Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!
Chương 16: Đổi bánh quy lấy thịt
Giữa trưa.
Chúc Chúc đeo ba lô đựng đồ ăn nhẹ của mình, kéo tay của chị hai, hấp tấp đi đến một nơi gọi là căng tin vì có thể nhận được đồ ăn ngon ở đó.
Cố Thanh Uyển dẫn em gái đi lấy cơm hộp, buổi chiều em gái còn phải quay một cảnh nữa.
"Chị hai để Chúc Chúc cầm hộp này cho. Chúc Chúc cũng muốn giúp chị hai làm việc."
Cố Thanh Uyển nhìn em gái đang giơ tay nhỏ, tích cực muốn giúp đỡ cô, cô cúi người đưa một hộp cơm cho em: "Chúc Chúc, đây là cơm hộp của em, nhớ cầm cẩn thận nhé."
"Dạ, dạ, Chúc Chúc nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt."
Chúc Chúc nhận hộp cơm, cúi đầu nhìn nó, dùng mũi nhỏ của mình để ngửi một chút thì ngửi được mùi thơm phức.
Cố Thanh Uyển lấy bộ đồ ăn từ giỏ bên cạnh, dẫn em đi đến chỗ trống ở góc phòng.
Tiếp theo, Cố Thanh Uyển thấy một cảnh khiến cô phải bật cười.
Cô thấy em gái đưa hai tay thẳng ra, song song với vai, hai tay cầm hộp cơm, đôi mắt to nhìn không chớp mắt vào đó, chầm chậm bước từng bước chân ngắn, biểu cảm trên khuôn mặt núng nính thịt càng trở nên nghiêm túc.
Làm cho người ta cảm thấy dường như bé đang cầm trên tay không phải là hộp cơm mà là một báu vật dễ vỡ.
Cố Thanh Uyển nói với giọng còn vương ý cười, cô có một em gái siêu đáng yêu: "Chúc Chúc, em không cần phải như vậy. Em cứ như bình thường là được rồi."
"Chị hai, sắp đến nơi rồi. Chúc Chúc đã hứa với chị hai sẽ bảo vệ nó. Chúc Chúc nhất định sẽ làm được."
Nét mặt của Chúc Chúc không thay đổi, nhưng đôi chân ngắn lại bước nhanh hơn một chút.
Cố Thanh Uyển nhìn em gái nghiêm túc và trách nhiệm như vậy, nghĩ chút nữa ăn cơm, cô sẽ thưởng thêm cho em một miếng thịt.
Cô vừa cùng em gái ngồi xuống thì nghe thấy điện thoại reo, cô lấy điện thoại ra xem thì ra là cuộc gọi từ anh cả, cô không do dự nghe máy.
Chúc Chúc nhìn chị hai bất ngờ lấy điện thoại ra và nghe cuộc gọi, bé yên lặng đặt bộ đồ ăn trong tay xuống, bé muốn ăn cùng với chị hai.
Cố Thanh Uyển nhận được sự quan tâm từ anh cả, cô cùng anh trai nói chuyện một lát thì cô đưa điện thoại đến trước mặt em gái.
"Chúc Chúc, em có muốn nói chuyện với anh cả không?"
"Muốn, muốn, muốn."
Chúc Chúc kích động nói ba từ "muốn" liên tiếp, tay bé giữ điện thoại, để nó sát vào tai của mình, một tay khác giữ chặt không cho nó tuột ra.
Sau khi cố định vị trí, bé ngây ngô nói: "Anh cả ơi, Chúc Chúc kể anh nghe nè. Chúc Chúc đã gặp một anh trai khác, anh ấy tên là anh Châu, anh ấy rất tốt với Chúc Chúc..."
Cố Thanh Uyển đứng ở một bên, nghe em gái nói chuyện điện thoại một cách nghiêm túc, miệng bé như đang có một động cơ nhỏ, luôn luôn nói không ngừng.
Cô đợi mấy phút thì thấy trước mặt mình có một bàn tay bé nhỏ, đặt trên đó là một chiếc điện thoại.
"Chị hai ơi, Chúc Chúc đã nói chuyện với anh cả xong rồi."
Chúc Chúc đợi chị hai lấy lại điện thoại, sau đó mới hạ tay nhỏ, bảo chị hai ăn cơm cùng bé.
