Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 30: Trộm em

Đêm nay Như Hứa uống quá nhiều.

Cơ thể giống như đang bay trên mây, ý thức tan rã, thế giới kỳ quái, tựa như con quái thú.

Tựa như trời mưa.

Có người bế nàng lên, đặt vào một không gian nhỏ hẹp bịt kín.

Khóa váy bị kéo xuống một nửa, người nọ không chờ nổi gấp gáp hôn lên, mở máy sưởi, nhưng da thịt trần trụi trong không khí vẫn run rẩy, lạnh run.

Vì thế nàng liên tục rúc vào trong lòng ngực của hắn, giống như con thú nhỏ tìm kiếm nơi ấm áp để trú.

Xem lông mi nàng run run, tóc đen da trắng, co thành một nhúm, rất giống người đáng thương bé nhỏ.

Giang Đường Dã mơn trớn khóe mắt nóng bỏng của nàng, cúi xuống hôn, nâng cằm nàng lên, kề cận mặt mày nàng, dáng vẻ thân mật.

“Tiểu Như Hứa.”

Tiếng gọi này của hắn, tựa như than thở lại tựa như tình ái, đánh thức thiếu nữ.

Đôi tay Như Hứa ôm sát cổ hắn, dùng sức hôn lại, đã không còn là hôn, thậm chí dùng răng gặm cắn, mút lấy môi lưỡi của hắn, liều mạng cảm thụ hương vị trên người hắn, chỉ để xác định và tìm kiếm một chút cảm giác chân thật.

Mưa lớn hơn.

Hạt mưa va đập mạnh vào cửa sổ xe, có sấm sét xẹt qua phía chân trời, phát ra một tiếng vang như gầm thét, tâm cũng theo đó rớt một phách.

Không gian trong xe nhỏ hẹp, thiếu nữ gần như lộ ra trọn vẹn, nửa quỳ trên người của người đàn ông, ngẩng đầu, tiếng thở dốc từ đôi môi đỏ

phát ra, tựa như gió, mới đầu rất nhỏ, sau đột nhiên lớn lên.

Nàng càng kêu càng lớn tiếng, lực đạo của người đàn ông cũng trở lên tàn nhẫn.

Như Hứa ngồi xuống, móng tay véo sau lưng người đàn ông, mỗi một lần ngồi xuống phía dưới ăn gắn kết, móng tay đâm thật sâu vào lưng hắn, nàng không phát giác, hắn cũng không thấy đau.

Tay hắn ấn trên eo Như Hứa, ngại sức lực của nàng yếu, làm tình mà mềm như bông, còn phải bắt hắn cho nàng mượn chút lực.

Nói đến thì buồn cười. Hắn hay nói nàng vô dụng.

Nhưng hắn thua trước sự vô dụng đó của nàng.

Mắt đen cười như không cười, mê luyến nhìn chằm chằm bộ ngực trắng như tuyết của nàng, cần cổ thon nhỏ, còn có nước mắt không ngừng lăn xuống, lộ ra vui thích mà hắn cho nàng.

Giống một bức tranh.

Xem mà động lòng, nhìn mà lòng rần rần. Đây là họa của hắn.

Ánh mắt Giang Đường Dã hơi hoảng, bỗng nhiên thoáng nhìn hình xăm trên cánh tay của nàng, một vầng trăng nhỏ.

Hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, hướng tới phía trước nhấp nhô, thân mình của Như Hứa nháy mắt mềm, nằm trên người hắn, ôm hắn, lại gần sát, càng sâu thêm một đoạn.

“Xăm cái gì đây?”

Hắn cứ thích là biết rõ còn cố hỏi.

Như Hứa nở nụ cười, nụ cười rất đẹp, không nói những chuyện cũ, chỉ là nương theo trận mưa to tầm tã, khiến người ta có thể hồi tưởng.

Nàng áp bên tai hắn, nhả khí như lan, ngậm lấy vành tai hắn. “Xăm anh lên đó.”

Nàng nói.

Chứa ý cười, giống yêu tinh.

Giây tiếp theo, hai người liền thay đổi tư thế, đổi thành hắn đè nàng, nàng nằm dưới, tư thế nam nữ nguyên thủy.

Như Hứa uống say, dã tính trong xương cốt cũng theo đó xông ra. “Chú nhỏ.”

“Chú nhỏ…”

Còn chưa kịp bộc phát trong chốc lát, nàng lẩm bẩm kêu, dường như nói mê, nhìn chằm chằm mặt hắn, nhìn không chớp mắt.

