Gặp Lại Vui Vẻ
Chương 15: Đốt cháy nhiệt tình còn sót lại
Tạ Xuân Hồng không biết chính mình đang nói gì, nhưng Dịch Hồi cũng nghe được rõ ràng rành mạch.
“Ở lại đây đi!”
Trong phòng bất chợt yên lặng, Dịch Hồi khàn giọng hỏi nhỏ: “Em biết mình đang nói gì không?
Nụ cười Tạ Xuân Hồng càng thêm quyến rũ, ánh mắt tà mị như muốn bắt lấy hồn phách người đối diện khẽ nhướng lên, giọng nói điềm tĩnh mềm mại phát ra từ cổ họng cô: “Vậy anh có muốn hay không?”
Ánh mắt Dịch Hồi bỗng dưng sâu thẳm, u ám không thể nhìn thấu, giống như bất chợt chìm vào dòng nước xoáy không thể thoát ra được.
“Ý của em là….. Anh nên hiểu ý của em sao đây?”
Tạ Xuân Hồng đưa bàn tay mảnh mai ra nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày kiên nghị lạnh lùng, ánh mắt ôn nhu như được tạo thành từ nước giống y hệt đôi mắt của Đường Sơ.
Tạ Xuân Hồng mê muội ngắm nhìn cặp mắt kia, vô thức dùng ngón tay phát họa hình dáng của nó.
“Ý của em là …. Là ý nghĩ anh đang nghĩ.”
Dịch Hồi đưa tay lên gắt gao ngăn ngón tay đang nhẹ nhàng lang thang trên khuôn mặt anh, khó khăn nói: “Em uống say rồi …”
Tạ Xuân Hồng dùng bàn tay còn lại đặt lên ngực của anh, lông mày nhíu lại: “Em đang rất tỉnh táo.”
Dịch Hồi nắm bàn tay mềm mại như không có xương của cô, cảm nhận ngón tay cô đang vẽ ra những vòng tròn trên ngực anh, cảm giác râm ran khó tả thâm nhập vào tận đáy lòng.
Ánh mắt Dịch Hồi càng lúc càng đen tối: “Em biết mình đang làm cái gì không?”
“Dĩ nhiên!” Tạ Xuân Hồng nhón chân lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét lên đôi môi của anh, như tạo ra những đốm lửa nhỏ nóng bỏng, rất nhanh chóng lan ra thiêu đốt cả vùng nam tính của anh.
Dịch Hồi mạnh mẽ ôm cô vào lòng, một tay đỡ lấy đầu cô không do dự hôn lên môi cô, bá đạo chiếm lấy môi cô trêu chọc, dùng đầu lưỡi luồn vào giữa hai hàm răng cô, đánh thành chiếm đất, như muốn càng quét sạch sành sanh tất cả hương thơm trên từng tất đất.
Tạ Xuân Hồng hoàn toàn không còn sức lực chống đỡ, mềm nhũn tựa vào ngực anh, mặc cho anh chuyên chế tấn công miệng cô, từng cơ tê dại truyền khắp toàn thân, cộng thêm sức nóng của rượu đang sôi trào trong máu, làm cho cô không khỏi cảm thấy thêm phần kích thích.
Đôi chân Tạ Xuân Hồng như mất hết sức lực, hoàn toàn dựa vào Dịch Hồng để đứng thẳng, Dịch Hồng càng hôn càng sâu, dần dần một nụ hôn cỏn con này không thể thỏa mãn được anh, anh thở hổn hển khẽ lùi lại, sau đó thừa lúc cô tình loạn ý mê liền bế nàng lên, đá văng cửa phòng ngủ, ôm cô cùng nhau ngã xuống giường.
Áp lực bất chợt gia tăng trên cơ thể khiến Xuân Hồng không nhịn được liền rướn cổ lên khẽ rên lên một tiếng.
Đôi mắt Dịch Hồi chợt lóe sáng khi nhìn xuống chiếc cổ thanh mảnh tuyệt đẹp của cô, thanh tao như cổ một con thiên nga, có độ cong làm mê hoặt lòng người.
Dịch Hồi giống như bị mê hoặc, cúi đầu hôn lên cổ của cô, đưa lưỡi nhấm nháp một chút, hết sức cẩn thận ngậm lấy, giống như đang tôn thờ vị nữ thần trong lòng mình, tràn đầy thành kính cảm kích.
