Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!
Chương 41: Đón anh ba tan học
Cô Lâm kiểm soát tình hình lớp học và lên bục giảng, bắt đầu bài học đầu tiên của kỳ học mới.
Chúc Chúc nhìn chăm chú vào cô Lâm phía trước, lắng nghe cô nói về các vấn đề của nhà trẻ, cơ thể nhỏ nằm sấp xuống một chút, nghiêng về phía Hữu Hữu.
"Hữu Hữu, bạn có nghe rõ hết những gì cô Lâm nói không?"
"Nghe rõ." Thân hình nhỏ nhắn của Hữu Hữu cũng nhoài người sang một chút, đáp lại lời của Chúc Chúc.
"Hữu Hữu thật lợi hại."
Chúc Chúc giơ ngón cái lên cho Hữu Hữu, bé cảm thấy cô Lâm đã nói rất nhiều thứ như là không thể tùy tiện ra khỏi nhà trẻ, còn phải học rất nhiều rất nhiều thứ gì đó và còn phải tham gia vào một lớp gọi là hoạt động.
Bé chống tay nhỏ trên mặt bàn, chống một bên quai hàm núc ních, đột nhiên cảm thấy nhà trẻ không còn vui như trước nữa.
Hữu Hữu vươn tay sang và cầm lấy một tay nhỏ của Chúc Chúc. "Chúc Chúc, bạn, bạn có, có Hữu Hữu, vĩnh viễn là bạn tốt."
"Ừ, bạn tốt."
Chúc Chúc nghĩ rằng chỉ cần có Hữu Hữu bên cạnh, mọi thứ đều sẽ tốt, có Hữu Hữu là có tất cả mọi thứ.
Bé nghĩ đến việc có Hữu Hữu lợi hại, ánh mắt lập tức sáng lên, bé có thể làm nhiều việc với Hữu Hữu, như vậy sẽ không nhàm chán nữa.
Hữu Hữu chú ý đến ánh mắt của Chúc Chúc nhìn cậu như thấy bảo bối, mặt thịt nhỏ hơi đỏ lên, cậu đến nhà trẻ này không phải vì lý do nào khác, chỉ vì Chúc Chúc.
Cậu chỉ cần ở bên cạnh Chúc Chúc thì đã cảm thấy thỏa mãn rồi, ngoại trừ Chúc Chúc ra, mọi thứ khác đối với cậu không quan trọng.
Ừ, chúng ta mãi mãi là bạn tốt.
Cậu đem lời Chúc Chúc từng nói với cậu, khắc tại trong tim.
...
Đã đến giờ tan học.
Chúc Chúc nghe được bài hát êm tai, biết đây là lúc tan học, cũng biết rằng anh cả sắp đến rồi.
Bé nắm tay nhỏ của Hữu Hữu, đi thành hàng theo sau lưng cô Lâm, đi đến cổng nhà trẻ.
"Các bạn nhỏ, các em ngoan ngoãn xếp hàng trong này, ba mẹ của các em sắp đến đón các em rồi." Cô Lâm dẫn dắt nhóm bé con này tới vị trí đã được chỉ định của nhà trẻ để xếp hàng và đợi người lớn trong nhà của tụi nhỏ đến đón.
Chúc Chúc nhìn các bạn cùng lớp lần lượt được ba mẹ đón đi, cái đầu nhỏ của bé không ngừng ngóng ra quanh cổng chính để tìm kiếm chiếc xe và hình bóng quen thuộc.
Sau khi nhìn một lúc, bé nhìn thấy dì Lưu nhà Hữu Hữu đến, bé vẫy tay về phía Hữu Hữu: "Tạm biệt Hữu Hữu nhé."
"Tạm biệt Chúc Chúc."
Hữu Hữu nhìn Chúc Chúc vẫy tay, cậu muốn đưa Chúc Chúc đi cùng nhưng cô Lâm nói rằng chỉ có người lớn trong nhà của bé mới có thể đón đi, cậu đành phải vẫy tay và nói lời tạm biệt.
Chúc Chúc nhìn Hữu Hữu được đưa đi, môi nhỏ trề ra, tay nhỏ bẹo lấy má phúng phính mình, sao anh cả còn chưa tới? Chẳng lẽ muốn trở thành cún con sao?
"Chúc Chúc, xin lỗi nha, anh đến muộn."
Cố Thanh Diên sau khi kết thúc cuộc họp liền lái xe đến nhà trẻ, khi anh xuống xe thì thấy em gái đang đứng ở cổng nhà trẻ, mặt bánh bao nhăn lại.
Chân dài nhanh chóng tiến đến, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cũng là ngày được về sớm, anh tính thời gian không đúng nên bị trễ vài phút.
"Anh cả!"
Chúc Chúc nhìn thấy người ở đây, chân ngắn chạy tới ngay, giang cánh tay của mình và ôm chầm lấy anh, mặt thịt dùng sức cọ cọ lên đùi anh: "Anh cả ơi, Chúc Chúc nhớ anh quá."
