im lặng của Giang Khác Chi lại như xác nhận điều đó.

Lúc này Chung Hi nhìn anh, không biết làm thế nào mới có thể bộc lộ lòng mình cho anh biết đây.

“Em khiến anh rất không có cảm giác an toàn à?” Cô hỏi.

Đôi mắt sâu thẳm của Giang Khác Chi nhìn cô, anh nói với cô: “Lần sau nhớ đánh thức anh.”

Chung Hi nói “Vâng”, cô nắm lấy tay Giang Khác Chi, hai người lại quay lại xe.

Vừa nãy có lẽ nên nói mấy câu, nhưng lần đầu tiên nói chuyện như vậy, Chung Hi lại không biết nói thế nào mới có thể biểu đạt rõ ràng ý của mình, cô quan sát Giang Khác Chi một lúc lâu rồi mới cẩn trọng mở miệng.

“Liên quan đến chuyện của Carson, em đã biết rồi, anh đừng buồn, nghe em nói.”

Giang Khác Chi nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, “Anh không buồn.”

Chung Hi gật đầu, tỏ vẻ nghiêm túc: “Vậy thì tốt, nhưng em vẫn phải nói với anh, lúc đó em mới đến Pháp, anh ta giúp đỡ em rất nhiều, sau khi chia tay, anh ta vẫn là bạn của em, lần này anh ta đến Trung Quốc, em không nói với anh chuyện anh ta là bạn trai cũ của em vì thực sự từ rất lâu rồi hai đứa đều chỉ coi nhau là bạn cùng nhà bình thường thôi. Mà thật ra em cũng không cảm thấy mình gặp anh ta, giúp anh ta một chút thì có gì sai.”

Giang Khác Chi im lặng lắng nghe.

“Nhưng mà…” Chung Hi đột nhiên nắm lấy tay anh, chạm vào những đường nét trên lòng bàn tay anh. “Hôm qua anh ta về Pháp rồi, hy vọng em có thể tiễn anh ta đi, em cũng cảm thấy với tư cách là người bạn duy nhất của anh ta ở Trung Quốc, em nên tiễn anh ta một đoạn… Vậy mà em không làm thế, sợ làm tổn thương anh.”

Giang Khác Chi yên lặng nhìn cô, nhưng thật ra anh không biết mình nên nói gì vào lúc này.

“Em không muốn anh vì anh ta mà cảm thấy khó chịu.” Cô nhìn anh bằng ánh mắt chân thành, “Nhưng, anh phải nói cho em biết.”



Nói đến đây, vẻ mặt của cô trở nên có chút khó nói, “Anh hiểu không? Nếu lần sau lại xảy ra hiểu lầm như vậy, cái gì anh cũng không nói mà em cũng không biết, rất có thể, lần sau, chúng ta sẽ thực sự—“

Giang Khác Chi không để cho cô nói hết, nhất thời kéo cô vào lòng, hô hấp của anh có chút nặng nhọc.

“Anh hiểu, sau này bất kể là cái gì anh đều sẽ nói với em.” Anh nói với cô.

“Cái gì cũng nói với em.” anh vuốt vuốt tóc Chung Hi, trầm giọng nói, “Sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu.” Giọng anh chắc nịch hứa với cô.

“Thật không?” Chung Hi hỏi.

Giang Khác Chi nhìn vào mắt cô, từng chữ từng chữ nói: “Anh không nói dối.”

Anh biết những gì mình nói là sự thật, mặc dù có một chuyện anh vẫn không định nói với Chung Hi.

Thật ra vừa rồi anh không chỉ mơ thấy cô rời đi, mà còn thấy ảo ảnh.

Sự việc còn tiến xa hơn khi trong mơ, anh lại trở về đêm ở Pháp, khi cô đang bấu chặt lấy anh, để anh cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của mình. Khiến Giang Khác Chi trong nháy mặt chỉ muốn giữ lấy cô, hoặc là mang cô đi, muốn đưa cô đến một nơi không có người khác, nhưng con ma mem này lại gọi anh là “Carson” Giang Khác Chi lại mở to mắt nhìn cô bị người khác mang đi từ vòng tay anh, cũng rời khỏi giấc mơ của anh.

Giang Khác Chi chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ luôn tin tưởng một ai đó, tin tưởng là một điều xa xỉ đối với anh, ngay cả vào thời điểm anh nhận ra mình sẽ yêu ai đó, lần đầu tiên anh nhận ra tình yêu là sự nghi ngờ.

Nhưng tối nay, Chung Hi đã nói yêu anh.

“Em yêu anh! ” Ba chữ đó giống như có sức mạnh ma thuật vô hạn, giống như một tia sáng cứu rỗi anh không còn bị mắc kẹt trong bóng tối nữa.



Đêm nay, hai người dựa vào nhau ở trong xe nói chuyện rất lâu, đến ba giờ sáng, Giang Khác Chi nhìn cổ họng cô hơi ngẩn ra, nói muốn lái xe về nhà.

