Gian Khách

Chương 63: Ươm mầm mai sau

Trong trang viên Lý gia Phí Thành được chụp dưới ánh sáng anh hùng mấy chục năm nay, vị Lý Thất Phu Quân Thần được nhân dân Liên Bang vô cùng tôn kính, đã từng nghiêm túc suy nghĩ muốn chăm sóc cho người học trò vô tội đáng thương kia, chỉ đáng tiếc là trong tài liệu máy tính trung ương của cục hiến chương, người học trò đó đã chết, thế là tất cả mọi người trong Liên Bang đều cho rằng học trò đó chắn chắn không còn khả năng sống sót.

Hứa Nhạc đương nhiên không chết, hắn cũng không biết Phí Thành Lý gia đã từng có ý tìm mình, chăm sóc mình, hắn càng không thể nghĩ đến Phong Dư đại thúc lại có quan hệ gì với Phí Thành Lý gia, ngay cả một miệng răng hỏng bị hắn chế giễu trong nhiều năm, lại là…cũng là bị Quân Thần đại nhân đích thân đánh rụng. Nếu hắn biết những bí mật kinh người này, năm đó chẳng lẽ sẽ dùng ánh mắt sùng bái để sờ những chiếc răng hỏng của Phong Dư? Nếu hắn biết tất cả của tất cả mọi thứ, có lẽ hắn sẽ hiểu được, tại sao trong ánh hoàng hôn như sắc máu trên hầm mỏ, Phong Dư đại thúc khi nhắc đến vị lão nhân được người người Liên Bang tôn kính, lại không hề tôn kính chỉ dùng ba chữ lão đầu tử mà thôi.

Hứa Nhạc lúc này đang ở trong một tòa lầu nhỏ ba tầng đơn sơ ăn cơm, hắn khó nhọc dùng dao nĩa cắt miếng thịt bò trên đĩa, chốc chốc lại ngước đầu nhìn chiếc ti vi màu ánh sáng không ổn định, lúc nào cũng có thể vứt bỏ trên tường, tin trong ti vi vẫn đang thuật về chuyện bầu cử nghị sĩ hội ủy viên quản lý phương châu, cũng nhắc đến hành động bí mật lần đó ở đại khu Đông Lâm, bất cứ lần hành động bí mật nào của Liên Bang, đều có thể bị phe phản đối dán một một mác màn đen tối, dùng học thuyết của Kiều Trị Tạp Lâm, gay gắt tăng cường phê phán, có điều Hứa Nhạc thân là người trong cuộc lại không có hứng thú này, hắn biết cái chết của đại thúc có một tấm màn đen che phủ, chỉ là tấm màn đen ấy có lẽ đã rơi xuống ở nhiều năm trước rồi.

Miếng thịt bò trên chiếc đĩa, là hôm qua hắn mới giở ra trong tủ lạnh, không biết biết đã bị đông lạnh bao nhiêu năm, chất thịt không có một chút tươi mới nào, có điều may mà vẫn chưa bị biến chất, ăn vào miệng cảm giác như là đang tiêu hóa khúc gỗ, đối với Hứa Nhạc mà nói, cũng còn thoải mái hơn thức phẩm hợp thành nhiều. Lúc này đã là cuối hè, hệ thống điều tiết không khí vừa được hắn sửa xong bắt đầu vận chuyển gió mát, nhưng vẫn không kịp đế đuổi đi khí nóng, hắn lau mồ hôi trên trán, miếng thịt bò trong đĩa đã hết nhanh chóng, xoa cái bụng của mình, hắn vẫn chưa thỏa mãn bước vào trong phòng, bắt đầu lật giở trong ký ức những sự việc vụn vặt ấy.

Tòa nhà ba tầng này nhìn từ trên tài liệu cục thổ quản của chính phủ, là thuộc về Hứa Nhạc, nói cách khác, nơi đây là ngôi nhà cũ của lính giải ngũ Hứa Nhạc. Đại học Lê Hoa trong sáu tháng sẽ được nghỉ hè, Hứa Nhạc lấy chiếc vé máy bay mua đã lâu ra, bước chân lên con đường về “quê nhà”, để có thể tiếp tục an toàn sống trong Liên Bang, hắn bắt buộc phải biết quê nhà mình ở đâu, tận đủ khả năng để làm quen với tình hình cuộc sống tập quán ở địa phương, thậm chí khả năng có thể có khẩu âm, như vậy mới có thể hạn chế thấp nhất khả năng bị lộ tẩy. Thi Thanh Hải có thể dễ dàng nhìn ra hắn là một người có bí mật, Hứa Nhạc không thể không cẩn thận hơn một chút. Nhưng hắn không ngờ, vi mạch ngụy trang mà đại thúc cho mình còn có thiết đặt cái “quê nhà”, mà lại còn xa xôi như vậy, từ sân bay Lâm Hải Châu phải ngồi máy bay bảy tiếng, rồi lại ngồi xe buýt đi tiếp mười một tiếng nữa, cuối cùng là đi bộ hết nửa ngày trời, hắn mới tới được tiểu trấn này.