Cố Thanh Diên ký tên trên sổ đăng ký của cô Lâm, anh có thể đưa em gái đi rồi, anh lễ phép chào tạm biệt cô Lâm.
Tiếp theo, ánh mắt anh nhìn về phía em gái: "Chúc Chúc, đi thôi."
"Dạ, anh cả ôm ôm em."
Cố Thanh Diên nhìn thấy em gái giơ hai tay đòi ôm, làm sao mà anh có thể từ chối yêu cầu đáng yêu như vậy chứ.
Anh không do dự một giây, khom lưng và ôm em gái lên, ôm bé đi về phía xe.
Chúc Chúc ở trong vòng tay của anh cả, mặt thịt mũm mĩm chôn xuống người anh, ngửi mùi thơm dễ chịu khiến bé cảm thấy an tâm trên người anh.
Cố Thanh Diên vỗ nhè nhẹ lưng em gái mấy cái, an ủi bé, anh hứa sau này mình tuyệt đối sẽ không bao giờ trễ một phút nào nữa.
"Anh cả, nếu anh không đến nữa, anh sẽ biến thành cún con đấy. Chúng ta đã móc ngoéo hứa rồi mà." Chúc Chúc nhấc đầu nhỏ lên, sau khi nói xong câu đó lại chôn mặt trở lại.
"Ừ, anh cả hứa với em, sau này anh sẽ là người đầu tiên đến đón em, nếu không, gâu gâu ~"
Chúc Chúc nghe thấy anh cả kêu như cún con, mặt thịt lộ ra, cười tươi: "Chúc Chúc tin anh cả."
Cố Thanh Diên bế em gái vào trong xe, bảo bé ngồi xuống, sau đó anh ngồi vào ghế lái, chuẩn bị lái xe rời đi.
"Anh cả ơi, anh ba cũng đi học giống Chúc Chúc, vậy anh ấy tan học rồi có thể về nhà không?"
Cố Thanh Diên lái xe nghe thấy tiếng em gái phía sau, anh nhìn vào đồng hồ: "Bên A Diệu còn phải học thêm một chút nữa mới tan học."
"Anh cả, chúng ta đi đón anh ba tan học đi, không thì anh ấy sẽ giống như Chúc Chúc, đợi ở ngoài cổng rất sợ đó."
Trong đầu Chúc Chúc đã tưởng tượng ra dáng vẻ anh ba đứng một mình trong gió lạnh, run cầm cập ở cổng trường.
Cố Thanh Diên nghe em gái nói như vậy, chắc chắn là bé đã đem trường trung học cơ sở và nhà trẻ nhập lại thành một.
Anh nhìn vào gương chiếu hậu thấy gương mặt đầy mong đợi của em gái, lại nghĩ chắc không nên đả kích con bé nên đáp ứng mong đợi này: "Vậy thì chúng ta đi đón anh ba của em tan học nhé."
"Dạ."
Chúc Chúc ngồi trong xe, nhìn thấy hướng của xe thay đổi, rẽ sang một hướng khác.
...
Trường trung học Sơ Dương.
"Đing đing đong đong ..."
Tiếng chuông tan học vang lên, sự yên bình của sân trường đột nhiên trở nên ồn ào huyên náo.
Chúc Chúc nhìn vào nơi anh ba học, nơi đó khác hoàn toàn với nơi của bé, bé đứng ở cổng trường chờ đợi anh ba tan học.
Bé nghe tiếng chuông vui nhộn, thấy cửa trường mở ra, bên trong có rất nhiều anh chị mặc đồ giống nhau đi ra ngoài.
"Anh ba, anh ba ơi, anh ở đâu?"
Chúc Chúc đi về phía trước muốn đi đón anh ba nhưng không có ai đáp lại bé, bé bỗng chốc thấy hoa mắt, không nhận ra ai là anh ba.
"Bé ngốc, em nhìn đi đâu thế?"
Cố Thanh Diệu nhìn chăm chú trong đám người, cái đầu nhỏ của em gái đang không ngừng quay tới quay lui tìm kiếm cậu, cậu chạy xuyên qua đám đông và cúi người ôm lấy em gái.
"A, anh ba!"
Bỗng Chúc Chúc được nâng cao hơn rất nhiều, bé rơi vào một vòng tay ấm áp. Bé chớp chớp đôi mắt to long lanh của mình vài cái và sau khi bé nhìn thấy người ôm mình thì bé nở một nụ cười thật tươi, đầu nhỏ của bé lại chui chui vào lòng cậu.
"Anh ba, Chúc Chúc và anh cả đến đón anh tan học về nhà nè."
"Ừ, đi thôi."
Cố Thanh Diệu ôm máy tỏa hương sữa trong lòng, chuẩn bị đi về phía anh cả.
"Anh ba, tại sao anh và các anh chị kia lại mặc đồ giống nhau vậy? Chúc Chúc không thể nhận ra anh ngay lập tức được."
