Gả Cho Chàng Đánh Cá Bị Câm

Chương 10

Dã chiến trên bờ biển/ nhấp mông/ chủ động nuốt vào nhả ra dương v*t/ xoa bóp â/m đ/ế/ cắn đầu ti

Dung Tuyết dỗ Trần Tấn xong xuôi, lại tự mình ngồi trước cửa một hồi.

Hôm nay ngồi xe lâu cảm thấy nôn nao, chẳng chơi được gì, việc cũng không tìm được, còn mất toi tiền xe một chuyến.

Trước kia Dung Tuyết đâu phải người sẽ vì tiền mà cảm thấy tội lỗi, trước khi cậu xuyên tới nơi này, nhào vào lòng mẹ làm nũng mấy câu là có ngay mấy trăm nghìn trong tài khoản, cầm tiền tiêu sài thoải mái, phải gọi là đắm mình trong trụy lạc, tự biết mình là con nhà giàu, đã thế còn đẹp trai. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới loại da mặt dày như mình mà cũng có ngày phải buồn bã vì không cam lòng làm sâu gạo.

Quả là không ai đoán trước được điều gì.

Không biết có thể trở về không nữa.

Cung phản xạ của Dung Tuyết có vẻ siêu dài, bây giờ mới lo tới vấn đề ấy.

Ký ức cuối cùng trước khi xuyên qua đã bắt đầu mờ ảo, có khi chính là gì mà hậu chấn tâm lý chẳng hạn? Cơ chế tự bảo vệ vân vân mây mây...

Dung Tuyết chỉ loáng thoáng nhớ được hình ảnh một chiếc xe van vượt đèn đỏ lao thẳng về phía cậu, thế rồi khi tỉnh lại cậu đã ở nơi này.

Cậu chết rồi sao? Đệt, thế thì mẹ và bà cậu thấy thi thể cậu sẽ rất đau lòng, dù cậu không phải con một, nhưng dẫu sao cũng là bé út cục cưng của cả nhà...

Dung Tuyết thở dài não nề, xụ miệng, tâm trạng không tốt nổi.

Trần Tấn lại trổ tài nấu nướng, cặm cụi trong bếp hồi lâu, làm xong một nồi cháo và ba đĩa thức ăn, cháo cá hắn làm rất nghề, Dung Tuyết là đứa ham ăn, chốc lát đã tạm bỏ quên phiền não.

"A Tấn này, em thấy với trình nấu nướng của anh mình mở hàng ăn nhỏ cũng ổn ấy chứ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới, so với em... ờm, nói chung là anh nấu ngon cực!" Dung Tuyết gắp hai miếng cá khô nhúng nhúng vào bát cháo, sau đó múc một thìa cháo cá, ngoạm một miếng, vị cháo đậm đà, cá tươi mềm bùng nổ trên đầu lưỡi.

Dung Tuyết nghèo từ vựng, muốn khen cũng chỉ lặp lại hoài mấy chữ: Ngon ghê!

Nhắc tới chuyện mở hàng ăn, Dung Tuyết cho rằng đây cũng là một phương án tốt, trước kia nhà cậu cũng mở hai nhà hàng, một hàng bán lẩu một hàng làm thịt nướng, ngay trung tâm thành phố, buôn bán rất khấm khá.

Những năm tám mươi chín mươi, các hộ kinh doanh cá thể và công ty tư nhân nhiều vô số kể, có nơi phá sản, nhưng cũng có chỗ phát tài. Hiện giờ chính là thời khắc các quán ăn của nhà nước rút khỏi dòng lịch sử, hàng quán dân doanh bắt đầu mọc lên, theo quan điểm của Dung Tuyết, đây chính là thời điểm tốt nhất để kinh doanh ăn uống.

Ở thời đại này, mánh khóe làm ăn và độ miễn dịch của dân tình với marketing đều kém xa thời hiện đại. Dung Tuyết không biết những ngón nghề khác, nhưng đã học được không ít kỹ thuật marketing, có thì tội gì không dùng, đánh cá nào có nhàn nhã bằng làm ông chủ? Quan trọng nhất là, A Tấn nấu nướng khéo tay như vậy, không quảng bá vẫn có thể vang danh.

Tuy nhiên không có vốn là một vấn đề, trước tiên phải kiếm tiền trước đã.

Ăn uống đã đời xong, Dung Tuyết vệ sinh cá nhân sạch sẽ, rồi trèo thoắt lên giường, "Mai A Tấn nhớ gọi em nha, em đi đánh cá với anh!"

Trần Tấn thật lòng không muốn để Dung Tuyết ra khơi dầm mưa dãi nắng, nhưng cũng không biết làm sao, đành phải chiều theo cậu.

Ngày hôm sau, Dung Tuyết nhớ khoác thêm áo rồi mới lên thuyền.

Lần này cậu khôn ngoan hơn, không thò mặt ra ngoài, mà cầm theo khăn lụa của hồi môn che trên mặt, dù cậu chẳng hiểu sao đàn ông phải có khăn lụa hồi môn, nhưng chiếc khăn này có tác dụng thật, gió thổi qua cũng không vấn đề, bao quanh mặt còn mang đến cảm giác rực rỡ, khiến cho Trần Tấn nhìn lén cậu không biết bao nhiêu lần.