Rốt cuộc, rốt cuộc, cô đã không còn ngàn trùng xa cách cự tuyệt anh, cho phép anh thân mật với cô.
Tai Xuân Hồng cứ như vậy mà bị anh nhẹ nhàng liếm qua. Làm hạ thân cảm thấy càng lúc càng mềm yếu. Ngứa ngát rụt cổ một cái ý muốn né tránh sự đụng chạm của anh, cô lại không biết cử động đó gây thêm kích thích cho nhu cầu của đàn ông đang bị kìm nén nãy giờ.
Dịch Hồi đột nhiên hung hăng di chuyển xuống mút lên mạch máu đang đập trên cổ nàng, tạo ra một dấu vết hồng hồng mập mờ trên đó, sau đó lại mút thêm lần nữa để khắc rõ thêm dấu vết vừa rồi.
Có chút nhói đau lại có chút nhột nhạt, Tạ Xuân Hồng vô thức bị kích động đến tận gốc rễ của các dây thần kinh, đột nhiên bật cười “Ha ha ha”
Dịch Hồi chợt ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn cô, Xuân Hồng càng cười càng vui vẻ, vừa cười vừa giải thích: “Em không phải cười anh … chỉ là … ha ha … em rất sợ nhột …”
Dịch Hồi híp híp mắt, đột nhiên khóe miệng cong lên quỷ quyệt.
“Thật sao? Thì ra là em không thích anh lạnh nhạt như vừa rồi, anh có thể gia tăng chút nhiệt tình!”
Vừa dứt lời, không cần giải thích gì thêm liền cắn lên đôi môi đỏ au của cô, sau đó liều mạng mút lấy lưỡi cô, anh dùng sức như vậy khiến Xuân Hồng cảm thấy lưỡi mình vừa đau vừa xót, như là sắp bị mút cho đứt đến nơi.
Hai tay của Dịch Hồi trên người cô cũng không hề nhàn rỗi, một tay ôm hông cô ép chặt vào người mình, một tay trực tiếp đặt lên ngực cô, thành thạo chậm rãi vuốt ve.
Tạ Xuân Hồng đầu óc hỗn độn không suy nghĩ được gì, cả thể xác và tâm hồn đều hòa theo động tác của Dịch Hồi mà chuyển động, hoàn toàn không khống chế được mình trước sự trêu chọc ấy.
Xuân Hồng bị đè dưới thân Dịch Hồi chỉ cách nhau một làn vải mỏng manh, cảm nhận bàn tay mềm mại, nóng bỏng đang vuốt ve châm chọc, chỉ trong chốc lát liền khiến Xuân Hồng cảm thấy khó chịu hừ nhẹ một tiếng.
Dịch Hồi hôn dần dần xuống phía dưới, ngậm vàng tai trắng như bạch ngọc của cô, hơi thở nóng bỏng phả lên lỗ tai, nổ ầm một phát như thiêu đốt toàn thân cô.
“Thế nào? Như vậy có đủ nhiệt tình hay không?” Tiếng anh khàn khàn vọng về bên tai có chút ma lực kỳ lạ, đột nhiên khiến Tạ Xuân Hồng khẽ run rẩy toàn thân.
Tạ Xuân Hồng cắn môi không trả lời, Dịch Hồi đột nhiên gia tăng áp lực lên bàn tay đang đặt trên ngực cô, vân vê đầu cúc hoa nhạy cảm mê hoặc lòng người của cô và hỏi: “Sao hả? Có thích như vầy không?”
Tạ Xuân Hồng khẽ kêu một tiếng “A”, gấp rút thở hổn hển, cô tự nhiên không có câu trả lời loại câu hỏi này, trong lòng vừa thẹn vừa cáu, đột nhiên nghiêng đầu cắn lên trái táo A-Dam của Dịch Hồi lúc đó đang ngất ngây, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng xoay một vòng lên đó.
Yết hầu của Dịch Hồi chuyển động lên xuống không ngừng, cổ họng không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ, lập tức phản công lại, nắm lấy quyền chủ động một lần nữa.
Xuân Hồng tắm xong chỉ mặc một chiếc áo ngủ hai dây mỏng manh, Dịch Hồi vừa hôn lên xương quai xanh của cô, vừa đẩy dây áo ngủ xuống, không chút kiên nhẫn, dồn chút lực lên ngón tay, tiếng vải rách trong trẻo vang lên.
