Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!
Chương 27: Bảo vệ anh cả
"Công chúa ngủ trong rừng?!"
Cố Thanh Uyển nghe em gái nói như vậy, nghĩ chắc là em mình hiểu sai về nội dung truyện công chúa ngủ trong rừng và bé cho rằng chỉ cần ngủ là sẽ trở nên xinh đẹp: "Chúc Chúc à, em đã là bé xinh đẹp rồi."
"Thật sao?"
Chúc Chúc đã nghĩ kỹ rồi, bé muốn ngủ theo kiểu càng ngủ càng đẹp của cô công chúa đó.
Bé nghe chị hai nói mình đã xinh đẹp rồi, nhanh nhẹn ngồi dậy: "Chị nói thật Hả?"
"Thật, Chúc Chúc nhà chúng ta là tiểu mỹ nhân đó."
Cố Thanh Uyển vừa nói vừa cười, hai tay nhéo hai má bánh bao của em gái: "Chúc Chúc rất đáng yêu đấy."
"Chị, chị hai xinh đẹp, cũng là, mỹ, mỹ nhân."
Chúc Chúc cảm nhận thịt hai bên má bị chị hai nhéo còn hơi kéo sang hai bên làm cho bé nói không rõ.
Bé ngồi trên sofa, tiếp tục nghe chị hai kể những câu chuyện hay khác.
...
Hôm sau, tia nắng ấm áp đầu tiên trong ngày rọi xuống mặt đất, xua tan đi màn đêm u tối.
Chúc Chúc từ trên giường tỉnh dậy, việc đầu tiên khi mở mắt là nhìn ngôi sao đặt trên đầu giường.
Đây là ngôi sao mà hôm qua bé đã gấp xong và dùng sợi dây xâu lại thành vòng, trong đó cũng có một chút sự giúp đỡ của anh cả.
Bé nhanh chóng trèo xuống giường đi rửa mặt, bé muốn đưa quà này cho Hữu Hữu thật sớm.
Chúc Chúc rửa mặt, thay đồ, cầm vòng tay ngôi sao này bỏ vào túi, chân nhỏ bước lạch bạch lạch bạch xuống lầu, trực tiếp chạy về phòng khách tìm chị hai.
"Chị hai, chị hai, hôm nay Chúc Chúc muốn màu hồng."
Cố Thanh Uyển ở phòng khách thấy em gái đến, cô cầm lược và dây cột tóc đã sớm chuẩn bị xong ra: "Được, hôm nay cũng là ngày Chúc Chúc xinh đẹp."
"Dạ."
Chúc Chúc tự giác ngồi trên ghế nhỏ, nghĩ đến vòng tay ngôi sao kia, bé rất muốn biết sau khi Hữu Hữu nhận được món quà này sẽ có phản ứng như thế nào.
"Xong rồi."
Cố Thanh Uyển giống như lúc trước đưa gương vào tay em gái, để bé ngắm xem bím tóc như thế nào.
"Ừm, đẹp quá."
Chúc Chúc rất vừa lòng với bím tóc mà chị hai thắt: "Chị hai, đợi sau này Chúc Chúc học xong rồi thì Chúc Chúc sẽ thắt tóc xinh đẹp cho chị, để chị càng thêm xinh đẹp."
"Được, Chúc Chúc ngoan quá."
Cố Thanh Uyển bảo em gái đặt gương trong tay xuống, nắm tay nhỏ của bé đi vào phòng ăn chuẩn bị ăn sáng.
Chúc Chúc biết hôm nay anh cả phải đến công ty, chị hai sẽ dẫn bé đi chơi.
Bé ăn sáng xong thì đứng ở cửa, ngẩng đầu nhỏ, nhìn anh cả sắp đến công ty, ngây ngô nói: "Anh cả, phải cố lên nha. Chúc Chúc sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về."
"Được, Chúc Chúc muốn cái gì thì nói với anh cả, anh mang về cho em."
"Dạ..."
Chúc Chúc nghe anh cả nói như vậy, nhìn anh cả nghĩ nghĩ rồi nói: "Chúc Chúc muốn anh cả về sớm."