Hắn ở trong tiểu trấn vài ngày, càng kinh ngạc với năng lực của Phong Dư đại thúc, lựa chọn tiểu trấn này là một chuyện quá sức, không nói đến việc xa xôi hẻo lánh, hơn nữa những năm này vì liên quan đến việc đất đá trôi, tuyệt đại đa số cư dân đã chuyển vào điểm định cư mới khai thác ở chính phủ châu. Cho dù vẫn còn mấy hộ cư dân ở lại trong trấn, cũng đều đã quên tòa nhà ba tầng kia thuộc về ai…Là một chuyện không thể nói rõ? Trên thực tế chỉ là gánh nặng của cuộc sống, khiến các cư dân thưa thớt ở bản địa, đã mất đi hết hứng thú nghe tin tức trên đường, còn trường tiểu học và trung học trong trấn mấy năm nay cũng đã đóng cửa, điều này càng làm cho Hứa Nhạc yên tâm rất nhiều, với bản lĩnh của Phong Dư lại sản sinh ra một sự tò mò vô tận.

Có thể lựa chọn được một thân phận ngụy trang hoàn mỹ như vậy, bắt buộc phải sàng lọc rất lâu trong máy tính đầu não Liên Bang với một cấp bậc cực cao, thậm chí chứng tỏ Phong Dư đã từng xâm nhập vào hệ thống máy tính trung ương mà cục hiến chương không hề hay biết!

Hứa Nhạc tắm táp xong xuôi, đứng sân thượng ghi nhớ những phong cảnh của tiểu trấn và những thực vật đặc thù ấy vào trong đầu, đồng thời mang những thứ trong tài liệu liên hệ với thực tế để tăng cường kí ức, hắn vô thức sờ vào chiếc vòng kim loại trên cổ tay, nghĩ tới nhữngvi mạch nhỏ xíu như vì sao sợi tơ kim loại mảnh trong đó, một vi mạch đại diện cho một thân phận hoàn toàn mới mà không ai biết đến, nếu đều giống như thân phận lúc này của hắn, đều khó có thể tìm ra kẽ hở, vậy cần mất bao lâu thời gian chuẩn bị?

Liên tưởng tới đống thịt bò cất giữ trong tủ lạnh bao lâu nay, một nụ cười thân thiết mà chan chứa thành tâm hiện ra trên khuôn mặt chân thành thường ngày của Hứa Nhạc.





Kết thúc chuyến đi hồi hương ngày hè, Hứa Nhạc lại trải qua một chuyến đi dài dằng dặc và vất vả, quay lại Đại Học Thành Lâm Hải Châu. Chuyến đi lần này ngoài việc càng xác định thân phận mới của mình ra, cũng khiến tinh thần hắn chịu sự xung kích. Mãi đến lúc này, hắn mới biết, thì ra đại khu Đông Lâm không phải là nơi nghèo đói nhất trong Liên Bang, tiểu trấn mang tên Quang Minh ấy, mới thật sự là nghèo đến cực điểm. Hắn không thể hiểu được một Liên Bang phát triển phồn vinh giàu có, đặc biệt là trên tinh cầu trung tâm nhất của thủ đô Tinh Quyển, lại có thể có một nơi giống như vậy, lại còn có chức nghiệp nông phu này, mà không phải những người chỉ có trên sân khấu diễn xuất…Liên tưởng đến đôi anh em gái đã từng gặp, Hứa Nhạc đã thấm thía nhận biết sâu hơn về sự bất công của cái xã hội này, chỉ là hắn không rõ sự bất công này rốt cuộc là đến từ đâu, và nên giải quyết thế nào. Nhưng trong tiềm thức, hắn vẫn không hề có chút hảo cảm nào với chính phủ Liên Bang, ngược lại lại có chút tò mò và sự nhìn nhận mơ hồ về thế lực.

Đầu tháng chín, khuôn viên trường đại học Lê Hoa lại được mở ra, Hứa Nhạc lại bắt đầu việc đi lại khô khan giữa lầu dạy học và phòng của mình. Việc dạy học cơ bản ngành kỹ thuật của đại học Lê Hoa quả nhiên có nhưng thực lực không tương ứng với danh tiếng của nó, Hứa Nhạc thèm khát ham mê tìm kiếm tiếp thu kiến thức, ví dụ như nguyên lý làm việc của bình ắc quy điện năng cao hiệu Tịnh Nông, các con số phức hợp tham số của ba hệ thống trong kết cấu khép kín, quy luật nhảy tầng điện tử tự động của tinh khoáng thạch trong điều kiện chiếu sáng…

Ngày mai sẽ bắt đầu được phép bước vào lầu phòng thực nghiệm, tiến hành học tập thực tiễn, Hứa Nhạc nghĩ tới điểm này, liền cảm thấy da trên bàn tay bắt đầu ngứa ngáy, rời khỏi Đông Lâm, rời bỏ phòng làm việc trong quặng mỏ đã hơn một năm, ngoài việc tự tạo cho mình một chiếc gậy kích điện để phòng thân ra, đã rất lâu rồi hắn không chạm đến những thứ như bảng điện tử, đường ống, kim loại…Những cảm giác tiếp xúc kỳ diệu ấy và mùi nhựa plastics nhàn nhạt, thật sự hiện giờ hắn đang rất nhớ tới chúng.