Trong phòng ngủ mặc dù không mở đèn, nhưng ánh trăng ngoài kia rất sáng, hơn nữa đèn phòng khách cũng sáng choang, cho nên tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến thị lực, Dịch Hồi nhìn rõ ràng cảnh quang xinh đẹp cực hạn đang bày ra trước mắt, cặp mắt bỗng nhiên dấy lên hai ngọn lửa nhỏ.
Rõ ràng là không có gì, Xuân Hồng chỉ mặc váy ngủ, bên trong chẳng có cái gì cả!
Dịch Hồi đỏ mặt quan sát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật đúng là một tiểu yên tinh!”
Không khí đột nhiên lạnh lẽo khiến Xuân Hồng co rúm lại một chút, liền ngay sau đó một thân thể tráng kiện nóng như lửa áp lên cơ thể cô.
Thuần thục cởi áo tùy tiện ném sang một bên, không kiên nhẫn cúi đầu há miệng ngậm lấy trêu đùa thật lâu trên thân thể trắng nõn mềm mại của cô. Vùng bí ẩn nữ tính của Xuân Hồng có cảm giác nóng bỏng ẩm ướt khiến cô không nhịn được nữa, phát ra một tiếng rên rỉ, mười ngón tay Dịch Hồi đang dịu dàng xoa nhẹ lên lên nó, cô lại vô thức chuyển động vừa vặn đánh bay chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu anh.
Dịch Hồi vừa dùng môi lưỡi đốt thành những nhóm lửa nhỏ nóng bỏng khắp cơ thể cô, vừa nhanh chóng cởi dây áo ngủ, trong chốc lát giữa anh và cô không còn gì chen ngang nữa.
Dịch Hồi áp lồng ngực cường tráng rắn chắc lên cô, làn da nâu rắn rỏi cùng với cơ thể săn chắc, trong ánh sáng mờ ảo phơi bày tất cả những vẻ đẹp mạnh mẽ hoang sơ khiến Tạ Xuân Hồng cảm thấy không khỏi kinh ngạc và mê hoặc, cô không kiềm được run rẩy vươn tay ôm lấy hông anh, vuốt ve cảm nhận rõ ràng cơ bụng vạm vỡ vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ.
Hơi lạnh tỏa ra từ ngón tay, cơ thể rõ ràng căng thẳng, Dịch Hồi nhìn chằm chằm Xuân Hồng, hai mắt bỗng nhiên ánh lên tia nhìn kỳ lạ, sáng rực lấp lánh, kết hợp với tác động của hơi men, khiến Xuân Hồng cảm thấy cực kỳ hấp dẫn.
Dịch Hồi đã không thể nhịn được nữa, vầng tráng đầy đặn sáng sủa của anh lúc này thấm đẫm mồ hôi, tên đã lắp vào cung, đột nhiên dừng đôi tay đang làm loại khắp nơi kia, khẽ nhấc thân mình, nâng khuôn mặt Xuân Hồng lên hỏi: “Em chắn chắn chứ? Em có biết anh là ai không?”
Tạ Xuân Hồng cười vô cùng quyến rũ, ánh mắt long lanh bóng nước, đôi môi đỏ mọng cong lên, tràn ngập hờn dỗi nói: “Anh trai, anh thật là nhiều lời …”
Sợi dây lí trí trong đầu Dịch Hồi cuối cùng cũng bị chặt đứt, không đợi cô nói xong, một động tác chuyển thân nhanh, chính xác, tàn nhẫn đi vào trong cô.
Tạ Xuân Hồng hét lên một tiếng thảm thiết, đau đến nổi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vốn là đang ôm ngang eo anh, lập tức dùng sức đẩy anh ra.
Dịch Hồi toàn thân cứng đờ, sững sờ nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang xoắn lại vì đau đớn dưới thân mình, ánh mắt dần dần thể hiện sự vui mừng như điên.
“Em …”
Dịch Hồi nghẹn giọng, một cử động cũng không dám, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đang tuôn trào nước mắt, hối hận nói: “Thực xin lỗi, anh không biết đây là lần đầu tiên của em …”
Dịch Hồi vươn một bàn tay xuống dưỡi, nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp nhắm làm giảm bớt đi cơn đau của cô, tay kia gắt gao ôm lấy cô, tựa như vừa nhặt được bảo vật, trằn trọc hôn cô.
