Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế
Chương 18: Bị thuần phục
Giang Đường Dã thường thường nhớ tới dáng vẻ Như Hứa nghiêng người ngủ trên ghế mây, làn da tuyết trắng, mặt mày xinh đẹp, giống như một nàng yêu tinh biến ảo dưới ánh mặt trời.
Tựa như ảo mộng.
Lòng khó tránh khỏi sinh tạp niệm.
Mà tạp niệm này hóa thành một làn khói, lẻn vào giấc mộng của hắn, nhưng lại không gây ra được việc gì đáng sợ.
Bắt đầu là thuốc lá, sau đó là làn khói, sau đó nữa là người.
Vào giờ phút này, tựa như lại quay về ngày mùa hè sau 12 giờ trưa. Hoá thành đêm đông rét lạnh, sinh ra hoảng hốt hoang đường.
Môi nàng dính mật, trộm quét ở đầu lưỡi, giấu đi, chỉ khi đè nặng nàng rồi hung hăng hôn, hôm tới mức hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, la một tiếng “chú nhỏ”, mới nếm được vị ngọt đó.
Vẫn không đủ.
Không đủ.
Da thịt thiếu nữ trắng như sữa, mịn màng, chỉ với một chút sức lực, nàng đã nũng nịu la lên ai da, hắn mất một thoáng thất thần, để lại một dấu vết nhợt nhạt hồng hồng.
Một lớp da hơi mỏng, cứ như bị tuyết đầu mùa đậu vào, trong cơ thể nhuốm lạnh, có thể ngửi thấy mùi máu ngọt ngấy mê người, nghe thấy âm thanh của sự sống đập nhiệt liệt.
Vì sao ta thường thấy cảnh có người duỗi đầu lưỡi liếm máu. Hoá ra là vì thứ đọng trên mũi đao chính là máu của nàng.
Mắt đen của hắn so với bóng đêm ngoài cửa sổ còn lạnh hơn, tối như mực, không dám chạm, dừng trên giấy vẽ, tức khắc thấm ra một vùng, càng ghì càng loạn, càng loạn càng ngang tàng.
“Tiểu Như Hứa của anh, đã trưởng thành.”
Người đàn ông đè nặng giọng, trầm thấp, tựa như đàn cello phát ra âm thứ nhất, trầm thấp cuốn người, khiến người ta thật lâu mới hoàn hồn.
Hắn có ngũ quan cực đẹp, nghe nói là cực kỳ giống mẹ của hắn, đặc biệt là cặp mắt đào hoa, lạnh lẽo cay độc, nhu tình như nước, gom đủ mâu thuẫn, tạo thành bạc tình.
“Chú nhỏ.”
Như Hứa mê muội sờ lên đôi mắt hắn, lướt quá từng sợi lông mi, muốn ánh nhìn kéo dài tới thiên trường địa cửu, rút ra một mảnh tình ẩn dưới đáy mắt, giao cho mình.
Tối nay gió lớn, không thể bình tĩnh.
Trời có vẻ như là muốn mưa, không trung nổ ầm ầm ầm phát ra tiếng gầm rú.
Sấm sét ầm ầm.
Giang Đường Dã gom mái tóc đen ẩm ướt của thiếu nữ qua một bên, để lộ ra bả vai cần cổ trơn bóng của nàng, hôn xuống nhẹ nhàng, hôn rồi hôn, lần dần lên trên, ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng, khó chia khó rời, đoạt lấy hô hấp của nàng, bắt phụ thuộc vào mình.
Hắn thích hôn Như Hứa, thích cùng nàng làm màn dạo đầu cực hạn, cảm giác quá ôn tồn, cơn nghiện này dường như là điều mỹ diệu.
Chung quy vẫn phải ăn bữa ăn chính.
Ngón tay người đàn ông thon dài, cắt dũa chỉnh tề, sờ vào bắp đùi non mịn của nàng, nhéo nhéo, còn chưa lấn vào bên trong, mà dòng nước đã đổ ra, cho chút lễ gặp mặt trước tiên.