Cố Thanh Uyển tháo khẩu trang ra, gắp cho em gái một miếng thịt, đây là phần thưởng của bé: "Chúc Chúc, ăn từ từ nha em."
Cô nhìn thấy em gái ăn từng miếng từng miếng, hai má thịt đang phồng lên như một chú hamster nhỏ dễ thương.
Cố Thanh Uyển ăn cơm hộp, mắt chậm rãi nhìn vào bụng em gái, cô cảm thấy như cái bụng nhỏ đó như một cái hố không đáy, không thể lấp đầy.
Em gái nhà mình quá tham ăn, về sau nuôi không được thì phải làm sao, online gấp!
Sau đó, Cố Thanh Uyển ăn xong và đeo khẩu trang, thấy em gái cũng ăn xong, cô lấy khăn giấy lau sạch miệng cho bé.
Lúc này, Cố Thanh Uyển cảm thấy bầu không khí xung quanh có vẻ kỳ lạ, dường như có một nhân vật lớn sắp xuất hiện, cô thấy ánh mắt của nhân viên đang ăn trưa gần đây đều đồng loạt nhìn về một hướng.
Không ngoài dự đoán của cô, bốn thân ảnh thon dài xuất hiện ở cửa, lần lượt là nam nữ chính và nam nữ phụ, họ là nòng cốt của bộ phim này.
Mọi người xung quanh đều tỏ ra hâm mộ, si mê và những cảm xúc phức tạp khác.
"Trời ơi! Đó là Châu đại ảnh đế, anh ấy vừa cười với tôi phải không, aaa!"
"Ngừng ~ Bà nói sảng gì vậy? Anh ấy rõ ràng là đang cười với tôi."
"Nữ thần Khương Duyệt, mau nhìn sang đây, em sẽ không bao giờ quên ngày chị nhận giải ảnh hậu."
"A! Thực sự là quá đẹp trai, trên thế giới này làm sao có thể có người đẹp trai đến vậy?"
...
Cố Thanh Uyển thấy rằng họ đều là người có lưu lượng, nổi tiếng đỏ hết nửa bầu trời sao, cô thấy họ đi hướng bên kia, có vẻ như là có một khu vực riêng cho họ.
"Chị hai, anh Châu kìa."
Chúc Chúc thấy người quen, cảm thấy rất vui vẻ, có thể để anh ấy trở thành bạn của chị hai: "Chị hai ơi, chúng ta đi tìm anh Châu chơi nha. Anh Châu rất tốt với Chúc Chúc. Chúc Chúc muốn cảm ơn anh ấy."
Cố Thanh Uyển cảm thấy em gái rất muốn đi: "Chúc Chúc à, giờ không phải là lúc..."
Cô vừa muốn nắm lấy tay em gái đã bắt đầu rời khỏi ghế nhưng tiếc là muộn một bước. Cô nhìn thấy đôi chân ngắn của em gái bước nhanh như bay, hướng đến nơi đó, cô chỉ có thể đứng dậy và đuổi theo.
"Anh Châu, anh Châu ơi, anh còn nhớ Chúc Chúc không ạ?"
Châu Tư Niên ngồi xuống chỗ anh đã chọn, đợi trợ lý mang bữa trưa dinh dưỡng đến. Anh ngồi xuống chưa được bao lâu thì nghe được giọng của Chúc Chúc.
Anh thấy bé con dễ thương đó thì lập tức mỉm cười: "Chào Chúc Chúc. Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Chúc Chúc đi đến bên Châu Tư Niên, bé lấy viên kẹo sữa từ trong túi ra và vươn tay đặt nó lên bàn.
"Anh Châu ơi, em cho anh nè. Chị hai nói phải biết ơn, Chúc Chúc cảm ơn anh đã lau miệng cho Chúc Chúc."
Châu Tư Niên nhìn Chúc Chúc dễ thương, cầm lấy viên kẹo sữa kia: "Ừm, anh nhận lời cảm ơn này, anh cho em cái này xem như quà đáp lễ."
"Dạ?"
Chúc Chúc thấy có cái gì đó mới trong tay mình, là một sợi dây màu nhạt: "Cái này là gì vậy anh Châu?"
