Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!
Chương 30: Bị hôn rồi
Chúc Chúc nghe thấy giọng của Hữu Hữu, cảm nhận được có gì đó mềm mại trên cái mũi nhỏ, bé nhìn xuống thì thấy một vật thể màu trắng.
Hữu Hữu cầm miếng khăn giấy, đặt lên cái mũi nhỏ của Chúc Chúc, cậu nghĩ rằng Chúc Chúc hắt hơi như thế thì cái mũi chắc chắn sẽ không thoải mái, cậu muốn làm cho Chúc Chúc thoải mái hơn.
"Chúc Chúc, xì mạnh, mạnh lên."
Ánh mắt trong trẻo của cậu chăm chú nhìn vào cái mũi nhỏ của Chúc Chúc, cậu bé muốn Chúc Chúc hỉ ra cái thứ khiến mũi bé không thoải mái.
Chúc Chúc ngoan ngoãn làm theo những gì Hữu Hữu nói: "Xì mạnh ra..."
Bé con nhắm mắt lại, nghiến răng chặt, nắm chặt tay nhỏ, dùng tất cả sức lực xì mạnh ra nhưng chẳng có gì cả: "Hữu Hữu, mình đã dùng hết sức rồi, không còn gì nữa."
"Ừ, vậy, tốt rồi."
Hữu Hữu rút lại tay nhỏ, quăng miếng khăn giấy vào thùng rác.
Cố Thanh Diên thấy một màn thân thiết đó, Hữu Hữu thật sự ngoan quá. Anh bảo hai đứa nhỏ ở đây, đừng động vào gì cả, đợi anh đi rửa mặt một chút.
"Anh cả yên tâm đi, Chúc Chúc chắc chắn sẽ ngoan ngoãn."
Chúc Chúc vẫy vẫy tay với anh nhưng khi vừa thấy anh rời đi thì bé đã quên mất những gì mình đã hứa.
Bé nhìn vào bàn ăn, chỗ anh cả dùng cái gì đó để đánh trứng, bé tò mò vươn tay tới đó, khi tay bé vươn ra một nửa thì có một bàn tay nhỏ ngăn bé lại.
"Chúc Chúc, không, không được động, động."
Hữu Hữu duỗi tay nhỏ của mình ra, nắm chặt tay Chúc Chúc, không cho bé táy máy, cậu nhớ kỹ lời của anh cả.
"Ừ, không động." Chúc Chúc thấy tay bị giữ lại thì nhớ lời của anh cả, ngoan ngoãn rút tay nhỏ lại.
Hữu Hữu rất có trách nhiệm, tự giác chăm sóc Chúc Chúc, xem ra bé con có lòng hiếu kỳ rất mạnh, cái gì cũng muốn thử một chút.
Bây giờ Chúc Chúc mới nhìn kỹ xung quanh, thì ra trong nhà bếp có nhiều thứ mà bé chưa từng thấy: "Hữu Hữu, bạn xem cái này giống như mì sợi dài dài."
"Đó, đúng đấy, là mì sợi." Hữu Hữu nhìn Chúc Chúc chỉ vào mì sợi đó và nói.
Chúc Chúc lại đi mở ngăn tủ: "Hữu Hữu, bạn mau nhìn vào đây đi, có rất nhiều bình, còn có nhiều túi nữa, còn có đó, kia..."
Hữu Hữu nhìn Chúc Chúc hoạt bát, luôn nghiêm túc bên cạnh bé, giải thích cho bé những điều cậu biết.
Sau khi Cố Thanh Diên rửa mặt thì bước nhanh về phòng bếp, muốn xem tình hình ở đây ra sao.
Anh đi vào phòng bếp, quả nhiên như anh đã nghĩ, em gái chắc chắn sẽ ngồi yên, phòng bếp cũng có dấu vết bị xáo trộn.
Anh nhẹ nhàng thở ra một tiếng, may mắn là trước khi anh đi, anh đã xử lý hết những thứ có thể gây nguy hiểm, hiện tại hoàn hảo không có chuyện gì xảy ra.
"Anh cả, anh về rồi."
Chúc Chúc ngay lập tức đặt tô trong tay xuống, giấu hai bàn tay nhỏ sau lưng, cảm thấy xấu hổ vì đã bị bắt quả tang.
