Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân

Chương 3

Ngày đó, trên đường về cung, ta một tay ôm con thỏ nhỏ mà ta yêu nhất, một tay nắm tay Tri Thu mà ta yêu nhất, bất ngờ ngẩng đầu lên, thấy trời xa, ánh hoàng hôn cam đỏ hòa quyện với bầu trời xanh ngọc, đẹp như trong mơ.

Đó là trong ký ức của ta, về giấc mơ Nam Tư, ánh sáng đẹp nhất, cũng là cuối cùng.

Thái giám đang vội vàng đợi ở cổng cung, không kịp làm lễ, đã lớn tiếng nói: "Công chúa, Hoàng thượng ngất xỉu rồi, người mau đến đó đi!"

Bắc Kiền không hài lòng với cống nạp, lại đưa ra một con số khiến người ta khiếp sợ, mà tổ phụ không thể đáp ứng nổi, phái sứ thần qua nhiều lần thương lượng kéo dài, họ thấy phiền rồi, gửi về một chiếc hộp, bên trong................. là cái đầu đầy m.á.u của sứ thần.

Tổ phụ lập tức ngất xỉu.

Khi người tỉnh lại, đã là canh ba. Ca ca và Tri Thu đều nằm gục một bên ngủ, chỉ có ta là tỉnh, tổ phụ trông có vẻ rất có tinh thần, đôi lông mày chữ bát run rẩy cười với ta, nói: "Hi Hà, con có lạnh không?"

"Lạnh ạ."

Ông nhích chỗ trống trong chăn một chút, nói: "Lại đây, đến chỗ ông nội cho ấm."

Ta ôm con thỏ nhỏ chui vào lòng ông, bàn tay khô ráp của ông vỗ vỗ ta, như lúc ta còn nhỏ.

Ta tưởng ông đã khỏe lại, bèn nói: "Ông nội, chờ đến khi trời sáng, con sẽ dẫn ông đến chỗ nung gốm sứ, ở đó vui lắm, có thể biến đất thành con thỏ nhỏ..."

Ông mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Ông nội không đi đâu, ông nội muốn đi tìm bà nội và cha con rồi... dáng vẻ của bà nội con ông cũng quên mất rồi, chỉ nhớ dáng vẻ bà ấy khi còn trẻ, cưỡi con ngựa hồng dưới cây hồng, thật đẹp, còn ngày xuất chinh ấy, cha con mặc áo giáp, đẹp đẽ và oai phong, lúc đó ông rất vui, ông muốn tuyên cáo thiên hạ, đó là Thái tử của ta! Là con trai của ta và Minh Châu, nhưng ông lại cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nếu lúc đó nhìn nó nhiều hơn một chút thì tốt biết bao..."

Chăn rất ấm, cơn buồn ngủ kéo đến, ta dựa vào ông mà từ từ chìm vào giấc ngủ, nửa mơ nửa tỉnh, ta nghe thấy giọng nói già nua của ông, ông nói: "Xin lỗi, Hi Hà, sống tiếp nhé, hứa với ông nội, phải cố gắng sống tiếp..."

Suốt đêm ấy ta có một giấc mơ rất đẹp, trong mơ có ông nội, có ca ca và Tri Thu, còn có cha mẹ mà ta không thể nhìn rõ gương mặt, chúng ta cùng cưỡi ngựa, cùng thả diều, cùng lăn lộn trên bãi cỏ đầy những con thỏ nhỏ...

Khi tỉnh dậy, ta thấy mình nằm trong chiếc chăn mềm mại, bị quấn chặt kín mít, ông nội không còn ở đó... Người ở bên cạnh ta là Tri Thu.

"Ông nội đâu rồi?"

Nàng ấy mặc một bộ đồ tang màu trắng, giơ tay ôm chặt lấy ta.

Cuộc đời tổ phụ, nghiêm khắc mà nói, không phải là một vị quân vương đủ tiêu chuẩn, ông quá nhân từ yếu đuối, khiến mối quan hệ mong manh giữa Nam Tư và Bắc Kiền bị phá vỡ, Nam Tư hoàn toàn trở thành chư hầu của Bắc Kiền. Nhưng không thể phủ nhận rằng, ông đã dốc hết toàn bộ tài năng của mình để cai trị đất nước, dù Nam Tư chỉ là một vương quốc nhỏ bé, suốt ba mươi năm gánh chịu sự đòi hỏi nặng nề của Bắc Kiền, ông vẫn duy trì được ngân khố dồi dào, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Nhưng đối với ca ca mà nói, điều đó quá khó khăn.