Tay hắn sờ soạng giữa hai chân trơn trượt của nàng, sau đó tách chân nàng ra, rất nhẹ nhàng tiến vào.

Nàng cắn rất chặt.

Phía dưới cắn dục vọng của hắn, phía trên cắn yết hầu của hắn. Không biết vì sao phát điên.

Giang Đường Dã nhẹ nhàng nhéo mặt nàng, bị nàng cắn đau, khẽ nhíu mày, nói: “Nhả ra.”

Nàng lại còn tủi thân, nước mắt lưng tròng, như hoa lê dính hạt mưa nói: “Anh mắng em à.”

Giang Đường Dã nháy mắt bật cười, cực hiếm thấy nàng tùy hứng giận dỗi như thế, nên lại muốn tuỳ nàng.

“Vậy em cắn, cắn nhẹ chút được không?” “Em càng phải cắn đau thêm.”

Nàng nhe ra một hàm răng tuyết trắng, oán hận, lần theo dấu răng rớm máu mà cắn.

Vốn nghĩ làm thế nào cũng phải làm cho nó nổi bật khi ai khác nhìn thấy hắn.

Nhưng đột nhiên lại không đành lòng, trong lòng mềm oặt, vì yêu mà sợ hãi, một nhát, ngửa đầu rưng rưng, hỏi hắn đau không.

Giang Đường Dã trước nay chưa thấy ánh mắt như vậy. May mắn đèn mờ, không ai thấy hốc mắt hắn ửng đỏ.

Nhưng vẫn nghe thấy tiếng nói khàn khàn của hắn, bị lạc trong tiếng mưa hỗn loạn.

“Đau.”

Rất đau.

*

Hôn hôn mê mê suốt một đêm qua. Trời giống như vẫn chưa sáng.

Như Hứa cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy giấc ngủ này đặc biệt dài.

Lúc tỉnh lại cả người bủn rủn, nhưng đã được thay quần áo sạch sẽ.

Như Hứa xốc chăn lên, đi chân trần đạp trên sàn nhà, đá phải một con thú bông, nhặt lên, nhìn nhìn, nhận ra là gấu bông của mình, sau đó không chút để nào ý ném lên trên giường.

Chờ một chút.

Đó là gấu bông trong phòng ở Giang Thành.

Như Hứa đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn quanh phòng, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, nghĩ có phải bản thân ngủ đến đầu óc không còn tỉnh táo.

Trong không khí còn tản ra mùi cháo nhàn nhạt.

Đầu Như Hứa nặng trịch, kéo cửa, đi ra ngoài, thấy Giang Đường Dã đứng giữa phòng bếp, chuyên tâm nấu cháo.

Không phải mơ.

Thiếu nữ thật lâu không lấy lại tinh thần, còn chìm trong trạng thái ngốc nghếch.

Giang Đường Dã một chút cũng không thấy phản ứng của Như Hứa ngoài ý muốn, nói: “Đi đeo dép vào.”

Như Hứa ngoan ngoãn đeo dép lê, sau khi phục hồi tinh thần, chạy đến trước mặt Giang Đường Dã, trừng lớn đôi mắt, còn chưa kịp há mồm, người đàn ông đã giành trước nói.

“Đúng vậy.” “Là anh.”

“Anh trộm em về.”

Hắn cười đắc ý dào dạt, tựa như thiếu niên năm ấy đoạt kẹo ăn của nàng. Sau khi tiếp thu sự thật, Như Hứa vẫn không dám tin tưởng.

“Anh cứ như vậy, đưa em về?”

“Đúng vậy, là trộm về.”

Hắn lần nữa cường điệu là trộm về.

Như Hứa nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được, nở nụ cười, nói: “Được, coi như nghỉ mấy ngày đi.”

Xin trường học nghỉ phép, Như Hứa liên hệ với Anna, giải thích một chút tình huống của mình.

Anna ở bên kia cười không ngừng, nói, người đàn ông của cậu quá cuồng đó.

Cúp điện thoại, Như Hứa ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm Giang Đường Dã ở đối diện cũng đang nhìn nàng, hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm nhau, không hẹn mà cùng nhau cười, cười xong, lại trầm mặc.

“Năm mới vui vẻ.” Hắn nói.

“Năm mới vui vẻ.”

Rốt cuộc, nói với nhau một tiếng năm mới vui vẻ. Vui vẻ.