Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế
Mùi hương của bưởi
*Dữu = Bưởi
Ba tháng, sông xuân nước ấm.
Có vẻ như tinh thần minh mẫn trước giờ của ông cụ cũng đã dừng ở mùa đông, thân thể càng ngày càng yếu.
Ông thường ngồi trong viện phơi nắng, ánh nắng đầu xuân ấm áp, sưởi cho người ta mơ màng sắp ngủ.
Lúc Như Hứa tới, ông luôn vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, mở mắt liếc thấy Như Hứa cũng không giật mình, chỉ chậm rãi cười rộ lên, nói, cháu tới rồi.
Ngoại trừ thân thể và tinh thần vô dụng, ông thường thường nhắc tới chuyện hôn nhân của Giang Đường Dã, khi đó người mới có vẻ tỉnh táo, nói, thằng nhóc thúi, mày làm cha mày bớt khổ tâm đi.
Như Hứa nghe ông cụ nói, mắt nhìn chằm chằm mũi chân, sau đó nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Lúc rời đi nhà chính, Như Hứa nhìn ông cụ cong eo, chống quải trượng chậm rãi đi, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, có chút thẫn thờ.
Giang Đường Dã hỏi nàng làm sao vậy.
Nàng so chiều cao, cổ họng hơi khô, thấp giọng nói: “Ông nội hình như thấp đi.”
Kỳ thật ai cũng biết, không phải thấp, mà là già rồi.
Nghe mẹ Ngô nói, ông bắt đầu nằm mơ, mơ thấy đứa con cả mất, bừng tỉnh dậy, rồi lại thiếp đi.
Đi khám bác sĩ, bác sĩ kê thuốc, nhưng không có tác dụng. Trong lòng bị bệnh, thuốc gì cũng không dùng được.
Ngồi ở ghế phụ, Như Hứa vô ý thức lệch lưng ra khỏi trên lưng ghế, nghĩ miên man, ngay cả khi về đến nhà cũng không phát hiện.
Lúc Giang Đường Dã gọi nàng, nàng mới ngơ ngác lấy lại tinh thần, đang muốn xuống xe, bị hắn kéo lấy cổ tay.
Đôi mắt hắn thâm thúy, lập tức lọt vào đáy mắt nàng, chọc đến tâm sự của nàng.
“Sợ hãi?”
Như Hứa phủ nhận, muốn mở cửa xe, nhưng phát hiện vẫn bị khóa. “Mở cửa, em muốn xuống xe.”
Giang Đường Dã đưa lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mạch máu trên cổ tay nàng, rất nhỏ, xúc cảm rõ ràng, nàng giãy giụa thế nào, cũng phải ngoan ngoãn bị nắm trong tay.
“Có phải anh không sợ đúng không?”
Lông thiếu nữ thật dài run một hồi, ngay sau đó ngước mắt, ánh mắt ánh vẻ quật cường nhàn nhạt.
“Anh chỉ sợ em sợ.”
Giang Đường Dã khẽ cười một tiếng, tay véo eo nàng, một tay nhấc người lên trên người mình, nâng lên cái cằm nhỏ xinh của nàng, áp sát vào, giọng vừa thấp vừa khàn: “Gần đây không làm em, ngứa ngáy rồi?”
Như Hứa đỏ hết mặt, còn chưa kịp nói chuyện, da thịt chợt lạnh, đã bị áp ra sau ghế.
Mọi người đều biết, Giang Đường Dã không biết xấu hổ.
Bãi đỗ xe ngầm yên tĩnh trống vắng, thỉnh thoảng có xe tiến vào, có người rời đi, hoặc người tiến vào, lái xe rời đi.
Người thứ ba dắt người yêu, dắt tay vào bãi đỗ xe.
Tất nhiên sẽ không dừng chú ý ở nơi nào đó trong chiếc xe phát sinh chuyện gì.
Sắc mặt thiếu nữ ửng hồng, thân thể trắng như tuyết nhiễm màu hồng nhàn nhạt, móng tay đáng yêu cũng màu hồng phấn, bị người đàn ông cắn trong miệng, truyền đến một chút đau đớn.
Đã một tuần rồi chưa làm.
Nàng bận học, hắn bận việc, chỉ có ban đêm ngủ, hắn ôm nàng vào lòng, hưởng thụ khoảng thời gian ngắn ngủi ôn tồn.