"Đây là vòng tay, để anh đeo nó cho em." Châu Tư Niên đeo vòng lên cổ tay non nớt của bé.
Chúc Chúc nhìn cái dây trên cổ tay mình, trên đó còn có những điểm sáng nhỏ giống như những vì sao: "Wow! Đẹp quá, anh Châu mấy cái này..."
"Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Cố Thanh Uyển không ngờ em gái mình rất linh hoạt, thoáng cái đã nhanh chóng len lỏi qua đám người, cô phải đi vòng qua những người đó mới đuổi kịp em gái.
"Chúc Chúc, không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, mau trả lại đi em."
Châu Tư Niên cười một cái: "Không có gì, đây là tôi cho Chúc Chúc, không phải em ấy dùng cái này để đổi với tôi sao?"
Cố Thanh Uyển nhìn Châu Tư Niên, thấy thái độ của anh ấy như vậy nên cũng không nói thêm gì nữa: "Tôi thay mặt em gái cảm ơn anh."
"Quá khách sáo rồi." Châu Tư Niên cũng ngỏ ý cảm ơn, anh nhận lấy viên kẹo sữa.
Lúc này, trợ lý mang theo túi giữ nhiệt đến: "Anh Châu, bữa trưa của chuyên gia dinh dưỡng đến rồi đây."
Anh đặt bữa trưa xuống và ngồi sang một bên chờ.
"Chúng tôi sẽ không làm phiền nữa, trước đó thật ngại quá."
Cố Thanh Uyển thấy Châu Tư Niên đang chuẩn bị ăn trưa, cô và em gái ở đây sẽ gây phiền toái cho anh, vì vậy cô chuẩn bị nắm tay em gái và đưa bé ra khỏi đây.
"Ừ... Mùi thơm quá nha."
Cái mũi nhỏ của Chúc Chúc ngửi được một mùi thơm thơm, hoàn toàn khác biệt so với những món bé đã từng ngửi.
Châu Tư Niên mở nắp, thấy một cặp mắt to tròn long lanh nhìn chăm chú vào đấy: "Muốn ăn không?"
"Dạ, muốn, muốn ăn."
Chúc Chúc nhìn vào hộp đồ ăn của Châu Tư Niên, từ đó truyền tới mùi rất thơm, thức ăn trong đó trông thật ngon lành.
Bé nghe câu hỏi có muốn ăn không, bé phản xạ có điều kiện mạnh mẽ gật đầu, nhưng ngay lập tức, bé lại lắc đầu, đầu nhỏ của bé lắc như trống lắc tay.
"Không muốn ăn, Chúc Chúc không ăn."
Châu Tư Niên nhìn thái độ trước sau tương phản của Chúc Chúc, hơi nhướng mày, nghĩ muốn trêu chọc bé một chút: "Thực sự không muốn ăn à? Vậy thì anh sẽ ăn... A..."
Chúc Chúc nắm lấy tay của chị hai, quyết tâm nhắm mắt, lắc đầu đầu nhỏ một cách mạnh mẽ, muốn đem những suy nghĩ tham ăn của mình ném ra ngoài.
Bé liên tục lặp lại trong lòng, không ăn, không ăn, Chúc Chúc không ăn...
Cố Thanh Uyển nhìn em gái đang đau khổ đấu tranh giữa "ăn" và "không ăn", chẳng phải em gái vừa mới ăn trưa xong à? Sao lại muốn ăn nữa?
"Nếu không quyết định thì đồ ngon sẽ hết mất đó."
Chúc Chúc đồng thời nghe thấy hai câu, điều này làm bé càng khó chọn lựa hơn.
Trợ lý làm việc cho Châu Tư Niên ở một bên cũng choáng váng theo, bình thường anh Châu không phải là người như vậy, chắc chắn là mình hoa mắt rồi.
Châu Tư Niên cảm thấy nét mặt chịu đựng của Chúc Chúc rất thú vị, anh đẩy hộp đồ ăn của mình tới gần bé.
"Chị hai, đợi Chúc Chúc một chút."
"Ừm?" Cố Thanh Uyển nhìn em gái đã buông tay cô ra, không biết bé định làm gì tiếp theo?
