Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế
Chương 1: Lolita
Ngày hè, đã qua 12 giờ trưa.
Hàng cây bên ngoài ngả nghiêng mình ca hát. Hát vang khúc ca phiền người nghe.
Lá cây bị nắng chiếu héo khô, hai dọc lá cuộn vào trong, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Trên bàn nhỏ, chiếc radio cổ đang phát tin tức và những bản nhạc nhẹ. ”Tách tách”
Bọt nước men theo lọn tóc đen nhánh rơi xuống mặt đất.
Thiếu nữ vừa mới tắm xong, nằm trên ghế mây nghỉ ngơi, mặc mỗi áo lót với quần đùi, tay chân thon nhỏ, làn da trắng nõn.
Ánh mặt trời chiếu xuống phủ lên vạn vật một vầng ánh sáng mỏng lại thổi thêm chút hương vị mơ màng.
Không sấy tóc, để nguyên mái tóc ướt nhẹp nằm đó, nàng nghiêng đầu, ngủ thiếp đi.
Trong mơ, cảnh tượng cũ lại xuất hiện.
『Thiếu niên lê dép lê, mắt cá chân dưới ánh mặt trời phản quang, âm thanh lười biếng hệt như chưa tỉnh ngủ, lúc cười rộ lên lại cực kỳ hút mắt.
“Không phải chỉ nuôi một đứa bé thôi sao, chuyện có bao lớn, nhìn xem đứa nhỏ khóc kìa, mặt sưng phù giống y như đầu heo.”
“Tôi nuôi đến khôn lớn, về sau còn có người hầu hạ Tống Chung dưỡng lão thật tốt.”
Hai câu nói, ấy thế mà có thể lặp đi lặp lại cả đời.』
Từ Anh quốc trở về, ngồi trên máy bay mười mấy tiếng khiến nàng có chút mệt mỏi, may mà khoá cửa không đổi, tra chìa vào ổ khóa, xoay nhẹ, cửa mở.
Trong không khí có mùi hương của bưởi bay nhè nhẹ.
Người đàn ông nện từng bước một, đứng giữa phòng khách, híp mắt đen, nhìn chằm chằm thiếu nữ nằm trên ghế mây.
Tóc nàng vẫn còn ướt, vài sợi tóc ướt dính vào bên sườn mặt, rồi lại dính trên xương quai xanh, tóc ướt khiến quần áo như trong suốt để lộ ra điểm nhạy cảm.
Áo lót mỏng manh bao lại hai bầu ngực phập phồng, hai nụ hoa trước ngực hơi nhô lên, vạt áo bay về phía trước, vòng eo thon nhỏ đáng yêu.
Chân nhỏ mượt mà gác trên thành ghế, không rơi xuống đất mà treo lơ lửng giữa không trung, hơi hơi cuộn tròn người.
Ghế mây tối màu đặt cạnh màu da của thiếu nữ hình thành một loại cảm giác tương phản cực lớn, khi nhìn vào khiến người ta có cảm giác xung đột.
Loại xung đột này khiến người nhìn như bị ma xui quỷ khiến không dời được mắt.
Giang Đường Dã đã từng xem qua 《 Lolita 》. Là bạn gái lôi kéo hắn xem cùng.
Xem xong cũng không có cảm tưởng gì nhiều, không cho là đúng, vừa cười vừa rút một điếu thuốc, rồi sờ sờ đầu bạn gái, nói: “Anh vẫn thích như em hơn.”
Ngực to eo nhỏ, thích hợp làm tình.
Về sau có quen những cô bạn gái khác cũng không tránh khỏi loại hình này.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thuốc lá trong túi, thu hồi tầm mắt, người đàn ông rũ mắt nhìn chằm chằm sàn nhà trơn láng, yết hầu chuyển động phát ra một tiếng cười âm trầm không rõ.
Bỗng nhiên rất muốn xem lại《 Lolita 》một lần nữa.
