Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật
Chương 20
Buổi sáng ngày tiếp theo, Chung Hi vì đói bụng mà thức dậy khá sớm.
Cô nghĩ rằng Giang Khác Chi chắc chắn còn dậy sớm hơn, không ngờ ra khỏi lều liền nhìn thấy cả người anh đang co ro trong tấm thảm.
Chung Hi rón ra rón rén bước ra ngoài, đánh răng dưới bóng cây, sau khi làm xong tất cả, Giang Khác Chi vẫn chưa tỉnh.
Cô rảnh rỗi phát chán, bèn ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Khác Chi ngắm anh.
Không thể không nói, con lai đúng là cực phẩm, mũi của anh quả thực cao và thẳng tắp, chẳng trách cái chỗ kia cũng…
Chung Hi thu ánh mắt lại, chẳng may lướt qua không ít những vết thương đã đóng vảy trên tay anh, màu sắc đã rất đậm rồi, có lẽ là hôm trước đi vào rừng mà bị.
Sau khi nghĩ ngợi cô tìm mấy miếng dán cá nhân từ trong túi, cô thường mang theo miếng dán cá nhân bên người là bởi gót chân cô rất dễ chảy máu.
Chung Hi đã dán cho anh ba cái, thế mà Giang Khác Chi vẫn chưa tỉnh, đúng là gặp phải ma rồi.
Bụng hơi đói, cô móc ra một quả táo từ trong kho lương thực dự trữ, ngồi bên cạnh anh gặm từng miếng nhỏ.
Anh rõ ràng là người cẩn trọng như thế, vậy mà vẫn chưa tỉnh dậy, không phải là chết rồi chứ.
Chung Hi thử cắn thêm một tiếng giòn tan, cuối cùng Giang Khác Chi cũng hơi nhíu mày, tuy là chưa mở mắt ra nhưng may là chưa chết.
Gặm hết nửa quả táo rồi, cuối cùng Chung Hi đã nghe thấy tiếng của Giang Khác Chi.
“Cô ăn có quả táo thôi có nhất thiết phải ồn ào như thế không?” Mắt anh vẫn đang nhắm, giọng nghe khàn khàn.
Chung Hi nghĩ rằng anh sẽ hỏi mình tại sao lại ngồi ăn trước mặt anh.
“Hôm nay sao giờ này anh còn chưa dậy thế?” Cô vốn không quan tâm lắm đến ý nghĩa cống hiến của chủ nghĩa nhân đạo.
Giang Khác Chi không nói gì, anh đã tỉnh từ lúc năm giờ sáng, thức dậy và chạy quanh bờ biển nửa tiếng đồng hồ, rồi lại đi tắm rửa.
Khi quay lại, trời vẫn còn rất tối, nước biển nhìn trông giống một xoáy nước xanh thẳm.
Lần đầu tiên anh thử ngủ tiếp, thế mà lại ngủ đến giờ này.
“Táo chưa rửa đâu.” Giang Khác Chi thay đổi chủ đề.
“Ờ không sao, dăm ba cái thuốc hóa học đấy, ăn ít thuốc trừ sâu cũng không chết được đâu.” Chung Hi trả lời.
Cô cảm thấy kinh ngạc khi Giang Khác Chi đột nhiên quan tâm đến chuyện cô ăn táo thế.
Nhưng anh lại không nói chuyện nữa, vì vậy Chung Hi duỗi ngón tay ra rồi chọc chọc vào mu bàn tay của Giang Khác Chi.
“Tôi đã dán miếng dán cá nhân cho vết thương ở trên tay anh đấy, anh có cảm động không?” Cô vừa nhai táo vừa hỏi bằng giọng không rõ ràng.
Giang Khác Chi liếc mắt và đưa tay lên, cuối cùng buông tay xuống, rất lâu sau mới nặng nề mở miệng.
“Vết thương đã đóng vảy rồi, dán băng cá nhân vào ngoài việc ảnh hưởng đến sự thoáng khí của vết thương, dẫn đến việc vết thương bị thối rữa ra thì không hề có chút ý nghĩa thực tế nào.”
Vốn dĩ Chung Hi muốn làm ra tình tiết nữ chính ngôn tình làm cảm động nam chính, kết quả là lại bị anh doạ cho sững sờ.
Cô đưa tay ra muốn bóc đi, nhưng Giang Khác Chi lại nắm lấy bàn tay cô, khiến cho hạt quả trên tay còn lại của Chung Hi rơi xuống đất.
“Thôi đi, dán cũng dán rồi.” Đầu óc Giang Khác Chi có hơi mê man, giọng nói rất thấp.
“Ờ.” Khoé miệng Chung Hi cong lên, “Không ngờ rằng anh cũng có kiểu tư duy ‘Tới cũng tới rồi’ của người Trung Quốc đấy.”
Nói xong, cô cụp mắt xuống, tầm nhìn rơi xuống tay của Giang Khác Chi đang nắm lấy bàn tay cô.
“Tay anh to thế, có thể nắm lấy bàn tay của tôi mà vẫn còn dư ra một vòng lớn.” Cô thì thầm.
Giang Khác Chi nghe thấy lời này bèn mở mắt, ánh mắt cũng nhìn về chỗ đó.
Yết hầu của anh khẽ động, bản thân anh cũng không biết khi nào đã đặt tay lên tay của Chung Hi.
Chung Hi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc đang muốn buông tay ra của anh, bỗng nhiên cô dùng tay còn lại nắm lấy.
Thay vì nói là nắm lấy, chẳng bằng nói phủ lên.
Tay của Chung Hi nhẹ nhàng phủ lên bàn tay to lớn của anh, móng tay của Giang Khác Chi được cắt tỉa rất rất ngắn, lần trước Chung Hi còn nhìn thấy trong túi của anh có đồ cắt móng tay.
Các khớp ngón tay của anh vô cùng sạch sẽ, mười ngón tay thon dài, nhìn có vẻ rất thích hợp chơi đàn piano, Chung Hi nghĩ rằng còn rất thích hợp để làm việc khác.
Bầu không khí trong hang động dần trở nên khó hiểu.
Chung Hi ngước mắt lên, ngay lúc đó Giang Khác Chi cũng nhìn sang, trong mắt của anh có những cảm xúc mà Chung Hi nhìn không hiểu được, sau đó cô chầm chậm cúi đầu, thè lưỡi ra và liếm lên những vết thương, rất nhẹ rất nhẹ.
“Thế này thì sao?” Chung Hi nhìn về phía ánh mắt như phủ một tầng sương mù của anh, cô khẽ thì thầm.
Xúc cảm ẩm ướt đó khiến anh ngồi không yên, ánh mắt của anh vẫn không để lộ cảm xúc, nhưng cơ thể cứng ngắc của anh đã không thể động đậy.
Anh biết mình nên rút tay về, nhưng lại chỉ im lặng nhìn cô.
Bên trong hang động tĩnh mịch, chỉ có ánh mắt của hai người như đan lồng vào nhau.