Chúc Chúc thực sự không thể chịu đựng được nữa, bé lấy ra một chiếc bánh quy nhỏ từ trong túi xách, đi đến chỗ Châu Tư Niên: "Anh Châu, đây là chiếc bánh quy mà Chúc Chúc cảm thấy ngon nhất. Chúc Chúc có thể dùng nó để đổi miếng thịt với anh được không?"
"Được nha."
Châu Tư Niên làm sao có thể từ chối yêu cầu của em bé đáng yêu như thế, anh dùng đũa gắp một miếng thịt ít mỡ đút cho bé: "Ngon không?"
Chúc Chúc nhai miếng thịt trong miệng, đôi mắt to tròn sáng như sao, gật đầu như giã tỏi: "Dạ, ngon lắm ạ."
Bé lấy ra thêm một chiếc bánh quy từ trong túi xách và đặt lên kế bên miếng bánh trước đó, đẩy chúng về phía Châu Tư Niên: "Ngon lắm, Chúc Chúc cho anh chiếc bánh quy này luôn."
"Muốn ăn nữa không?"
Chúc Chúc kiềm chế ham muốn thèm ăn của mình, lắc đầu nhỏ: "Không muốn ạ. Cảm ơn anh Châu ạ."
Bé nhớ chị hai đã nói với bé cái gì gọi là nên dừng lại, không thể đòi hỏi quá nhiều.
Châu Tư Niên nhướn mày có chút bất ngờ nhìn Chúc Chúc từ chối: "Thực sự không muốn nữa à?"
"Dạ, không muốn nữa."
Chúc Chúc kiên định lắc đầu, tay nhỏ đưa vào túi xách và lấy ra sáu chiếc bánh quy nhỏ, đây là tất cả bánh quy nhỏ của bé.
Bé đặt tất cả bánh lên bàn: "Chúc Chúc cũng tặng hết tất cả bánh quy nhỏ của mình cho anh nè, đây là món quà dành cho bạn tốt đấy ạ."
Chúc Chúc nói xong, đến bên cạnh chị hai và kéo lấy tay cô: "Chị hai ơi, chúng ta đi thôi."
Cố Thanh Uyển hơi sửng sốt bởi những hành động này của em gái, cô cười ngượng ngùng với Châu Tư Niên, bày tỏ sự áy náy nhưng thấy đối phương không để bụng và biểu hiện rằng không sao cả.
Sau khi cô lễ phép chào tạm biệt, cô bị em gái đang rất mong muốn được đi ăn đồ ngon kéo đi.
Châu Tư Niên nhìn đống bánh quy nhỏ trên bàn, không thể nhịn cười, trong lòng nghĩ anh là bạn tốt của bé rồi à?
Trong đầu của anh bỗng nảy ra ý tưởng rằng có một em gái thì cũng không tệ nhưng đáng tiếc anh không có.
Trợ lý nhìn người đã đi xa nhưng anh Châu còn cười một mình, thật quá kinh khủng. Anh ta nghĩ rằng có lẽ mình đã điên rồi hoặc là thế giới này điên rồi.
Từ khi nào mà anh Châu thích trẻ con thế?!
...
Buổi chiều.
Cố Thanh Uyển cùng em gái ở phim trường quay thêm một cảnh.
Trong thời gian ngắn như vậy, cô cảm nhận được sự đáng sợ của em gái, rất nhiều người yêu thích bé, cái này gọi là "đáng yêu là chính nghĩa".
Lúc chị em cô muốn rời khỏi trường quay về nhà thì thấy một nhóm ít nhất bảy, tám người, có cả các ngôi sao hàng đầu ở trong đó đều đến chào tạm biệt em gái.
"Bái bai anh Châu, bái bai mọi người."
Chúc Chúc quơ quơ tay nhỏ, giọng em bé ngây ngô chào tạm biệt với các anh các chị.
"Bái bai."
Châu Tư Niên nhìn Chúc Chúc sắp rời đi thì anh càng muốn có một em gái giống như bé, anh có điều kiện rồi nhưng vấn đề là có thể nhận em gái ở đâu đây?
Chúc Chúc nói chào tạm biệt với mọi người xong thì kéo tay chị hai, nhảy chân sáo ra ngoài.
Cố Thanh Uyển dẫn em gái bước ra khỏi phim trường đi vào khu phố, chuẩn bị gọi taxi về nhà.