*
Cơ thể bị quần áo che lại, thiếu nữ khẽ nhúc nhích, cuộn tròn như đứa trẻ con, lại tiếp tục ngủ.
Giang Đường Dã nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, bắt chéo tay gối sau đầu, kê lên tay, khép mắt.
Hình như cũng đúng đợt mùa hè này.
Hắn tầm mười bảy mười tám tuổi, nàng vẫn còn là một bé gái nhỏ, vẫn luôn yêu thích dính người, bị sai làm việc vặt cũng không hề giận, chân ngắn ngủn như củ sen chạy lạch bạch, đôi mắt ướt chớp chớp, vô tội lại đáng yêu.
『”Có thể tách hạt dưa cho chú nhỏ không?”
Một túi hạt dưa được đặt trước mặt đứa nhỏ, thiếu niên duỗi cái eo mỏi, tiếp tục xếp mô hình chưa hoàn thành.
Như Hứa bé nhỏ tách mỗi một hạt dưa cũng vô cùng chuyên chú còn hao tổn sức lực, nhưng cái miệng nhỏ mím lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm, gần như tỏa sáng.
Nàng tách bao nhiêu, hắn liền ăn bấy nhiêu. Được một lúc thì nghỉ ngơi.
Đầu ngón tay trắng nõn của Như Hứa bé nhỏ đỏ bừng, hai tay mũm mĩm vặn vẹo, nhìn đĩa hạt dưa còn thừa lại, nuốt nuốt nước miếng.
Giang Đường Dã dừng lại, vừa lúc bắt gặp, đẩy đến trước mặt Như Hứa, giọng nói dụ dỗ: “Muốn ăn không?”
“Không… Không, chú nhỏ, để chú nhỏ ăn.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng đôi mắt lại không rời được.
Giang Đường Dã cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ này vừa ngoan lại vừa dễ bắt nạt, vì thế nhẹ giọng, nói lại một lần: “Con không ăn, chú sẽ ăn hết
đó.”
Như Hứa bé nhỏ gật đầu, trịnh trọng đáp lời: “Ăn ạ.”
Thiếu niên bị chọc cười, đột nhiên lấy một bàn tay bóp hai má của bé gái, tay khác đút hạt dưa vào miệng nhỏ của bé.
Trong miệng Như Hứa ngậm một hạt dưa, ngây ngốc giống như sóc con, nhai nhai, mơ hồ nói không rõ: “Cảm ơn chú nhỏ.”
“Ngu ngốc.”
“Tự cháu tách, cảm ơn chú làm gì?”
Nhưng nàng lại chỉ ngây ngốc cười, trong sáng hồn nhiên.』 Bé gái mới ngày nào còn tách hạt dưa cho hắn.
Mà giờ đã lớn phổng phao rồi.
Tóc ướt nhẹp, xương quai xanh hấp dẫn, làn da trắng nõn, eo nhỏ. Một khi nhắm mắt lại, lại hiện lên trước mắt.
Thở nhẹ một hơi.
Mùa hè, quá huyên náo.
Người đàn ông quay đầu đi, góc độ vừa hay có thể nhìn thấy mái tóc ướt rũ xuống của thiếu nữ.
Có chút dụ hoặc.
Hắn rất thích mùi hương của bưởi.
Mối tình đầu có mùi này, chẳng ngại về sau có gặp muôn hồng nghìn tía thế nào, hắn vẫn luôn yêu thích mùi hương này.
Lòng bàn tay mở ra.
Quá trình tay bị làm cho ướt nhẹp quá là kỳ diệu
Nàng vô ý thức mặc tóc nhỏ nước, hắn lại cố ý hứng lấy.
Chơi chán rồi, Giang Đường Dã dùng khăn giấy lau khô tay, nhưng vẫn không thể lau hết mùi hương nhàn nhạt đó.