Như Hứa ngồi trên người hắn, tóc đen đổ trên vai, một trên một dưới, hô hấp dồn dập, mắt đen ướt át, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
An tĩnh trong không khí, nàng nghe thấy chính mình thở dốc trong cơn dục vọng, cũng nghe thấy chính mình bất an và sợ hãi.
Hắn lơi lỏng miệng, thấy trên ngón tay nàng có dấu răng, lộ ra một cái cười, ôm sát eo nàng, càng thêm gần sát mình, ép thứ kia vào càng sâu, nàng tựa như bị bổ ra, là một con đường, có thể đi lên thiên đường.
Như Hứa không dám gọi.
Chỉ có thể đè nặng giọng, thấp giọng nức nở, như khóc như không, dáng vẻ như hoa lê dính mưa đáng thương.
“Vô dụng.”
Hắn quét ngón tay qua gương mặt trắng nõn của thiếu nữ, xem kĩ mặt mày ngây thơ của nàng, môi thì đỏ bừng, cười nói: “Một chút tiến bộ cũng không có.”
Nói thản nhiên như việc ăn cơm, dưới eo lại va chạm va chạm, đâm cho cơ thể thiếu nữ hướng về phía trước, nhưng tay thì đè eo nàng lại, cưỡng bách nàng ngồi xuống dưới, ăn càng sâu, nước mắt chảy càng dữ dội.
Trận làm tình này không rõ nguyên do.
Bất kể là gì, Như Hứa cũng có chút hối hận. Bởi vì hắn giống như thật sự tức giận.
Một trận qua đi, hắn lấy khăn giấy lau sạch hỗn độn dưới thân, mở bình nước khoáng, uống một hớp, đút cho thiếu nữ vô lực mềm yếu trước, cứ thế đút mấy hớp liền, rồi tự mình uống rất nhiều, vứt cái chai ở một bên.
Lật thiếu nữ qua, nàng nửa quỳ trên thảm mềm mại, ngón tay bắt lấy lưng ghế, mới nói xong hai từ đừng mà, hắn đã mạnh mẽ xông vào.
Nơi đó vừa mềm vừa nhũn, lại còn ướt, giống thịt trai mềm mại, bên trong cất giấu trân châu trắng nõn trơn bóng.
Hắn gần như muốn ch*t chìm ở bên trong. Túm Như Hứa bị khuỵ xuống.
Bọn họ giống như mới được vớt ra từ trong nước, cả người ướt đẫm, không có sức lực, đối diện lẫn nhau, giữ hơi thở thoi thóp sống sót sau tai nạn.
“Đừng sợ.” Cũng đừng trốn.
Hắn gần như chìm vào bóng đè, phát ra vài tiếng nói mớ, chống giữa mày thiếu nữ, nhắm hai mắt lại.
*
Ngày đó Ngu Dữu tìm tới cửa, Giang Đường Dã vừa lúc không ở nhà.
Thấy người mở cửa là một thiếu nữ xinh đẹp, Ngu Dữu sửng sốt một lát, mới hỏi: “Giang Đường Dã ở nhà không?”
Như Hứa lắc lắc đầu, nói: “Không.” Lại hỏi: “Chị là?”
Cô gái ôm bó hoa, cười lên so với hoa còn đẹp hơn. “Chị là Ngu Dữu.”
“Em là Như Hứa đúng không.” Ngu Dữu.
Như Hứa hơi rũ mí mắt, tay nắm nắm cửa chậm rãi siết chặt, hồi lâu mới nói “Đúng vậy”.
Cái tên Ngu Dữu này, khi Giang Đường Dã thời thiếu niên xuất hiện với tần suất rất cao.
Lúc Thẩm Ngân và Giang Đường Dã chơi game trêu chọc nhau, thường xuyên nhắc tới tên này, bởi vì đó là tên của người Giang Đường Dã thích.
Thẩm Ngân đã từng nói qua, Ngu Dữu là một nữ sinh xinh đẹp, cô ấy dịu dàng, thiện lương, trên người luôn có mùi thơm của bưởi nhàn nhạt.
Mà Giang Đường Dã thích nhất là mùi thơm của bưởi.
Lướt qua sự khác thường nhàn nhạt trong lòng, Như Hứa mời khách vào cửa, rót trà, hai người ngồi hai bên sô pha.
TV phát gameshow hài.
Trên bàn trà còn để bài thi và bút của Như Hứa, Ngu Dữu liếc mắt một cái, kinh ngạc hỏi: “Học cấp ba à?”
