Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 28: Yêu lại một lần nữa

Năm thứ hai ở nước Pháp.

Anna quen bạn trai là một nam sinh hay thẹn thùng, không quá giống những nam sinh đã từng quen trước đó.

Cậu ấy thích làm đồ ăn cho Anna.

Câu cửa miệng là, muốn nắm được tâm của một người đàn ông, trước tiên phải nắm được dạ dày của anh ta.

Những lời này hình như cũng áp dụng được trên người con gái.

Anna và bạn trai mới dính nhau, triền triền miên miên, mỗi lần tới dưới lầu luôn phải hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, mới lưu luyến không rời lên lầu.

Như Hứa rót cho cô bạn ly nước, thấy cô lại lấy ra hộp lớn lớn bé bé, cất vào tủ lạnh, nhịn không được trêu ghẹo: “Xem ra cậu xác thật nhìn trúng tài nấu nướng của của cậu ấy.”

Anna lắc đầu, tóc uốn cuộn sóng nhuộm màu nâu rối tung trên vai, nghiêng đầu nói với Như Hứa: “Bảo bối, mình không nông cạn như thế.”

“Cậu không biết anh ấy lúc trên giường dữ dội bao nhiêu đâu.”

Như Hứa sặc một ngụm nước trong cổ họng, ho vài cái mới đỡ, mặt đã hơi đỏ.

Anna đi tới, nhìn từ trên xuống dưới Như Hứa, đột nhiên duỗi tay sờ sờ ngực nàng, sau đó thong thả ung dung thu hồi tay, nói: “Người đàn ông của cậu nhất định rất hạnh phúc.”

Như Hứa: “……”

Cũng có nam sinh theo đuổi Như Hứa.

Nữ sinh xinh đẹp người Trung Quốc ở trường học rất được hoan nghênh, trong đó không thiếu nam sinh có bề ngoài xuất sắc theo đuổi nàng, mời nàng ăn cơm, xem phim, thậm chí còn trắng trợn biểu đạt khát cầu.

Như Hứa một mực cự tuyệt.

Năm thứ nhất ở nước Pháp, nàng thường xuyên mất ngủ, vì thế đi bệnh viện, lấy rất nhiều thuốc, lần đó té xỉu cũng không phải đơn giản là cảm mạo, mà do vài đêm liên tục ngủ không yên ổn, bị bóng đè liên tục.

Hình như là mơ thấy hắn.

Tới tận những ngày sau này mới có chuyển biến tốt đẹp.

Trước khi đi nước Pháp, Như Hứa xăm lên cánh tay một vầng trăng nho nhỏ, nhớ rõ lúc xăm rất đau, nước mắt nghẹn ở hốc mắt đảo quanh, người thợ còn trêu nàng, nói, cô bé như em hơi non quá đấy.

Nàng thường thường nhìn hình mặt trăng nhỏ đó phát ngốc.

Cũng từng nhớ hắn nhớ đến không chịu nổi, lúc đêm khuya gọi cho hắn, gọi đi, sắp tới lúc bắt máy trong nháy mắt, nhấn cắt đứt liên lạc gấp.

Nước mắt rơi xuống, nàng bo mình thành một nhúm, ở trong bóng tối, giống một con quái vật nhỏ.

Nàng muốn có người có thể tới ôm nàng. Nàng nhớ hắn quá.

*

“Mày nhìn chằm chằm vào điện thoại làm gì?”

Thẩm Ngân kỳ quái nhìn Giang Đường Dã, thấy gạt tàn thuốc trước mặt hắn thì không nhịn nổi nữa, lập tức mắng hắn: “Mày mẹ nó có phải không muốn sống nữa không, có mấy người hút giống như mày như vậy?”

Giang Đường Dã giương mắt trong nháy mắt, anh nháy mắt tắt lửa giận nhận thua, giơ hai tay: “Được được được, tao không nói nữa, tôi nào có tư cách quản ngài chứ… Người cai quản ngài đâu, ngay cả điện thoại cũng không gọi.”

Giang Đường Dã tắt màn hình di động, tắt thuốc, lấy áo khoác đi ra ngoài.

