Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 28
Lúc đó ánh mặt trời thật dịu dàng, Lâm Xuân Nhi nghe được tiếng cửa phòng phát thanh mở ra thì đứng dậy khỏi ghế rồi chạy tới, nhặt tờ giấy dưới đất lên, nhìn rõ hàng chữ rồng bay phượng múa của Tống Thu Hàn. Bỗng chốc, mắt cô đỏ hoe, phải tốn thời gian suốt hai bài hát để khôi phục tâm trạng, cuối cùng bằng lòng tha thứ cho anh. Bầu không khí loãng đến mức cảm giác hít thở không thông mấy hôm nay chợt tan biến, bên ngoài trời xanh mây trắng, cờ đỏ phấp phới, thỉnh thoảng có tiếng cười vang qua ô cửa sổ. Cô kẹp tờ giấy kia vào trang sách, hít sâu một hơi mới nói: “Gửi Tống Thu Hàn, người bạn tốt nhất của tớ…”
Cô cũng chỉ dám nói anh là bạn tốt nhất, khi đó trở thành bạn tốt nhất của Tống Thu Hàn đã là may mắn cả đời của cô rồi. Cô mở nhạc, đi từ đầu này của tầng hai đến đầu kia tầng hai, hành lang dễ chịu thoải mái, lòng cô dâng trào vô số xúc động. Cô muốn làm thơ cho Tống Thu Hàn. Nhưng tới khi cô đẩy cửa ra, các học sinh đều cười ra tiếng, đồng thanh hô: “Gửi Tống Thu Hàn, người bạn tốt nhất của tớ!” Tống Thu Hàn ngồi trong góc cười nhìn cô, chờ cô về đến chỗ ngồi, Trần Khoan Niên xung phong hò hét ra vẻ duy trì trật tự: “Đừng cười đừng cười nữa, cô giáo đến rồi.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Thu Hàn từ sau lưng ném một cục giấy lên bàn cô, Lâm Xuân Nhi mở ra, trên giấy viết: “Sau này không cãi nhau nữa. Lần đấy là tớ sai, tớ xin lỗi. Thứ sáu cậu cứ ăn thoải mái, ăn một bữa không đủ thì ăn hai bữa, hai bữa không đủ thì ba bữa. Ăn tới khi nào đủ thì thôi.” Lâm Xuân Nhi cười khúc khích, quay đầu trừng anh đầy hung dữ: “Nếu còn lần sau, tớ không bao giờ ý tới cậu nữa!”
Tống Thu Hàn giơ hai tay lên làm dáng đầu hàng: “Tớ biết sai rồi. Xin tha mạng.”
Gần đến giờ tan học thứ sáu, Tống Thu Hàn ném giấy cho Trần Khoan Niên: “Buổi tối cậu đi đâu thì đi đi, đừng quấy rối, tôi phải xin lỗi Lâm Xuân Nhi cẩn thận.”
Trần Khoan Niên ngoài miệng đồng ý, nhưng chờ đến giờ tan học lại theo đuôi họ tới trạm chờ. Hai người không ngồi xe buýt mà đi bộ, đoạn đường này khoảng bảy cây số, đi hơn một tiếng đồng hồ. Trần Khoan Niên đi theo phía sau không ngừng kêu khổ, cầm máy ảnh chụp họ liên tục, trong lòng chửi thầm Tống Thu Hàn mười nghìn lần. Hai người kia thì hay rồi, vừa đi vừa nói nói cười cười, không biết Tống Thu Hàn nói gì làm Lâm Xuân Nhi cười khúc khích mãi.
Đúng vậy, Trần Khoan Niên cũng lưu số ảnh chụp ngày đó lại, để chung với đống đồ khác của Tống Thu Hàn.
…
Lâm Xuân Nhi bị bệnh rồi, cô vừa đặt di động xuống đã cảm thấy khó chịu. Cổ họng khô khốc, toàn thân rét run. Cô vội xuống giường đi đun nước nóng, lại lục thuốc cảm trong hành lý ra, vội vàng hấp tấp. Cuối cùng vẫn hắt hơi sổ mũi liên tục, làm đầu óc cô choáng váng. Trong “Hiệp khách hành”, Trần Khoan Niên và Tiêu Muội vẫn đang nói chuyện, Lâm Xuân Nhi không chịu nổi nữa, gửi một đoạn tin nhắn thoại: “Không nói chuyện được nữa, tớ phải đi ngủ đây. Ngủ ngon nhé.” Giọng cô nghẹt mũi khàn khàn, rõ ràng bị ốm.