“Đúng vậy.”
Trả lời lạnh nhạt.
Ngu Dữu xấu hổ cười cười, nhận thấy cô gái trẻ trước mặt tựa hồ không quá thích mình, cũng không tiếp tục đề tài, nói sang mấy chuyện khác râu ria khác, muốn chờ Giang Đường Dã về.
Đợi hồi lâu, cũng không chờ nổi, đành phải từ bỏ.
“Phiền toái em nói với chú nhỏ của em một tiếng, chị tìm anh ấy.” “Được.”
Bóng dáng cô gái biến mất ở trong tầm mắt, Như Hứa một mình đứng ở cửa nhìn thật lâu, mới trở lại phòng tiếp tục học.
Học không vào.
Trong lòng chứa quá nhiều chuyện.
Cứ như vậy ngây ra một giờ, Như Hứa đứng dậy, thay quần áo, đi đến nhà chính.
Hôm nay thời tiết có hơi âm u.
Ông cụ ngồi trong phòng, xem kịch xưa, lâu lâu bật cười, thấy Như Hứa tới, ông vội vẫy tay, bảo nàng ngồi.
“Hôm nay sao lại rảnh tới đây vậy?”
“Cháu bận học, đã lâu không tới thăm ông rồi, nên cuối tuần đến thăm ông.”
Ông cụ cười rộ lên, khóe mắt toàn là nếp nhăn nếp uốn, bàn tay che kín vết chai sờ sờ đầu Như Hứa.
“Trong một bầy bọn trẻ, chỉ có mỗi tiểu Như Hứa ngoan nhất.” Vừa tới nhà học Giang gia, ông cụ vốn không thích Như Hứa.
Nhưng Giang Đường Dã đi rồi, đối xử với Như Hứa tốt nhất, là ông cụ.
Một lần, bình hoa ông cụ thích nhất bị vỡ nát, là khi hai người chơi đùa, Giang Ái không cẩn thận đụng vào, lúc hỏi ai làm, Giang Ái nhận lỗi, nhưng Hà Uyển bênh vực người mình, nói hai đứa nhỏ chơi cùng nhau, dựa vào cái gì chỉ phạt một đứa.
Cuối cùng, nàng và Giang Ái mỗi người bị đánh hai mươi cái vào lòng bàn tay.
Nghẹn nước mắt, đỏ hốc mắt, thút tha thút thít phạt quỳ đến nửa đêm, Giang Ái được Hà Uyển đón về nhà, ông cụ thì cầm lòng bàn tay của Như Hứa bôi thuốc, thở dài, muốn nói cái gì, nhưng lại không nói.
Như Hứa đau tới độ rớt nước mắt, bỗng duỗi tay ôm ông cụ, nói, ông nội, không có việc gì, không đau.
Ăn nhờ ở đậu, không ai bao che, ai cho ăn đánh cũng không quan trọng, Như Hứa biết, thế vẫn chưa là gì.
Bởi vì nàng muốn cảm ơn ghi khắc trong lòng, ghi khắc công ơn nuôi nấng của nhà họ Giang với nàng, không dám phạm lỗi, sợ áy náy.
TV chiếu hết một tập, ông cụ mới từ phim truyền hình lấy lại tinh thần, nói chuyện với Như Hứa.
“Cháu đó, khi nào rảnh thì giúp ông khuyên nhủ thằng chủ hỗn hào kia, nhân lúc còn sớm thì nên hồi tâm, để cho ông già này lúc còn sống có thể nhìn thấy nó kết hôn, nếu không chờ ch*t, trong lòng vẫn không an tâm……”
Câu nói kế tiếp Như Hứa cũng không còn nghe rõ, nước mắt mơ hồ tầm mắt, nàng lau một lượt, cười với ông cụ: “Ông nội, con có người mình yêu rồi.”
Ông cụ nhẹ nhàng lau nước mắt cho Như Hứa, giọng trách cứ: “Đứa nhỏ ngốc, đó là chuyện tốt mà, con khóc cái gì?”
Như Hứa lắc đầu, khóc càng thêm dữ dội: “Nhưng lòng con áy náy.”
Ông cụ cảm thấy buồn cười, nói: “Là thích kẻ giết người, hay kẻ phóng hỏa, vì sao khóc lớn vậy con?”
Khóc cái gì.
Ngoài cửa sổ đổ mưa.
Như Hứa nghĩ, người nàng thích, không giết người cũng không phóng hỏa.