Mười sáu năm đầu đời, ca ca chỉ nỗ lực trở thành một kẻ ăn chơi trác táng điển hình, hắn không có tài trị quốc, hắn thậm chí còn không có khả năng tổ chức lễ tang cho ông nội một cách hoàn hảo. Sau khi vội vàng lên ngôi, những câu hỏi của triều thần và công việc quốc gia phức tạp khiến hắn kiệt quệ, dù có sự ủng hộ của gia tộc Hạ Lan, hắn vẫn thường bị chế giễu vì đưa ra những câu hỏi quá ngu xuẩn trên triều đình.

Còn ta, như thể chỉ sau một đêm đã trưởng thành, không ai dạy ta, nhưng ta đột nhiên hiểu ra rằng, trên trời không có cha mẹ, cũng không còn ông nội, c.h.ế.t là chết, dù ta có làm thêm nhiều diều nữa, cũng không ai trên trời nhìn thấy ta. Giấc mơ mà ông nội dành cho ta và ca ca bỗng chốc bị xé tan, chúng ta rơi xuống mảnh đất nứt nẻ, khắp nơi là ngọn lửa của địa ngục.

Ta bắt đầu gặp những cơn ác mộng suốt đêm, trong mơ có rất nhiều cảnh tượng đáng sợ, cuối cùng luôn là gương mặt gầy gò, nhợt nhạt của ông nội, ông nói: "Hi Hà, sống tiếp nhé, hứa với ông nội, sống tiếp............."

Ta bật dậy, khóc lóc chạy ra ngoài, ta muốn tìm ca ca của mình.

Cửa cung không có cung nhân canh giữ, cánh cửa nửa mở phát ra những tiếng khóc nghẹn ngào.

Là ca ca.

Hắn là nam nhân quyền quý nhất của Nam Tư, cũng là vị thần không gì không làm được của ta, nhưng trong đêm khuya, hắn lại co quắp trong lòng Tri Thu, khóc như một đứa trẻ chịu đủ mọi uất ức.

Tuyết mùa đông vừa rơi, ánh trăng và tuyết đều lạnh lẽo như nhau, ta đứng đó sững sờ, nhìn Tri Thu như một người mẹ nhỏ ôm chặt lấy hắn, nói: "Bệ hạ, thiếp sẽ ở bên ngài, thiếp sẽ mãi mãi ở bên ngài."

Cung nhân mang áo choàng đuổi theo, ta quay người dẫn họ rời đi. Khi đó ta vẫn chưa biết, mọi người đều coi ca ca là trò cười, đáng sợ hơn nữa là, đã có cuộc khởi nghĩa dân quân mạnh mẽ nổi lên và tiến thẳng đến kinh thành. Giang sơn của tổ tiên, mắt thấy sắp bị hủy hoại trong tay ca ca.

Ta chỉ là đột nhiên hiểu ra ánh mắt của ông nội lúc lâm chung, tại sao ông lại nói xin lỗi. Ca ca không thể cứu vãn tình hình suy tàn của Nam Tư, số phận của chúng ta đã định sẽ chôn vùi cùng với triều đại tàn tạ này, đó là số phận làm quân vương của ca ca, cũng là số phận của ta.

Không ngờ rằng, ca ca vốn luôn ghét quân sự lại quyết định thân chinh ra trận để khôi phục lại tinh thần cho quân sĩ. Ngày xuất chinh, ca ca mặc áo giáp, cưỡi trên con ngựa đen, đứng dưới chân thành quay đầu lại nhìn, cũng có chút vẻ oai hùng. Tri Thu mặc lễ phục trang trọng, đứng trên tường thành tiễn đưa quân vương.

Khoảnh khắc đó, vạn vật dường như không còn tồn tại, chỉ còn lại đôi đế hậu nhìn nhau từ xa.

Trong thoáng chốc, ta thấy hình ảnh cha mẹ ta, Thái tử oai hùng mà ông nội đã kể, cùng Thái tử phi đang mang thai, có lẽ cũng đã có một ánh nhìn đong đầy tình cảm và nỗi buồn như vậy.