Như Hứa kẹp chặt chân, gương mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, không biết nên đuổi hắn, hay là nên nghênh đón hắn.
“Chẳng phải nên đáp lễ ư?”
Hắn cười, cười ác liệt đến cực kỳ, một tay khác đỡ eo thon của nàng, giữ vững, nói: “Thì ra không phải trên mặt em là nhiều nước nhất.”
Như Hứa xấu hổ cắn hắn một nhát, chân cạn sức, buông lỏng, ngón tay hắn lập tức không chút hoang mang chui đi vào.
Đầu ngón tay lướt qua cánh hoa run run rẩy rẩy, mềm và ướt, thấm ra nước.
Thiếu nữ chỉ có thể chôn mặt vào trong chăn, vòng eo vặn vẹo phập phồng.
Nàng thật sự mẫn cảm, động tình không thôi, dưới người là xuân th.ủy tràn lan, bị hắn nắn cho cả người tê dại.
“Nhẹ… Nhẹ một xíu……”
Hai ngón tay hắn ở chốn nho nhỏ, vuốt ve đường đi ướt át, bị thịt mềm bốn phía đè ép, dục vọng dưới thân cũng không còn ức chế được.
“Anh mà nhẹ một chút, đâu ra em thấy sung sướng.”
Hắn lại duỗi thêm một ngón tay đi vào, thấy thiếu nữ ngẩng đầu lên, trên cổ toàn là mồ hôi, tiếng nói thỏ thẻ, giống như một bé mèo hô một tiếng, cào vào trong lòng, như có như không.
Đeo bao vào xong, Giang Đường Dã để thủ sẵn ở cửa huy*t mướt mát, bóp mặt Như Hứa, cưỡng bách nàng cùng hắn hôn sâu, hôn tới mức nàng tan rã ý thức, mặt mày ẩn tình, gần như quên hôm nay là hôm nào.
“Gọi anh là gì?” “Chú… Chú nhỏ.”
Đã lúc này rồi, còn gọi “chú nhỏ”, chắc không phải là muốn hại ch*t mình chứ.
Hắn nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt thiếu nữ, cười dịu dàng văn nhã, là dấu hiệu trước khi bùng nổ, cố níu giữ một chút lý trí.
“Ngoan, sau này chú nhỏ bày cháu chơi trò kích thích hơn.” “Gọi anh là Đường Dã.”
“Là Đường Dã của một mình em.”
Cái tên khi nghe vào rất giống kẹo mạch nha, nên hắn không muốn nghe người ta gọi.
Quá dính nhớp.
Nhưng hắn muốn cho Như Hứa gọi một tiếng. Một tiếng này quản cả đời.
“Đường Đã…”
Như Hứa ôm lấy cổ hắn, cảm thụ hắn từng chút tiến vào cơ thể của mình, móng tay lún thật sâu vào tấm lưng rắn rỏi, đột nhiên sáng tỏ cái gì, ánh mắt long lanh ánh nước, có chút mê ly.
“Là kẹo mạch nha của riêng em thôi.”
Sự kết hợp trong nháy mắt quá mức kỳ diệu.
Cơ thể truyền lệnh đến là đau, là đau đớn trước nay không từng thể nghiệm qua, nhưng hắn chậm rãi nhấp nhô, bóp eo nàng, buông vài lời nói dịu dàng bên tai, ngược lại xuất hiện khoái cảm không diễn tả được.
“Tiểu Như Hứa…”
“La lên đi, được không?”
Hắn bắt lấy cẳng chân thẳng tắp trắng tuyết của thiếu nữ, kẹp ở hai bên sườn, không ngừng vọt vào nơi đó, thể nghiệm khoái cảm bị nàng kẹp chặt cắn mút, lan từ xương sống đi lên, mắt đen bỗng chảy nước mắt nhiều hơn.
Giang Đường Dã liếm láp hai bầu mềm ấm của thiếu nữ, cho dù có đùa nghịch thành hình dạng gì vẫn có thể khôi phục nguyên dạng, thấy nàng cắn môi, bị đâm cho lủi về phía sau một đoạn rất đáng thương, nhịn không được trêu đùa nàng.
