Gả Cho Chàng Đánh Cá Bị Câm

Chương 7

Chương 7. Fingering/ dùng dương v*t quất â/m h/ộ/ bắn vào trong/ đánh đòn/ ngón tay cắm miệng

Dung Tuyết miệng đầy vị ngô, súc miệng xong mới ghé qua thơm Trần Tấn một cái, còn kiễng chân ôm cổ hắn, vẻ mặt lấy lòng, "Được rồi, đùa đó, anh đi khóa cửa, em lên giường chờ anh."

Trần Tấn cụp mắt nhìn cậu, đáy lòng ngứa ngáy, phải ấn cậu hôn môi một hồi rồi mới chịu đi.

Công bằng mà nói, làm tình đúng sướng cái thân, đặc biệt là khi Trần Tấn thể lực tốt lực eo tốt cái gì kia lại càng tốt, Dung Tuyết ở trên giường không thể sướng hơn được nữa. Chuyện mà cậu khá bài xích là giai đoạn sau chuyện giường chiếu, tỉnh dậy, cơ thể rã rời như tháo ra lắp lại, khó chịu vô cùng.

Tuy nhiên đàn ông toàn động vật nghĩ bằng thân dưới, chưa kể Dung Tuyết còn là kiểu người vết thương kết sẹo lập tức quên đau, hiện giờ trải qua thời gian nghỉ ngơi, cũng khá chờ đợi chuyện ấy.

"Hứa đi đã, mai cho em ra biển với anh." Dung Tuyết quỳ trên giường, ôm eo Trần Tấn, "Được không anh? Anh gật đầu đi mà!"

Ngọc ngà trong lồng ngực, Trần Tấn đành xin đầu hàng, cuối cùng cũng phải gật đầu.

Nhìn cái gật đầu đầy bối rối của Trần Tấn, Dung Tuyết lấy làm buồn cười, "Hứa rồi đấy nhé!"

Bàn tay bé nhỏ nhẹ nhàng vén quần người đàn ông, một cây gậy th*t dữ tợn sung sức bật thẳng ra ngoài, thẳng thắn ngóc đầu, q/uy đ/ầu tròn thô như mũ nấm, màu dương v*t giống màu da Trần Tấn, hơi đậm, chỉ có q/uy đ/ầu là hồng sẫm.

Dung Tuyết tuốt lươn cho hắn, đều là đàn ông, cậu biết phải làm gì để giúp Trần Tấn dễ chịu.

Gân xanh nổi rõ ràng trên chuôi thịt, Dung Tuyết sờ dọc xuống, một tay xoa bóp hai hòn trứng bên dưới.

Đúng là người hai hộp sữa người không hộp nào, Trần Tấn không chỉ có khoai to hơn cậu, mà sờ xong mới thấy trứng cũng to hơn nốt!

Trần Tấn cũng không rảnh tay, hắn thò tay vào trong quần Dung Tuyết, cậy ngón tay dài, bắt đầu bắt chước hành vi giao cấu thụt ra thụt vào lỗ nhỏ, nhét cả hai ngón vào một lúc, cong thành lưỡi câu, còn nghe có tiếng nước nhóp nhép.

Chẳng được bao lâu Dung Tuyết đã không chịu nổi, mềm người ngã xuống giường, thân dưới chảy nước ào ào, quần áo bị cởi ra toàn bộ.

Tối qua làm rất lâu, lần này hai chân Dung Tuyết bị tách ra, chỉ thấy bươm bướm vẫn tròn thành lỗ nhỏ chưa khép lại được, Trần Tấn thấy hình ảnh này mê người quá đỗi, gậy dưới thân đã cứng nay lại càng cứng thêm.

Trần Tấn đỡ dương v*t, vỗ lên â/m h/ộ Dung Tuyết mấy cái, Dung Tuyết run cả người, khoái cảm xông lên ồ ạt, cậu hướng đôi mắt long lanh nhìn Trần Tấn.

"Ghét..." Cậu lẩm bẩm.

Trần Tấn nghe vậy, thúc hông nhắm thẳng lỗ tròn, âm đ*o ướt nhẹp rỉ dịch trơn trượt, còn mấp máy ngoạm chặt cây xúc xích, dùng nhiệt độ bản thân châm hỏa, nới rộng âm đ*o nuốt gậy th*t sâu hơn.

"Ưm... To... to quá..." Dung Tuyết muốn bỏ chạy, vì thật sự là ăn không tiêu!

Bàn tay dày vết chai sần của Trần Tấn mơn trớn cơ thể mịn màng của Dung Tuyết, xoa nắn làn da tơ lụa dưới tay, càng sờ càng nghiện.

Không thể không nói, Dung Tuyết tuy gầy, nhưng sờ vẫn rất thích, trơn mướt như món thạch được ăn ngày Tết, non mềm như vừa chạm khắc tan.

