Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 37

Trong màn đêm tĩnh mịch, Chung Hi ngồi xổm trên bờ biển mà rửa sạch sẽ chất nhầy còn dính lại giữa hai chân cô, dâm dịch cứ dinh dính càng có tẩy rửa hơn.

Giang Khác Chi lẳng lặng đứng sau lưng đợi cô, yên như tượng không nói lời nào cả.

Chung Hi nhớ lại vẻ mặt lúc anh vừa nghe cô nói câu ban nãy, dáng vẻ cứ như bị bắt làm gái điếm vậy, làm như cô ép anh phải lau không bằng.

“Anh thật sự là đã nghĩ nhiều rồi.” Chung Hi vừa chà chà rửa rửa trong miệng vừa làu bàu: “Cả ngày dùng nước biển để chà rửa, cũng không biết có ướp bản thân thành muối luôn không nữa.”

Giang Khác Chi nghe cô nói vậy, đang muốn trả lời lại gì đó nhưng đột nhiên sau lưng lại truyền đến âm thanh rầm rầm.

Tiếng động này vang lên trong màn đêm không khỏi làm cho Chung Hi hoảng sợ.

Cô quay người lại nhìn, sâu thẳm trong đôi mắt của Giang Khác Chi cũng đang nhìn về phía cô.

Anh mở lời: “Chắc là cái giá áo bị gãy, tôi đi xem sao, cô…”

“Tôi cùng đi với anh.” Chung Hi luống cuống tay chân lau sạch phần nước trên đùi, nhanh chóng đứng dậy.

Cô liền mặc vội chiếc đầm cô đặt bên bờ biển vừa nãy đi theo Giang Khác Chi, quần áo hình như có chổ bị dính nước nên hơi ẩm ướt một chút.

Hai người đi đến gần xem thì thấy đinh vít mà Giang Khác Chi tìm kiếm được trên thuyền đã bị lỏng ra, hơn nữa hai ngày nay gió thổi không nhẹ nên móc áo cũng rơi ra.

Chung Hi nghĩ, mấy cây đinh phía sau chắc chắn còn sử dụng lại được nên ngồi xổm xuống tìm chúng nhặt lên, “Giờ trời cũng sập tối rồi, mai hãy làm lại cái khác.”



Giang Khác Chi vốn dĩ đang nghĩ mắt xích nào có vấn đề chợt thấy Chung Hi sắp giẫm phải khúc cây gãy, chau mày rồi vòng tay từ phía sau ôm chặt eo cô.

“Đừng nhặt nữa, trời sáng rồi tính tiếp.” Anh trầm giọng nói, cổ tay hơi dùng lực kéo cô sang một bên.

Chung Hi vừa thoát khỏi chiếc gỗ mục “Ờ” một tiếng, vẻ mặt có hơi ngáo ngơ.

Chân cô vững vàng chạm đất một cái Giang Khác Chi liền buông tay ra.

Cô ngẩng đầu nhìn, thấy nét mặt Giang Khác Chi tự nhiên cầm lấy cây đinh trong tay cô, Chung Hi đối diện anh gật gật đầu, “Biết rồi.”

Không nói lời nào, làm sao cô có thể bị rung động với Giang Khác Chi chưa trải sự đời kia được chứ? Căn bản là do eo cô quá nhạy cảm thôi.

Giang Khác Chi nhìn thoáng qua vẻ mặt nghiêm túc của cô, trầm giọng lên tiếng: “Đi thôi.”

Chung Hi vốn dĩ định đi theo sát anh nhưng đột nhiên suy nghĩ ra gì đó lại chỉ tay lên những tấm gỗ kia: “Mấy cái này đa số đều bị gãy hết rồi, ngày mai chắc không dùng lại được đâu.”

Giang Khác Chi “Ừm” một cái, không biết cô lại đang muốn làm cái gì nữa.

Chung Hi ngước nhìn anh: “Không thì chúng ta đốt hết chúng đi.”

Giang Khác Chi nhướng mày lên hồi lâu mới lên tiếng: “Đống này đủ để hỏa táng hai người chúng ta rồi.”

Anh thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại có đủ nhẫn nại mà trả lời như vậy, nhưng rõ ràng là Chung Hi còn cạn lời hơn anh.



Thật lòng mà nói thiếu xíu nữa là cô đã bị lối suy nghĩ của Giang Khác Chi làm cho bật cười rồi.

“Lạy anh luôn, anh nghĩ đi đâu vậy hả, tôi chỉ cảm thấy quần áo mặc trên người chúng ta hơi ẩm ướt nên muốn nhóm lửa để hong khô lại, có được không hả? Hơn nữa còn có thể thuận tiện làm khô chiếc chăn kia. Trong lòng anh, tôi là người lúc nào cũng làm mấy cái chuyện quái quái gở gở sao?” Cô trừng mắt nhìn anh.

Thực ra Giang Khác Chi không hề cảm thấy lạnh, mấy đêm hôm nay chỉ thỉnh thoảng có luồng gió lạnh lướt qua mà thôi nhưng đó điều nằm trong sức chịu đựng của anh nên không hề nghĩ tới mấy điều này.

Anh cứ như vậy nhìn chăm chú vào khuôn mặt hoạt bát của cô bất giác nhếch miệng lên, chỉ là rất nhẹ cũng lại rất nhanh, hoàn toàn bị nhấn chìm trong màn đêm.

“Chuyện kỳ lạ mà cô làm ra còn ít à?” Anh nói.

Chung Hi theo quán tính muốn tranh luận với anh thêm vài câu, dù sao thì bọn họ vẫn luôn bằng mặt mà không bằng lòng, nhưng mà ngữ điệu trong lời nói của Giang Khác Chi có chút…

“Con người của anh kì lạ thật chứ.” Cô hỏi mà có phần hoài nghi, giọng điệu cũng chỉ thủ thỉ: “Mắng tôi mà cứ giống như đang khen tôi dễ thương vậy.”

Giang Khác Chi nghe vậy mím môi không nói thêm gì nữa, chỉ là anh đang nhìn chằm vào mắt cô. Chung Hi cảm thấy lúng túng vì lời mất não vừa rồi, mặc dù sự phiền muộn này chỉ thoáng qua rồi vụt mất.

Tối nay lên đỉnh tận mấy lần nên đầu óc cô vô cùng hưng phấn.

Cô có phải là kiểu người đáng yêu hay không, hơn nữa Giang Khác Chi cảm thấy cô có dễ thương hay không đối với cô không hề có chút ý nghĩa nào hết.

Chung Hi còn đang trong dòng suy nghĩ miên man thì Giang Khác Chi đã lặng lẽ nhặt những khúc gỗ đó lên xong, có lẽ anh tưởng đây đơn giản là một bước trong kế hoạch đùa vui của cô thôi nên không đặt nặng vấn đề cho lắm.

Chung Hi thở phào nhẹ nhõm tiếp tục nhặt về một đống lá khô, như vậy nhóm lửa cũng dễ dàng hơn.