Lúc chạng vạng, tiếng người ít đi, tiếng ve cũng lắng dần.
Nắng không còn chói chang nóng nực nữa, cuối chân trời chỉ còn những tia nắng chiều còn sót lại.
Hắn dùng điện thoại chụp hai bức ảnh, chụp xong chuyển thẳng qua máy in, rồi lấy hình đặt cạnh bên người Như Hứa.
Một tấm là ánh nắng chiều phía chân trời. Một tấm là thiếu nữ đang say giấc.
“Mơ đẹp, Như Hứa bé nhỏ.”
Hắn nhẹ nhàng nói một câu, sợ quấy nhiễu nàng, nên gần như không thể nghe thấy.
Rồi sau đó liền đi ra ngoài.
Thiếu nữ được chúc mơ đẹp nghe thấy tiếng đóng cửa, chậm rãi mở to mắt, con ngươi sạch sẽ thanh minh, không có chút buồn ngủ nào.
Nắm chặt áo lót trên người, Như Hứa nhìn thấy hai tấm ảnh, lông mi run run, tùy ý vứt trên mặt đất, đi chân trần dẫm qua, tầm mắt ở ban công rũ xuống tìm người.
Không cách nào có thể tìm ra.
Điện thoại vang lên, người gọi đến là chị cả.
Đợi điện thoại được thông, giọng nói lãnh đạm của Giang Ái vang lên: “Buổi tối 6 giờ về nhà ăn cơm, chú Giang sẽ đi đón con.”
Như Hứa giương mắt nhìn đồng hồ, hiện tại đã 5 rưỡi. “Vâng.”
Vừa dứt lời, điện thoại đã bị cắt đứt.
Buổi tối, ngôi nhà vốn dĩ quạnh quẽ hôm nay lại náo nhiệt dị thường. “Tứ nhi, lần này trở về còn đi nữa không?”
Anh hai Giang Bình Triều ôn hoà hiền hậu trầm ổn, là người có tính tình tốt nhất ở Giang gia.
Giang Đường Dã còn chưa kịp đáp lời, đã bị một âm thanh châm chọc xen vào.
“Anh quốc nhiều mỹ nữ xinh đẹp như vậy, Tiểu Tứ có thể bỏ hẳn được sao?”
Là một người phụ nữ với khuôn mặt lạnh lùng, cao 1m75, mặc một bộ tây trang màu đen trang nhã, trang điểm nhẹ, muốn bao nhiêu ngầu có bấy nhiêu ngầu.
Mặc cho ai cũng nhìn không ra, Giang Ngu đã 32 tuổi, mỗi ngày đều bị thúc giục kết hôn, bị giục đến mức muốn trọc đầu.
Giang Đường Dã xem TV chiếu gameshow, nghe thấy chị gái chế nhạo mình, mặt cũng không đổi sắc, chỉ khẽ nhướng mày, nói chuyện giữ hòa khí: “Anh quốc cũng có rất nhiều đàn ông không tồi, chị, muốn em…”
Lời nói còn chưa nói xong, đầu đón một cái gối ôm bay đến. “Đã là người lớn rồi mà còn hay đùa!”
Chị dâu hai Hà Uyển từ phòng bếp đi ra, phía sau là mẹ Ngô, đang cười khanh khách.
Từ sau khi Giang Đường Dã đi xa, ngôi nhà đã thật lâu không có không khí náo nhiệt như vậy.
”Bình Triều, đi lên kêu ba xuống dưới ăn cơm đi.” “Vâng.”
Chị em hai người mỗi người ngồi một bên ghế sofa, ai cũng bày ra bộ dáng khinh thường, mỗi người một cái điện thoại.
Lúc Như Hứa và Giang Ái đi vào, trùng hợp đụng phải Giang Đường Dã đang ngửa đầu xoa cổ.
Hắn tự nhiên vẫy tay với hai người.