Cô nhìn dòng người muôn hình muôn vẻ qua lại trên đường, bỗng cô thấy một hình bóng quen thuộc trong đám đông.
"Ninh Manh!"
Cô mở miệng kêu một tiếng nhưng không thấy đối phương trả lời nên cô tò mò dẫn theo em gái đi về phía đó.
——
Tô Ninh Manh cảm thấy khó hiểu, hơi mất hồn và cầm một tờ chi phiếu đi ra khỏi bệnh viện.
Cô cảm thấy những gì đã trải qua hôm nay hơi kỳ lạ.
Tô Ninh Manh dựa theo thời gian trong ký ức đi đến địa điểm đó, gặp phải Ân Mạch đang bất tỉnh như trong ký ức và cô ta đã ở bên cạnh anh trông coi, đợi anh tỉnh dậy.
Cô nhớ rằng sau vài phút thì Ân Mạch tỉnh lại, cô ta đã vội vàng nói ra thân phận của mình, khiến anh ý thức được rằng cô ta vô tình cứu được anh.
Tuy nhiên, lúc cô ta nói chuyện giữa chừng, cô ta đánh rắm một cái vừa vang vừa thối, dường như Ân Mạch đã ngất xỉu ngay lập tức do mùi kinh khủng từ cô ta.
Tô Ninh Manh xấu hổ và nghĩ rằng có lẽ mình đã ăn phải đồ hỏng nên mới dẫn đến tình trạng này, đồng thời cô ta cũng thấy may mắn vì lúc đó ý thức của Ân Mạch vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không biết là ai đã đánh rắm.
Cô ta ở đó chờ đợi thêm vài phút nữa thì thấy một cô gái mặc áo trắng và quần jean tiến đến, cả người cô gái toát ra sự đơn giản, nhẹ nhàng thoải mái, chắc đó là nữ chính trong ký ức của cô ta.
Người đó đến hỏi xem cần giúp gì không, Tô Ninh Manh vẫy tay từ chối và bảo cô ta mau đi, ở đây không cần sự giúp đỡ.
Sau khi thành công đuổi nữ chính kia, không lâu sau, một vài chiếc xe hơi màu đen đã vây quanh đây, một nhóm người mặc áo đen xuống xe và đưa cô ta vào bệnh viện.
Sau đó, Tô Ninh Manh biết những người mặc đồ đen đó là cấp dưới của Ân Mạch. Lúc đó chỉ có cô ta ở bên cạnh Ân Mạch, họ nghĩ rằng cô ta có thể là kẻ chủ mưu nên đã đưa đi theo, có gì xử lý sau.
Cô ta lo lắng chờ đợi ở đó, cảm thấy tình huống phát triển bắt đầu khác với ký ức của mình. Không biết đã qua bao lâu, cô ta nghe thấy tiếng ồn xung quanh, biết rằng Ân Mạch đã tỉnh dậy.
"Xin chào, tôi là Tô Ninh Manh, tình cờ đi ngang qua đó..."
Tô Ninh Manh chưa kịp nói hết, âm thanh vang dội lại xuất hiện kèm theo mùi hôi thối làm cho người ta phải nhíu mày, che mũi.
Cô ta đỏ tím mặt, hận không thể đào một cái hố và nhảy vô đó, cô ta vĩnh viễn không thể quên ánh mắt họ nhìn cô.
Trái lại, Ân Mạch không thèm giữ mặt mũi cho cô ta, ngay lập tức phất tay cho cấp dưới nhanh chóng mở cửa sổ để thông gió, xua đi mùi hôi.
Tô Ninh Manh muốn tiếp tục nói nhưng lập tức bị đối phương xua tay ngăn lại. Cô ta nhìn thấy Ân Mạch lấy ra chi phiếu và viết một loạt số 0 trên tờ phiếu, bảo cấp dưới đưa cho cô ta, sau đó tiếp tục xua tay để cô ta mau biến đi.
Cô ta thấy Ân Mạch không nói một lời nào với mình, chỉ nhíu mày và xua tay, ý nghĩa rất rõ ràng là muốn nhanh chóng đuổi cô ta đi.