“Em nhìn này, anh bị em khiến cho sướng quá khóc.” Rốt cuộc là ai sướng quá khóc.
Thiếu nữ nhỏ nhắn cuộn tròn đầu ngoan tay mềm mại, nắm chặt drap, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, đè nén bản thân, ngăn lại tiếng rên rỉ và tiếng khóc.
Trong lòng nàng vẫn cảm thấy thẹn thùng, nhút nhát, không xác định.
Người đàn ông tách hai chân thẳng tắp cân xứng ra, eo mạnh mẽ có lực theo động tác dưới người không ngừng về thúc về phía trước, một lần tiếp một lần, tiếng động ở trong phòng ngủ rõ ràng quanh quẩn.
Bên ngoài trời mưa.
Mưa sa gió giật, cửa kính bị đánh vang, giống như toàn bộ thế giới bị xối.
Không nổi…
Hai mắt Như Hứa đẫm lệ mông lung nằm trên người Giang Đường Dã, vài sợi tóc đen dính vào xương quai xanh, như là người mới vừa rớt dưới nước, mới được vớt lên khỏi nước, bám chặt lấy vai hắn.
“Anh đi ra ngoài đi… Đi ra ngoài một chút……”
Vừa dứt lời, vật kia của hắn lại đi vào vài phần, bàn tay ấm áp đáp lên cái bụng mềm mại tuyết trắng của nàng, mang theo khí âm, cười nói: “Cái bụng mềm quá này.”
“Tiểu Như Hứa cũng làm rất giỏi.”
Giang Đường Dã mút bầu v* trắng muốt không yên của thiếu nữ, ôm chặt Như Hứa, giống một đứa bé nhỏ tuổi si mê âu yếm món đồ chơi, da thịt tương dán, thân mật khăng khít.
Gốc rễ của dục vọng chôn vùi vào nơi mềm mại. Hình xăm trên cánh tay ẩn ẩn nóng lên.
Hắn nghe thấy có tiếng hỏi,
『 Anh bị làm sao vậy 』
Thật lâu mới có tiếng trả lời.
— Tôi giống như
— đã bị thuần phục
Bởi một con nhím đáng yêu là nàng.
Tựa như ảo mộng.
Lòng khó tránh khỏi sinh tạp niệm.
Mà tạp niệm này hóa thành một làn khói, lẻn vào giấc mộng của hắn, nhưng lại không gây ra được việc gì đáng sợ.
Bắt đầu là thuốc lá, sau đó là làn khói, sau đó nữa là người.
Vào giờ phút này, tựa như lại quay về ngày mùa hè sau 12 giờ trưa. Hoá thành đêm đông rét lạnh, sinh ra hoảng hốt hoang đường.
Môi nàng dính mật, trộm quét ở đầu lưỡi, giấu đi, chỉ khi đè nặng nàng rồi hung hăng hôn, hôm tới mức hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, la một tiếng “chú nhỏ”, mới nếm được vị ngọt đó.
Vẫn không đủ.
Không đủ.
Da thịt thiếu nữ trắng như sữa, mịn màng, chỉ với một chút sức lực, nàng đã nũng nịu la lên ai da, hắn mất một thoáng thất thần, để lại một dấu vết nhợt nhạt hồng hồng.
Một lớp da hơi mỏng, cứ như bị tuyết đầu mùa đậu vào, trong cơ thể nhuốm lạnh, có thể ngửi thấy mùi máu ngọt ngấy mê người, nghe thấy âm thanh của sự sống đập nhiệt liệt.
Vì sao ta thường thấy cảnh có người duỗi đầu lưỡi liếm máu. Hoá ra là vì thứ đọng trên mũi đao chính là máu của nàng.
Mắt đen của hắn so với bóng đêm ngoài cửa sổ còn lạnh hơn, tối như mực, không dám chạm, dừng trên giấy vẽ, tức khắc thấm ra một vùng, càng ghì càng loạn, càng loạn càng ngang tàng.
“Tiểu Như Hứa của anh, đã trưởng thành.”