Tạ Xuân Hồng đau muốn xẻ đôi cơ thể, tâm trí đang mê loạn bỗng thức tỉnh
“Dịch Hồi … anh mau ra khỏi đi!”
Dịch Hồi làm sao có thể? Không thể cử động ở trong cô đã là sự chịu đựng cực hạn rồi, nghe xong lời của cô lập tức bàn tay vuốt ve nhanh hơn, muốn làm cho cô không còn đau như vậy nữa.
“Ngoan, đừng sợ …”
Tạ Xuân Hồng bị động tác dịu dàng cưng chiều ấy tác động, dần dần thôi không giãy giụa nữa, có cái gì đó kỳ lạ tê ngứa xua tan đi cơn đau, cơ thể hơi hơi trầm tĩnh lại, mọi ý chí của một người đàn ông chỉ tập trung vào từng biểu hiện nhỏ nhất của cô, đột nhiên nhận ra những thay đổi của cô, ngay lập tức bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển.
Nơi bí mật mềm mại của cơ thể vốn kiên cố đang dần bị khám phá lần lượt vỡ ra, Tạ Xuân Hồng không nhịn được cắn vào đốt của ngón trỏ tay phải, như muốn ngăn cản tiếng rên rỉ đang chực phát ra, nhưng lại bị Dịch Hồi ngăn cản, sau đó tập trung ngậm chặt lấy môi cô, hôn thật sâu.
Không biết qua bao lâu, giống như lâu cả thế kỷ, lâu đến biển xanh hóa nương dâu, giống như cảnh còn người mất, vạn vật đều ngừng, lại giống như chỉ mới thoáng qua trong chớp mắt, trong nháy mắt đã trở thành lão nhân.
Động tác càng lúc càng nhanh, Dịch Hồi dùng tất cả sự nhẫn nại mới khống chế được chính mình không tùy ý lao nhanh về phía trước, ở thời điểm cuối cùng gắt gao ghì cô vào trước ngực, hôn cô không thương tiếc.
Vật thể to lớn trơn trợt đang nhanh chóng xâm chiếm cơ thể là cho Tạ Xuân Hồng vô thức bám víu lấy bả vai anh, nhưng đôi tay không còn chút sức lực đành ôm chặc lấy cổ của anh, hai chân giống như hai con rắn quấn lấy thắt lưng anh, từ từ nhắm hai mắt lại giống như con cá dưới nước miệng há to nhưng không phát ra âm thanh nào.
Sau cơn kích tình mãnh liệt không thể kiềm chế là một nụ hôn dài nóng bỏng để kết thúc, Tạ Xuân Hồng không còn chút sức lực nào nữa, tùy ý để Dịch Hồi nằm trên người cô từ từ lấy lại sức cho chính mình.
Dịch Hồi chậm rãi rời khỏi Xuân Hồng làm cho cô bị thêm một cơn đau nữa, anh vô cùng nhẹ nhàng hôn cô, đôi mắt sâu thẳm không có sự hối tiếc mà chứa chan tình cảm dịu dàng.
“Rất đau?”
Dịch Hồi từ trên người cô đặt mình xuống, nghiêng người nằm bên cạnh cô, tình cảm mãnh liệt đang xâm chiếm cơ thể anh, làm khản đặc giọng nói không thể thốt nên lời.
Tạ Xuân Hồng không trả lời, ngọn lửa ấm áp sưởi ấm cơ thể theo Dịch Hồi rời đi khiến cô đột nhiên cảm thấy lạnh. Đưa tay qua kéo tấm chăn vừa bị ném sang một bên bọc lấy thân mình, Xuân Hồng trở người đưa lưng về phía anh.
Dịch Hồi thấy cô mệt mỏi, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, lồng ngực ấm áp dính sát vào lưng cô, hài lòng mỉm cười.
Tạ Xuân Hồng nhắm mắt, căn phòng tranh tối tranh sáng trầm mặc không nói nên lời, cực kỳ giống cuộc sống cô đơn của cô mấy năm nay, đêm khuya yên tĩnh ở trong nhà, cô an tĩnh rúc vào lòng Dịch Hồi, không nhịn được những dòng nước mắt đang lẳng lặng chảy xuống.
Bàn tay đang đặt trên eo cô của Dịch Hồi dần dần dời lên phía trên, anh sờ đến gương mặt của cô, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo.
