Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 11: Chuyện thường tình

Tầng dưới của bệnh viện có khu che nắng, lúc Như Hứa ở một mình, thì ngồi ở nơi đó chờ một đám bạn nhỏ đáng yêu tới chơi.

Mang theo rất rất nhiều kẹo, bọn nhỏ vừa đến, tựa như chim xổ lồng chạy tới bên cạnh Như Hứa, ríu rít gọi: “Chị, chị.”

Ngậm kẹo trong miệng, rồi cười rộ lên, so với kẹo còn ngọt hơn.

Mùa hè rất nóng, bọn nhỏ tập trung bên cạnh Như Hứa, Như Hứa sờ sờ đầu nhỏ của bọn trẻ, chỉ cảm thấy vừa náo nhiệt vừa vui sướng.

Có một bé gái gầy trơ xương, ước chừng chỉ bảy tám tuổi, bé đeo khẩu trang, màu da thuộc tuýp màu của người mắc bệnh, đã lâu không được thấy ánh mặt trời, vì bị bệnh tật hành hạ nên mặt chẳng còn chút thịt dư, lộ rõ một đôi mắt đen nhánh vừa lớn vừa đáng thương.

Khi các bạn nhỏ khác muốn cướp kẹo, bé cứ ở bên cạnh lẳng lặng đợi, đám bạn tan hết, trở về rồi, mới bắt lấy một đầu ngón tay của Như Hứa, giống như làm nũng lắc lắc, hỏi, chị ơi, có thể cho em một cái không chị?

Như Hứa cho bé, bé không ăn luôn, mà thật cẩn thận bỏ vào trong túi. Tiếng nói ồn ào, gió thổi khô nóng.

Bé ghé vào nửa bên bả vai không bị thương của Như Hứa, nhắm mắt lại, giống như đứa trẻ an tĩnh.

Người nhìn vào cũng không biết là bé mới chợp mắt, hay là ngủ thật rồi.

Mẹ của bé gái là người phụ nữ giản dị, ban ngày đi làm, chạng vạng tan tầm thì tới bệnh viện, lúc đón con gái về trên mặt luôn vương nụ cười cảm tạ.

Có một ngày, bé gái hiếm khi tới muộn.

Như Hứa theo thường lệ cho bé kẹo, nhưng bé không nhận, mà để Như Hứa lột vỏ cho bé, bỏ vào miệng, tựa như, toàn bộ mùa hè chỉ ngọt ngào như này.

Giọng bé non nớt mỏng manh, không khác mấy các bạn nhỏ có sức sống khác.

“Chị, chị có thể thắt tóc giống bánh quai chèo cho em không?”

Như Hứa ôm bé vào trong ngực, mới phát hiện ra là bé quá nhẹ, tay đỡ cánh tay nhỏ xíu của bé, không dám dùng sức.

Đại khái là có liên quan đến dinh dưỡng không đủ, tóc bé không đen, màu hơi nâu, chất tóc cũng rất yếu, không dễ thắt.

Tốn chút công sức, Như Hứa mới thắt xong cho bé, sờ sờ, nói rất đẹp.

Bé cười một cái, hai con mắt to cong thành hình trăng non, đột nhiên lên tinh thần, nói không chừng bánh quai chèo có ma pháp thật sự.

“Chị đã từng nhìn thấy gấu trúc chưa?” “Thấy rồi, mập mạp, rất đáng yêu.” “Vậy còn hươu cao cổ thì sao?”

“Cổ rất dài, có thể nhìn thấy đồ vật ở rất xa rất xa.”

……

Chơi một thời gian dài, bé giống như mệt mỏi, nghỉ một lát, ngắm nhìn những vệt sáng nhỏ vụn rơi loang lổ trên mặt đất, dùng tiếng nói nhỏ nhẹ của bé, nói: “Chị, kiếp sau em muốn làm một bạn nhỏ khỏe mạnh.”