Cố Thanh Diên xoa xoa đầu nhỏ của em gái, bảo bé không cần lo lắng, khen ngợi Hữu Hữu ngoan ngoãn, sau đó anh nói: "Chúng ta tiếp tục làm bánh pancake thôi."
Chúc Chúc kéo Hữu Hữu lại gần, để cậu và chính mình gần nhau hơn tí, cùng nhau nhìn anh cả làm bánh.
Cố Thanh Diên cho hỗn hợp đã làm sẵn vào túi bắt kem, để tiện cho việc bóp ra rồi anh bắt đầu làm nóng chảo.
Chúc Chúc nhìn vào thứ trong túi, tay bé nhỏ chọt chọt thử, hơi lún xuống: "Anh cả, thứ này mềm mịn, chọt nó vui lắm."
Cố Thanh Diên tráng một lớp dầu trong chảo: "Đợi chút nữa thì Chúc Chúc bóp bột vào chảo nhé."
Anh lấy túi bắt kem, bóp vào chảo một ít bột có kích thước anh nghĩ là vừa vặn, sau đó lại bóp thêm một cái bên cạnh.
"Chúc Chúc cũng muốn bóp, cũng muốn bóp."
Chúc Chúc nhìn thấy thứ mềm mịn bị anh cả bóp ra thành hình tròn, bé thấy rất thú vị, tay nhỏ quơ quơ, bày tỏ mình rất muốn thử.
Cố Thanh Diên đưa túi bắt kem trong tay cho đôi tay nhỏ không chờ nổi kia: "Chúc Chúc nhớ cầm chắc đấy."
"Dạ."
Chúc Chúc nhận lấy cái túi đó, cảm nhận được rằng túi này khá nặng, bé cầm chặt hơn một chút: "Hữu Hữu bóp chung nhé."
"Ừ."
Hữu Hữu giúp Chúc Chúc nâng cái túi lên, để cho bé dễ dàng bóp hơn một chút.
"Oa a ~"
Chúc Chúc nhìn thấy mình đã bóp ra một chiếc bánh cũng tròn tròn, trong lòng bắt đầu dâng lên chút kiêu ngạo: "Hữu Hữu, tới lượt bạn rồi, bạn cũng bóp một cái bánh tròn tròn như vậy nhé."
Bé con đổi vị trí tay nhỏ với Hữu Hữu, giúp cậu bé đỡ lấy phía sau cái túi: "Hữu Hữu, phải dùng lực bóp, như vậy thì bánh sẽ cực kỳ tròn trịa á."
"Ừ."
Hai tay nhỏ của Hữu Hữu dùng sức bóp dựa theo lời Chúc Chúc nói. Cậu bé nhìn thấy một cái bánh tròn trịa xuất hiện trong chảo thì cười tươi rói, cậu cũng đã làm thành công một việc: "Thành, thành công rồi."
"Hữu Hữu làm rất tốt." Chúc Chúc vươn tay vuốt nhẹ đầu của Hữu Hữu như một phần thưởng cho cậu bé.
Hữu Hữu cảm nhận được bàn tay nhỏ trên đầu, cậu bé thích cảm giác này, tay lại dùng lực lần nữa bóp ra thêm một cái bánh tròn để nhận được cái xoa đầu khen thưởng.
Cố Thanh Diên đặt bánh pancake đã làm xong vào đĩa, rưới mật ong lên trên, để em gái và Hữu Hữu ăn trước, còn anh thì tiếp tục làm thêm một ít, đợi chút nữa mang cho em hai và em ba.
Chúc Chúc đưa cho Hữu Hữu một miếng, chính bé cũng cắn một miếng to đầy cả miệng, đôi mắt lớn của bé híp lại ngay: "Ngon quá đi."
Bé không kìm được lại cắn thêm một miếng, trong miệng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, bé ăn xong miếng bánh trong miệng, lại cầm một miếng khác giơ lên: "Anh cả, anh cũng ăn đi ạ, cái này ăn ngon lắm ó."
Cố Thanh Diên nghe tiếng nói ngây ngô, phối hợp cúi người xuống cắn một cái vào chiếc bánh trong tay em gái: "Ừ, ăn ngon."