Dung Tuyết rất tự tin về khuôn mặt của mình, nên cũng không sợ bị dòm ngó, hừ, bọc khăn đỏ thì sao? Bọc khăn đỏ thì cậu cũng là thằng nhóc đẹp nhất vùng biển này nhé!

"Tí mình có đến hòn đảo kia không A Tấn?" Trần Tấn vừa quăng chài xong, Dung Tuyết đã ghé sát người hắn, chỉ lộ ra cặp mắt tròn tròn nhìn chằm chằm Trần Tấn, chỉ kém nước viết thẳng mấy chữ [em muốn đến nữa cơ] lên mặt.

Trần Tấn không nghĩ cậu sẽ thích nơi đó, gật đầu với vẻ hơi hơi do dự.

Dung Tuyết thấy Trần Tấn không quả quyết như bình thường, cảm thấy mới mẻ, áp sát gần hơn: "Sao thế, vốn không định đến à?"

Trần Tấn không đáp, yên lặng giảm tốc chiếc thuyền, đoạn quay đầu nhìn Dung Tuyết, cười dịu dàng.

Hắn hy vọng Dung Tuyết có thể đòi hỏi hắn chút gì đó, giống như bây giờ, thể hiện ý muốn đến hòn đảo kia không hề che giấu, chứ không phải suy đi tính lại, hiểu chuyện mà muốn san sẻ gánh nặng với hắn. Hắn muốn thấy vẻ hồn nhiên tùy ý trong bản tính Dung Tuyết, cũng muốn trở thành nửa kia mà cậu có thể hoàn toàn tin cậy dựa vào.

Dung Tuyết ngồi một bên, nũng nịu cọ cọ đùi Trần Tấn, "Cười cái gì, có đi không hở?" Lần này Trần Tấn gật đầu vô cùng lưu loát.

Dung Tuyết cười khì, một người đàn ông cao to toàn bắp thịt như Trần Tấn sao lại có thể đáng yêu như vậy! Chẳng lẽ đây chính là người tình trong mắt hóa Tây Thi đó ư?

Trong lúc còn bận cười đùa thuyền đã cập bến hòn đảo lần trước, Dung Tuyết được Trần Tấn ôm lên bờ, chân không dính nước.

Bờ cát phơi nắng ấm áp, chân trần giẫm lên vô cùng dễ chịu, gió lùa từng trận, tâm trạng cực kỳ khoan khoái.

Trần Tấn bắt hai con cá, tìm một nơi râm mát nướng cá, Dung Tuyết ngồi trên tấm vải bố trải trên cát, lười biếng duỗi chân tắm nắng.

Chà, lúc này mà được mát xa thì dễ chịu vô cùng.

Người da trắng đứng hứng nắng trông càng trắng bật, Dung Tuyết nằm đó, toàn thân đẹp như phát sáng, dù chỉ thấy người không thấy mặt cũng đoán được đây nhất định là một mỹ nhân.

Mỹ nhân mà ban đêm sẽ tách chân khóc lóc cầu xin tha thứ.

Trần Tấn nuốt nước miếng, lúc hoàn hồn, một mặt cá đã khét không ăn được nữa.

Dung Tuyết ngửi thấy mùi vội ngồi dậy, kéo khăn lụa che mặt xuống, chạy đến bên cạnh Trần Tấn, "Anh nghĩ gì thế? Nướng đen cả rồi này."

Nào chỉ là nướng đen, cả con cá cũng bốc khói, cháy thui rồi!

Trần Tấn lúng ta lúng túng, thả cá vào đĩa, cố tình úp mặt đen xuống, hừm, may quá mặt kia vẫn hoàn hảo.

Mùi khét bị gió thổi tan nhanh chóng, Dung Tuyết ngồi bên cạnh Trần Tấn, chống cằm nhìn chằm chằm vành tai ửng đỏ của hắn.

"A Tấn..."

Trần Tấn quay đầu, đường nét khuôn mặt sắc bén, ánh mắt lại cực độ dịu dàng.

Dung Tuyết dúi mình vào lòng hắn: "Anh đẹp trai cực..."


Không biết là lần cảm thán thứ bao nhiêu, nếu gặp được Trần Tấn từ xưa, thì chắc chắn cậu sẽ tán tỉnh tới tấp, quá đẹp, sao vùng đảo hoang vu này lại có thể dưỡng ra một người đàn ông đẹp trai như A Tấn nhỉ, chẳng lẽ là càng là đàn ông vùng thiểu số nét đẹp sẽ càng công kích hơn chăng?

Ban đầu Trần Tấn vẫn chỉ ôm Dung Tuyết trong lòng, nhưng một lát sau hắn nhận ra ánh mắt của Dung Tuyết quá lộ liễu, quá mê người, nên không biết thế nào mà hắn lại hôn xuống.