Giang Ái đối với bất kỳ ai cũng trưng ra bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, chỉ gật gật đầu, gọi một tiếng chú nhỏ, rồi đi vào ngồi xuống.
Như Hứa lại sững sờ ở một bên, tầm mắt dừng ở trên mặt hắn, nhìn hắn, rồi lại dời mắt.
Người đàn ông đứng dậy, đi đến trước mặt Như Hứa, phát hiện nàng chỉ cao đến ngực mình.
Như Hứa không mở miệng, đứng ở nơi đó, hắn cứ vậy chờ ở kia, tự nhiên mà nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến mức vành tai trắng nõn của thiếu nữ hồng như nhỏ máu.
“Rốt cuộc lại thành xa lạ, một tiếng chú nhỏ cũng không gọi được.” Hắn cười như không cười, nghe có chút kỳ quái.
Như Hứa ngẩng đầu, cách xa 5 năm, phát hiện hắn và bộ dáng trong trí nhớ không khác biệt lắm, ngũ quan càng thêm thâm thúy xuất chúng, ẩn ý trong mắt cũng càng nhiều.
Nàng gọi một tiếng: “Chú nhỏ”
Mặt mày thiếu nữ hứng khởi, dịu hiền lại ngoan ngoãn. Nhẹ nhàng gọi một tiếng, bình đạm tới cực kỳ.
Bày đặt giả vai bà cụ non còn tâm như nước lặng.
Hắn đáp một tiếng, khom lưng bóp hai má mềm mềm của Như Hứa, trong dự kiến thấy nàng với khi còn nhỏ ngốc hệt nhau, bỗng nhiên thuận mắt hơn rất nhiều.
Đối diện với đôi mắt trong suốt của nàng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh tưởng nàng ngủ say buổi ban chiều.
Thật đáng yêu.
Buông tay ra, Giang Đường Dã không biết từ đâu lấy ra một hạt dưa, nói cười vui vẻ với Như Hứa: “Tách hạt dưa cho chú nhỏ đi.”
Hàng cây bên ngoài ngả nghiêng mình ca hát. Hát vang khúc ca phiền người nghe.
Lá cây bị nắng chiếu héo khô, hai dọc lá cuộn vào trong, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Trên bàn nhỏ, chiếc radio cổ đang phát tin tức và những bản nhạc nhẹ. ”Tách tách”
Bọt nước men theo lọn tóc đen nhánh rơi xuống mặt đất.
Thiếu nữ vừa mới tắm xong, nằm trên ghế mây nghỉ ngơi, mặc mỗi áo lót với quần đùi, tay chân thon nhỏ, làn da trắng nõn.
Ánh mặt trời chiếu xuống phủ lên vạn vật một vầng ánh sáng mỏng lại thổi thêm chút hương vị mơ màng.
Không sấy tóc, để nguyên mái tóc ướt nhẹp nằm đó, nàng nghiêng đầu, ngủ thiếp đi.
Trong mơ, cảnh tượng cũ lại xuất hiện.
『Thiếu niên lê dép lê, mắt cá chân dưới ánh mặt trời phản quang, âm thanh lười biếng hệt như chưa tỉnh ngủ, lúc cười rộ lên lại cực kỳ hút mắt.
“Không phải chỉ nuôi một đứa bé thôi sao, chuyện có bao lớn, nhìn xem đứa nhỏ khóc kìa, mặt sưng phù giống y như đầu heo.”
“Tôi nuôi đến khôn lớn, về sau còn có người hầu hạ Tống Chung dưỡng lão thật tốt.”
Hai câu nói, ấy thế mà có thể lặp đi lặp lại cả đời.』
Từ Anh quốc trở về, ngồi trên máy bay mười mấy tiếng khiến nàng có chút mệt mỏi, may mà khoá cửa không đổi, tra chìa vào ổ khóa, xoay nhẹ, cửa mở.