Tiêu Muội nghe ra thì vội hỏi: “Cậu bị ốm đấy à? Có mang thuốc không?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Có mang.”
“Uống thuốc luôn đi. Nếu không đỡ thì gọi Cáp Ngô Lặc đưa cậu đi truyền nước biển.”
“Chắc không cần đâu.” Lâm Xuân Nhi trả lời tin nhắn, cảm thấy thuốc cảm bắt đầu ngấm rồi, mơ màng ngủ thiếp đi. Hôm sau, cô mở mắt đã là mười giờ trưa, nhưng mới chỉ là buổi sáng ở Tân Cương. Cổ họng khô khốc đau đớn, cô thử hé miệng, nhận ra mình nói không nên lời. Chắc bị nhiễm lạnh rồi, lại thêm món thịt dê hôm qua quá nóng trong, cơ thể không chịu nổi mà gục.
Cô rời giường, đến phòng ăn uống mấy hớp cháo rồi lại uống thuốc. Nhìn trời tuyết bên ngoài đã yếu dần, sắp sửa ngừng lại làm cô thở phào một hơi. Hội Cáp Ngô Lặc dậy muộn, đến phòng ăn thấy Lâm Xuân Nhi đang ngẩn người ngồi nhìn ngoài cửa sổ thì đi tới nói: “Hôm nay cũng không đi được, chỉ có thể họp ở khách sạn thôi.”
Lâm Xuân Nhi lắc đầu, nói bằng giọng khàn đặc: “Chị không họp được đâu, mọi người xử lý tài liệu thực tế đi...”
“Chị bệnh à?” Cáp Ngô Lặc vươn tay sờ trán cô: “Nóng thế!”
“Không sao, chị uống thuốc hạ sốt rồi, ngủ một giấc là khỏe.” Lâm Xuân Nhi sợ cậu lo lắng quá, bèn đứng dậy vỗ bả vai cậu: “Giao cho em đấy, hôm nay chị đây bãi công.” Sau đó cô về phòng, bọc chăn ngồi trước cửa sổ, uống nước nóng ngắm tuyết.
Điện thoại di động vang lên, cô mở ra xem, là Tống Thu Hàn.
Thật ra tối qua Lâm Xuân Nhi đã đoán được Tống Thu Hàn giận rồi. Từ nhỏ anh đã có thói giận lên một cái là không thèm nói chuyện, đã vậy còn bao năm không thay đổi.
Tống Thu Hàn hỏi cô: “Đỡ chưa?”
Lâm Xuân Nhi trả lời: “Sốt nhẹ thôi, chắc tới khi đến nhà là khỏe hẳn. Cậu nguôi giận rồi à?”
Cô hỏi Tống Thu Hàn đã nguôi giận rồi à, không hề quanh co lòng vòng tẹo nào làm Tống Thu Hàn hơi bất ngờ. Anh cầm di động, một lát sau mới đáp lại cô: “Chưa nguôi giận đâu. Cậu mang đủ thuốc không đấy?”
“Tớ nhất định sẽ báo cáo hành trình tiếp theo đúng thời hạn mà.” Lâm Xuân Nhi gửi tin nhắn xong thì lại cảm thấy mình tự tin quá mức, chẳng may đối phương không phải giận chuyện này thì sao? Thế là cô thêm một câu: “Cậu tức giận vì chuyện này à?”
“Ừ.” Tống Thu Hàn trả lời: “Hôm qua tớ lo cho cậu.” Anh cũng không xấu hổ thừa nhận mình giận vì chút chuyện nhỏ này.
“Là lỗi của tớ, hôm qua sáng sớm dậy nhìn thấy tuyết thì chạy ra chơi luôn... Đúng là hơi ham chơi thật, tớ có tội, tớ xin lỗi, xin sếp Tống thứ lỗi cho tớ.” Lâm Xuân Nhi gửi kèm một nhãn dán chịu đòn nhận tội, chọc Tống Thu Hàn bật cười.
