Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật
Chương 23
Nói toạc ra, không phải Chung Hi chưa từng nếm qua mùi vị của bản thân cô, nhưng mượn ngón tay của người khác như bây giờ quả thật là lần đầu tiên.
Ánh mắt Giang Khác Chi thờ ơ không cảm xúc nhìn chằm chằm lên đôi môi của cô, ngón tay không ngừng khuấy động trong miệng cô, đôi khi còn khuấy lên âm thanh vô cùng gợi dục.
Tại sao anh lại cứ dùng khuôn mặt nghiêm trang để làm cái chuyện thô tục này cơ chứ, Chung Hi nghe thấy tiếng nước không nhịn được mà ửng hồng lên, nhưng vẫn một mực mút lấy mút để ngón tay của anh, giống như đây chính là món ăn ngon nhất trên thế giới này.
Chết tiệt!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Giang Khác Chi từ từ rút mấy ngón tay của anh ra kéo theo một đường tơ như cọng chỉ màu bạc. Anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn đăm đăm vào miệng Chung Hi, sau cùng còn đem những ngón tay đó cọ xát lên đôi môi có chút sưng nhẹ, giống như là chỉ đơn thuần muốn lau sạch sẽ đi vết tích ươn ướt dính trên tay.
Chung Hi vẫn cứ ngơ người mặc kệ những ngón tay của anh cứ lướt qua lướt lại trên môi cô.
Giang Khác Chi như thế này thật vô cùng lạ lẫm, còn xa lạ hơn cả người vừa dùng tay làm cho cô lên đỉnh lúc nãy nữa.
Anh biết bản thân đang làm gì không? Chung Hi cảm thấy hết sức hiếu kỳ.
Khi Giang Khác Chi vừa rút những ngón tay của anh về thì Chung Hi đột ngột nắm lấy cánh tay của anh, đây chính là nguồn nhiệt duy nhất mà cô có thể tiếp xúc được.
Cô ngửa đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Khác Chi và rất nhanh sau đó nghe thấy tiếng lòng của mình.
“Còn anh thì sao?”
Giang Khác Chi hướng người về phía cô, khàn giọng trả lời: “Chuyện gì?”
“Anh không muốn thử một chút sao?” Cơ thể của Chung Hi chắc đang run rẩy vì cơn gió mát thổi vào bên trong hang động nhưng nửa người trên của cô lại áp sát vào Giang Khác Chi.
Khuôn mặt của hai người cách nhau không đến mười cen-ti-mét, tầm nhìn của Giang Khác Chi nhất thời dịch chuyển ra khỏi bờ môi của Chung Hi, hơi thở cũng trở nên vô cùng vướng víu, không phân biệt được là của bản thân hay người kia.
Cô càng ngày tiến lại càng gần, giây phút mặt cô và anh sắp chạm vào nhau anh mới quay đi chỗ khác.
Cằm Chung Hi chỉ cọ nhẹ qua khóe môi của anh.
Cô mỉm cười, chỉ có cô mới biết được sâu bên trong nụ cười đó thoáng qua có chút bất mãn, có điều cái tâm tình không cam lòng này chỉ lóe lên rồi biến mất.
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ hôn anh sao?” Cô nhỏ giọng nói, trong câu từ có chút mỉa mai, “Anh suy nghĩ nhiều rồi, hôn môi là chuyện không thể xảy ra giữa chúng ta đâu.” Cô thỏa mãn nhìn bờ môi mỏng của Giang Khác Chi mấp máy mở ra.
Khoảnh khắc sau đó cô không để mình có cơ hội trốn tránh nữa, tay giơ lên giữ chặt lấy cằm của anh rồi từ từ đưa chiếc cằm dính đầy chất nhầy lên miệng của anh.
Dâm thủy rất nhanh bị cô nhẹ nhàng mà dính lên đôi môi người có công đã tạo ra nó, Chung Hi cảm giác từng sợi râu của Giang Khác Chi đang đâm chọc trên da cô như kim châm nhưng kỳ lạ lại không đau một chút nào.