Như Hứa chớp chớp mắt, ngửa đầu, nửa ngày mới trả lời. “Không cần chờ tới kiếp sau, đời này luôn đi.”

Bé ngẩng đầu từ trong lòng ngực Như Hứa, lộ ra vẻ tươi cười nho nhỏ, sáng ngời lại sạch sẽ.

『 Đời này thôi vậy』

Cô bé thấp bé mảnh khảnh hay cười nói, lau nước mắt cho người chị trước mặt.

Kỳ thật, cũng không có gì quá bi thương.

Em chẳng qua, so với người khác lên thiên đường trước một bước mà thôi.

Có người nói trên thiên đường, khẳng định sẽ không có ống tiêm vừa dài vừa nhọn, không có nhiều thuốc đắng, không còn ngày mai vật vã không có kết thúc, nói không chừng, sẽ có chị gái cho bé kẹo để ăn.

Nhớ tới lời nói như vậy, cũng không tệ lắm.

Hôm nay bé phải về sớm hơn một chút so với ngày thường, mỗi bước đi đều là lưu huyến, cuối cùng lại chạy về, bỏ khẩu trang xuống, hỏi Như Hứa: “Chị, chị thấy em xinh không?”

Như Hứa gật đầu, nói xinh lắm.

Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa nhỏ, bé thở hắt ra, rồi nói: “Em tên là A Niên, niên trong sống lâu trăm tuổi, chị phải nhớ kỹ em nha, được không?”

*niên: tuổi “Được.”

“Chị đó, chị phải sống lâu trăm tuổi, được không?” “Được.”

“Ngày mai em tới, chị lại thắt bím cho em nha, được không?”

“Được.”

Cho dù bé nói gì, Như Hứa đều nói được.

Bởi vì trừ bỏ đáp ứng bé ngoài miệng, Như Hứa nghĩ không ra, chính mình còn có thể làm gì cho bé.

Ngày hôm sau, A Niên không tới.

Ngày thứ ba rồi ngày thứ tư…… Mãi cho đến ngày thứ bảy, mẹ của A Niên tới.

Chị đưa cho Như Hứa một bình kẹo, bên trong là tất cả kẹo Như Hứa đã đưa cho A Niên, A Niên không ăn hết, nhưng lại muốn giữ, vì thế cất toàn bộ vào cái bình này, muốn chờ hết bệnh rồi, một lần ăn hết.

Nhưng A Niên không thể chờ đến ngày đó.

Bé chỉ có thể nói với mẹ, giúp con đưa lại cho chị ấy, giúp con chúc chị ấy, sống lâu trăm tuổi, tâm tưởng sự thành.

*tâm tưởng sự thành: muốn gì được nấy

Sinh mệnh của một đứa bé, cứ như vậy, vô thanh vô tức biến mất khỏi thế giới.

*

Một mình Như Hứa ngồi dưới mái che thật lâu, bị muỗi cắn sưng cả cánh tay cũng không để ý.

Lúc Giang Đường Dã tới đón nàng, đứng sau lưng che mắt nàng lại, nhưng tay lại chạm vào nước mắt.

“Chú nhỏ, em rất khổ sở, anh có thể dỗ dành em không?” “Không dỗ.”

“Vì sao?”

Đôi mắt thiếu nữ hồng hồng giống con thỏ, khó hiểu hỏi hắn. “Anh mà dỗ, em còn khóc dữ hơn.”

Hắn quá hiểu biết con gái.

Hai tay Như Hứa che hai mắt lại, áp sát vào hắn, nói giọng siêu nhỏ: “Vậy anh ôm em đi.”

Giang Đường Dã nhìn thấy xung quanh đầy người đến người đi, duỗi tay kéo lỗ tai Như Hứa, di xuống dưới, sờ vành tai mềm mại của nàng.

“Em nói cho anh nghe thử, đây là phương pháp an ủi đặc thù gì, hơn nữa bây giờ nhiều người như vậy, em không xấu hổ à?”