Trong không khí có mùi hương của bưởi bay nhè nhẹ.
Người đàn ông nện từng bước một, đứng giữa phòng khách, híp mắt đen, nhìn chằm chằm thiếu nữ nằm trên ghế mây.
Tóc nàng vẫn còn ướt, vài sợi tóc ướt dính vào bên sườn mặt, rồi lại dính trên xương quai xanh, tóc ướt khiến quần áo như trong suốt để lộ ra điểm nhạy cảm.
Áo lót mỏng manh bao lại hai bầu ngực phập phồng, hai nụ hoa trước ngực hơi nhô lên, vạt áo bay về phía trước, vòng eo thon nhỏ đáng yêu.
Chân nhỏ mượt mà gác trên thành ghế, không rơi xuống đất mà treo lơ lửng giữa không trung, hơi hơi cuộn tròn người.
Ghế mây tối màu đặt cạnh màu da của thiếu nữ hình thành một loại cảm giác tương phản cực lớn, khi nhìn vào khiến người ta có cảm giác xung đột.
Loại xung đột này khiến người nhìn như bị ma xui quỷ khiến không dời được mắt.
Giang Đường Dã đã từng xem qua 《 Lolita 》. Là bạn gái lôi kéo hắn xem cùng.
Xem xong cũng không có cảm tưởng gì nhiều, không cho là đúng, vừa cười vừa rút một điếu thuốc, rồi sờ sờ đầu bạn gái, nói: “Anh vẫn thích như em hơn.”
Ngực to eo nhỏ, thích hợp làm tình.
Về sau có quen những cô bạn gái khác cũng không tránh khỏi loại hình này.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thuốc lá trong túi, thu hồi tầm mắt, người đàn ông rũ mắt nhìn chằm chằm sàn nhà trơn láng, yết hầu chuyển động phát ra một tiếng cười âm trầm không rõ.
Bỗng nhiên rất muốn xem lại《 Lolita 》một lần nữa.
*
Cơ thể bị quần áo che lại, thiếu nữ khẽ nhúc nhích, cuộn tròn như đứa trẻ con, lại tiếp tục ngủ.
Giang Đường Dã nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, bắt chéo tay gối sau đầu, kê lên tay, khép mắt.
Hình như cũng đúng đợt mùa hè này.
Hắn tầm mười bảy mười tám tuổi, nàng vẫn còn là một bé gái nhỏ, vẫn luôn yêu thích dính người, bị sai làm việc vặt cũng không hề giận, chân ngắn ngủn như củ sen chạy lạch bạch, đôi mắt ướt chớp chớp, vô tội lại đáng yêu.
『”Có thể tách hạt dưa cho chú nhỏ không?”
Một túi hạt dưa được đặt trước mặt đứa nhỏ, thiếu niên duỗi cái eo mỏi, tiếp tục xếp mô hình chưa hoàn thành.
Như Hứa bé nhỏ tách mỗi một hạt dưa cũng vô cùng chuyên chú còn hao tổn sức lực, nhưng cái miệng nhỏ mím lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm, gần như tỏa sáng.
Nàng tách bao nhiêu, hắn liền ăn bấy nhiêu. Được một lúc thì nghỉ ngơi.
Đầu ngón tay trắng nõn của Như Hứa bé nhỏ đỏ bừng, hai tay mũm mĩm vặn vẹo, nhìn đĩa hạt dưa còn thừa lại, nuốt nuốt nước miếng.
Giang Đường Dã dừng lại, vừa lúc bắt gặp, đẩy đến trước mặt Như Hứa, giọng nói dụ dỗ: “Muốn ăn không?”
“Không… Không, chú nhỏ, để chú nhỏ ăn.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng đôi mắt lại không rời được.
Giang Đường Dã cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ này vừa ngoan lại vừa dễ bắt nạt, vì thế nhẹ giọng, nói lại một lần: “Con không ăn, chú sẽ ăn hết
đó.”