Hông eo cường tráng rung bần bật, vùng kín dán chặt bắt đầu tiếp đón từng cơn vận động, gậy th*t bị d*m thủy bao lấy, đưa đẩy vô cùng thuận tiện, vòng thịt mềm bên ngoài lỗ nhỏ dần dần bị mài thành sắc đỏ bừng.

"A Tấn... Hôm nay không được... không được làm lâu quá... một lần thôi... được không... không thì mai không dậy nổi... ưm a..." Dung Tuyết ngửa cổ, tầm mắt va phải ánh đèn không nhìn thấy cái gì, cậu lay lay tay Trần Tấn đầy nũng nịu, "Được không... một lần thôi mà..."

Trần Tấn không nỡ lòng từ chối cậu, đành phải nhận lời, chẳng qua là trông không phục lắm.

Giường gỗ đung đưa, sắc xuân dụ người.

Nhà Dung Tuyết có hẳn một tủ đầy truyện hăm tai, đủ các loại tư thế đủ kiểu chơi cậu chưa thử bao giờ, thấy Trần Tấn dùng mãi một tư thế, trong lúc làm dở cậu còn hướng dẫn một phen.

Dĩ nhiên, hậu quả chính là bị Trần Tấn thích chí dùng tư thế mới giã điên loạn, hai người cùng nhau lên đỉnh. Trần Tấn bắn xong không rút ra, cứ nằm nguyên bên trong đợi cho cứng lên lần nữa, để rồi coi như không có gì xảy ra mà nện tiếp như thường.

Dung Tuyết thở phì phò, không nhịn được rên lên, giọng điệu hờn dỗi: "Chậm chút... đã... hứa làm một lần mà... nói không giữ lời... ghét... hức..."

Trần Tấn nghiêng đầu nhìn cậu, dường như đang hỏi: Không thích ư?

Dung Tuyết quay phắt đầu kêu hừ hừ, thích thì không thể bảo đừng mà chắc ~

Cậu níu ngón tay Trần Tấn, dán môi lên, còn gặm một cái như muốn trút giận, chẳng qua lực độ này so với Trần Tấn chẳng đáng là bao, hơn nữa trong mắt Trần Tấn, vết cắn này giống liếm hơn, liếm vào trái tim Trần Tấn.

Ngón tay Trần Tấn đổi sang tư thế chủ động, đùa bỡn môi lưỡi Dung Tuyết, đồng thời thân dưới tăng tốc, dương v*t tùy ý khuấy đảo âm đ*o, d*m thủy nhóp nhép, chảy nước ào ào.

Dung Tuyết thảm chết, chỉ đành nức nở xin tha: "Em sai rồi... hức hức... không... không cắn không cắn nữa mà... ưm a..."

Tự tạo nghiệt! Thật sự không đấu lại Trần Tấn!

Chuyện tình dây dưa đến tận nửa đêm, Dung Tuyết sướng gần chết, nhưng mà lòng vẫn ấm ức không thôi, sau được Trần Tấn vừa ôm vừa lau người cho vẫn còn tức giận, miệng lẩm bẩm cái gì mà nói không giữ lời.

Trần Tấn bị chọc cười, nụ cười đơn thuần chất phác, khiến Dung Tuyết nhìn mà ngơ ngác.

Đây là lần đầu Dung Tuyết thấy Trần Tấn cười, Trần Tấn có hai chiếc răng nanh, không đều tăm tắp, nhưng rất đáng yêu.

Nếu cậu nhớ không nhầm, thì năm nay Trần Tấn mới 21 tuổi, chỉ lớn hơn cậu 2 tuổi mà thôi, vậy mà so với cậu Trần Tấn lại vô cùng người lớn, việc gì cũng có thể làm, ngày nào cũng bón cho cậu rất nhiều cơm, còn mua cho cậu đồ ăn vặt.

Dung Tuyết ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng ngậm miệng không lầm bầm nữa.

Trần Tấn dùng khăn lau nốt tay xong cho cậu, vỗ mông cậu một cái, tỏ ý bảo cậu đi ngủ.

Dung Tuyết ôm mong ngoan ngoãn lên giường, nằm trong chăm nệm mềm mại chờ Trần Tấn chui vào ngủ chung.

"Mai nhớ gọi em nha." Dung Tuyết rúc vào lòng Trần Tấn, mệt mỏi thiếp đi.

...

Ngày hôm sau, trời chưa sáng, không khí xen lẫn hơi sương khoan khoái.

Trần Tấn không nuốt lời, thật sự đánh thức Dung Tuyết.

"Ngày nào anh cũng dậy sớm vậy sao..." Dung Tuyết bủn rủn hai chân, nhưng quyết tâm thay đổi tật xấu dính giường ngày trước, mau chóng xuống giường.

Trần Tấn đã rửa mặt xong, thấy Dung Tuyết đứng dậy dễ dàng như vậy, không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Đường từ thôn ra biển rất xa.

Dĩ nhiên, xa ở đây là xa trong mắt Dung Tuyết, còn đối với Trần Tấn cũng chỉ thoáng chốc mà thôi.