Anh hỏi cô: “Tuyết ngừng chưa?”
“Chưa đâu.”
“Thế cậu đang làm gì?”
“Ở khách sạn dưỡng bệnh kiêm ngắm tuyết.”
“Tớ muốn ngắm tuyết.”
“Tớ gọi video cho cậu nhé?” Lâm Xuân Nhi hỏi: “Nhưng chắc giờ này cậu đang làm việc à? Thế có được không?”
“Không sao, vừa họp xong, tớ đang rảnh.”
Hai người gọi video, Lâm Xuân Nhi thấy Tống Thu Hàn còn đang phụng phịu thì bật cười. Cô bị ốm, cổ họng khó chịu, tiếng cười có hơn nửa là khàn khàn, như sắp tắt thở đến nơi. Tống Thu Hàn cau mày hỏi: “Nặng thế à?”
“Không nặng, không chú ý nên cảm lạnh thôi.”
“Uống thuốc chưa?”
Trong video, Lâm Xuân Nhi xõa tóc, trên người bọc chăn, mặt và chóp mũi đều hơi đỏ lên, trông rất nhếch nhác. Cô rời camera, chiếu đến một đống thuốc: “Uống rồi mà. Không phải cậu muốn ngắm tuyết à?” Cô chuyển ống kính về, nhìn Tống Thu Hàn. Hôm nay Tống Thu Hàn mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, hiếm lắm mới thấy có người mặc áo len cao cổ mà cổ áo không bị dồn lại với nhau. Anh đứng dậy uống nước, nửa người trên lọt vào khung hình. Trong lòng Lâm Xuân Nhi thầm thốt “vãi thật”, cơ thể này quá đỉnh! Tống Thu Hàn ngồi lại ghế xoay, kéo di động lại, thấy Lâm Xuân Nhi đối diện màn hình cười ngây ngô thì hỏi: “Cậu cười cái gì đấy?”
Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Không có gì, cậu nhìn lầm rồi. Tớ cho cậu ngắm tuyết nhé?”
“Vậy cậu không cần nâng di động đâu, mệt đấy.” Anh nói vậy cứ như muốn xem thật lâu vậy.
“Thế tớ đặt di động ở bệ cửa sổ nhé?”
“Ừ.”
“Thế cậu không nhàm chán à? Chờ tớ, tớ tìm xem có vị trí nào tốt, cậu vừa ngắm tuyết vừa ngắm tớ đi.” Nói xong cô còn cười ra tiếng, cô chỉ đang trêu Tống Thu Hàn thôi, không ngờ anh lại nói: “Cũng được.”
“Trêu cậu thôi mà!”
“Giám sát cậu dưỡng bệnh luôn.”
...
Lâm Xuân Nhi xoay quanh phòng một vòng, cuối cùng dịch cái bàn nhỏ đến gần cửa sổ rồi đặt di động lên. Cô căn vừa vặn thấy được cảnh tuyết bay lả tả và núi xa trùng điệp, trên bệ cửa sổ còn có cốc nước nóng đang bốc khói của cô. Cô quấn chăn ngồi một bên gà gật.
Lâm Xuân Nhi dựa trên sô pha ngắm tuyết, thuốc bắt đầu ngấm làm cô lại buồn ngủ, cô cuộn tròn người lại, mơ màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tống Thu Hàn ngắm tuyết một lúc lâu, thấy cô yên ắng thì đặt di động xuống bên cạnh, mở máy tính lên xem báo cáo. Cứ vài phút anh lại ngẩng đầu đánh mắt nhìn cô, lo cô sẽ ngã từ sô pha xuống. Cô ngủ rất an ổn, lặng yên không nhúc nhích, bị cảnh tuyết phía ngoài cửa sổ tôn lên như một bức tranh. Anh đứng dậy tìm giấy trắng, cầm bút máy lên, tiện tay phác họa.
Lúc Tiêu Tinh bước vào vừa lúc thấy cảnh sếp mình đang vẽ tranh.