Như Hứa bé nhỏ gật đầu, trịnh trọng đáp lời: “Ăn ạ.”
Thiếu niên bị chọc cười, đột nhiên lấy một bàn tay bóp hai má của bé gái, tay khác đút hạt dưa vào miệng nhỏ của bé.
Trong miệng Như Hứa ngậm một hạt dưa, ngây ngốc giống như sóc con, nhai nhai, mơ hồ nói không rõ: “Cảm ơn chú nhỏ.”
“Ngu ngốc.”
“Tự cháu tách, cảm ơn chú làm gì?”
Nhưng nàng lại chỉ ngây ngốc cười, trong sáng hồn nhiên.』 Bé gái mới ngày nào còn tách hạt dưa cho hắn.
Mà giờ đã lớn phổng phao rồi.
Tóc ướt nhẹp, xương quai xanh hấp dẫn, làn da trắng nõn, eo nhỏ. Một khi nhắm mắt lại, lại hiện lên trước mắt.
Thở nhẹ một hơi.
Mùa hè, quá huyên náo.
Người đàn ông quay đầu đi, góc độ vừa hay có thể nhìn thấy mái tóc ướt rũ xuống của thiếu nữ.
Có chút dụ hoặc.
Hắn rất thích mùi hương của bưởi.
Mối tình đầu có mùi này, chẳng ngại về sau có gặp muôn hồng nghìn tía thế nào, hắn vẫn luôn yêu thích mùi hương này.
Lòng bàn tay mở ra.
Quá trình tay bị làm cho ướt nhẹp quá là kỳ diệu
Nàng vô ý thức mặc tóc nhỏ nước, hắn lại cố ý hứng lấy.
Chơi chán rồi, Giang Đường Dã dùng khăn giấy lau khô tay, nhưng vẫn không thể lau hết mùi hương nhàn nhạt đó.
Lúc chạng vạng, tiếng người ít đi, tiếng ve cũng lắng dần.
Nắng không còn chói chang nóng nực nữa, cuối chân trời chỉ còn những tia nắng chiều còn sót lại.
Hắn dùng điện thoại chụp hai bức ảnh, chụp xong chuyển thẳng qua máy in, rồi lấy hình đặt cạnh bên người Như Hứa.
Một tấm là ánh nắng chiều phía chân trời. Một tấm là thiếu nữ đang say giấc.
“Mơ đẹp, Như Hứa bé nhỏ.”
Hắn nhẹ nhàng nói một câu, sợ quấy nhiễu nàng, nên gần như không thể nghe thấy.
Rồi sau đó liền đi ra ngoài.
Thiếu nữ được chúc mơ đẹp nghe thấy tiếng đóng cửa, chậm rãi mở to mắt, con ngươi sạch sẽ thanh minh, không có chút buồn ngủ nào.
Nắm chặt áo lót trên người, Như Hứa nhìn thấy hai tấm ảnh, lông mi run run, tùy ý vứt trên mặt đất, đi chân trần dẫm qua, tầm mắt ở ban công rũ xuống tìm người.
Không cách nào có thể tìm ra.
Điện thoại vang lên, người gọi đến là chị cả.
Đợi điện thoại được thông, giọng nói lãnh đạm của Giang Ái vang lên: “Buổi tối 6 giờ về nhà ăn cơm, chú Giang sẽ đi đón con.”
Như Hứa giương mắt nhìn đồng hồ, hiện tại đã 5 rưỡi. “Vâng.”
Vừa dứt lời, điện thoại đã bị cắt đứt.
Buổi tối, ngôi nhà vốn dĩ quạnh quẽ hôm nay lại náo nhiệt dị thường. “Tứ nhi, lần này trở về còn đi nữa không?”
Anh hai Giang Bình Triều ôn hoà hiền hậu trầm ổn, là người có tính tình tốt nhất ở Giang gia.