Cố Thanh Diên nghe được, mày mắt giãn ra, sự dịu dàng càng nhiều hơn mấy phần, anh không ngờ bé sẽ trả lời như thế, còn tưởng bé ham ăn này sẽ bảo anh mang về nhiều đồ ăn ngon.
"Được, anh cả đồng ý với em, nhất định sẽ về sớm."
Chúc Chúc cười ngọt ngào: "Dạ, Chúc Chúc tin anh cả."
Cố Thanh Diên chào mấy đứa em rồi lái xe đến công ty.
Chúc Chúc nghiêng đầu nhìn chị hai: "Chị hai, Chúc Chúc muốn đi tìm Hữu Hữu chơi."
"Giờ chị sẽ dẫn em đi." Cố Thanh Uyển đeo khẩu trang, xoa đầu em gái nhỏ.
Tầm mắt Chúc Chúc nhìn về phía anh ba ở nhà: "Anh ba, Chúc Chúc và chị hai đi chơi đây, anh ở nhà phải ngoan nhá."
Cố Thanh Diệu vẫy vẫy tay tỏ ý mình biết rồi, cũng bảo chị hai mau dẫn quỷ phiền phức này đi.
"Chúc Chúc, chúng ta đi thôi, đi tìm Hữu Hữu chơi."
Cố Thanh Uyển nắm bàn tay mềm mại của em gái, dẫn bé đi chơi.
Chúc Chúc nhảy chân sáo đi về phía nhà Hữu Hữu, tay khác từ đầu đến cuối đều đặt trong túi nhỏ, trước khi tặng cho Hữu Hữu bé phải bảo vệ thật tốt món quà này.
Cố Thanh Uyển nhanh chóng đến nhà Hữu Hữu ở bên cạnh, ấn chuông cửa, đợi mấy giây, người mở cửa nhà bọn họ chính là bảo mẫu Lưu.
Cô tươi cười chào hỏi: "Dì Lưu, chúng cháu đến tìm Hữu Hữu ạ."
"Hữu Hữu có ở nhà không ạ?"
Chúc Chúc nghiêng đầu nhỏ, muốn từ khe cửa nhìn vào bên trong, muốn tìm bóng người bé nhỏ quen thuộc ấy.
Dì Lưu nhìn bé đáng yêu nhà cách vách, nghiêng đầu nói với bên trong, bảo Hữu Hữu vốn đang ăn sáng đến đây.
Bà dặn dò bọn họ mấy câu, để bọn họ vui vẻ đi chơi là được.
"Chúc Chúc."
Hữu Hữu vừa nghe thấy Chúc Chúc đến tìm cậu bé chơi, lập tức nhanh chóng lau miệng, nhảy khỏi ghế, chạy đến chỗ Chúc Chúc.
Chúc Chúc nhìn thấy Hữu Hữu ra ngoài, lập tức tươi cười, tiến lên nắm tay nhỏ của cậu bé rồi đưa vòng tay ngôi sao trong túi cho cậu bé.
"Đây là quà Chúc Chúc làm tặng Hữu Hữu nè. Bạn... có thích không?"
Bé nói đến phía sau ngữ khí càng lúc càng nhẹ, bắt đầu ngại ngùng.
Hữu Hữu cúi đầu nhìn vòng tay bằng sao nhỏ màu sắc sặc sỡ trên tay, bên trong có mấy ngôi sao hình dáng rất kỳ lạ, không cần biết là làm cái gì, chỉ cần là Chúc Chúc tặng thì cậu bé đều thích.
Trong đôi mắt trong sáng của cậu bé đều là vòng tay bằng sao này: "Thích, thích lắm. Cảm... cảm ơn, Chúc Chúc."
Chúc Chúc vốn còn chút căng thẳng bất an, tay nhỏ nắm chặt vạt áo, khi bé nghe thấy lời của Hữu Hữu tay nhỏ lập tức buông ra, cả người đều thoải mái hơn chút.
"Hữu Hữu thích là tốt rồi. Chúc Chúc đeo lên cho bạn nha."
Bé nói rồi cầm tay Hữu Hữu, nghiêm túc đeo vòng tay sao đó lên cổ tay Hữu Hữu: "Đẹp quá."
