Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 8

Trần Khoan Niên: “Lâm Xuân Nhi, tớ lưu danh bạ của cậu rồi, khi nào cần tớ sẽ tìm cậu.”

Lâm Xuân Nhi gửi sticker ôm quyền: “Không cần, hẹn ngày gặp nhau trên giang hồ!” 

Tống Thu Hàn lại bấm vào ảnh đại diện của Lâm Xuân Nhi, ngón tay để vào chỗ yêu cầu kết bạn hồi lâu nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc. Anh cảm thấy cứ thế này này rất tốt, thiếu nữ Lâm Xuân Nhi có thể nói là một giấc mơ đẹp trong cuộc đời anh, vậy thì cứ để giấc mơ ngọt ngào đó ở lại với tuổi thiếu niên của họ đi. Bây giờ không phải đang rất tốt sao?



Lâm Xuân Nhi sôi nổi nói vài câu trong nhóm chat rồi đứng dậy đi vào phòng bếp, trong phòng bếp vang lên những tiếng leng keng leng keng.

Tiêu Muội nghe tiếng cũng đi vào theo: “Làm gì thế cô cả nhà tôi ơi.”

Lâm Xuân Nhi than thở: “Đói quá!”

“Ai bảo ban ngày đi chạy mười lăm cây số làm gì...”

“Tiểu Hỷ nhất định bắt tớ chạy marathon cùng, tớ cũng đâu thể mất mặt quá được đúng không? Có thế nào thì cũng phải chạy nổi sub 4:30* chứ?” Lâm Xuân Nhi đổ bún ốc trong nồi ra, đổi nước nấu lại lần nữa, rắc gia vị, mùi thơm lập tức bay ra. Cô hít hà ngửi mùi thơm: “Chà chà, đúng là cái mùi này rồi.”

(*: Trận chạy marathon dưới 4 tiếng 30 phút)

Tiêu Muội cũng thấy thèm, lân la hỏi: “Nấu nhiều không?”

“Đủ phần cậu.”

“He he.”

Lâm Xuân Nhi gõ đầu cô ấy, sau đó đi tới tủ lạnh lấy thêm một ít rau xanh, hai quả trứng gà chiên một mặt, bỏ vào hai bát thủy tinh, trong bát là ớt đỏ, rau xanh, lòng trắng trứng, trông đẹp mắt vô cùng. Mỗi người ôm một cái bát, ngồi trước bàn, bật phim truyền hình, bắt đầu chương trình ăn khuya.

“Hai đứa mình báo đời thế này có bị quả báo không? Ví dụ đột nhiên tăng cân chẳng hạn.”

“Vậy ngực cậu có thể to hơn chút…” Lâm Xuân Nhi liếc nhìn bộ ng/ực thiếu nữ của Tiêu Muội.



Lâm Xuân Nhi kết thúc kỳ nghỉ sớm.

Khi cô tới công ty với khuôn mặt vừa đen xì vừa đỏ ửng, Tiểu Hỷ suýt nữa thì ngất xỉu: “Sếp của em ơi, chị đi độ kiếp về đấy à?”

Lâm Xuân Nhi cười đá anh ta một cái: “Cắt tiền thưởng của cậu bây giờ!”

“Thôi vậy, kẻ hèn này phải khom lưng vì hai đồng bạc thôi.” Tiểu Hỷ vừa đi theo cô lên phòng làm việc vừa nói chuyện.

Lâm Xuân Nhi thuê văn phòng công ty ở một nơi khá xa, giá thuê rẻ nên có thể thuê được mặt bằng tương đối rộng. Toàn bộ khu vực văn phòng đã được mở rộng theo phong cách công nghiệp thoáng đãng. Nói chính xác là không hề trang trí gì, sơn màu xám cao cấp, đồ dùng văn phòng đơn giản, thế là đủ cho một đám mơ mộng bắt đầu hành trình ra khơi. Họ không gọi đầu tư, chỉ là một nhóm người tiêu sạch tiền tiết kiệm và cùng nhau vật lộn trong vài năm, cuối cùng mới được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Phòng làm việc của Lâm Xuân Nhi không lớn, có một bàn làm việc, một tường làm giá sách và mấy chậu hoa nhỏ trên cửa sổ sát đất kiểu Pháp.

Tiểu Hỷ bật máy tính ngồi bên cạnh cô, khi làm việc thái độ rất nghiêm túc: “Em đưa số liệu của quý vừa rồi cho sếp xem thử nhé, có một số kế hoạch hành động chắc sẽ cần điều chỉnh.”