Cô ấy định nói gì đó nhưng lại thấy Tống Thu Hàn đặt ngón trỏ lên miệng rồi “suỵt” một tiếng. Tiêu Tinh vội ngậm miệng, ngơ ngác nhìn Tống Thu Hàn và di động dựng thẳng trên bàn của anh. Cô ấy rón ra rón rén đặt cơm trưa của anh lên bàn, sau đó chỉ ra cửa ý bảo. Tống Thu Hàn gật đầu, dùng khẩu hình miệng nói cảm ơn.
Lúc Tiêu Tình đi tới cửa lại quay đầu nhìn thoáng qua Tống Thu Hàn. Cô ấy chưa bao giờ thấy những biểu cảm thả lỏng, sung sướng lại thoải mái như vậy trên mặt Tống Thu Hàn. Vị sếp này cứ như báo đốm vậy, tác phong vô cùng tao nhã nhưng lại ẩn chứa lực sát thương cực mạnh, khiến người khác cảm thấy không biết khi nào anh sẽ cắn người. Cuối cùng Tiêu Tình đăm chiêu cau mày đẩy cửa, đi ra ngoài.
Tống Thu Hàn vẽ một bức tranh, rồi lại mở hộp cơm trưa ra, ăn một phần bít tết, uống một cốc nước trái cây, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi nhìn điện thoại di động. Lâm Xuân Nhi ngủ rất lâu, có lẽ duy trì tư thế lâu quá làm chân cô bị tê, cơ thể hơi ngọ nguậy, nghiêng người về phía di động. Tống Thu Hàn đến gần di động hơn, đáng tiếc bị ngược sáng nên không thấy rõ dáng vẻ cô khi ngủ.
Tối qua bốn giờ sáng anh mới đi ngủ, giờ cũng hơi mệt rã rời. Anh dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Bất ngờ là hôm nay không có ai gọi điện thoại cho anh, video cứ duy trì như vậy mãi. Anh không thấy áp lực chút nào, chờ tới khi anh ngủ thiếp đi một lát, vừa mở mắt đã thấy một gương mặt to oành trên màn hình đang nhìn mình, làm anh giật nảy mình, sau đấy lại nghe được Lâm Xuân Nhi cười ra tiếng. Cô vẫn đang nghẹt mũi, tiếng cười cứ như thể bị chặn lại không bật ra được, nhưng vẫn nhìn ra là cô đang cười thật: “Tớ không cố ý đâu, không ngờ cậu lại tự nhiên mở mắt ra.”
“Cậu nhìn cái gì đấy?”
“Tớ còn tưởng di động bị đứng ở hình chụp bên cậu cơ, không ngờ cậu còn chưa tắt máy...” Lâm Xuân Nhi giải thích: “Cho nên tớ ghé lại gần xem thử.”
“Bị ấm đầu đấy à?” Tống Thu Hàn cười cô, sau đó lại hỏi: “Đỡ chưa?”
Lâm Xuân Nhi tự sờ trán: “Hình như hạ sốt rồi.”
“Uống thuốc tiếp đi, uống nhiều nước ấm vào.” Tống Thu Hàn căn dặn: “Tớ có hẹn, đối phương đang chờ ở phòng khách rồi, chắc phải cúp máy đây.”
“Bye nhé.” Lâm Xuân Nhi vẫy tay với anh.
“Tối tớ gọi lại cho cậu.” Tống Thu Hàn thấy Lâm Xuân Nhi trợn tròn hai mắt như thể bị gián đoạn kế hoạch, bèn hỏi thêm một câu: “Hôm nay cũng đừng ăn thịt uống rượu nữa. Cái cổ họng này của cậu mà còn ăn thêm thịt dê thì chắc còn lâu mới khỏi.”
“Ok bạn hiền.” Lâm Xuân Nhi cười, ngắt video.