Người đàn ông đè nặng giọng, trầm thấp, tựa như đàn cello phát ra âm thứ nhất, trầm thấp cuốn người, khiến người ta thật lâu mới hoàn hồn.
Hắn có ngũ quan cực đẹp, nghe nói là cực kỳ giống mẹ của hắn, đặc biệt là cặp mắt đào hoa, lạnh lẽo cay độc, nhu tình như nước, gom đủ mâu thuẫn, tạo thành bạc tình.
“Chú nhỏ.”
Như Hứa mê muội sờ lên đôi mắt hắn, lướt quá từng sợi lông mi, muốn ánh nhìn kéo dài tới thiên trường địa cửu, rút ra một mảnh tình ẩn dưới đáy mắt, giao cho mình.
Tối nay gió lớn, không thể bình tĩnh.
Trời có vẻ như là muốn mưa, không trung nổ ầm ầm ầm phát ra tiếng gầm rú.
Sấm sét ầm ầm.
Giang Đường Dã gom mái tóc đen ẩm ướt của thiếu nữ qua một bên, để lộ ra bả vai cần cổ trơn bóng của nàng, hôn xuống nhẹ nhàng, hôn rồi hôn, lần dần lên trên, ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng, khó chia khó rời, đoạt lấy hô hấp của nàng, bắt phụ thuộc vào mình.
Hắn thích hôn Như Hứa, thích cùng nàng làm màn dạo đầu cực hạn, cảm giác quá ôn tồn, cơn nghiện này dường như là điều mỹ diệu.
Chung quy vẫn phải ăn bữa ăn chính.
Ngón tay người đàn ông thon dài, cắt dũa chỉnh tề, sờ vào bắp đùi non mịn của nàng, nhéo nhéo, còn chưa lấn vào bên trong, mà dòng nước đã đổ ra, cho chút lễ gặp mặt trước tiên.
Như Hứa kẹp chặt chân, gương mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, không biết nên đuổi hắn, hay là nên nghênh đón hắn.
“Chẳng phải nên đáp lễ ư?”
Hắn cười, cười ác liệt đến cực kỳ, một tay khác đỡ eo thon của nàng, giữ vững, nói: “Thì ra không phải trên mặt em là nhiều nước nhất.”
Như Hứa xấu hổ cắn hắn một nhát, chân cạn sức, buông lỏng, ngón tay hắn lập tức không chút hoang mang chui đi vào.
Đầu ngón tay lướt qua cánh hoa run run rẩy rẩy, mềm và ướt, thấm ra nước.
Thiếu nữ chỉ có thể chôn mặt vào trong chăn, vòng eo vặn vẹo phập phồng.
Nàng thật sự mẫn cảm, động tình không thôi, dưới người là xuân th.ủy tràn lan, bị hắn nắn cho cả người tê dại.
“Nhẹ… Nhẹ một xíu……”
Hai ngón tay hắn ở chốn nho nhỏ, vuốt ve đường đi ướt át, bị thịt mềm bốn phía đè ép, dục vọng dưới thân cũng không còn ức chế được.
“Anh mà nhẹ một chút, đâu ra em thấy sung sướng.”
Hắn lại duỗi thêm một ngón tay đi vào, thấy thiếu nữ ngẩng đầu lên, trên cổ toàn là mồ hôi, tiếng nói thỏ thẻ, giống như một bé mèo hô một tiếng, cào vào trong lòng, như có như không.
Đeo bao vào xong, Giang Đường Dã để thủ sẵn ở cửa huy*t mướt mát, bóp mặt Như Hứa, cưỡng bách nàng cùng hắn hôn sâu, hôn tới mức nàng tan rã ý thức, mặt mày ẩn tình, gần như quên hôm nay là hôm nào.
“Gọi anh là gì?” “Chú… Chú nhỏ.”
Đã lúc này rồi, còn gọi “chú nhỏ”, chắc không phải là muốn hại ch*t mình chứ.
Hắn nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt thiếu nữ, cười dịu dàng văn nhã, là dấu hiệu trước khi bùng nổ, cố níu giữ một chút lý trí.
