Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân

Chương 34

Ta dẫn người đến một cung thất - sau khi Cách Lỗ bị hại, những người liên quan đều bị giam giữ ở đây, lúc này đang bị cung nhân dẫn ra khỏi cung, ta siết chặt nắm tay, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng màu xanh lam kia.

"Nương nương -" Ngư Ninh - Đại hoàng tử phi - nhìn thấy ta, vui mừng gọi.

Ta giáng một cái tát vào mặt nàng ta.

Ngư Ninh bị ta đánh ngã xuống đất, ôm mặt nhìn ta không thể tin được, con trai nàng ta ở bên cạnh oa oa khóc lớn.

Ta nở nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cha mẹ ngươi không dạy ngươi lễ nghĩa liêm sỉ, vậy để ta - mẹ chồng ngươi - dạy cho!"

Xung quanh mọi người đều nhìn sang, Ngư Ninh run rẩy toàn thân, gần như lập tức ôm lấy chân ta, run rẩy nói: "Người để Đông Lâm đi, người để Đông Lâm đi được không?"

"Thật nực cười, bây giờ ngươi còn giả vờ làm từ mẫu làm cái gì." Ta cúi người, nói bên tai nàng ta: "Nếu thật sự thương xót con trai ngươi, thì há chẳng nên đem con bên mình để lén lút dan díu với nam nhân sao?"

Nàng ta run lên, nhìn ta ngơ ngác, hai thị vệ đến đưa Đông Lâm đi, ta và Ngư Ninh đang mềm nhũn thành một đống ở lại trong cung thất.

“Một nữ nhân, khi mà dù có đắc tội với kẻ bề trên cũng muốn ăn vận lộng lẫy? Nghĩa là nàng ta gặp được người trong lòng.”

Ngư Ninh toàn thân run rẩy, nói: “Đừng nói nữa, nương nương, xin người đừng nói nữa.”

“Ta thật sự không dám tin, ngươi lại mặc y phục gian phu tặng lên người đến tham dự thọ yến của ta, Ngư Ninh, ngươi thật to gan!”

Nàng ta gần như nói năng lộn xộn: “Hắn ép ta, hắn nói muốn nhìn ta mặc, hắn nói Thần Đông cũng mang một mớ gấm thêu màu xanh da trời về, chỉ cần nói là Thần Đông tặng, sẽ không ai nghi ngờ.”

“Bắt đầu từ khi nào?”

Nàng ta khóc đến gần như nghẹn thở: “Là hắn ép ta, thật sự là hắn ép ta, tiệc cung yến năm kia, ta uống say, tỉnh lại thì đã ở trong một tiểu viện hẻo lánh bị hắn chiếm đoạt, ta không muốn, nhưng hắn lấy y phục của ta… ngày ngày phái người đến nhà quấy rối ta, ta không muốn, ta thật sự không muốn, nhưng nếu để Thần Đông biết, ta sẽ chết…”

“Ngươi và Vũ Thanh, các ngươi…” Ta nhắm mắt lại, nói: “Loạn luân, bị Cát lão nhìn thấy, đúng không?”

“Tiểu viện đó hẻo lánh như vậy, ngày thường chẳng có ai, nhưng Cát lão không biết đang đợi ai ở đó, ta rất sợ, ta khuyên hắn rồi, Cát lão là người mù, nhưng hắn nói Cát lão nhận ra giọng của hắn…”

“Các ngươi đều là người Bắc, các ngươi còn g.i.ế.c Cách Lỗ, hắn thậm chí đã hơn chín mươi tuổi rồi…”

Nàng ta khóc đến toàn thân run rẩy: “Nương nương, xin người đừng nói cho Đại hoàng tử biết, Đông Lâm không thể không có mẹ…”

Ta túm lấy cổ áo nàng ta, gằn từng chữ: “Ngươi nghe ta, sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu không, ta bảo đảm ngươi và con trai ngươi, hôm nay sẽ c.h.ế.t không chỗ chôn.”

Nàng ta sợ hãi nhìn ta, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, run rẩy gật đầu.

Trên đường ta trở về tẩm điện, thống lĩnh cấm vệ quân đưa một phong thư tới, nói: “Đây là tấu chương các đại thần bên ngoài đưa vào.”

Mấy năm nay, ta đương nhiên cài cắm thân tín trong triều, nhưng rõ ràng đây là chuyện không thể đưa ra ánh sáng, nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không dùng cách này để truyền tin.

Ta đọc lướt qua một lượt, liền lấy lửa đốt sạch.

Tình thế nguy cấp hơn ta tưởng, thân phận của Nại Hà là sứ thần của tiểu triều đình phía Tây, một khi tội danh của hắn được xác nhận, chính là tiểu triều đình kia lòng lang dạ sói, có ý đồ mưu phản. E là Thần Đông sẽ lập tức xuất binh, đáng sợ hơn là, thù hận giữa Nam Bắc sẽ lại một lần nữa bị khơi dậy vì chuyện này, chính sách vỗ về người Nam mười năm qua của ta, sẽ tan thành mây khói chỉ sau một đêm, còn những bố trí bao năm nay — những người Nam Tư làm quan trong triều, chắc chắn sẽ bị tàn sát!

“Nại Hà thế nào rồi?” Ta hỏi.

“Bẩm nương nương, đã bị dùng hình, nhưng chưa khai nhận.”

Hình phạt nặng của người Bắc ta đã được nếm trải, nhưng Nại Hà có võ công, hẳn là có thể chịu đựng được một thời gian, ta phải trước tiên xử lý đám thân binh của Thần Đông trong cung, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể gây bất lợi cho ta, thậm chí bất lợi cho Đan Si.

“Bệ hạ thì sao?”