Chỉ là, nàng không được phép thích.
Ba tháng, sông xuân nước ấm.
Có vẻ như tinh thần minh mẫn trước giờ của ông cụ cũng đã dừng ở mùa đông, thân thể càng ngày càng yếu.
Ông thường ngồi trong viện phơi nắng, ánh nắng đầu xuân ấm áp, sưởi cho người ta mơ màng sắp ngủ.
Lúc Như Hứa tới, ông luôn vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, mở mắt liếc thấy Như Hứa cũng không giật mình, chỉ chậm rãi cười rộ lên, nói, cháu tới rồi.
Ngoại trừ thân thể và tinh thần vô dụng, ông thường thường nhắc tới chuyện hôn nhân của Giang Đường Dã, khi đó người mới có vẻ tỉnh táo, nói, thằng nhóc thúi, mày làm cha mày bớt khổ tâm đi.
Như Hứa nghe ông cụ nói, mắt nhìn chằm chằm mũi chân, sau đó nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Lúc rời đi nhà chính, Như Hứa nhìn ông cụ cong eo, chống quải trượng chậm rãi đi, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, có chút thẫn thờ.
Giang Đường Dã hỏi nàng làm sao vậy.
Nàng so chiều cao, cổ họng hơi khô, thấp giọng nói: “Ông nội hình như thấp đi.”
Kỳ thật ai cũng biết, không phải thấp, mà là già rồi.
Nghe mẹ Ngô nói, ông bắt đầu nằm mơ, mơ thấy đứa con cả mất, bừng tỉnh dậy, rồi lại thiếp đi.
Đi khám bác sĩ, bác sĩ kê thuốc, nhưng không có tác dụng. Trong lòng bị bệnh, thuốc gì cũng không dùng được.
Ngồi ở ghế phụ, Như Hứa vô ý thức lệch lưng ra khỏi trên lưng ghế, nghĩ miên man, ngay cả khi về đến nhà cũng không phát hiện.
Lúc Giang Đường Dã gọi nàng, nàng mới ngơ ngác lấy lại tinh thần, đang muốn xuống xe, bị hắn kéo lấy cổ tay.
Đôi mắt hắn thâm thúy, lập tức lọt vào đáy mắt nàng, chọc đến tâm sự của nàng.
“Sợ hãi?”
Như Hứa phủ nhận, muốn mở cửa xe, nhưng phát hiện vẫn bị khóa. “Mở cửa, em muốn xuống xe.”
Giang Đường Dã đưa lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mạch máu trên cổ tay nàng, rất nhỏ, xúc cảm rõ ràng, nàng giãy giụa thế nào, cũng phải ngoan ngoãn bị nắm trong tay.
“Có phải anh không sợ đúng không?”
Lông thiếu nữ thật dài run một hồi, ngay sau đó ngước mắt, ánh mắt ánh vẻ quật cường nhàn nhạt.
“Anh chỉ sợ em sợ.”
Giang Đường Dã khẽ cười một tiếng, tay véo eo nàng, một tay nhấc người lên trên người mình, nâng lên cái cằm nhỏ xinh của nàng, áp sát vào, giọng vừa thấp vừa khàn: “Gần đây không làm em, ngứa ngáy rồi?”
Như Hứa đỏ hết mặt, còn chưa kịp nói chuyện, da thịt chợt lạnh, đã bị áp ra sau ghế.
Mọi người đều biết, Giang Đường Dã không biết xấu hổ.
Bãi đỗ xe ngầm yên tĩnh trống vắng, thỉnh thoảng có xe tiến vào, có người rời đi, hoặc người tiến vào, lái xe rời đi.
Người thứ ba dắt người yêu, dắt tay vào bãi đỗ xe.
Tất nhiên sẽ không dừng chú ý ở nơi nào đó trong chiếc xe phát sinh chuyện gì.
Sắc mặt thiếu nữ ửng hồng, thân thể trắng như tuyết nhiễm màu hồng nhàn nhạt, móng tay đáng yêu cũng màu hồng phấn, bị người đàn ông cắn trong miệng, truyền đến một chút đau đớn.
Đã một tuần rồi chưa làm.
Nàng bận học, hắn bận việc, chỉ có ban đêm ngủ, hắn ôm nàng vào lòng, hưởng thụ khoảng thời gian ngắn ngủi ôn tồn.
