Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 9

Giang Khác Chi nhìn thấy Chung Hi mặt mày trắng bệch, nằm nghiêng một bên trong lều, cả người đã cuộn tròn thành một cục.

Ban đầu anh có hơi kinh ngạc, những rất nhanh sau đó quay mặt đi chỗ khác.

Tấm chăn mỏng anh đắp để ở trong lều lúc này đang nằm dưới chân Chung Hi, cô hiển nhiên không hề chú ý tới, thứ đang đắp trên cơ thể cô chính là chiếc áo vest anh để lại trước lúc rời đi.

Chiếc áo khó khăn lắm mới che được vùng da thịt nửa người trên cùng đùi dưới của cô.

Chung Hi dường như lúc này mới nghe thấy có tiếng động, yếu ớt mở mắt ra.

“Có chuyện gì vậy?” Giang Khác Chi hỏi, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt cô.

Chung Hi xấu hổ mà nói: “Chuyện là, cái váy của tôi bị bẩn mất rồi, anh có thể giúp tôi giặt nó không? Nếu không, tôi không có quần áo để mặc…”

Giang Khác Chi nghe như vậy, vẫn như cũ nhíu mày.

“Cô làm bẩn.” Anh khẳng định nói: “Cô đã làm gì?”

Chung Hi có vẻ hơi lảng tránh: “Tôi chỉ có ăn quả xoài anh để lại thôi. Haha, có thể anh không tin nhưng dạ dày của tôi tương đối yếu.“

Cô cười gượng một tiếng.

Giang Khác Chi vẫn nhìn cô, không nói gì.

Chung Hi bỗng dưng không thể hiểu được cảm thấy hới khẩn trương, đột nhiên cô phát hiện ra điều gì đó.

Từ khi Giang Khác Chi tiến vào lều, đôi mắt anh chưa từng rời khỏi mặt cô. Bình thường anh chỉ cần liếc nhìn cô một cái sẽ cảm thấy như bị đau mắt hột muốn chết. Hôm nay dường như trên người cô có thứ gì đó không thể thấy. Chẳng phải chỉ có mỗi tứ chi lộ ra ngoài thôi sao?

Phản ứng của Giang Khác Chi thật giống một xử nam nhỏ ngây thơ, đúng là thú vị. Hừ hừ hừ, dạ dày cô lại bắt đầu một vòng quặn đau. Chung Hi kìm nén không kêu ra tiếng, có thể thấy được đây thực sự không phải biểu diễn làm trò.

Chung Hi còn đang đau dạ dày, bên tai truyền tới giọng nói không mang chút độ ấm nào của người đàn ông:

“Không thể nào, rạng sáng còn ăn một hộp kem Haagen-Dazs cũng không thấy cô bị làm sao.”

“Đó là do tôi có uống thuốc tiêu hóa trước đó!” Chung Hi theo phản xạ phản bác lại, chờ một chút!

“Sao anh biết được rạng sáng tôi ăn gì?” Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mắt Giang Khác Chi, sợ bỏ lỡ bất kì cảm xúc nào đó.

Chung Hi xác thực là có một khoảng thời gian ăn uống vô độ khi mới đến Pháp. Lần đầu đặt chân đến một đất nước xa lạ, cô không muốn bị vơ vào một giuộc với mấy phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp, một mình chuyển đến ký túc xá do nhà trường cấp, áp lực học tập quá lớn khiến cô có một thời gian phải dựa vào việc ăn uống vô tội vạ để giảm bớt căng thẳng. Nhưng Giang Khác Chi cũng không phải là bạn cùng phòng của cô, làm sao anh biết được?

“Anh theo dõi tôi à?” Cô trừng mắt nhìn anh.



Giang Khác Chi cười lạnh: “Cô tự tin quá thái rồi.”

“Vậy anh giải thích rõ ràng cho tôi!”

“Xin lỗi.” Anh lạnh lùng nói: “Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cô.”

Chung Hi tức giận muốn chết: “Tôi sẽ nghĩ rằng anh yêu thầm tôi nhưng không thành công, cho nên đi đến đâu cũng nhắm vào tôi.”

Giang Khác Chi quay lưng bỏ đi, để lại Chung Hi đang tức xì khói một mình trong lều.

Được lắm, có phải do lúc cô ở Pháp từng kết thù oán gì với anh phải không? Nếu không làm sao anh biết được cô từng ăn kem lúc nửa đêm chứ?

Chung Hi nằm, một bên chờ từng cơn đau kết thúc, một bên nhớ lại vô số lần khắc khẩu của cô và Giang Khác Chi.

Một lúc sau, bên ngoài lều lại vang tiếng bước chân.