Công ty của Lâm Xuân Nhi kiên trì trong việc làm nội dung theo chiều sâu, cô hiểu thuật toán của các nền tảng video, nhưng không muốn hoàn toàn dựa dẫm vào thuật toán của họ. Từ đầu đến giờ cô luôn tin rằng bản thân nội dung quan trọng hơn thuật toán, nên luôn là người ngoài cuộc trong ngành này.

Tiểu Hỷ giải thích rõ ràng về các nhóm dữ liệu, sau đó nhìn Lâm Xuân Nhi.

“Trước tiên nói chị nghe cái nhìn của cậu đi?” Lâm Xuân Nhi động viên Tiểu Hỷ.

“Những biến động dữ liệu trong quý vừa qua cho thấy một số vấn đề. Thứ nhất là nội dung bị ăn cắp quá nghiêm trọng. Bất cứ khi nào chúng ta ra nội dung mới thì nội dung đó sẽ luôn bị bắt chước rất nhanh, thậm chí là rập khuôn hoàn toàn, làm mất lượng truy cập của chúng ta. Thứ hai là các công ty khác chắc đều hợp tác với các nền tảng nên được ưu tiên đề xuất, điều này có thể làm giảm cơ hội lộ diện của chúng ta. Thứ ba là họ sử dụng rất nhiều phương pháp quan hệ công chúng.”

“Phương án giải quyết là gì?” Lâm Xuân Nhi hỏi tiếp.

“Thứ nhất là bảo vệ quyền lợi; thứ hai là tìm kiếm thêm nền tảng hợp tác; thứ ba...” Tiểu Hỷ nhìn Thuần Nhi: “Có lẽ chị sẽ phải ra tay…”

Lâm Xuân Nhi nghiêng đầu nhìn Tiểu Hỷ: “Rất có tiềm năng đấy.” Coi như là một lời khen.

Sau đó cầm điện thoại di động lên gọi cho Khương Phương Lộ.

“Tôi muốn xử lý vấn đề sao chép.” Lâm Xuân Nhi đi thẳng vào vấn đề.

“Sao chép khó kiện lắm, dùng dư luận sẽ tốt hơn.” Khương Phương Lộ đề nghị.

“Không.” Xuân Nhi bác bỏ: “Tôi muốn dùng các biện pháp pháp lý để bảo vệ quyền lợi của công ty chúng tôi, dùng dư luận thì để nói sau. Nếu không có bằng chứng thuyết phục thì rất có thể sẽ bị người khác đánh ngược lại. Luật sư Khương có thể tìm một chuyên gia giỏi trong lĩnh vực này để dạy chúng tôi thu thập chứng cứ thế nào không?”

“Vậy cũng được, trước tiên thu thập chứng cứ, có chứng cứ rồi sẽ quyết định tiếp theo nên làm thế nào.”

“Được. Người phụ trách xử lý chuyện này bên công ty chúng tôi vẫn là Tiểu Hỷ.”

“Được, nói Tiểu Hỷ tối nay gặp tôi nhé. Giờ chúng tôi đang xử lý một vụ làm tổn hại danh tiếng, bên A cần làm gấp.”

“Được, cám ơn.” Lâm Xuân Nhi định cúp điện thoại nhưng Khương Phương Lộ vẫn muốn tiếp tục: “Tối nay đi ăn cơm không?”

“Đến chỗ tôi ăn đi, hôm nay tôi phải tăng ca.”

“Được.”

“Vẫn là sếp lợi hại nhất.” Tiểu Hỷ đóng máy tính: “Em đi xem mấy hạng mục tiếp theo trước đã.”

“Không phải chị bảo cậu đào tạo người đi à? Cái gì cũng tự mình làm hết thì bao giờ mới ra mặt làm lớn được?”

“Đang tìm, đang tìm rồi.” Tiểu Hỷ kêu khổ.

Thời gian vẫn cứ trôi qua, vừa ngẩng đầu đã thấy trời sắp tối, cũng không nhớ chuyện ăn cơm trưa.

Cô đứng dậy đi ra ngoài, cầm hai túi mì gói, nhưng nhớ tới chuyện Khương Phương Lộ nói muốn đi ăn tối nên nhắn tin hỏi lại: “Có ăn tối không?”

“Đang ngoài cửa rồi.”