“Ngoan, sau này chú nhỏ bày cháu chơi trò kích thích hơn.” “Gọi anh là Đường Dã.”
“Là Đường Dã của một mình em.”
Cái tên khi nghe vào rất giống kẹo mạch nha, nên hắn không muốn nghe người ta gọi.
Quá dính nhớp.
Nhưng hắn muốn cho Như Hứa gọi một tiếng. Một tiếng này quản cả đời.
“Đường Đã…”
Như Hứa ôm lấy cổ hắn, cảm thụ hắn từng chút tiến vào cơ thể của mình, móng tay lún thật sâu vào tấm lưng rắn rỏi, đột nhiên sáng tỏ cái gì, ánh mắt long lanh ánh nước, có chút mê ly.
“Là kẹo mạch nha của riêng em thôi.”
Sự kết hợp trong nháy mắt quá mức kỳ diệu.
Cơ thể truyền lệnh đến là đau, là đau đớn trước nay không từng thể nghiệm qua, nhưng hắn chậm rãi nhấp nhô, bóp eo nàng, buông vài lời nói dịu dàng bên tai, ngược lại xuất hiện khoái cảm không diễn tả được.
“Tiểu Như Hứa…”
“La lên đi, được không?”
Hắn bắt lấy cẳng chân thẳng tắp trắng tuyết của thiếu nữ, kẹp ở hai bên sườn, không ngừng vọt vào nơi đó, thể nghiệm khoái cảm bị nàng kẹp chặt cắn mút, lan từ xương sống đi lên, mắt đen bỗng chảy nước mắt nhiều hơn.
Giang Đường Dã liếm láp hai bầu mềm ấm của thiếu nữ, cho dù có đùa nghịch thành hình dạng gì vẫn có thể khôi phục nguyên dạng, thấy nàng cắn môi, bị đâm cho lủi về phía sau một đoạn rất đáng thương, nhịn không được trêu đùa nàng.
“Em nhìn này, anh bị em khiến cho sướng quá khóc.” Rốt cuộc là ai sướng quá khóc.
Thiếu nữ nhỏ nhắn cuộn tròn đầu ngoan tay mềm mại, nắm chặt drap, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, đè nén bản thân, ngăn lại tiếng rên rỉ và tiếng khóc.
Trong lòng nàng vẫn cảm thấy thẹn thùng, nhút nhát, không xác định.
Người đàn ông tách hai chân thẳng tắp cân xứng ra, eo mạnh mẽ có lực theo động tác dưới người không ngừng về thúc về phía trước, một lần tiếp một lần, tiếng động ở trong phòng ngủ rõ ràng quanh quẩn.
Bên ngoài trời mưa.
Mưa sa gió giật, cửa kính bị đánh vang, giống như toàn bộ thế giới bị xối.
Không nổi…
Hai mắt Như Hứa đẫm lệ mông lung nằm trên người Giang Đường Dã, vài sợi tóc đen dính vào xương quai xanh, như là người mới vừa rớt dưới nước, mới được vớt lên khỏi nước, bám chặt lấy vai hắn.
“Anh đi ra ngoài đi… Đi ra ngoài một chút……”
Vừa dứt lời, vật kia của hắn lại đi vào vài phần, bàn tay ấm áp đáp lên cái bụng mềm mại tuyết trắng của nàng, mang theo khí âm, cười nói: “Cái bụng mềm quá này.”
“Tiểu Như Hứa cũng làm rất giỏi.”
Giang Đường Dã mút bầu v* trắng muốt không yên của thiếu nữ, ôm chặt Như Hứa, giống một đứa bé nhỏ tuổi si mê âu yếm món đồ chơi, da thịt tương dán, thân mật khăng khít.
Gốc rễ của dục vọng chôn vùi vào nơi mềm mại. Hình xăm trên cánh tay ẩn ẩn nóng lên.
Hắn nghe thấy có tiếng hỏi,
『 Anh bị làm sao vậy 』
Thật lâu mới có tiếng trả lời.
— Tôi giống như
— đã bị thuần phục
Bởi một con nhím đáng yêu là nàng.