Hữu Hữu giơ tay nhỏ lên, nhìn vòng tay sao trên cánh tay, trong lòng cậu bé tràn đầy vui vẻ, cậu bé nhất định sẽ quý trọng chiếc vòng tay này.
Chúc Chúc nhìn cổ tay Hữu Hữu, càng nhìn càng vừa ý, lúc này âm thanh của hệ thống vang lên.
"Ting."
"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ 7, cộng 1 điểm ."
"Số điểm có thể sử dụng của ký chủ là 2 điểm."
Chúc Chúc nghe được âm thanh của hệ thống, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, nắm lấy tay Hữu Hữu: "Hữu Hữu nè, chúng ta đến 'công viên thiếu nhi' chơi đi."
"Ừm ừm." Hữu Hữu rất vui vẻ, được Chúc Chúc dẫn đi.
Cố Thanh Uyển nói mấy câu với dì Lưu, đi theo phía sau hai bé đáng yêu, cùng đến công viên thiếu nhi.
"Vo ve vo ve..."
Chúc Chúc ngồi trên ghế dài trong công viên thiếu nhi, nghe được âm thanh làm bé rất không thích, nhìn thấy có con côn trùng bay tới bay lui, bé giơ hai tay lên vỗ, nhưng lại vỗ không được.
"Hữu Hữu, con côn trùng này đáng ghét quá."
"Chúc Chúc, đây, đây là, là con muỗi."
Hữu Hữu nhìn con muỗi bay tới bay lui, cùng Chúc Chúc giơ hai tay lên vỗ.
"Hey ya!"
Đôi mắt to của Chúc Chúc nhìn theo chuyển động của con côn trùng đó, nhìn nó bay đến trên đầu Hữu Hữu, bé nhanh chóng đánh mạnh qua.
Tay nhỏ của bé đặt lên đầu tóc xù mềm mại của Hữu Hữu, sau đó nhìn con côn trùng kia từ chỗ đó bay lên.
"Côn trùng nhỏ, đừng chạy."
Hữu Hữu giơ tay lên xoa xoa chỗ bị Chúc Chúc vỗ. Chúc Chúc không mạnh tay nên cậu bé không có cảm giác gì, giây tiếp theo, cậu bé thấy Chúc Chúc tiếp tục đuổi theo con muỗi.
Hôm nay Chúc Chúc nhất định phải bắt được con côn trùng xấu xa này, bởi vì nó làm tay Hữu Hữu có rất nhiều vết đỏ: "Côn trùng nhỏ, không được bắt nạt Hữu Hữu, xuống đây cho Chúc Chúc."
Bé ngẩng đầu, nhìn con côn trùng bay trên đầu mình, nhảy lên bắt nó, nhưng tay nhỏ bắt được toàn không khí.
Cố Thanh Uyển nhìn hai bé đáng yêu bị muỗi làm phiền, vội vàng lấy chai xịt chống muỗi cô mang theo, bảo hai đứa nhỏ qua đây.
"Chúc Chúc, Hữu Hữu, xịt chống muỗi thì muỗi sẽ không đến nữa." Cô khom người xịt chống muỗi cho hai bé đáng yêu.
"Oa! Cái này thơm quá. Chúc Chúc thích, Hữu Hữu cũng rất thơm."
Chúc Chúc nói rồi nghiêng đầu, ngửi mùi hương trên người Hữu Hữu, thơm như vậy thì ăn sẽ ngon sao?
Hữu Hữu thấy ánh mắt Chúc Chúc nhìn cậu bé càng ngày càng không đúng, cậu bé cảm giác mình như là một món ăn ngon vậy.
"Chúc Chúc, Chúc Chúc."
Chúc Chúc nghe được âm thanh này thì hồi hồn lại, vô thức dùng tay lau miệng, ở đó rõ ràng không có nước miếng: "Hử? Sao vậy Hữu Hữu?"
Hữu Hữu nhìn Chúc Chúc đã hồi hồn, thở phào một tiếng: "Muỗi, không, không có rồi, chúng ta đi, đi... đi chơi đi."
"Được, Hữu Hữu, chúng ta đi chơi đi."
Chúc Chúc nắm lấy cánh tay chủ động đưa ra của Hữu Hữu, dẫn cậu bé đến cầu trượt.