Giang Đường Dã còn chưa kịp đáp lời, đã bị một âm thanh châm chọc xen vào.
“Anh quốc nhiều mỹ nữ xinh đẹp như vậy, Tiểu Tứ có thể bỏ hẳn được sao?”
Là một người phụ nữ với khuôn mặt lạnh lùng, cao 1m75, mặc một bộ tây trang màu đen trang nhã, trang điểm nhẹ, muốn bao nhiêu ngầu có bấy nhiêu ngầu.
Mặc cho ai cũng nhìn không ra, Giang Ngu đã 32 tuổi, mỗi ngày đều bị thúc giục kết hôn, bị giục đến mức muốn trọc đầu.
Giang Đường Dã xem TV chiếu gameshow, nghe thấy chị gái chế nhạo mình, mặt cũng không đổi sắc, chỉ khẽ nhướng mày, nói chuyện giữ hòa khí: “Anh quốc cũng có rất nhiều đàn ông không tồi, chị, muốn em…”
Lời nói còn chưa nói xong, đầu đón một cái gối ôm bay đến. “Đã là người lớn rồi mà còn hay đùa!”
Chị dâu hai Hà Uyển từ phòng bếp đi ra, phía sau là mẹ Ngô, đang cười khanh khách.
Từ sau khi Giang Đường Dã đi xa, ngôi nhà đã thật lâu không có không khí náo nhiệt như vậy.
”Bình Triều, đi lên kêu ba xuống dưới ăn cơm đi.” “Vâng.”
Chị em hai người mỗi người ngồi một bên ghế sofa, ai cũng bày ra bộ dáng khinh thường, mỗi người một cái điện thoại.
Lúc Như Hứa và Giang Ái đi vào, trùng hợp đụng phải Giang Đường Dã đang ngửa đầu xoa cổ.
Hắn tự nhiên vẫy tay với hai người.
Giang Ái đối với bất kỳ ai cũng trưng ra bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, chỉ gật gật đầu, gọi một tiếng chú nhỏ, rồi đi vào ngồi xuống.
Như Hứa lại sững sờ ở một bên, tầm mắt dừng ở trên mặt hắn, nhìn hắn, rồi lại dời mắt.
Người đàn ông đứng dậy, đi đến trước mặt Như Hứa, phát hiện nàng chỉ cao đến ngực mình.
Như Hứa không mở miệng, đứng ở nơi đó, hắn cứ vậy chờ ở kia, tự nhiên mà nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến mức vành tai trắng nõn của thiếu nữ hồng như nhỏ máu.
“Rốt cuộc lại thành xa lạ, một tiếng chú nhỏ cũng không gọi được.” Hắn cười như không cười, nghe có chút kỳ quái.
Như Hứa ngẩng đầu, cách xa 5 năm, phát hiện hắn và bộ dáng trong trí nhớ không khác biệt lắm, ngũ quan càng thêm thâm thúy xuất chúng, ẩn ý trong mắt cũng càng nhiều.
Nàng gọi một tiếng: “Chú nhỏ”
Mặt mày thiếu nữ hứng khởi, dịu hiền lại ngoan ngoãn. Nhẹ nhàng gọi một tiếng, bình đạm tới cực kỳ.
Bày đặt giả vai bà cụ non còn tâm như nước lặng.
Hắn đáp một tiếng, khom lưng bóp hai má mềm mềm của Như Hứa, trong dự kiến thấy nàng với khi còn nhỏ ngốc hệt nhau, bỗng nhiên thuận mắt hơn rất nhiều.
Đối diện với đôi mắt trong suốt của nàng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh tưởng nàng ngủ say buổi ban chiều.
Thật đáng yêu.
Buông tay ra, Giang Đường Dã không biết từ đâu lấy ra một hạt dưa, nói cười vui vẻ với Như Hứa: “Tách hạt dưa cho chú nhỏ đi.”