Tiếng nước làm hai vật thể đang chạm vào nhau kia phát ra âm thanh mập mờ, Chung Hi chỉ tạm thời dừng lại vài giây rồi nhanh chóng rời khỏi.
Cô thấy Giang Khác Chi trên môi còn vương một chất lỏng màu trong suốt đang trầm mặc nhìn chăm chăm cô.
Rất lâu sau đó Giang Khác Chi thôi không nhìn nữa, giơ mu bàn tay lên nhẹ nhàng lau sạch khóe môi, không nói lời nào lẳng lặng đắp chăn lên người.
Chung Hi liếc nhìn anh một cái, chỉ muốn giả vờ nói ra câu gì đó nhưng mà vừa rồi cô đổ rất nhiều mồ hôi rồi bây giờ lại trần như nhộng, trong hang động cơ thể cô lúc này cũng đang phát run lên cầm cập vì cơn gió thổi thoáng qua.
Giang Khác Chi đang cử động đột nhiên ngừng lại nhưng lại không nói gì cũng không hề nhìn cô rồi vứt tấm chăn sang người cô.
Chung Hi yên tâm thoải mái quấn thật chặt chiếc chăn lẩm bẩm một câu: “Trời hôm nay có chút lạnh ha.”
Đương nhiên Giang Khác Chi sẽ không phản ứng gì.
“Nhưng mà cũng đúng, giờ là tháng mười hai, nói không chừng trong nước chắc đang âm độ hết rồi.” Cô thoáng nhìn qua bên ngoài hang động.
Mà cũng lạ thật, sau khi cô lên đỉnh xong lại đột nhiên cảm thấy buồn buồn, nhớ nhà, nhớ chú cún lông xù có thể sưởi ấm cho cô.
Chung Hi lười hi vọng Giang Khác Chi trả lời cô, ngược lại anh luôn xem cô như là không khí, nhưng thật không ngờ rằng anh lại hạ thấp giọng rồi hồi âm lại cô bằng âm thanh “Ừm.”
Quả thật kỳ lạ, vừa mới làm chuyện đó với cô xong Chung Hi còn tưởng ít nhất cũng mất khoảng thời gian dài tiếp theo để bình thường trở lại, cô tỉ mỉ quan sát sắc mặt của anh, không khác bình thường là bao, vẫn là khuôn mặt giống mụ dì ghẻ kia chỉ có điều hơi thở anh lại có chút nặng nề.
Chung Hi không kìm được nói thêm một câu: “Có phải anh ngủ trong hang động lạnh quá không vậy?”
Ánh mắt Giang Khác Chi dừng lại trên người cô, vài giây sau đó lại rời mắt đi.
“Không phải.”
Thôi được rồi, cô nhún vai, cặp mắt cô nhìn xuống cái lều đang dựng cao ở giữa hai chân của Giang Khác Chi, ngập ngừng mãi đến một hồi sau cuối cùng cô cũng không mở miệng nói lời nào.
Giữa hai chân ẩm ướt vô cùng tạo ra âm thanh tanh tách, Chung Hi cảm thấy mình nên đi vệ sinh cho nó sạch sẽ một chút, cô quấn chăn lên người một cách chắc chắn rồi nói: “Anh không ra bờ biển tắm rửa một chút à? Với đồ ngày hôm qua cũng cần phải mang về.”
Giang Khác Chi không nói cho cô biết chuyện lúc sáng sớm anh đã ra tắm gội rồi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi đứng dậy.
Chung Hi thấy anh nghiêng một bên hông chỉnh chiếc quần đang mặt trên người ngay ngắn lại.
Cô thật lòng rất muốn an ủi anh rằng không có gì phải kiêng kị hết, đây đều là những chuyện hết sức nhỏ nhặt thôi, thế nhưng vì không để một Giang Khác Chi chưa từng trải qua sự đời bị xấu hổ chết nên cô đã cố nhịn.
Cô thiệt tốt bụng mà.
—
Bên ngoài một ngày trời, vừa về đến nhà để sửa án văn, phát hiện ra chẳng ai thúc giục mình, khóc thút thít, nhưng mà tui cũng sợ bị hối lắm!