Cố Thanh Uyển cất chai xịt chống muỗi đi, dặn dò hai đứa trẻ chú ý an toàn, rồi bước nhanh đi theo bọn nhỏ.
...
Ban đêm, bầu trời đầy sao sáng.
Cố Thanh Diên đến cửa phòng của em gái, khẽ mở cửa phòng bước vào, muốn kiểm tra xem em gái đã ngủ hay chưa.
Anh vừa vào thì nhìn thấy đám chăn nhô lên, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt. Anh nhìn mấy cái mới định rời đi, trong đầu đột nhiên có một suy nghĩ, anh nói...
"Nếu Chúc Chúc ngủ rồi thì giơ tay lên nào."
Cố Thanh Diên nhìn thấy trên giường có một cánh tay mũm mĩm từ từ giơ lên, anh che miệng khẽ cười: "Chúc Chúc, em không ngoan nha, muộn như này rồi mà còn chưa ngủ."
Chúc Chúc thấy mình bị phát hiện thì chui ra khỏi chăn, mặt nhỏ phồng lên: "Anh cả, anh xấu quá đi. Chúc Chúc đã ngủ rồi mà, ngủ rồi thì mới giơ tay lên được chứ."
Cố Thanh Diên nhìn em gái đáng yêu, tiến lên ngồi bên giường, khẽ nhéo mặt mũm mĩm của em gái, thuận theo lời lúc trước của bé: "Đúng, đúng, đúng, Chúc Chúc ngủ rồi nên mới giơ tay lên. Được rồi, bây giờ nằm xuống ngủ tiếp đi."
Chúc Chúc nghe lời nằm lại: "Anh cả ngủ ngon. Anh cũng ngủ sớm nha."
"Được, ngủ ngon."
Cố Thanh Diên giúp em gái đắp chăn lại, đứng dậy chuẩn bị rời đi, khi anh quay người, trên tay lại có cảm giác mềm mại.
"Anh cả, đừng đi. Chúc Chúc ngủ không được."
Anh thấy em gái nắm tay mình thì khẽ cười mấy cái ngồi quay lại, đặt tay nhỏ của em gái vào trong chăn: "Vậy anh cả kể chuyện cho em có được không?"
"Dạ."
Chúc Chúc lập tức đồng ý, người nhỏ dịch sang bên cạnh, tay tích cực vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh: "Anh cả, chỗ này cho anh nè. Chúc Chúc đã chuẩn bị xong rồi."
"Được."
Cố Thanh Diên duỗi tay lấy cuốn truyện ở bên cạnh, nửa ngồi nửa nằm vào vị trí mà em gái để cho anh, dựa lưng vào đầu giường, mở cuốn truyện bắt đầu kể.
"Ngày xửa ngày xưa, ở trong rừng có một căn nhà bằng vàng, trong đó..."
Chúc Chúc nghe giọng của anh cả, từ từ nhắm mắt lại, bên miệng là nụ cười nhẹ nhàng, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.
Cố Thanh Diên nghe được bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, giọng kể chuyện dần dần nhỏ xuống rồi ngừng lại.
Anh gấp cuốn truyện lại đặt sang bên cạnh, nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường, nhìn dung nhan an tĩnh của em gái, rồi duỗi tay đắp chăn lại cho bé.
Đáng yêu quá đi.
Cố Thanh Diên thầm nhủ trong lòng, kiểm tra tất cả đều không có vấn đề thì mới ra ngoài khẽ khàng đóng cửa lại, đi về phòng mình chuẩn bị đi ngủ.
...
Trong một căn phòng khác bên cạnh.
Cố Thanh Diệu trước khi đi ngủ uống một ngụm nước, nằm trên giường đặt tay lên cổ họng, cậu có cảm giác hình như là cổ họng mình đã tốt hơn trước.
Lúc trước, cho dù cậu ở đâu thì cổ họng vẫn có từng cơn đau đớn, nhất là lúc ngủ, cảm giác đau đớn truyền đến càng ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.
Cố Thanh Diệu cho rằng những thứ thuốc mình uống có tác dụng, xem ra uống thuốc đúng giờ có hiệu quả thật, tâm tình cậu không tệ mà tắt đèn đi ngủ.