Chúc Chúc lại nâng tay lên cao hơn một chút, muốn anh cả ăn dễ hơn, chờ anh ăn hết miếng bánh pancake trong tay mình, bé mới rút lại tay, chính mình cũng ăn thêm một miếng.
Cố Thanh Diên nhìn em gái dùng cả hai tay nhỏ để cầm bánh, miệng bé thì không ngừng nhai làm cho hai bên má phúng phính, dễ thương như một chú hamster nhỏ.
"Ừm ~ Hữu Hữu, bạn cũng mau ăn đi, cái này ăn ngon ghê."
Chúc Chúc nhìn thấy Hữu Hữu đến một cái bánh cũng chưa ăn xong, còn bé đã sắp ăn đến cái thứ tư rồi.
Cố Thanh Diên lại đổ thêm vài miếng bánh pancake vào đĩa, để tụi nhỏ mang vào phòng khách ăn, ngồi trên ghế sofa sẽ thoải mái hơn.
"Hữu Hữu, chúng ta đi thôi."
Chúc Chúc miệng ngậm một miếng bánh pancake, một tay bưng đĩa, một tay ngoắc ngoắc Hữu Hữu, bảo cậu đi cùng mình.
"Ừ." Hữu Hữu gật đầu, nhìn Chúc Chúc chạy đi, chân ngắn lập tức chạy theo.
Cố Thanh Diên nhìn hai đứa nhỏ đi xa, lại thấy đôi chân ngắn của em gái đi nhanh như vậy, cảm thấy nếu nhanh hơn một chút thì có thể đạp không khí lướt đi, quả nhiên sức mạnh của món ăn ngon quá mạnh mẽ.
Chúc Chúc vừa đi, miệng nhỏ vừa không ngừng nhai, từ từ nuốt miếng bánh đang ngậm trong miệng xuống.
Bé đến sofa, đặt đĩa lên bàn trà, sau đó lùi lại mấy bước, mông nhỏ cong lên, vừa vặn ngồi lên sofa. Bé lập tức đưa vào miệng một miếng bánh, toàn bộ hành trình bé không để miệng trống giây phút nào.
Hữu Hữu thấy Chúc Chúc thích ăn như thế liền bắt đầu đút bé ăn, cậu muốn đem những gì bé thích tặng hết cho bé.
Cậu cầm đĩa bánh lên, đưa đến phía trước mặt Chúc Chúc, để bé dễ dàng lấy: "Chúc Chúc, ăn, ăn đi."
Trong lúc ăn Chúc Chúc cũng không quên Hữu Hữu, bé cũng đút cho cậu bé ăn món ngon này.
Bé hầu như đã ăn hết đĩa, liếm liếm một chút ở khóe miệng, bánh pancake này thật sự ngon quá xá luôn.
Hữu Hữu lấy ra khăn giấy, lau miệng cho Chúc Chúc: "Chúc Chúc, miệng, miệng, chưa sạch đâu."
Bàn tay nhỏ của cậu bé nắm cằm của Chúc Chúc, một tay khác thì chăm chỉ lau miệng bé xinh của Chúc Chúc.
Con ngươi Chúc Chúc mở to, nhìn Hữu Hữu lau miệng cho mình, cảm thấy cậu ấy thật đẹp trai, bé còn có thể nhìn thấy bản thân trong đôi mắt của cậu ấy nữa.
"Được rồi."
Hữu Hữu xem lại vài lần, xác nhận miệng đã sạch, bàn tay rời khỏi cằm của Chúc Chúc.
"Ah ~ Hữu Hữu thật tốt với Chúc Chúc."
Chúc Chúc nghĩ đến chuyện xưa chị hai kể cho bé, đó là chuyện xưa mà bé vô cùng thích, bé muốn kể cho Hữu Hữu nghe chuyện này: "Hữu Hữu, Chúc Chúc kể cho bạn nghe câu chuyện 'Người đẹp ngủ trong rừng' được không?"
"Được." Hữu Hữu gật đầu đáp lại.
Chúc Chúc ngay lập tức đi đến kệ sách bên cạnh, tìm ra cuốn sách đó. Bé mang cuốn sách đến ghế và ngồi cạnh Hữu Hữu, để cuốn sách trên đùi, ngón tay bé nhỏ lướt trên trang sách, bắt đầu đọc từng từ.