Như Hứa ngồi trên người hắn, tóc đen đổ trên vai, một trên một dưới, hô hấp dồn dập, mắt đen ướt át, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
An tĩnh trong không khí, nàng nghe thấy chính mình thở dốc trong cơn dục vọng, cũng nghe thấy chính mình bất an và sợ hãi.
Hắn lơi lỏng miệng, thấy trên ngón tay nàng có dấu răng, lộ ra một cái cười, ôm sát eo nàng, càng thêm gần sát mình, ép thứ kia vào càng sâu, nàng tựa như bị bổ ra, là một con đường, có thể đi lên thiên đường.
Như Hứa không dám gọi.
Chỉ có thể đè nặng giọng, thấp giọng nức nở, như khóc như không, dáng vẻ như hoa lê dính mưa đáng thương.
“Vô dụng.”
Hắn quét ngón tay qua gương mặt trắng nõn của thiếu nữ, xem kĩ mặt mày ngây thơ của nàng, môi thì đỏ bừng, cười nói: “Một chút tiến bộ cũng không có.”
Nói thản nhiên như việc ăn cơm, dưới eo lại va chạm va chạm, đâm cho cơ thể thiếu nữ hướng về phía trước, nhưng tay thì đè eo nàng lại, cưỡng bách nàng ngồi xuống dưới, ăn càng sâu, nước mắt chảy càng dữ dội.
Trận làm tình này không rõ nguyên do.
Bất kể là gì, Như Hứa cũng có chút hối hận. Bởi vì hắn giống như thật sự tức giận.
Một trận qua đi, hắn lấy khăn giấy lau sạch hỗn độn dưới thân, mở bình nước khoáng, uống một hớp, đút cho thiếu nữ vô lực mềm yếu trước, cứ thế đút mấy hớp liền, rồi tự mình uống rất nhiều, vứt cái chai ở một bên.
Lật thiếu nữ qua, nàng nửa quỳ trên thảm mềm mại, ngón tay bắt lấy lưng ghế, mới nói xong hai từ đừng mà, hắn đã mạnh mẽ xông vào.
Nơi đó vừa mềm vừa nhũn, lại còn ướt, giống thịt trai mềm mại, bên trong cất giấu trân châu trắng nõn trơn bóng.
Hắn gần như muốn ch*t chìm ở bên trong. Túm Như Hứa bị khuỵ xuống.
Bọn họ giống như mới được vớt ra từ trong nước, cả người ướt đẫm, không có sức lực, đối diện lẫn nhau, giữ hơi thở thoi thóp sống sót sau tai nạn.
“Đừng sợ.” Cũng đừng trốn.
Hắn gần như chìm vào bóng đè, phát ra vài tiếng nói mớ, chống giữa mày thiếu nữ, nhắm hai mắt lại.
*
Ngày đó Ngu Dữu tìm tới cửa, Giang Đường Dã vừa lúc không ở nhà.
Thấy người mở cửa là một thiếu nữ xinh đẹp, Ngu Dữu sửng sốt một lát, mới hỏi: “Giang Đường Dã ở nhà không?”
Như Hứa lắc lắc đầu, nói: “Không.” Lại hỏi: “Chị là?”
Cô gái ôm bó hoa, cười lên so với hoa còn đẹp hơn. “Chị là Ngu Dữu.”
“Em là Như Hứa đúng không.” Ngu Dữu.
Như Hứa hơi rũ mí mắt, tay nắm nắm cửa chậm rãi siết chặt, hồi lâu mới nói “Đúng vậy”.
Cái tên Ngu Dữu này, khi Giang Đường Dã thời thiếu niên xuất hiện với tần suất rất cao.
Lúc Thẩm Ngân và Giang Đường Dã chơi game trêu chọc nhau, thường xuyên nhắc tới tên này, bởi vì đó là tên của người Giang Đường Dã thích.
Thẩm Ngân đã từng nói qua, Ngu Dữu là một nữ sinh xinh đẹp, cô ấy dịu dàng, thiện lương, trên người luôn có mùi thơm của bưởi nhàn nhạt.
Mà Giang Đường Dã thích nhất là mùi thơm của bưởi.
Lướt qua sự khác thường nhàn nhạt trong lòng, Như Hứa mời khách vào cửa, rót trà, hai người ngồi hai bên sô pha.
TV phát gameshow hài.
Trên bàn trà còn để bài thi và bút của Như Hứa, Ngu Dữu liếc mắt một cái, kinh ngạc hỏi: “Học cấp ba à?”
“Đúng vậy.”