Cố Thanh Diệu dừng bước một chút và khẽ thở dài, nếu điều kiện có thể, cậu cũng không muốn mặc đồng phục trường học: "Bé ngốc, đây là đồng phục theo quy định của trường học, không còn cách khác."
"Anh ba, anh còn có đồng phục không ạ? Chúc Chúc cũng muốn mặc giống anh."
"Có, bây giờ có thể cho em mặc."
Cố Thanh Diệu thả em gái xuống đất, nhanh chóng cởi áo khoác đồng phục trên người mình, cúi xuống mặc cho em gái.
Chúc Chúc nhìn vào bộ đồng phục trên người mình, thậm chí bé còn không thấy được tay của mình, bé lắc lư áo dài: "Anh ba, tay của Chúc Chúc mất tiêu rồi."
Cố Thanh Diệu giúp em gái xắn hai tay áo lên, lộ ra bàn tay nhỏ của bé: "Vậy là được."
"Wow!"
Chúc Chúc cúi đầu đánh giá bộ đồng phục trên người mình: "Vậy sau này, Chúc Chúc có thể đi học cùng với anh ba phải không?"
Cố Thanh Diệu lại ôm em gái lần nữa: "Chúc Chúc à, em chưa đủ tuổi vào trung học đâu nhưng mà khi em đến tuổi đó thì em sẽ không muốn đi nữa đâu."
Chúc Chúc hỏi không hiểu: "Ừm... Tại sao vậy ạ?"
"Vì..."
Cố Thanh Diệu cười và nói cho em gái nghe một số điều về việc đi học.
Ở cổng trường, các học sinh khác nhìn thấy cảnh tượng ấm áp bên đó, tất cả đều cho rằng mình hoa mắt rồi, kinh ngạc tới nỗi cằm muốn rớt xuống đất.
"Tao, tao không nhìn nhầm chứ, học sinh xuất sắc kiêm trùm trường của trường chúng ta lại cười mà còn cười rất dịu dàng."
"Trời ơi! Hot boy Cố Thanh Diệu có em gái dễ thương như thế à."
"Tao cũng muốn có em gái dễ thương như vậy, ghen tị quá đi."
"Cố Thanh Diệu thực sự là nam thần toàn năng, không chỉ đẹp trai, học giỏi, mà quan trọng nhất là có em gái dễ thương như thế."
"Trời ơi, tổ hợp anh đẹp trai và bánh bao sữa này dễ thương xỉu!"
...
Cố Thanh Diệu hoàn toàn không để ý đến những lời bàn tán xung quanh, ôm em gái mềm mại thơm mùi sữa trong tay, đi đến nơi của anh cả.
"Anh cả, hôm nay sao lại đến đón em vậy? Em không còn là trẻ con nữa rồi."
Cố Thanh Diên nhìn hai người đến: "Là Chúc Chúc gợi ý đấy, anh chỉ mang em ấy đến đây."
Cố Thanh Diên lên xe và ngồi vào ghế lái, sau khi thấy họ đều đã lên xe thì anh lái về nhà
Chúc Chúc thấy xe vừa đi không bao lâu thì "ào ào" tiếng mưa rơi truyền tới.
"Trời mưa rồi!"
Bé con nhìn cơn mưa càng lúc càng lớn ngoài cửa sổ, vươn tay nhỏ lên, chạm vào vết mưa chảy xuống trên cửa kính.
Cố Thanh Diên nhìn bầu trời thay đổi nhanh chóng, giảm tốc độ của xe, vững vàng lái xe về nhà.
Cố Thanh Diệu nhoài người qua, ngắm cảnh mưa ngoài cửa sổ với em gái.
Chúc Chúc nghĩ, mưa to như vậy, chút nữa khi xuống xe có bị ướt không nhỉ.
Bé không ngờ suy nghĩ của mình là thừa thãi, khi xe dừng lại trước cửa nhà, mưa to cũng cực kỳ trùng hợp ngừng lại.
"Đến nhà rồi."
Sau khi dừng xe hẳn, Cố Thanh Diên quay đầu bảo họ có thể xuống xe.
Chúc Chúc mở cửa và nhảy xuống xe, ngẩng đầu lên, cảm thấy mưa ngừng thật tốt, bé nhìn thấy những đám mây nhiều màu sắc xuất hiện trên bầu trời.
"A, là mây cầu vồng! Anh cả, anh ba, mau xem kìa!"
Cố Thanh Diên vừa xuống xe thì nghe thấy em gái nói như vậy, nên cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một chiếc cầu vồng xinh đẹp vắt trên đó: "Ừ, cầu vồng rất đẹp."
Cố Thanh Diệu giương mắt nhìn lên, trong đôi mắt màu nhạt phản chiếu lại màu sắc của cầu vồng: "Thật là đẹp."
Chúc Chúc nhớ những gì anh cả đã nói với bé, nếu cầu nguyện trước cầu vồng thì ước nguyện sẽ thành hiện thực nên bé ngay lập tức nhắm mắt lại và ước với cầu vồng.
Bé hy vọng bé và người mình thích sẽ mãi mãi không chia xa.