Một bóng người nho nhã thấp thoáng ngoài cửa kính, Lâm Xuân Nhi quẹt thẻ mở cửa, nhe răng cười với Khương Phương Lộ.

Khương Phương Lộ bị hàm răng trắng sáng của cô làm cho hoang mang, cười nói: “Ôi tổ tông của tôi ơi, cô không định lập gia đình à?” Anh chỉ vào gương mặt lem nhem của cô, lại kéo cổ áo len của cô: “Cô mặc cái gì thế này?”

“Đi xe đạp tiện hơn.” Lâm Xuân Nhi dẫn anh đi vào văn phòng: “Chờ một chút, tôi đi nấu mì.”

“Đi cùng đi.” Khương Phương Lộ đi theo sau cô, thấy cô bận rộn trong phòng trà, trong lòng anh ta có rung động nhưng lại không dám nhiều lời. Anh ta từng mượn rượu nói lời thành thật, nhưng đã bị Lâm Xuân Nhi chặn đứng hoàn toàn. Anh ta chưa từng thấy cô gái nào dứt khoát như cô, muốn mập mờ cũng không được.

Mùi mì bốc lên thơm lừng, Khương Phương Lộ bưng nồi ra, Lâm Xuân Nhi cầm hai cái bát, hai người bước vào văn phòng. Dù thế nào đi nữa, bây giờ có thể ăn bát mì do cô nấu cũng vẫn tốt hơn là cả đời không qua lại với nhau.

Hai người ăn xong bát mì mà mồ hôi đầm đìa, Khương Phương Lộ vừa húp nước vừa hỏi cô: “Sao cô về sớm vậy? Sao bảo muốn đi đường vành đai Bắc Kinh qua Mạc Hà rồi mới về cơ mà?”

“Có mấy bạn học hơn mười năm không gặp vừa mới về, nói là muốn tụ tập.”

“Xem ra mấy người bạn học đó rất quan trọng.” Khương Phương Lộ để bát xuống, nhìn Lâm Xuân Nhi: “Cô đã từng nói dù có là ông trời gọi về thì cô cũng không về sớm mà, vậy là mấy người bạn đó còn lớn hơn cả ông trời rồi.”

Lâm Xuân Nhi cười ra tiếng.

“Mấy người cùng công ty cô đâu?” Khương Phương Lộ nhìn ra ngoài, không thấy những người từng khởi nghiệp cùng Lâm Xuân Nhi.

“Về hưu hết rồi.” Lâm Xuân Nhi nói: “Người yêu thầy Trương muốn định cư ở New Zealand nên đã đi theo cô ấy rồi, còn Tôn Khả tới Đại Lý mở homestay, Vương Dao thích lặn nên đến Malaysia mở cửa hàng lặn rồi.”

“Thế là ném lại cả sản nghiệp này cho một mình cô à?”

“Tôi tương đối trẻ.”

“Chính cô cũng nói là tương đối trẻ nhé.” Khương Phương Lộ cảm thấy xót cho sự liều mạng của Lâm Xuân Nhi. Khi anh ta mới quen cô thì cô vẫn đang làm trong một công ty, anh ta thì là một sinh viên luật xuất sắc đến công ty đó phổ biến luật, từ đó đến nay cũng đã sáu năm. 

“Nếu có một ngày cô đột nhiên qua đời thì nhớ để tôi xử lý tài sản cho nhé.”

Lâm Xuân Nhi lườm anh ta: “Tôi phát hiện anh vô cùng không muốn tôi sống tốt nhé.”

Khương Phương Lộ không nói gì nữa, đứng dậy bưng bát của hai người đi, sau đó tìm một chỗ thoải mái trong văn phòng Lâm Xuân Nhi, bật máy tính lên xử lý công việc.

Lâm Xuân Nhi tắt máy tính, dựa vào lưng ghế gác chân lên bệ cửa sổ, cắm tai nghe nhìn sắc thu bên ngoài cửa sổ, một chiếc lá rung rinh theo gió, cuối cùng rơi xuống bệ cửa sổ.

Mùa thu khiến chúng ta thấy no đủ.



Lời tác giả:

Đi từ phía này.

Tới từ phía kia.

Cuối cùng chúng ta vẫn sẽ gặp nhau.

Mùa thu khiến chúng ta thấy no đủ.

Kết cục là tự mình nổ tung.

Giống như những hạt đỗ nấu chín.

- Trích từ bài “Suy ngẫm về mùa thu” của tác giả Thư Đình.