“Tại sao khóc? Em hối hận phải không?”
“Ở lại đây đi!”
Trong phòng bất chợt yên lặng, Dịch Hồi khàn giọng hỏi nhỏ: “Em biết mình đang nói gì không?
Nụ cười Tạ Xuân Hồng càng thêm quyến rũ, ánh mắt tà mị như muốn bắt lấy hồn phách người đối diện khẽ nhướng lên, giọng nói điềm tĩnh mềm mại phát ra từ cổ họng cô: “Vậy anh có muốn hay không?”
Ánh mắt Dịch Hồi bỗng dưng sâu thẳm, u ám không thể nhìn thấu, giống như bất chợt chìm vào dòng nước xoáy không thể thoát ra được.
“Ý của em là….. Anh nên hiểu ý của em sao đây?”
Tạ Xuân Hồng đưa bàn tay mảnh mai ra nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày kiên nghị lạnh lùng, ánh mắt ôn nhu như được tạo thành từ nước giống y hệt đôi mắt của Đường Sơ.
Tạ Xuân Hồng mê muội ngắm nhìn cặp mắt kia, vô thức dùng ngón tay phát họa hình dáng của nó.
“Ý của em là …. Là ý nghĩ anh đang nghĩ.”
Dịch Hồi đưa tay lên gắt gao ngăn ngón tay đang nhẹ nhàng lang thang trên khuôn mặt anh, khó khăn nói: “Em uống say rồi …”
Tạ Xuân Hồng dùng bàn tay còn lại đặt lên ngực của anh, lông mày nhíu lại: “Em đang rất tỉnh táo.”
Dịch Hồi nắm bàn tay mềm mại như không có xương của cô, cảm nhận ngón tay cô đang vẽ ra những vòng tròn trên ngực anh, cảm giác râm ran khó tả thâm nhập vào tận đáy lòng.
Ánh mắt Dịch Hồi càng lúc càng đen tối: “Em biết mình đang làm cái gì không?”
“Dĩ nhiên!” Tạ Xuân Hồng nhón chân lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét lên đôi môi của anh, như tạo ra những đốm lửa nhỏ nóng bỏng, rất nhanh chóng lan ra thiêu đốt cả vùng nam tính của anh.
Dịch Hồi mạnh mẽ ôm cô vào lòng, một tay đỡ lấy đầu cô không do dự hôn lên môi cô, bá đạo chiếm lấy môi cô trêu chọc, dùng đầu lưỡi luồn vào giữa hai hàm răng cô, đánh thành chiếm đất, như muốn càng quét sạch sành sanh tất cả hương thơm trên từng tất đất.
Tạ Xuân Hồng hoàn toàn không còn sức lực chống đỡ, mềm nhũn tựa vào ngực anh, mặc cho anh chuyên chế tấn công miệng cô, từng cơ tê dại truyền khắp toàn thân, cộng thêm sức nóng của rượu đang sôi trào trong máu, làm cho cô không khỏi cảm thấy thêm phần kích thích.
Đôi chân Tạ Xuân Hồng như mất hết sức lực, hoàn toàn dựa vào Dịch Hồng để đứng thẳng, Dịch Hồng càng hôn càng sâu, dần dần một nụ hôn cỏn con này không thể thỏa mãn được anh, anh thở hổn hển khẽ lùi lại, sau đó thừa lúc cô tình loạn ý mê liền bế nàng lên, đá văng cửa phòng ngủ, ôm cô cùng nhau ngã xuống giường.
Áp lực bất chợt gia tăng trên cơ thể khiến Xuân Hồng không nhịn được liền rướn cổ lên khẽ rên lên một tiếng.
Đôi mắt Dịch Hồi chợt lóe sáng khi nhìn xuống chiếc cổ thanh mảnh tuyệt đẹp của cô, thanh tao như cổ một con thiên nga, có độ cong làm mê hoặt lòng người.
Dịch Hồi giống như bị mê hoặc, cúi đầu hôn lên cổ của cô, đưa lưỡi nhấm nháp một chút, hết sức cẩn thận ngậm lấy, giống như đang tôn thờ vị nữ thần trong lòng mình, tràn đầy thành kính cảm kích.
Rốt cuộc, rốt cuộc, cô đã không còn ngàn trùng xa cách cự tuyệt anh, cho phép anh thân mật với cô.
