Gián Điệp Ma Giáo Mỗi Ngày Đều Sơ Hở
Chương 23
Trở lại trong giáo, Cơ Vô Tà tắm rửa thay quần áo xong liền ôm Lâm Nhiễm bắt đi ngủ, Lâm Nhiễm thành thành thật thật nằm trong lòng y một lúc, thấy y có vẻ như ngủ say rồi liền nhẹ nhàng bốc cánh tay Cơ Vô Tà lên muốn ra đi thăm dò xem đám bà bầu kia bị nhốt ở đâu.
Cơ Vô Tà bất mãn hừ nhẹ một tiếng, lại khoát tay thật mạnh lên người Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm nằm yên đợi một lúc, thấy Cơ Vô Tà không có động tĩnh lại bốc cánh tay y lên.
Cơ Vô Tà lầm bầm một tiếng, lập tức chuẩn xác không sai đè lên gì đó của Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm: …Tướng công.
Cơ Vô Tà ngáy khò khò hai tiếng, tay thì vẫn không trung thực xoa a xoa gì đó của Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm hít một hơi thật sâu: Ngươi tỉnh rồi.
Tiếng ngáy của Cơ Vô Tà lớn hơn một chút.
Lâm Nhiễm đành phải nằm ngay đơ không dám cựa quậy.
Lần này qua một lúc lâu, Lâm Nhiễm cảm giác cái tay đang đè gì đó đó của mình hình như thả lỏng ra bớt, mới căng da đầu xách tay Cơ Vô Tà ra, lập tức đứng dậy định xuống giường, nhưng tay vừa nhích lại bị một cái xoay người của Cơ Vô Tà đè cả con xuống giường.
Người tập võ mặc dù nhìn gầy, nhưng cả người rắn chắc, đè lên người ta vẫn là rất nặng, hơn nữa Cơ Vô Tà dường như là cố ý dùng sức đè xuống, Lâm Nhiễm nhích nhích mấy cái căn bản là không nhích được, đành phải nhận mệnh mà ngẩn người nhìn trần nhà, trong lòng rõ ràng biết Cơ Vô Tà tám phần là giả bộ ngủ, nhưng nghĩ lại có khi tối hôm qua y cũng không ngủ được bao nhiêu, hiện giờ chắc cũng buồn ngủ muốn chết rồi, vì đùa giỡn mình mà còn gia vờ ngủ cũng thật là có tâm.
Giả vờ cái vẹo gì a! Có phải là có bệnh hay không!
Lúc này Cơ Vô Tà dùng môi nhẹ nhàng cọ cọ tai Lâm Nhiễm, nhẹ giọng nói mớ: Thích ngươi.
Má Lâm Nhiễm soạt một cái đỏ bừng, vội vã thầm nhắc trong lòng Cơ Vô Tà là ma đầu thập phần hung tàn, tuyệt đối không thể bị mê hoặc.
Cơ Vô Tà bất mãn hừ nhẹ một tiếng, lại khoát tay thật mạnh lên người Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm nằm yên đợi một lúc, thấy Cơ Vô Tà không có động tĩnh lại bốc cánh tay y lên.
Cơ Vô Tà lầm bầm một tiếng, lập tức chuẩn xác không sai đè lên gì đó của Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm: …Tướng công.
Cơ Vô Tà ngáy khò khò hai tiếng, tay thì vẫn không trung thực xoa a xoa gì đó của Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm hít một hơi thật sâu: Ngươi tỉnh rồi.
Tiếng ngáy của Cơ Vô Tà lớn hơn một chút.
Lâm Nhiễm đành phải nằm ngay đơ không dám cựa quậy.
Lần này qua một lúc lâu, Lâm Nhiễm cảm giác cái tay đang đè gì đó đó của mình hình như thả lỏng ra bớt, mới căng da đầu xách tay Cơ Vô Tà ra, lập tức đứng dậy định xuống giường, nhưng tay vừa nhích lại bị một cái xoay người của Cơ Vô Tà đè cả con xuống giường.
Người tập võ mặc dù nhìn gầy, nhưng cả người rắn chắc, đè lên người ta vẫn là rất nặng, hơn nữa Cơ Vô Tà dường như là cố ý dùng sức đè xuống, Lâm Nhiễm nhích nhích mấy cái căn bản là không nhích được, đành phải nhận mệnh mà ngẩn người nhìn trần nhà, trong lòng rõ ràng biết Cơ Vô Tà tám phần là giả bộ ngủ, nhưng nghĩ lại có khi tối hôm qua y cũng không ngủ được bao nhiêu, hiện giờ chắc cũng buồn ngủ muốn chết rồi, vì đùa giỡn mình mà còn gia vờ ngủ cũng thật là có tâm.
Giả vờ cái vẹo gì a! Có phải là có bệnh hay không!
Lúc này Cơ Vô Tà dùng môi nhẹ nhàng cọ cọ tai Lâm Nhiễm, nhẹ giọng nói mớ: Thích ngươi.
Má Lâm Nhiễm soạt một cái đỏ bừng, vội vã thầm nhắc trong lòng Cơ Vô Tà là ma đầu thập phần hung tàn, tuyệt đối không thể bị mê hoặc.