Ngoài biển gió to mặt trời cũng lớn, quan trọng nhất là không hề an toàn tuyệt đối, Trần Tấn không muốn Dung Tuyết ra biển, nhưng nếu Dung Tuyết đã ương bướng, thì hắn không ngại cho cậu ăn mệt một lần, để cậu hoàn toàn từ bỏ ý định ra khơi.

Tận đến lúc lên thuyền, Dung Tuyết vẫn rất hớn hở, dù không nhiều sức lắm, nhưng cậu thích cảm giác cùng nhau cố gắng với Trần Tấn!

Tuy nhiên thuyền chạy chẳng được bao lâu cậu đã hết cười nổi, mặc phong phanh, gió thì lồng lộng, khá lạnh, người run bần bật.

Trần Tấn vừa lái thuyền vừa liếc nhìn cậu, bất đắc dĩ lắc đầu, không đủ nhẫn tâm, thành ra cuối cùng vẫn cởi áo khoác ném qua cho cậu.

"Gì thế, em có lạnh đâu, em còn thấy nóng ấy chứ, anh cứ mặc đi... hắt xì----" Một tiếng hắt hơi cắt ngang lời cậu, Dung Tuyết lúng túng quẹt miệng, chữa cháy, "Em không lạnh thật, chỉ là bị ngứa mũi."

Trần Tấn không thèm quay đầu, vẫn nguyên một điệu bộ cao lãnh, nhưng mà Dung Tuyết lại cứ bất giác cảm thấy Trần Tấn đang cười trộm.

Áo khoác mang hơi ấm cơ thể của Trần Tấn, Dung Tuyết nhìn chằm chằm một hồi, không nhịn được vùi mặt vào áo hít một hơi, quả nhiên ngửi được mùi hương của hắn, là một hương thơm chưa gặp bao giờ, như mùi hoa nhiễm chút mùi trái cây, ngọt thanh, chẳng ăn khớp gì với bản thân Trần Tấn, nhưng lại khiến người ta phát nghiện.

Mùi cơ thể là một thứ rất tà đạo, có khi còn dễ chịu hơn nước hoa do nhà điều chế dày công tạo thành, người bố cậu cũng có mùi, các bạn bảo người cậu cũng có, nhưng cậu không ngửi thấy, nên vẫn rất tò mò rốt cuộc là mùi thế nào.

Thuyền đã đi được rất xa, cuối cùng cũng ngừng lại.

Trần Tấn quăng chài xuống biển, nắm chắc một đầu chài, chân chài dần dần chìm xuống theo quán tính, lưới đã bung hết, đợi năm sáu giờ là có thể thu.

Dung Tuyết không giúp được gì, đành đứng bên mạn thuyền.

Trong lúc đợi thu lưới, Trần Tấn dẫn Dung Tuyết lên bờ biển trên hòn đảo không người ngay cạnh.

Lần đầu Dung Tuyết được thấy bãi biển hoang sơ, cậu không dám tiến sâu vào đảo, sợ có rắn, nên chỉ giẫm chân trần trên bờ cát nhặt con cua mắc cạn.

Trần Tấn thì cầm xiên cá lặn thẳng xuống nước, xiên hết con cá này đến con cá khác.

Sau đó thành thạo nhóm lửa, dẫu sao trên thuyền cũng đầy đủ dụng cụ nướng cá.

Dung Tuyết không ngờ ra biển lại chơi vui như vậy, cứ tíu ta tíu tít xung quanh Trần Tấn, quyết định mai lại tới tiếp.

Thu lưới đúng buổi trưa, là thời điểm mặt trời trên biển lớn nhất.

Trần Tấn mò đầu chài, sau đó dùng sức kéo sợi dây, lôi đầu còn lại lên.

Dung Tuyết chạy qua hỗ trợ, không bao lâu đã mồ hôi đầy đầu, vui vẻ buổi sáng sạch bong trong chớp mắt, chỉ còn lại nhức mỏi toàn thân.

Trần Tấn vẫn âm thầm chú ý Dung Tuyết, thấy Dung Tuyết bị phơi nắng đỏ bừng khuôn mặt, đáy lòng không vui, thậm chí là rất thất vọng.

Trần Tấn đã làm quen công việc này, không thấy mệt, ngược lại còn rất ung dung, nhưng hắn không nỡ nhìn Dung Tuyết cố giống mình.

Còn nhớ ngày đầu kết hôn, cũng là lần đầu hắn gặp Dung Tuyết, hắn không biết tại sao lại có người được chiều đến độ này.

Tắm nước lạnh sẽ bị cóng cho run lẩy bẩy, ăn bánh ngô sẽ ho sù sụ cả đêm, phải trải bốn lớp chăn lên giường mới không bị cộm, ga xù xì một tí đã mẩn đỏ cả người.

Nhưng bây giờ hắn hy vọng Dung Tuyết vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.

Gả cho hắn, cũng không thể càng ngày càng khổ được.