Một mình đi tới bờ sông.

Hắn đột nhiên rất đói bụng, đi mua mấy cái bánh bao, một người ngồi ở bờ sông ăn.

Đã là đêm khuya, trên đường không có người.

Có một ông cụ rất lớn tuổi ngồi ở ven đường, quần áo tươm tất, cuộn người, thu thành một đoàn, vừa vặn đối mắt với Giang Đường Dã.

Giang Đường Dã đưa một cái bánh bao cho ông, ông nói cảm ơn, từ từ ăn, hỏi: “Kết hôn chưa?”

Giang Đường Dã lắc đầu, cởi khăn quàng cổ xuống, quấn cho ông cụ, nói: “Chưa ạ.”

Ônh “à” một tiếng, ăn xong bánh bao trong miệng, một lát sau, mới mở miệng nói: “Ông đã kết hôn.”

“À.”

Lần này đổi thành Giang Đường Dã.

“Bạn già của ông và ông cãi nhau, ông chịu không nổi, nên chạy đi.” Khi nói lời này, ông cụ rất tức giận.

Giang Đường Dã nở nụ cười, nhìn cảnh đêm bên bờ sông, không thể hiểu được hỏi: “Ông nói xem cả đời chỉ có thể yêu một lần thôi sao?”

“Hả, nào có cái gì cả đời chỉ một lần, ngày tháng trôi qua, rồi cả đời.”

Giang Đường Dã lại lắc đầu, thoáng nhìn nơi xa có bà cụ chậm rì rì đi tới bên này, cười nói: “Ông xem, còn không mau đi.”

Ông cụ không tình nguyện đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần, đi đến bên cạnh bạn già, cúi đầu, nói hai câu qua lại, vẫn cùng nhau về nhà.

Hắn một người ở đêm đông ngồi thật lâu, đông cứng tay chân, dường như tìm cách tự ngược.

Nàng mỗi ngày ngủ ngon không. Hy vọng nàng ngủ không ngon. Thôi.

Vẫn là chúc nàng mơ đẹp. –

Ngày sinh nhật đó, Giang Đường Dã thu được một tấm bưu thiếp từ nước ngoài.

Bốn từ vô cùng đơn giản: Sinh nhật vui vẻ.

Hắn đỏ hết mắt, nhìn chằm chằm chữ viết trên tấm bưu thiếp, từng nét bút, nhìn cẩn thận.

Sau đó ném xuống mặt đất. “Ha, thật đủ nhẫn tâm.”

Thẩm Ngân lắc đầu đi tới, vừa tính nhặt lên, bị Giang Đường Dã lãnh đạm gọi lại: “Đừng chạm vào.”

Hắn nói là đừng chạm vào, mà không phải đừng nhúc nhích. Là đồ vật của hắn, không thể đụng vào.

“Muốn đợi thật à?”

Gần đây Giang Đường Dã hút thuốc thái quá, ai nhìn cũng phải nhíu mày, dù sao Thẩm Ngân nhìn không được, lão nói hắn sớm hay muộn thì tự hắn lăn lộn ch*t chính mình.

“Chờ.”

Người đàn ông dựa vào sô pha, bỗng nhiên cười, xoa nát ngập tràn kiêu ngạo, nói: “Tao phải chờ cô ấy dưỡng già cho tao.”

Nói rồi.

Đến lúc thực hiện.

*

Tết Âm Lịch, Như Hứa gọi điện cho Giang Ái, điện thoại mới vừa chuyển được, liền nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có tiếng pháo hoa vang.

Ăn tết.

Bên này vẫn là ban ngày ban mặt, Anna và bạn trai đi ra ngoài chơi, Như Hứa ở nhà một mình, mở TV, tùy tiện để một chương trình TV, chỉnh âm lượng nhỏ.

Ánh mặt trời rất đẹp, rơi xuống cả phòng.

Hỏi tình hình trong nhà gần đây, Giang Ái nói hết thảy mạnh khỏe, lại hỏi nàng tình huống ở bên đó, Như Hứa nói khá tốt.