“Vẫn không chịu gặp ai, người của chúng ta và người của Đại hoàng tử đang giằng co trước điện.”

“Ừm, tối nay cẩn thận một chút, nếu điện hạ rời khỏi tẩm điện, lập tức báo cho ta.”

“Vâng.”

Khi ta sắp bước vào tẩm cung, thống lĩnh cấm vệ quân đột nhiên quỳ một gối xuống, nói: “Nương nương, thuộc hạ có thể lẻn vào thiên lao, thay người g.i.ế.c hòa thượng kia.”

Trời sắp tối, ta quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn thị vệ trung thành này.

“Mấy ngày nay nương nương qua lại với hắn rất thân thiết, nếu hắn bị Đại hoàng tử bức cung khai nhận, nói chuyện này đều do nương nương đứng sau chỉ thị, sẽ bất lợi cho nương nương.”

Ta thở dài, nói: “Uyển Trung, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?”

“Năm năm.”

“Ngươi cho rằng, Nam Bắc là gì?”

Hắn ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn ta.

“Trước kia, những người sống ở phía Nam là người Nam, phía Bắc là người Bắc, nhưng giờ đây ở Đại Tần, Nam Bắc sống chung, không còn phân chia theo địa vực nữa, như vậy là huyết thống sao? Nhưng giống như ngươi, những đứa trẻ có cha là người Nam Tư, mẹ là người Bắc Kiền, đang ngày càng nhiều, Nam Bắc là gì? Là ở trong lòng.”

“Kết cục của việc người Bắc thống nhất thiên hạ là gì, là tước đoạt văn minh, là bạo ngược, g.i.ế.c chóc, luật rừng hoành hành, tại sao ta phải dây dưa với bọn họ, tại sao ta phải sống lay lắt đến bây giờ, là vì ta không thể giao thiên hạ này cho người Bắc, ta muốn bảo vệ không chỉ là một dân tộc, mà là văn minh lễ nghĩa và khí chất của người Nam. Nếu hôm nay ta vì bảo toàn bản thân mà g.i.ế.c một người Nam đã cứu ta, ta cũng chẳng khác gì một hoàng hậu Bắc Kiền độc ác mà thôi.” Ta cười một tiếng: “Ngươi bảo ta làm sao đối mặt với người Nam Tư, ta còn làm sao để họ giữ được sự kiêu hãnh, vĩnh viễn không khuất phục trước sự bạo ngược của Bắc Kiền?”

Hắn ngơ ngác nhìn ta, rồi dập đầu: “Thuộc hạ đáng chết.”

Hắn sẽ không hiểu, sẽ không có ai hiểu.

Ta thở dài, nói: “Ngươi chỉ cần biết, Nại Hà không thể chết, bất cứ ai không làm sai chuyện, đều không nên chết.”

Thân binh của Thần Đông ở trong cung, tùy thời có thể gây khó dễ, đêm đó, thống lĩnh cấm vệ quân dẫn tất cả thân binh canh giữ bên ngoài tẩm cung của ta, tình huống này quá nguy hiểm, ta quyết định ngày mai dù thế nào cũng phải lôi Đan Si ra, thu hồi thánh chỉ cho phép Thần Đông mang binh vào cung — tính toán thời gian, cơn nghiện Phù Dung tán của ông ta cũng sắp phát tác rồi.

Ta tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng vì quá căng thẳng, ta vẫn nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, quả nhiên nằm mơ, trong mơ thấy Nại Hà bị tra tấn, n.g.ự.c đầy máu, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như vậy, hắn nhìn ta, cầu cứu trong im lặng. Ta muốn cứu hắn, nhưng lại không thể cử động, trong lòng sốt ruột, liền tỉnh giấc.

Lại Xuân vội vàng chạy đến, vỗ về lưng ta, nói: “Công chúa, người sao vậy?”

Ta lắc đầu, cơn ác mộng này không giống những lần trước, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Ta nhớ tới đêm qua, Nại Hà nói với ta, ngày mai vẫn sẽ gặp ác mộng, chỉ là sẽ không nghiêm trọng như vậy nữa.

Chẳng lẽ, lời nguyền kia đã được hắn hóa giải?

Lại Xuân lại vui mừng, nói: “A Di Đà Phật, sau này ta cũng tin Phật, vị tiểu sư phụ kia quả nhiên đáng tin!”

“Không phải nói không tìm thấy đồ sao?”

Lại Xuân nói: “Ta cảm thấy là tìm thấy rồi! Ngày hôm đó sau khi người ra ngoài, hắn tìm thấy một cây đàn, sờ soạng hồi lâu, còn hỏi ta, cây đàn này là ai tặng, sau đó dùng d.a.o nhỏ rạch tay, trong cây đàn, liền xuất hiện một ít thứ màu đen, bò vào vết thương của hắn, giống như côn trùng vậy…”

Ta bỗng nhiên đứng dậy: “Sao ngươi không nói cho ta biết!”

Lại Xuân bị ta dọa sợ, tủI thân nói: “Hắn nói chưa chắc, sợ mừng hụt, không cho ta nói với người…”

Ta sốt ruột nói: “Vậy tối qua khi hắn tới, có gì khác thường không?”

“Chỉ là tinh thần không tốt lắm… Ngoài ra, khi hắn đi đuổi theo nương nương, lại rạch thêm một đường trên tay.”

Ta ngây người ngồi đó.

Tuy ta không hiểu Cách Lỗ thuật là gì, nhưng cũng biết, loại nguyền rủa này, chắc chắn không dễ hóa giải, hắn hóa giải được rồi lại không nói với ta, e là… lấy thân thay thế.

Ta ngơ ngẩn nghĩ, đứa nhỏ này đã làm những gì vậy!