Cô cũng chỉ dám nói anh là bạn tốt nhất, khi đó trở thành bạn tốt nhất của Tống Thu Hàn đã là may mắn cả đời của cô rồi. Cô mở nhạc, đi từ đầu này của tầng hai đến đầu kia tầng hai, hành lang dễ chịu thoải mái, lòng cô dâng trào vô số xúc động. Cô muốn làm thơ cho Tống Thu Hàn. Nhưng tới khi cô đẩy cửa ra, các học sinh đều cười ra tiếng, đồng thanh hô: “Gửi Tống Thu Hàn, người bạn tốt nhất của tớ!” Tống Thu Hàn ngồi trong góc cười nhìn cô, chờ cô về đến chỗ ngồi, Trần Khoan Niên xung phong hò hét ra vẻ duy trì trật tự: “Đừng cười đừng cười nữa, cô giáo đến rồi.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Thu Hàn từ sau lưng ném một cục giấy lên bàn cô, Lâm Xuân Nhi mở ra, trên giấy viết: “Sau này không cãi nhau nữa. Lần đấy là tớ sai, tớ xin lỗi. Thứ sáu cậu cứ ăn thoải mái, ăn một bữa không đủ thì ăn hai bữa, hai bữa không đủ thì ba bữa. Ăn tới khi nào đủ thì thôi.” Lâm Xuân Nhi cười khúc khích, quay đầu trừng anh đầy hung dữ: “Nếu còn lần sau, tớ không bao giờ ý tới cậu nữa!”
Tống Thu Hàn giơ hai tay lên làm dáng đầu hàng: “Tớ biết sai rồi. Xin tha mạng.”
Gần đến giờ tan học thứ sáu, Tống Thu Hàn ném giấy cho Trần Khoan Niên: “Buổi tối cậu đi đâu thì đi đi, đừng quấy rối, tôi phải xin lỗi Lâm Xuân Nhi cẩn thận.”
Trần Khoan Niên ngoài miệng đồng ý, nhưng chờ đến giờ tan học lại theo đuôi họ tới trạm chờ. Hai người không ngồi xe buýt mà đi bộ, đoạn đường này khoảng bảy cây số, đi hơn một tiếng đồng hồ. Trần Khoan Niên đi theo phía sau không ngừng kêu khổ, cầm máy ảnh chụp họ liên tục, trong lòng chửi thầm Tống Thu Hàn mười nghìn lần. Hai người kia thì hay rồi, vừa đi vừa nói nói cười cười, không biết Tống Thu Hàn nói gì làm Lâm Xuân Nhi cười khúc khích mãi.
Đúng vậy, Trần Khoan Niên cũng lưu số ảnh chụp ngày đó lại, để chung với đống đồ khác của Tống Thu Hàn.
…
Lâm Xuân Nhi bị bệnh rồi, cô vừa đặt di động xuống đã cảm thấy khó chịu. Cổ họng khô khốc, toàn thân rét run. Cô vội xuống giường đi đun nước nóng, lại lục thuốc cảm trong hành lý ra, vội vàng hấp tấp. Cuối cùng vẫn hắt hơi sổ mũi liên tục, làm đầu óc cô choáng váng. Trong “Hiệp khách hành”, Trần Khoan Niên và Tiêu Muội vẫn đang nói chuyện, Lâm Xuân Nhi không chịu nổi nữa, gửi một đoạn tin nhắn thoại: “Không nói chuyện được nữa, tớ phải đi ngủ đây. Ngủ ngon nhé.” Giọng cô nghẹt mũi khàn khàn, rõ ràng bị ốm.
Tiêu Muội nghe ra thì vội hỏi: “Cậu bị ốm đấy à? Có mang thuốc không?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Có mang.”
“Uống thuốc luôn đi. Nếu không đỡ thì gọi Cáp Ngô Lặc đưa cậu đi truyền nước biển.”
“Chắc không cần đâu.” Lâm Xuân Nhi trả lời tin nhắn, cảm thấy thuốc cảm bắt đầu ngấm rồi, mơ màng ngủ thiếp đi. Hôm sau, cô mở mắt đã là mười giờ trưa, nhưng mới chỉ là buổi sáng ở Tân Cương. Cổ họng khô khốc đau đớn, cô thử hé miệng, nhận ra mình nói không nên lời. Chắc bị nhiễm lạnh rồi, lại thêm món thịt dê hôm qua quá nóng trong, cơ thể không chịu nổi mà gục.