...
Chúc Chúc ăn sáng xong, ngồi trên ghế sofa xem tivi thì nghe được tiếng chuông cửa vang lên, đồng thời, âm thanh của hệ thống cũng vang lên trong đầu.
"Ting."
"Ký chủ ơi, nhiệm vụ phụ đã mở."
"Nhiệm vụ phụ 9: Ngăn chặn nữ phụ sống lại hút vận may của anh cả ký chủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cộng 2 điểm."
Chúc Chúc vừa nghe được nhiệm vụ của hệ thống, mày nhỏ lập tức nhíu lại, cảm thấy đồ xấu xa này thật phiền rồi bắt đầu bảo vệ anh cả.
Bé nhấc chân ngắn về phía phòng bếp, đến chỗ anh cả.
Cố Thanh Diên đang dọn dẹp phòng bếp, vừa rửa chén xong cởi tạp dề thì cảm nhận được cảm xúc mềm mềm.
Anh cúi đầu nhìn em gái đáng yêu đang ngẩng đầu nhỏ nhìn anh: "Chúc Chúc tìm anh cả có chuyện gì sao?"
Chúc Chúc nghe tiếng động bên ngoài, biết chị hai đã mở cửa đón đồ xấu xa kia vào, bé không muốn để anh cả gặp đồ xấu xa đó.
Bé phát huy cái đầu nhỏ của mình mà nghĩ nghĩ, nghĩ được một cách hay: "Anh cả, Chúc Chúc muốn uống trà ngọt ngọt lần trước."
Cố Thanh Diên nhớ lại: "Ý của Chúc Chúc trà chanh mật ong à?"
"Dạ anh." Chúc Chúc gật đầu thật mạnh: "Anh cả, Chúc Chúc nói nó đấy."
"Được, em đợi một chút, bây giờ anh cả sẽ làm cho em." Cố Thanh Diên lại xắn tay áo vừa mới thả xuống không bao lâu lên.
"Dạ, Chúc Chúc cũng muốn phụ anh."
Khi Chúc Chúc nói thì đã tự giác dọn ghế nhỏ đến, đặt bên cạnh anh cả đứng lên đó: "Anh cả, Chúc Chúc đã chuẩn bị xong rồi."
Cố Thanh Diên thấy em gái tích cực chủ động như vậy thì dẫn bé đi rửa tay: "Chúc Chúc, lần này em không thể ăn chanh đâu nha."
"Dạ, Chúc Chúc sẽ không ăn linh tinh đâu, anh cả yên tâm đi."
Chúc Chúc bảo đảm, trong lòng nghĩ như vậy là anh cả có thể ở đây, không gặp mặt đồ xấu xa kia.
Tô Ninh Manh từ lần trước hút vận may thất bại, lại thêm việc muốn quyến rũ ông chủ giàu có Ân Mạch không thành, vuột mất cơ hội một bước lên mây trở thành người thượng lưu nên cô ta ngày càng không cam tâm.
Bây giờ cô ta tạm thời quay lại, chỉ để hút được vận may. Cô ta rất rất muốn sống cuộc sống trong nhung lụa nhưng cô ta vẫn còn thiếu rất nhiều vận may mới có thể đạt được cuộc sống mà cô ta hằng mong ước.
Cô ta muốn nhiều vận may hơn vì thế Cố Thanh Diên thân là "đứa con của thần may mắn" là người được chọn tốt nhất, sao cô ta có thể dễ dàng bỏ qua anh ta chứ.
Tô Ninh Manh nghĩ lần này nhất định phải hút toàn bộ vận may vào tay, sau này cô ta muốn cuộc sống như nào mà chả được, cô ta không hiếm lạ gì tên con nhà giàu Ân Mạch đâu.
Cố Thanh Uyển mời cô ta vào nhà, ngồi chờ trên sofa ở phòng khách trước, cô ta không ngừng liếc ngang liếc dọc để tìm kiếm bóng dáng kia.
Cố Thanh Uyển bưng một ly trà từ trong phòng bếp ra, đặt trên bàn trà trong phòng khách, rồi ngồi bên cạnh Tô Ninh Manh: "Ninh Manh, hôm nay bạn đến tìm mình có chuyện gì không?"