"Ngày xửa ngày xưa, có một khu rừng 'gì ' lớn, bên trong có ba nàng tiên có thể bay, còn có..."
Hữu Hữu nghe Chúc Chúc kể chuyện đứt quãng, trong đó có một ít từ bé không biết đọc nên bé đã bỏ qua hoặc thay thế bằng từ "gì".
Cậu dùng tay nhỏ chỉ vào những chữ mà Chúc Chúc không biết đọc: "Chúc Chúc, chữ này, là chữ 'rậm' đấy."
"Ở trong một khu rừng rậm." Dưới sự hướng dẫn của Hữu Hữu, Chúc Chúc đọc lại câu mà bé đã bỏ qua.
Bé con đọc đến phần hoàng tử đánh thức công chúa bằng một nụ hôn, nếu không công chúa sẽ ngủ mãi mãi.
"Ngủ, ngủ mãi." Hữu Hữu lắng nghe đến đây, phát biểu.
"Ừ, sẽ ngủ mãi mãi."
Chúc Chúc trả lời Hữu Hữu một cách chắc chắn, nghĩ rằng cậu đang sợ nên bé đưa tay lên đầu nhỏ của Hữu Hữu, nhẹ nhàng xoa vài cái: "Hữu Hữu không sợ, nếu Hữu Hữu ngủ rồi, Chúc Chúc sẽ đến cứu bạn nha, giống như vậy nè."
Hữu Hữu nghe xong lời của Chúc Chúc, lập tức có cảm giác mềm mại hơi ướt ở bên má. Chúc Chúc hôn cậu kìa, khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ ửng lên.
"Chúc Chúc, Hữu, Hữu, cũng sẽ, sẽ... bảo vệ bạn như bạn đã làm với mình."
"Ừ, Chúc Chúc tin Hữu Hữu."
Chúc Chúc lại xoa nhẹ đầu nhỏ đó thêm vài cái nữa, không chú ý đến biểu hiện của Hữu Hữu, tiếp tục kể phần còn lại của câu chuyện.
...
Chúc Chúc và Hữu Hữu cùng chơi rất nhiều thứ, trải qua khoảng thời gian tươi đẹp.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, khi Hữu Hữu phải về nhà, bé không nỡ chia tay, vẫy tay chào Hữu Hữu.
"Hữu Hữu, sau này lại đến chơi nhé, tạm biệt."
"Ừ, sẽ, sẽ đến, tạm, biệt." Hữu Hữu vẫy tay chào Chúc Chúc, cậu phải về nhà.
Chúc Chúc thấy Hữu Hữu cười với mình khi rời đi, âm thanh hệ thống bỗng nhiên vang lên.
"Ting'."
"Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ 10, cộng 2 điểm."
“Số điểm có thể sử dụng của ký chủ là 6 điểm”
...
Chúc Chúc nghe thấy tiếng của hệ thống, biết nhiệm vụ đã hoàn thành, hiện tại bé đã có đủ điểm tích lũy, bây giờ bé muốn đổi đồ cho ba mẹ.
"Thống Thống ơi, Chúc Chúc muốn mua đồ giúp ba mẹ mau khỏe lại."
"Tinh, ký chủ đã mua thành công 'Bùa hồi tỉnh', trừ 6 điểm. Số điểm có thể sử dụng của ký chủ là 0 điểm."
"Người sử dụng 'Bùa hồi tỉnh’ sẽ phục hồi dần trong vòng một tháng."
Hệ thống nghe được lời ký chủ nói và đã thực hiện mọi thứ theo như vậy.
Chúc Chúc nhìn hai tờ giấy xuất hiện trong tay, có màu sắc giống hệt những tờ giấy đã sử dụng trước đó, họa tiết trên đó bé không hiểu nhưng bé biết chúng có thể đánh thức ba mẹ và đưa họ về nhà.
Bé cất kỹ hai tờ giấy này, chân ngắn chạy đi tìm anh cả. Bé phải đem lá bùa này đến bệnh viện cho ba mẹ, để họ có thể về nhà sớm hơn.
"Anh cả ơi, Chúc Chúc muốn đi bệnh viện. Chúc Chúc muốn gặp ba mẹ."