Tai Xuân Hồng cứ như vậy mà bị anh nhẹ nhàng liếm qua. Làm hạ thân cảm thấy càng lúc càng mềm yếu. Ngứa ngát rụt cổ một cái ý muốn né tránh sự đụng chạm của anh, cô lại không biết cử động đó gây thêm kích thích cho nhu cầu của đàn ông đang bị kìm nén nãy giờ.
Dịch Hồi đột nhiên hung hăng di chuyển xuống mút lên mạch máu đang đập trên cổ nàng, tạo ra một dấu vết hồng hồng mập mờ trên đó, sau đó lại mút thêm lần nữa để khắc rõ thêm dấu vết vừa rồi.
Có chút nhói đau lại có chút nhột nhạt, Tạ Xuân Hồng vô thức bị kích động đến tận gốc rễ của các dây thần kinh, đột nhiên bật cười “Ha ha ha”
Dịch Hồi chợt ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn cô, Xuân Hồng càng cười càng vui vẻ, vừa cười vừa giải thích: “Em không phải cười anh … chỉ là … ha ha … em rất sợ nhột …”
Dịch Hồi híp híp mắt, đột nhiên khóe miệng cong lên quỷ quyệt.
“Thật sao? Thì ra là em không thích anh lạnh nhạt như vừa rồi, anh có thể gia tăng chút nhiệt tình!”
Vừa dứt lời, không cần giải thích gì thêm liền cắn lên đôi môi đỏ au của cô, sau đó liều mạng mút lấy lưỡi cô, anh dùng sức như vậy khiến Xuân Hồng cảm thấy lưỡi mình vừa đau vừa xót, như là sắp bị mút cho đứt đến nơi.
Hai tay của Dịch Hồi trên người cô cũng không hề nhàn rỗi, một tay ôm hông cô ép chặt vào người mình, một tay trực tiếp đặt lên ngực cô, thành thạo chậm rãi vuốt ve.
Tạ Xuân Hồng đầu óc hỗn độn không suy nghĩ được gì, cả thể xác và tâm hồn đều hòa theo động tác của Dịch Hồi mà chuyển động, hoàn toàn không khống chế được mình trước sự trêu chọc ấy.
Xuân Hồng bị đè dưới thân Dịch Hồi chỉ cách nhau một làn vải mỏng manh, cảm nhận bàn tay mềm mại, nóng bỏng đang vuốt ve châm chọc, chỉ trong chốc lát liền khiến Xuân Hồng cảm thấy khó chịu hừ nhẹ một tiếng.
Dịch Hồi hôn dần dần xuống phía dưới, ngậm vàng tai trắng như bạch ngọc của cô, hơi thở nóng bỏng phả lên lỗ tai, nổ ầm một phát như thiêu đốt toàn thân cô.
“Thế nào? Như vậy có đủ nhiệt tình hay không?” Tiếng anh khàn khàn vọng về bên tai có chút ma lực kỳ lạ, đột nhiên khiến Tạ Xuân Hồng khẽ run rẩy toàn thân.
Tạ Xuân Hồng cắn môi không trả lời, Dịch Hồi đột nhiên gia tăng áp lực lên bàn tay đang đặt trên ngực cô, vân vê đầu cúc hoa nhạy cảm mê hoặc lòng người của cô và hỏi: “Sao hả? Có thích như vầy không?”
Tạ Xuân Hồng khẽ kêu một tiếng “A”, gấp rút thở hổn hển, cô tự nhiên không có câu trả lời loại câu hỏi này, trong lòng vừa thẹn vừa cáu, đột nhiên nghiêng đầu cắn lên trái táo A-Dam của Dịch Hồi lúc đó đang ngất ngây, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng xoay một vòng lên đó.
Yết hầu của Dịch Hồi chuyển động lên xuống không ngừng, cổ họng không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ, lập tức phản công lại, nắm lấy quyền chủ động một lần nữa.
Xuân Hồng tắm xong chỉ mặc một chiếc áo ngủ hai dây mỏng manh, Dịch Hồi vừa hôn lên xương quai xanh của cô, vừa đẩy dây áo ngủ xuống, không chút kiên nhẫn, dồn chút lực lên ngón tay, tiếng vải rách trong trẻo vang lên.