Cuối cùng, Tô Ninh Manh đã bị cấp dưới "mời" ra ngoài. Cô ta cúi đầu rời khỏi bệnh viện, điều này hoàn toàn không giống như trong ký ức của cô ta, cơ hội đổi đời nếu quyến rũ được Ân Mạch của cô ta đã không còn nữa rồi.
Cô ta hoàn toàn không để ý có người tới gần sau lưng mình, trong đầu cô ta chỉ còn khoảnh khắc tiếng rắm phát ra cùng với ánh mắt và tiếng cười của những người đó.
Cố Thanh Uyển đi tới đưa tay vỗ nhẹ vai Tô Ninh Manh: "Ninh Manh, mình gọi cậu mà sao cậu không đáp lại, có phải cậu không khỏe không?"
Tô Ninh Manh cảm nhận có người đụng vai mình nên giật mình quay đầu lại, thấy rõ người đằng sau, cô ta mới thả lỏng toàn thân.
Cố Thanh Uyển thấy sắc mặt của Tô Ninh Manh không tốt lắm, lại thấy cô ta ra khỏi bệnh viện nên quan tâm hỏi han: "Ninh Manh, cậu không thoải mái sao?"
"Không, mình rất tốt."
Tô Ninh Manh nhanh chóng siết chặt chi phiếu trong tay, giấu sau lưng, mỉm cười và vẫy tay liên tục: "Thanh Uyển à, cảm ơn cậu quan tâm, mình còn việc phải đi trước."
"Ừm."
Cố Thanh Uyển nhìn Tô Ninh Manh hơi hoảng hốt rời đi, cô cảm thấy là lạ ở đâu đó nhưng không thể nói được cụ thể lạ ở chỗ nào.
Cô nắm tay em gái, đi tới giao lộ phía trước bắt taxi về nhà.
...
Hoàng hôn buông xuống, những đám mây ở phía bầu trời dần biến thành màu hồng phấn ngọt ngào.
Chúc Chúc ngồi trên ghế, chờ đợi món ngon.
"Thịt viên đã nấu xong rồi, em ăn từ từ thôi nhé."
Cố Thanh Diên bưng đĩa thịt viên nóng hôi hổi đặt lên bàn, ngay trước mặt em gái.
Sau đó, anh bưng phần của mình ra để trên bàn, đồng thời cũng mang ra một cái chén cho em gái, để bé múc ra một ít thịt viên vào chén cho nhanh nguội.
Anh bảo em gái ngồi đây ăn từ từ, anh đem một chén cho em ba đang ở trong phòng.
"Anh cả ơi, để Chúc Chúc đi cho, Chúc Chúc muốn đưa đồ ăn cho anh ba."
Cố Thanh Diên nhìn em gái đang hăng hái, còn dùng sức chớp mắt đáng yêu với anh, cuối cùng anh vẫn đồng ý.
Anh đem chén bỏ lên khay để em gái không bị bỏng tay: "Chúc Chúc nè, em phải bưng cẩn thận đấy."
"Dạ, Chúc Chúc sẽ bưng cẩn thận ạ."
Chúc Chúc nhận lấy khay, hai bàn tay nhỏ siết chặt, đôi mắt lớn nhìn chăm chú vào chén thịt, chân ngắn ngủn bước từng bước một tiến về phòng của anh ba.
Cố Thanh Diên vẫn lo lắng cho em gái nên lén lút theo sau em gái.
Chân ngắn của Chúc Chúc bước từng bước, dần dần tiến gần phòng của anh ba. Bé đến trước cửa phòng và thấy cửa không đóng kín thì chậm rãi xoay cơ thể nhỏ bé, bé nâng cái mông nhỏ lên ủn một cái đẩy cửa ra một chút, sau đó tự mình đi vào.
"Anh ba ơi, Chúc Chúc đem đồ ăn cho anh nè."
Bé đi vào và thấy anh ba đang ngồi ở đó, đôi chân nhỏ di chuyển nhanh hơn một chút, tiến tới chỗ anh ba.
Cố Thanh Diệu ngồi tại chỗ, nghe thấy tiếng em gái truyền tới từ phía sau, biết rằng bé rắc rối lại đến rồi.
Cậu chẳng buồn động đậy đầu, yên lặng ngồi đó.