“Tôi đi vào đây.” Giọng nói trầm thấp vang lên, vài giây sau Giang Khác Chi vén lều, nhưng không đi vào, chỉ đưa cho một mảnh giấy, trên đấy có hai viên trắng trắng nhỏ nhỏ.

“Uống đi.” Anh nói.

“Đây là cái gì? Anh sẽ không hạ độc tôi đấy chứ.” Chung Hi không nhận lấy.

Cho dù Giang Khác Chi đưa cho, thì cũng là thứ không rõ nguồn gốc, nhất là khi cô vẫn còn nhiều nghi ngờ về anh.

“Thuốc dạ dày.” Giang Khác Chi trả lời rất đơn giản: “Cô thích uống thì uống.”

Gặp quỷ à, dẫu vậy trong tiềm thức cô vẫn tin tưởng anh.

Cô liếc anh một cái, nhận lấy mấy viên thuốc, uống thêm ngụm nước rồi nuốt xuống.

Khi cô buông chai nước, Giang Khác Chi đã rời đi từ bao giờ.

Qua tấm mành bị gió thổi tốc lên, Chung Hi thấy anh cầm bộ váy của cô đến bên bờ biển, giống như Phật tổ chuẩn bị đi tới đài hoa sen vậy…

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, uống thuốc xong dạ dày dễ chịu hơn không ít.

Cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó, giãy giụa đứng lên kéo mành ra, dùng chút sức lực cuối cùng hô hoán ra bên ngoài: “Anh giặt chỗ nào xa chỗ chúng ta đánh răng một chút nhá.”

Và đương nhiên là vị đại Phật kia cũng chẳng thèm phản ứng lại luôn.

—–



Lần này Chung Hi bị đói đến tỉnh, dạ dày cũng không còn đau lắm.

Cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, tầm nhìn vẫn còn đang mơ hồ, liền chạm phải ánh mắt lạnh lẽo hệt như khối băng ngàn năm của Giang Khác Chi.

Tầm mắt Chung Hi di chuyển ra chỗ khác, nhìn thấy trong cái mâm anh đang bưng có một bộ phận của xác cua.

“Tôi đã nói cái này không thể ăn đúng không?”

Chung Hi há miệng thở dốc, muốn giải thích: “Là do nó cứ bơi đến gần tôi, còn cào ngón chân tôi, không thể bỏ qua cho nó được.”

“Chung tiểu thư, chỗ này là đảo hoang, không phải là nhà của cô, nơi này cũng không có bác sĩ tư nhân phục vụ 24/24. Vậy nên cô có thể để người khác thấy yên tâm được không?”

Đây là lần đầu tiên Giang Khác Chi nói nhiều với cô như vậy, mà giọng điệu của anh so với đôi mắt ấy lại càng lạnh lùng hơn.

Cơ thể đã không quá thoải mái lại còn bị người ta quát, Chung Hi muốn phát cáu nhưng đuối lý biết là mình sai nên lại xìu xuống.

“Anh lớn tiếng như vậy làm gì. Cùng lắm thì lần sau, chúng nó có bơi đến tận miệng tôi cũng không ăn, như vậy là được chưa.” Trên đời này còn có người kháng cự được sự mê hoặc của thịt cua à.

Bởi vì do đói nên thanh âm Chung Hi có hơi uể oải.

Giang Khác Chi cũng lười tính toán với một người đang bị bệnh, vì thế liền hỏi: “Cô lấy lửa ở đâu ra nướng cua?”

Anh vừa giặt quần áo xong, mắt nhìn thấy một hố cát ngoi lên hơn so với bình thường, vừa đá cát ra liền thấy vỏ cua, xương cá, cành cây bị thiêu,… Cái gì cần có đều có, không biết còn tưởng rằng người nào làm cho chúng nó cái mộ.

Chung Hi chớp chớp mắt, bày ra bộ dáng ngại ngùng lại đắc ý nói: “Tôi dùng que gỗ sát ra lửa đó.”

Giang Khác Chi có điên mới tin lời cô nói, môi anh mím chặt lại, chất vấn hỏi: “Cô dấu bật lửa ở…”

Chung Hi không chờ anh nói hoàn chỉnh cả câu. Bỗng cảm thấy hôm nay thật lạnh, phía dưới có cảm giác bị gió lùa vào.

Từ từ, cô đột nhiên nhận ra một chuyện.

Cô cúi đầu xuống liền nhìn thấy. Merde! Chuyện này rốt cuộc cũng đến!

Cơ thể cô từ bụng nhỏ đến đầu ngón chân hoàn toàn bị lộ ra ngoài không khí.

Bầu không khí trong lều như ngưng lại.

Cô bị Giang Khác Chi nhìn thấy hết rồi!