Trong phòng ngủ mặc dù không mở đèn, nhưng ánh trăng ngoài kia rất sáng, hơn nữa đèn phòng khách cũng sáng choang, cho nên tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến thị lực, Dịch Hồi nhìn rõ ràng cảnh quang xinh đẹp cực hạn đang bày ra trước mắt, cặp mắt bỗng nhiên dấy lên hai ngọn lửa nhỏ.
Rõ ràng là không có gì, Xuân Hồng chỉ mặc váy ngủ, bên trong chẳng có cái gì cả!
Dịch Hồi đỏ mặt quan sát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật đúng là một tiểu yên tinh!”
Không khí đột nhiên lạnh lẽo khiến Xuân Hồng co rúm lại một chút, liền ngay sau đó một thân thể tráng kiện nóng như lửa áp lên cơ thể cô.
Thuần thục cởi áo tùy tiện ném sang một bên, không kiên nhẫn cúi đầu há miệng ngậm lấy trêu đùa thật lâu trên thân thể trắng nõn mềm mại của cô. Vùng bí ẩn nữ tính của Xuân Hồng có cảm giác nóng bỏng ẩm ướt khiến cô không nhịn được nữa, phát ra một tiếng rên rỉ, mười ngón tay Dịch Hồi đang dịu dàng xoa nhẹ lên lên nó, cô lại vô thức chuyển động vừa vặn đánh bay chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu anh.
Dịch Hồi vừa dùng môi lưỡi đốt thành những nhóm lửa nhỏ nóng bỏng khắp cơ thể cô, vừa nhanh chóng cởi dây áo ngủ, trong chốc lát giữa anh và cô không còn gì chen ngang nữa.
Dịch Hồi áp lồng ngực cường tráng rắn chắc lên cô, làn da nâu rắn rỏi cùng với cơ thể săn chắc, trong ánh sáng mờ ảo phơi bày tất cả những vẻ đẹp mạnh mẽ hoang sơ khiến Tạ Xuân Hồng cảm thấy không khỏi kinh ngạc và mê hoặc, cô không kiềm được run rẩy vươn tay ôm lấy hông anh, vuốt ve cảm nhận rõ ràng cơ bụng vạm vỡ vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ.
Hơi lạnh tỏa ra từ ngón tay, cơ thể rõ ràng căng thẳng, Dịch Hồi nhìn chằm chằm Xuân Hồng, hai mắt bỗng nhiên ánh lên tia nhìn kỳ lạ, sáng rực lấp lánh, kết hợp với tác động của hơi men, khiến Xuân Hồng cảm thấy cực kỳ hấp dẫn.
Dịch Hồi đã không thể nhịn được nữa, vầng tráng đầy đặn sáng sủa của anh lúc này thấm đẫm mồ hôi, tên đã lắp vào cung, đột nhiên dừng đôi tay đang làm loại khắp nơi kia, khẽ nhấc thân mình, nâng khuôn mặt Xuân Hồng lên hỏi: “Em chắn chắn chứ? Em có biết anh là ai không?”
Tạ Xuân Hồng cười vô cùng quyến rũ, ánh mắt long lanh bóng nước, đôi môi đỏ mọng cong lên, tràn ngập hờn dỗi nói: “Anh trai, anh thật là nhiều lời …”
Sợi dây lí trí trong đầu Dịch Hồi cuối cùng cũng bị chặt đứt, không đợi cô nói xong, một động tác chuyển thân nhanh, chính xác, tàn nhẫn đi vào trong cô.
Tạ Xuân Hồng hét lên một tiếng thảm thiết, đau đến nổi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vốn là đang ôm ngang eo anh, lập tức dùng sức đẩy anh ra.
Dịch Hồi toàn thân cứng đờ, sững sờ nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang xoắn lại vì đau đớn dưới thân mình, ánh mắt dần dần thể hiện sự vui mừng như điên.
“Em …”
Dịch Hồi nghẹn giọng, một cử động cũng không dám, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đang tuôn trào nước mắt, hối hận nói: “Thực xin lỗi, anh không biết đây là lần đầu tiên của em …”
Dịch Hồi vươn một bàn tay xuống dưỡi, nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp nhắm làm giảm bớt đi cơn đau của cô, tay kia gắt gao ôm lấy cô, tựa như vừa nhặt được bảo vật, trằn trọc hôn cô.