“Đang nghĩ gì vậy? Lại nghĩ chuyện tương lai đi đến công ty Thượng Lâm Quả Xác để dự tuyển sao?” Một giọng nói thấp trầm lạnh lùng đã kéo Hứa Nhạc từ trong suy tư ra, hắn ngạc nhiên dừng hành động đáng cười xoa bóp tay lại, nhìn một nữ sinh đeo kính viền đen đang đối diện với chiếc bàn, gượng gạo cười, nói: “Đang nghĩ bài thực nghiệm ngày mai, giáo sư Châu có lẽ nào để chúng ta tự mình động tay vào lắp đặt thiết bị.”

Đúng vậy, trong cuộc sống đại học bình lặng này, Sự thay đổi lớn nhất trong cuộc sống của Hứa Nhạc có lẽ chính là cô nữ sinh thuần khiết văn nhã, thậm chí có chút lạnh lùng, thường đeo cặp kính đen trên khuôn mặt, đang dứng đối diện chiếc bàn kia.

Khi chiếc xe màu đen phóng vào vườn lê như một bóng ma, Hứa Nhạc và Trương Tiểu Manh đã nhận ra nhau, cũng bắt đầu từ hôm đó, thỉnh thoảng họ lại gặp nhau trong sân trường, theo đó những lời chào hỏi nói chuyện cũng nhiều hơn, họ bắt đầu ngồi ăn cơm cùng nhau, tuy có rất nhiều ánh mắt tò mò không hiểu của mọi người chĩa theo họ, không rõ một người có gia thế tốt như Trương Tiểu Manh tại sao lại thân cận với một sinh viên dự thính kiêm anh gác cổng trường đến thế, tuy Hứa Nhạc không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nhưng hắn vẫn thích được ngồi cùng Trương Tiểu Manh nhiều hơn.

Trương Tiểu Manh đứng nhìn chàng ngốc trước mặt, trong lòng thở dài. Đội giám thị của cục điều tra Liên Bang sau khi duy trì theo dõi được một học kỳ đã rút hết, các sinh viên trong trường học cũng quen với sự trở về của bản thân từ S2, tất cả đã trở về tĩnh lặng. Mục tiêu mà cô định tiếp xúc lại giống như hoàn toàn biến mất trong trường, nếu tiếp tục bình lặng như vậy, thậm chí cô cũng nghi ngờ bản thân có phải đã biến thành một sinh viên đơn thuần rồi không.

Cùng Hứa Nhạc ăn cơm, trong mắt cô không mang ý nghĩa gì, cô chỉ là cảm thấy anh lính giải ngũ này vừa làm người gác cổng, vừa học dự thính trong trường học, muốn tương lai xin vào công ty Quả Xác làm một kỹ sư cơ giáp, quả thực là một người trẻ tuổi chăm chỉ cần mẫn, cô rất tán thưởng điểm này ở hắn. Đồng thời cô muốn mời Hứa Nhạc ăn thêm vài bữa cơm, có lẽ là vì ban đầu cô đã ăn trộm bánh tiểu cẩu của đối phương, lại còn hiểu lầm đối phương, hơn nữa trong sự suy tưởng của cô, điều kiện kinh tế của Hứa Nhạc chắc chắn không phải là đặc biệt tốt, còn về tại sao lại gặp trên xe buýt sân bay, cô cho đó là phúc lợi của bộ quốc phòng cho lính giải ngũ.

“Tháng sau có lễ song nguyệt, trường có vũ hội.” Trương Tiểu Manh nhìn hắn nói, “Phải có bạn nhảy cùng, anh có muốn đi cùng tôi không?”

Nghe thấy lời mời này rồi. Hứa Nhạc không lập tức mở miệng, Trương Tiểu Manh yên lặng nhìn theo hắn, không hiểu mình tại sao lại bỗng nhiên đưa ra lời mời này, nhìn Hứa Nhạc hồi lâu không trả lời, trong lòng thoáng chút thất vọng, không phải thất vọng vì bị đối phương từ chối, mà là thất vọng vì Hứa Nhạc vì sợ ánh mắt dị dạng đó mà rút lui, có lẽ mình thật phải một mình tham gia vào vũ hội nhàm chán nhưng bắt buộc phải tham gia kia.

“Mình tôi có tiền đi mua y phục thích hợp. Nếu trong vũ hội không có đối tượng nào thân thiết với cô, cũng không có người nào theo đuổi cô điên cuồng, cô cũng không phải là muốn tôi làm bạn trai hay một vật che chắn tạm thời của cô.” Hứa Nhạc ngước đầu lên, nghiêm túc nói: “Vậy thì tôi sẽ đồng ý đi.”

Nghe thấy nhiều điều kiện như vậy, Trương Tiểu Manh lại không hề tức giận, ngược lại còn vui vẻ cười, trên mặt kính lại vụt lên tia sáng, vô cùng trong trẻo.