“Anh lái xe sẽ kiệt sức mất.” Chung Hi ngăn anh lại, cô nhìn ra anh vẫn còn rất mệt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn rõ từng gân máu.

Chung Hi không cho phép anh phản kháng, gục đầu vào vai anh như một đứa trẻ, “Ngoan, nhắm mắt lại đi. Khi nào bình minh đến, em sẽ gọi anh. Đến khi đó, chúng ta cùng nhau về nhà, em không muốn bị tai nạn xe đâu.”

Giang Khác Chi nắm chặt tay cô, muốn nói chỉ cần một ngày cô còn ngồi trên xe, anh tuyệt đối sẽ không để cô đối mặt với những thứ đó, nhưng rồi anh chỉ yên lặng dựa vào cô.

Vai của Chung Hi hơi hẹp, chăn gối cũng không được thoải mái, nhưng Giang Khác Chi lại không cảm thấy khó chịu, trong đầu cứ lặp đi lặp lại từ “về nhà”.



Anh khao khát, cũng sẽ lại không kìm chế bản thân nữa, học cách tin tưởng Chung Hi.



Lúc trước Chung Hi uống một ly cà phê trong cửa hàng tiện lợi, hai mắt có hơi mỏi nhưng tinh thần lại không đến nỗi nào.

Giang Khác Chi ngủ thiếp đi trên vai cô.

Điện thoại đã hết pin từ lâu, Chung Hi vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, màu xanh như mực bao trùm lấy mặt đất, không biết qua bao lâu, tầng tầng lớp lớp mây, từ từ xuất hiện một chấm vàng kim, mây xung quanh giống như bị chen chúc trôi nổi dẹp sang hai bên trời.

Đây có phải là mặt trời sắp mọc không? Trong mắt Chung Hi có chút chua xót, cô nhìn chằm chằm vào điểm vàng trên đỉnh đầu. Chung Hi chưa bao giờ ngắm mặt trời mọc, mặt trời ngày nào chả mọc rồi lặn, cái hành động này không phải rất phí thời gian sao? Thế nhưng bấy giờ Chung Hi nhìn về chấm tròn màu vàng không ngừng nhô lên, cảm nhận được ánh sáng dịu dàng lại chói lọi của nó, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên cảm giác xúc động cùng kính sợ.

Đến khi kính xe đã nhuốm màu vàng nhạt, Chung Hi mới đánh thức Giang Khác Chi bên cạnh.

“Giang Khác Chi, dậy dậy, ngắm bình minh cùng em.”

Cô khẽ gọi, Giang Khác Chi cơ hồ lúc cô vừa gọi đã tỉnh lại, tay của hai người vẫn nắm chặt dưới áo khoác của anh. Một lúc sau hai tay đã ướt đẫm mồ hôi mà vẫn chả ai buông ra.

“Mệt không?” Giang Khác Chi hỏi.

Nhiệt độ sáng sớm hơi thấp, cửa sổ xe được mở ra, Chung Hi nhìn về phía người bên cạnh, gió xuân thổi qua mái tóc rối bù của anh, còn có cổ áo nhăn nhúm. Anh bình tĩnh nhìn mình, Chung Hi xuyên qua ánh mắt anh thấy được ánh mặt trời nóng rực, cô lắc đầu.

Bọn họ chăm chú nhìn nhau trong im lặng. Vào lúc này, những tổn thương và nghi ngờ, tình yêu và cám dỗ mà hai người dành cho nhau trong thời gian này dường như đã được bóc trần dưới ánh sáng tinh khôi của nắng vàng.

Đã có ô tô dừng trước cổng sân bay, có đôi trẻ nắm tay nhau bước qua cánh cổng.

Chung Hi quan sát những cặp đôi bình thường này qua cửa kính xe, bọn họ vì tình yêu mà tách ra, lại vì tình yêu mà hợp lại, cô nhìn tất cả xảy ra ở đây, cảm thấy một loại hạnh phúc bình dị.

Mùa đông đã hoàn toàn trôi qua.

Đến tận giờ phút này, Chung Hi vẫn nung nấu ý tưởng truyền cảm hứng cho người khác. Rồi cô đột nhiên cảm thấy nếu có một ngày bình minh vừa lên, rèm cửa khẽ hở để đưa nắng vào, còn cô mở mắt liền thấy Giang Khác Chi nằm bên cạnh thì thật tốt biết bao.

Chung Hi nắm chặt tay Giang Khác Chi, cô ngẩng đầu, cố chấp nhìn chăm chú vào ánh mắt ấm áp đến chói mắt kia, cảm nhận sự nóng bỏng của anh. Chung Hi không nhịn được phải thốt lên trong lòng, có lẽ cô chẳng sợ yêu đâu.

Mùa xuân đến rồi, nên thành thật với bản thân mình thôi…