Như Hứa nhếch môi hồng lên một độ cung nho nhỏ, nhỏ đến mức khó phát hiện, đôi mắt vẫn nhắm, ngả đầu xuống, cọ cọ lòng bàn tay của hắn.

“Em đã che mắt lại, không thấy ai cả.”

Bịt tai trộm chuông, học được đủ mười phần.

Giang Đường Dã không nhịn được bật cười, nói mình đang giơ một con số, hỏi bao nhiêu.

Như Hứa ngẩn người, hỏi: “Trả lời đúng thì anh hôn em luôn không?” “Trả lời đúng hôn liền.”

“Cơ hội có ba lần.”

Lông mi Như Hứa run run, nghĩ muốn gian lận ti hí mắt nhìn lén, lại bị bàn tay to của hắn giữ lấy tay nhỏ, che đến kín mít.

”3?”

“Không đúng.” “7?”

“Không đúng.”

“Chú nhỏ, anh mới không đúng á, không phải dù em nói bao nhiều, anh đều nói đúng hết chứ?”

Giang Đường Dã cười: “Không đúng.”

Như Hứa uể oải nói: “Em không muốn đoán nữa.”

Nói xong muốn gỡ tay hắn, nhìn xem rốt cuộc là mấy, lại bị hắn bắt lấy, yêu cầu đoán một lần cuối cùng.

“5…”

“Vẫn không đúng.”

Đuôi lông mày, khóe mắt Giang Đường Dã toàn là ý cười, có chút ý vị cà lơ phất phơ lãng mạn, tựa như ánh trăng không thể chạm, không cầm được động lòng.

Trò chơi kết thúc, hắn vẫn chưa buông tay ra. “Anh thắng.”

Lòng bàn tay hắn đỡ cổ thiếu nữ, làm lơ ánh mắt người khác, hôn lên khóe môi nàng.

Mấy giây qua đi, hắn buông tay ra, thấy đôi mắt Như Hứa ướt đẫm giống như con nai con thanh thuần.

Giang Đường Dã nghĩ, may mắn là đã che mắt mới hôn. Bằng không, không chỉ đơn giản là hôn.

“Còn khổ sở không?”

Như Hứa ôm chặt bình kẹo, được hắn hôn, đã tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn ngôi sao trên bầu trời.

“Không khổ sở nữa.” “Sao đêm nay, sáng quá.”

『 A Niên, mong ước em của kiếp sau, sống lâu trăm tuổi, tâm tưởng sự thành 』

*

Đã là chuyện của sau này.

Thật lâu sau này, nếu con người có thể biết trước được sau này thì tốt rồi, bớt yêu đi, tỉnh táo hơn, linh hoạt hơn, không chỉ làm những điều ra vẻ cho sau này.

Sau này, Như Hứa nói với Giang Đường Dã, kiếp sau em sẽ xuất hiện với dáng vẻ anh thích, không lệch một tí, làm anh ái mộ, thích muốn ch*t, yêu em đến ch*t đi sống lại.

Giang Đường Dã hỏi, vậy còn đời này?

Như Hứa nhớ tới sinh mệnh ngắn ngủi của bé gái như ánh nắng ngày hè, nhớ tới mình đã nói đừng chờ kiếp sau, cứ phải chấp nhất đời này, nhớ tới lúc A Niên trả lời bằng nụ cười tươi.

『 Đời này bỏ đi 』

Một khắc đó, Như Hứa thật sự nghĩ như vậy, cũng nói như thế.

Làm sao biết được, một lời thành sấm, không chờ đến kiếp sau, hắn đã thích nàng thích muốn ch*t, yêu nàng yêu đến ch*t đi sống lại, chẳng phân biệt là ngày hay đêm mà hoan ái tận tình bừa bãi, mãi chấp nhất xin nàng nói cho bằng được một câu tục tằng khó dằn nổi.

『 Nói em yêu anh, được không? 』