"Anh ba nhớ phải ăn hết nhé, úi úi..."
Cố Thanh Diệu nghe giọng nói trong veo của em gái, hơi nghiêng đầu muốn biết bé rắc rối này đang làm gì, tại sao vẫn chưa đi.
Cậu nhìn thấy em gái nâng tay lên, muốn đặt chén lên bàn nhưng hình như do chiều cao và trọng lượng của chén nên bé không đặt lên được bàn, trong miệng nhỏ nhắn vẫn còn hô lên "úi úi".
Cố Thanh Diệu bất đắc dĩ đưa tay giúp bé cầm chén đặt lên bàn, sau đó, cậu chỉ tay về phía cửa, ý là bé rắc rối có thể đi được rồi.
"Dạ."
Chúc Chúc thấy anh ba giúp mình, cười vui vẻ: "Anh ba ơi, Chúc Chúc đi nha. Anh nhớ ăn sạch bách nhé."
Bé đi một bước quay đầu ba lần nhìn anh ba, muốn anh phải ăn sạch sành sanh đồ ăn.
Cố Thanh Diệu nghĩ để đó một tí thì bưng đi, cậu căn bản không định ăn nhưng cậu thấy bé rắc rối cứ một bước quay đầu ba lần thì nghĩ ăn một chút cũng không có gì.
Chúc Chúc đi tới cửa, vẫy vẫy tay nhỏ với bên trong rồi nhẹ nhàng đóng chặt cửa phòng lại.
Cố Thanh Diệu nhìn thấy bé rắc rối cuối cùng cũng đi mất thì thở nhẹ một hơi, tay vươn tới phía đó, vừa muốn chạm vào cái chén thì cậu nghe thấy cửa mở, nhanh chóng rút tay lại.
Chúc Chúc mở cửa lần nữa, bé vẫn muốn nói chuyện với anh ba, đầu nhỏ của bé ló ra từ sau cửa: "Anh ba nhớ phải ăn hết sạch đấy. Chúc Chúc sẽ đến kiểm tra đó nha."
Cố Thanh Diệu nghe bé rắc rối nói xong rồi đóng cửa, cậu đợi vài giây cảm thấy cửa không mở ra nữa thì mới vươn tay kéo chén thịt viên về phía mình.
Cậu nhìn chén thịt viên thơm phức, nhớ lại lời của bé rắc rối là nếu mình không ăn hết, chắc chắn con bé sẽ khóc. Nếu con bé khóc thì sẽ không ngừng được, vô cùng phiền phức.
Bé rắc rối quả thật là rất rắc rối.
Cố Thanh Diệu thấy rắc rối sẽ đến nên chậm rãi cầm lấy muỗng và bắt đầu ăn.
. . .
Cố Thanh Diên đứng sau lưng em gái, nhìn bé ra ra vào vào mấy lần rồi mới hài lòng rời khỏi đi về hướng này.
Anh nhanh chân bước đi, quay lại phòng ăn và ngồi xuống, mặt không chuyển sắc, nhìn em gái quay về.
Chúc Chúc đi đến và leo lên chỗ ngồi của mình, vui vẻ kể cho anh cả về cảnh bé đưa đồ ăn cho anh ba.
"Chúc Chúc kể anh cả nghe cái này nè, anh ba ngoan ngoãn ăn sạch sành sanh chén đồ ăn ngon kia đó, tí nữa Chúc Chúc cũng sẽ kiểm tra, anh yên tâm nha."
Cố Thanh Diên đem chén thịt viên đẩy về phía em gái: "Ừ, Chúc Chúc thật là giỏi, mau ăn đi em, lạnh rồi không ngon nữa đâu."
"Anh cả, đây là món ngon gì vậy ạ?"
Chúc Chúc ăn một miếng thì vội vàng hỏi anh cả, bé muốn biết món ngon này là gì.
"Món này là thịt nạc viên (*)."
(*) Thịt nạc viên
"Thịt nạc viên?"
Chúc Chúc nghe vậy bắt đầu nghĩ rằng thịt viên dường như thực sự chỉ có nạc, bé muốn ăn thịt nhiều nhiều và béo béo hơn, liền hỏi --
"Anh cả, có thịt viên béo không ạ? Chúc Chúc muốn ăn thịt viên béo."