Nhéo một góc áo ngủ, Như Hứa rũ mắt, tim đập nhanh hơn vài phần: “Chú ấy có ở đó không?”

“Em muốn, nghe tiếng chú ấy một chốc.”

Giang Ái không hỏi gì hết, chỉ nói “được”, liền hướng tới chỗ người đó đi đến, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng của hắn trong hỗn loạn, tiếng nói khàn khàn, vừa nghe đã nhận ra.

Hà Uyển ở trong phòng bếp gọi Giang Ái, Giang Ái không thể không đi qua, vội vội vàng vàng nói “Chờ một chút”, điện thoại cũng chưa kịp cắt, ném ở trên sô pha.

Như Hứa vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên kia, ước chừng qua hai ba phút, Giang Ái vẫn không trở về, chuẩn bị cúp điện thoại.

Đột nhiên, bên kia an tĩnh.

Một chút tiếng người cũng không có.

Như Hứa khẩn trương “alo” một tiếng, sau một lúc lâu mới nghe thấy hắn trả lời.

“Là anh.”

Hắn nói, là anh.

Hốc mắt Như Hứa nóng lên, ngón tay nắm chặt di động, run rẩy lông mi, môi hơi mím, nói: “Năm mới vui vẻ.”

“Sao mà vui vẻ được.”

Im miệng không nói lộ vẻ bất an.

Giang Đường Dã một mình đứng ở ban công, ngăn cách náo nhiệt trong nhà, hướng nhìn pháo hoa trên màn đêm tịch mịch, nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi: “Làm sao để vui vẻ, em nói cho anh nghe đi.”

Thiếu nữ không nói lời nào, chỉ có tiếng hít thở. “Nước Pháp tốt không?”

Hắn muốn nghe thấy tiếng của nàng, muốn nói chuyện với nàng.

Cổ họng Như Hứa giống như bị cái gì lấp kín, khó có thể phát ra tiếng, ngơ ngẩn nhìn di động, đang muốn mở miệng, lại thấy nước mắt đã liên tiếp dừng ở trên màn hình.

“Nói chuyện với anh đi, được không?”

Giang Đường Dã chỉ mặc áo lông, bị gió lạnh thổi xương cốt đều lạnh, không nghe thấy tiếng của nàng, tâm cũng theo đó trùng xuống.

Bỗng nhiên cảm thấy nghe thấy tiếng nàng hô hấp cũng là một loại xa xỉ.

Hắn cười rộ lên, tiếng nói vừa trầm vừa lạnh.

“Có phải em cảm nhận được đúng không, anh con mẹ nó sẽ chờ em cả đời. Không cho anh gọi điện thoại, cũng không nói rõ ràng, thế con mẹ nó rốt cuộc là muốn gì, em nói rõ với anh đi, Giang Như Hứa, em tính thế nào.”

Ánh nắng ấm áp dừng ở trên người, nhưng tựa như đặt mình trong hầm băng, Như Hứa bụm mặt, rốt cuộc vẫn không nhịn được, thất thanh khóc rống lên.

“Chú nhỏ, chú nhỏ… Làm sao đây, em nên làm cái gì bây giờ, em… Em mỗi ngày rất nhớ anh, nhưng, nhưng mà em không dám gọi điện thoại cho anh, em vẫn chưa vượt qua được quá khứ, em luôn nhớ tới ông nội, em không biết, em không biết……”

Đây là lần đầu tiên Như Hứa phát hoảng. Chưa từng hoảng tới vậy.

Giang Đường Dã lặng im nghe, sắc mặt lạnh nhạt ở trong đêm tối dần dần mơ hồ, chỉ có một đôi mắt đen hơi hơi tỏa sáng, không biết từ nơi nào, lấy ra tấm bưu thiếp.

Hắn vươn ngón tay, sờ sờ chữ trên mặt.

Không biết lúc viết có phải cũng rớt nước mắt không nữa. Cứ khóc thế này, đôi mắt sưng lên hết.

“Đừng khóc.” “Anh lừa em đó.”

“Chờ em, chờ tới kiếp sau cũng được.”