"Ninh Manh?"
Cô thấy Tô Ninh Manh không trả lời mình mà nhìn xung quanh: "Ninh Manh, bạn đang nhìn gì vậy? Đang tìm gì sao?"
Tô Ninh Manh vừa nghe thì hoàn hồn, cô tay vội vàng bưng ly trà lên, muốn che giấu sự mất tự nhiên của mình.
Cô ta vội vàng muốn hút vận may nên nhất thời sơ ý thiếu chút nữa bị đối phương nghi ngờ, vì thế vội vàng tìm chủ đề khác.
"Không có gì, Thanh Uyển mình tìm bạn là có chuyện muốn nói với bạn."
Cố Thanh Uyển bưng ly nước nhấp một ngụm: "Ninh Manh, có chuyện gì vậy? Bạn cứ nói đi."
Tô Ninh Manh bắt đầu nói một chút chuyện Cố Thanh Uyển sẽ cảm thấy hứng thú, chủ đề dần dần chuyển đến người Cố Thanh Diên.
Cô ta nói: "Thanh Uyển, bạn cũng đừng có quá buồn, có anh Cố thì mọi chuyện đều sẽ tốt lên thôi. Ý? Sao không thấy anh Cố đâu? Ngày nghỉ mà anh ấy cũng đến công ty sao, cực thân anh ấy quá."
"Anh cả mình đang ở trong phòng bếp. Anh ấy đã hy sinh rất nhiều cho cái nhà này. Nếu như không có anh ấy, lúc đó mình không biết nên làm cái gì."
Cố Thanh Uyển vừa nói đến anh cả, giọng điệu tràn đầy tự hào. Anh cả của cô thật sự quá ưu tú, cái nhà này mà không có anh thì đã sớm tan nát rồi.
Tô Ninh Manh lấy được tin tức có ích, biết được Cố Thanh Diên ở nhà, cô ta không phí công đến đây rồi.
Bây giờ cô ta không nghe được Cố Thanh Uyển đang nói cái gì, toàn bộ tâm tư đều ở trong phòng bếp, cô ta đang nghĩ nên làm thế nào để tiếp xúc được với Cố Thanh Diên.
Tầm mắt của Tô Ninh Manh nhìn vào ly nước trong tay, nhất thời có ý hay, cô ta ngẩng đầu một hơi uống cạn: "Thanh Uyển, mình đi rót ly nước nữa, bình nước trong phòng bếp đúng không?"
Cố Thanh Uyển đứng dậy: "Bạn ngồi ở đây đi, mình đi rót nước là được rồi."
Tô Ninh Manh vội vàng ấn Cố Thanh Uyển xuống: "Không sao, mình tự đi được rồi."
"Hả? Ninh Manh..."
Cố Thanh Uyển muốn gọi cô ta lại nhưng thấy cô ta đã đi xa rồi nên đành thôi. Trong lòng cô không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, sao Tô Ninh Manh tích cực như vậy thế.
Tô Ninh Manh cầm ly nước không đến cửa phòng bếp, giơ tay gõ vào cửa phòng bếp đang đóng: "Anh cả Cố, em đến rót nước, em có thể vào không?"
Giây tiếp theo, cửa mở ra.
Tô Ninh Manh nở nụ cười ngọt ngào: "Anh cả Cố, em.."
Nụ cười trên mặt Tô Ninh Manh cứng lại, tầm mắt cô ta dần dần nhìn xuống bé con đáng ghét làm cô ta tức đến nghiến răng kia.
Cô ta hơi nghiến răng, trên mặt cố gắng giữ nụ cười, giơ tay gõ cửa: "Ngại quá, chị muốn nước nóng một chút, nước bên kia lạnh rồi."
Chúc Chúc trong phòng bếp lại nghe được tiếng gõ cửa, mặt bánh bao phồng lên, gọi hệ thống trong đầu.
"Thống Thống ơi, làm sao mới có thể làm cho đồ xấu xa kia không hại anh cả được?"
Hệ thống rất nhanh xuất hiện: "Ký chủ đợi trong giây lát, hệ thống đang tìm kiếm... Có cách rồi."