Trả lời lạnh nhạt.
Ngu Dữu xấu hổ cười cười, nhận thấy cô gái trẻ trước mặt tựa hồ không quá thích mình, cũng không tiếp tục đề tài, nói sang mấy chuyện khác râu ria khác, muốn chờ Giang Đường Dã về.
Đợi hồi lâu, cũng không chờ nổi, đành phải từ bỏ.
“Phiền toái em nói với chú nhỏ của em một tiếng, chị tìm anh ấy.” “Được.”
Bóng dáng cô gái biến mất ở trong tầm mắt, Như Hứa một mình đứng ở cửa nhìn thật lâu, mới trở lại phòng tiếp tục học.
Học không vào.
Trong lòng chứa quá nhiều chuyện.
Cứ như vậy ngây ra một giờ, Như Hứa đứng dậy, thay quần áo, đi đến nhà chính.
Hôm nay thời tiết có hơi âm u.
Ông cụ ngồi trong phòng, xem kịch xưa, lâu lâu bật cười, thấy Như Hứa tới, ông vội vẫy tay, bảo nàng ngồi.
“Hôm nay sao lại rảnh tới đây vậy?”
“Cháu bận học, đã lâu không tới thăm ông rồi, nên cuối tuần đến thăm ông.”
Ông cụ cười rộ lên, khóe mắt toàn là nếp nhăn nếp uốn, bàn tay che kín vết chai sờ sờ đầu Như Hứa.
“Trong một bầy bọn trẻ, chỉ có mỗi tiểu Như Hứa ngoan nhất.” Vừa tới nhà học Giang gia, ông cụ vốn không thích Như Hứa.
Nhưng Giang Đường Dã đi rồi, đối xử với Như Hứa tốt nhất, là ông cụ.
Một lần, bình hoa ông cụ thích nhất bị vỡ nát, là khi hai người chơi đùa, Giang Ái không cẩn thận đụng vào, lúc hỏi ai làm, Giang Ái nhận lỗi, nhưng Hà Uyển bênh vực người mình, nói hai đứa nhỏ chơi cùng nhau, dựa vào cái gì chỉ phạt một đứa.
Cuối cùng, nàng và Giang Ái mỗi người bị đánh hai mươi cái vào lòng bàn tay.
Nghẹn nước mắt, đỏ hốc mắt, thút tha thút thít phạt quỳ đến nửa đêm, Giang Ái được Hà Uyển đón về nhà, ông cụ thì cầm lòng bàn tay của Như Hứa bôi thuốc, thở dài, muốn nói cái gì, nhưng lại không nói.
Như Hứa đau tới độ rớt nước mắt, bỗng duỗi tay ôm ông cụ, nói, ông nội, không có việc gì, không đau.
Ăn nhờ ở đậu, không ai bao che, ai cho ăn đánh cũng không quan trọng, Như Hứa biết, thế vẫn chưa là gì.
Bởi vì nàng muốn cảm ơn ghi khắc trong lòng, ghi khắc công ơn nuôi nấng của nhà họ Giang với nàng, không dám phạm lỗi, sợ áy náy.
TV chiếu hết một tập, ông cụ mới từ phim truyền hình lấy lại tinh thần, nói chuyện với Như Hứa.
“Cháu đó, khi nào rảnh thì giúp ông khuyên nhủ thằng chủ hỗn hào kia, nhân lúc còn sớm thì nên hồi tâm, để cho ông già này lúc còn sống có thể nhìn thấy nó kết hôn, nếu không chờ ch*t, trong lòng vẫn không an tâm……”
Câu nói kế tiếp Như Hứa cũng không còn nghe rõ, nước mắt mơ hồ tầm mắt, nàng lau một lượt, cười với ông cụ: “Ông nội, con có người mình yêu rồi.”
Ông cụ nhẹ nhàng lau nước mắt cho Như Hứa, giọng trách cứ: “Đứa nhỏ ngốc, đó là chuyện tốt mà, con khóc cái gì?”
Như Hứa lắc đầu, khóc càng thêm dữ dội: “Nhưng lòng con áy náy.”
Ông cụ cảm thấy buồn cười, nói: “Là thích kẻ giết người, hay kẻ phóng hỏa, vì sao khóc lớn vậy con?”
Khóc cái gì.
Ngoài cửa sổ đổ mưa.
Như Hứa nghĩ, người nàng thích, không giết người cũng không phóng hỏa.
Chỉ là, nàng không được phép thích.