Tạ Xuân Hồng đau muốn xẻ đôi cơ thể, tâm trí đang mê loạn bỗng thức tỉnh
“Dịch Hồi … anh mau ra khỏi đi!”
Dịch Hồi làm sao có thể? Không thể cử động ở trong cô đã là sự chịu đựng cực hạn rồi, nghe xong lời của cô lập tức bàn tay vuốt ve nhanh hơn, muốn làm cho cô không còn đau như vậy nữa.
“Ngoan, đừng sợ …”
Tạ Xuân Hồng bị động tác dịu dàng cưng chiều ấy tác động, dần dần thôi không giãy giụa nữa, có cái gì đó kỳ lạ tê ngứa xua tan đi cơn đau, cơ thể hơi hơi trầm tĩnh lại, mọi ý chí của một người đàn ông chỉ tập trung vào từng biểu hiện nhỏ nhất của cô, đột nhiên nhận ra những thay đổi của cô, ngay lập tức bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển.
Nơi bí mật mềm mại của cơ thể vốn kiên cố đang dần bị khám phá lần lượt vỡ ra, Tạ Xuân Hồng không nhịn được cắn vào đốt của ngón trỏ tay phải, như muốn ngăn cản tiếng rên rỉ đang chực phát ra, nhưng lại bị Dịch Hồi ngăn cản, sau đó tập trung ngậm chặt lấy môi cô, hôn thật sâu.
Không biết qua bao lâu, giống như lâu cả thế kỷ, lâu đến biển xanh hóa nương dâu, giống như cảnh còn người mất, vạn vật đều ngừng, lại giống như chỉ mới thoáng qua trong chớp mắt, trong nháy mắt đã trở thành lão nhân.
Động tác càng lúc càng nhanh, Dịch Hồi dùng tất cả sự nhẫn nại mới khống chế được chính mình không tùy ý lao nhanh về phía trước, ở thời điểm cuối cùng gắt gao ghì cô vào trước ngực, hôn cô không thương tiếc.
Vật thể to lớn trơn trợt đang nhanh chóng xâm chiếm cơ thể là cho Tạ Xuân Hồng vô thức bám víu lấy bả vai anh, nhưng đôi tay không còn chút sức lực đành ôm chặc lấy cổ của anh, hai chân giống như hai con rắn quấn lấy thắt lưng anh, từ từ nhắm hai mắt lại giống như con cá dưới nước miệng há to nhưng không phát ra âm thanh nào.
Sau cơn kích tình mãnh liệt không thể kiềm chế là một nụ hôn dài nóng bỏng để kết thúc, Tạ Xuân Hồng không còn chút sức lực nào nữa, tùy ý để Dịch Hồi nằm trên người cô từ từ lấy lại sức cho chính mình.
Dịch Hồi chậm rãi rời khỏi Xuân Hồng làm cho cô bị thêm một cơn đau nữa, anh vô cùng nhẹ nhàng hôn cô, đôi mắt sâu thẳm không có sự hối tiếc mà chứa chan tình cảm dịu dàng.
“Rất đau?”
Dịch Hồi từ trên người cô đặt mình xuống, nghiêng người nằm bên cạnh cô, tình cảm mãnh liệt đang xâm chiếm cơ thể anh, làm khản đặc giọng nói không thể thốt nên lời.
Tạ Xuân Hồng không trả lời, ngọn lửa ấm áp sưởi ấm cơ thể theo Dịch Hồi rời đi khiến cô đột nhiên cảm thấy lạnh. Đưa tay qua kéo tấm chăn vừa bị ném sang một bên bọc lấy thân mình, Xuân Hồng trở người đưa lưng về phía anh.
Dịch Hồi thấy cô mệt mỏi, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, lồng ngực ấm áp dính sát vào lưng cô, hài lòng mỉm cười.
Tạ Xuân Hồng nhắm mắt, căn phòng tranh tối tranh sáng trầm mặc không nói nên lời, cực kỳ giống cuộc sống cô đơn của cô mấy năm nay, đêm khuya yên tĩnh ở trong nhà, cô an tĩnh rúc vào lòng Dịch Hồi, không nhịn được những dòng nước mắt đang lẳng lặng chảy xuống.
Bàn tay đang đặt trên eo cô của Dịch Hồi dần dần dời lên phía trên, anh sờ đến gương mặt của cô, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo.
“Tại sao khóc? Em hối hận phải không?”