Thói hư tật xấu muôn thuở của đàn ông, khi hôn kiểu gì cũng phải sờ mông sờ ngực người ta, Dung Tuyết không có ngực, hiển nhiên hai tay Trần Tấn sẽ dính liền lên mông cậu, nắn bóp như nhào bột, vừa mềm vừa vểnh vừa co giãn, thích tay thật sự.

Trần Tấn gặm mút môi dưới của cậu, hôn cho môi cậu đỏ bừng mới chịu buông.

Dung Tuyết tách chân ngồi lên đùi Trần Tấn, quần bị cởi ra một nửa, mông lộ ra ngoài, đôi tay đối phương không ngừng tách mở hai cánh mông, như là bị nghiện.

"Anh làm gì, đừng nghịch mà..." Dung Tuyết xấu hổ chết, cậu quay đầu nhìn bãi biển, sợ có người đến nên căng thẳng vô cùng.

Trần Tấn cắn tai cậu một cái, thò tay xuống giữa đùi cậu, ngón tay mân mê hạt đậu nhỏ cương cứng, â/m đ/ế nhạy cảm bóp cái là chảy nước.

Hai người bắt đầu phấn khích, gậy th*t căng phồng, cộm dưới đáy quần, hơi chật, cần thả ra hóng gió.

"Cần... cần đổi chỗ khác không..." Dung Tuyết đỏ hồng hai má, "Chỗ này sợ bị phát hiện không?"

Trần Tấn lắc đầu, nơi này nước cạn, lại xa đảo, sẽ không có người sang tận đây bắt cá.

Dung Tuyết cọ một cái lên hạ thân Trần Tấn, vẫn còn do dự.

Ôi trời ạ, cậu chỉ vừa mất tờ rinh không lâu mà đã chơi dã chiến sớm vậy rồi sao? Có phải hơi dữ dội quá rồi không!

Trần Tấn không giấu được phản ứng của mình, hơi thở bắt đầu dồn dập, hắn cởi áo khoác buộc ngang hông Dung Tuyết, không cởi quần mà móc thẳng dương v*t ra.

Một cột thịt to dài vững chắc, ánh đỏ mị hoặc dưới ánh mặt trời.

Dung Tuyết là một người vô cùng thực tế, thấy chim bay là đầu hàng luôn, đứng dậy cởi quần rồi lại ngồi lên đùi Trần Tấn lần nữa, không mất đến hai mươi giây, nhanh nhẹn cực kỳ.

"Vào nhé..." Dung Tuyết chớp mắt một cái, làm bộ ngượng chết.

Trần Tấn gật đầu.

Dung Tuyết nhổm người có chút ngắc ngứ, cảm nhận được q/uy đ/ầu đè ngoài cửa hang rồi mới từ từ ngồi xuống, cũng không biết làm thế có chuẩn tư thế hay không, nhưng mà do tinh thần đang căng thẳng cao độ, nên vừa chạm đã sướng kinh hồn.

Lần đầu khoái cảm đến nhanh như vậy.

Quần áo che lấp vị trí giao hợp của hai người, Dung Tuyết chủ động bao lấy gậy th*t, khe nhỏ ngọt ngào mút liếm kẹo que, xoắn chặt dương v*t, chặt đến mức suýt thì ép cho Trần Tấn sướng bắn.

"Không được... em hơi sợ... không có người tới thật chứ?" Dung Tuyết lo lắng chết, vùi mặt vào cổ Trần Tấn, ban đầu còn chủ động một chút, chứ về sau đã mềm chân thoát lực, cặp mông trắng nõn bị Trần Tấn nâng lên, bị động bấp bênh.

Thịt non đẫm nước hôn lên da thịt khách tới chơi, cuối cùng Trần Tấn cũng không nhịn được, trở mình đè Dung Tuyết dưới thân, bắt đầu thúc hông nhanh như chớp, quần áo đắp lên người ban đầu cũng tuột xuống, để da thịt trần trụi đón nắng mặt trời, làm ánh lên vị trí nhầy nhụa nước.

Dung Tuyết ưỡn cong người, toàn thân căng thẳng vì lo lắng, kiềm nén tiếng rên trong cổ họng, không giữ được mới tràn khỏi mép vài câu, làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt, ngại chết!

"Chậm chút... đừng... không được... đừng như vậy... ưm..."

Xem ra Trần Tấn hoàn toàn không căng thẳng chút nào, chẳng kém khi ân ái trong nhà, đều... mãnh liệt như nhau.

Trước kia hắn không biết trò chín nông một sâu, bây giờ cũng không biết, chỉ biết thụt đẩy dồn dập như ý muốn, bất kể là nguyên cây hay nửa cây, hắn đều tuân theo quy luật của riêng mình.

Răng gặm đầu v* qua lớp áo, hắn muốn nhớ kỹ từng biểu cảm trên khuôn mặt Dung Tuyết, có lẽ lần sau còn có thể làm một lần trên thuyền.

Vì làm tình bên ngoài sẽ khiến cho cơ thể Dung Tuyết phản ứng chân thật hơn bao giờ hết.

Hắn yêu chết dáng vẻ lúc này của Dung Tuyết.