Cô rời giường, đến phòng ăn uống mấy hớp cháo rồi lại uống thuốc. Nhìn trời tuyết bên ngoài đã yếu dần, sắp sửa ngừng lại làm cô thở phào một hơi. Hội Cáp Ngô Lặc dậy muộn, đến phòng ăn thấy Lâm Xuân Nhi đang ngẩn người ngồi nhìn ngoài cửa sổ thì đi tới nói: “Hôm nay cũng không đi được, chỉ có thể họp ở khách sạn thôi.”
Lâm Xuân Nhi lắc đầu, nói bằng giọng khàn đặc: “Chị không họp được đâu, mọi người xử lý tài liệu thực tế đi...”
“Chị bệnh à?” Cáp Ngô Lặc vươn tay sờ trán cô: “Nóng thế!”
“Không sao, chị uống thuốc hạ sốt rồi, ngủ một giấc là khỏe.” Lâm Xuân Nhi sợ cậu lo lắng quá, bèn đứng dậy vỗ bả vai cậu: “Giao cho em đấy, hôm nay chị đây bãi công.” Sau đó cô về phòng, bọc chăn ngồi trước cửa sổ, uống nước nóng ngắm tuyết.
Điện thoại di động vang lên, cô mở ra xem, là Tống Thu Hàn.
Thật ra tối qua Lâm Xuân Nhi đã đoán được Tống Thu Hàn giận rồi. Từ nhỏ anh đã có thói giận lên một cái là không thèm nói chuyện, đã vậy còn bao năm không thay đổi.
Tống Thu Hàn hỏi cô: “Đỡ chưa?”
Lâm Xuân Nhi trả lời: “Sốt nhẹ thôi, chắc tới khi đến nhà là khỏe hẳn. Cậu nguôi giận rồi à?”
Cô hỏi Tống Thu Hàn đã nguôi giận rồi à, không hề quanh co lòng vòng tẹo nào làm Tống Thu Hàn hơi bất ngờ. Anh cầm di động, một lát sau mới đáp lại cô: “Chưa nguôi giận đâu. Cậu mang đủ thuốc không đấy?”
“Tớ nhất định sẽ báo cáo hành trình tiếp theo đúng thời hạn mà.” Lâm Xuân Nhi gửi tin nhắn xong thì lại cảm thấy mình tự tin quá mức, chẳng may đối phương không phải giận chuyện này thì sao? Thế là cô thêm một câu: “Cậu tức giận vì chuyện này à?”
“Ừ.” Tống Thu Hàn trả lời: “Hôm qua tớ lo cho cậu.” Anh cũng không xấu hổ thừa nhận mình giận vì chút chuyện nhỏ này.
“Là lỗi của tớ, hôm qua sáng sớm dậy nhìn thấy tuyết thì chạy ra chơi luôn... Đúng là hơi ham chơi thật, tớ có tội, tớ xin lỗi, xin sếp Tống thứ lỗi cho tớ.” Lâm Xuân Nhi gửi kèm một nhãn dán chịu đòn nhận tội, chọc Tống Thu Hàn bật cười.
Anh hỏi cô: “Tuyết ngừng chưa?”
“Chưa đâu.”
“Thế cậu đang làm gì?”
“Ở khách sạn dưỡng bệnh kiêm ngắm tuyết.”
“Tớ muốn ngắm tuyết.”
“Tớ gọi video cho cậu nhé?” Lâm Xuân Nhi hỏi: “Nhưng chắc giờ này cậu đang làm việc à? Thế có được không?”
“Không sao, vừa họp xong, tớ đang rảnh.”
Hai người gọi video, Lâm Xuân Nhi thấy Tống Thu Hàn còn đang phụng phịu thì bật cười. Cô bị ốm, cổ họng khó chịu, tiếng cười có hơn nửa là khàn khàn, như sắp tắt thở đến nơi. Tống Thu Hàn cau mày hỏi: “Nặng thế à?”
“Không nặng, không chú ý nên cảm lạnh thôi.”
“Uống thuốc chưa?”
Trong video, Lâm Xuân Nhi xõa tóc, trên người bọc chăn, mặt và chóp mũi đều hơi đỏ lên, trông rất nhếch nhác. Cô rời camera, chiếu đến một đống thuốc: “Uống rồi mà. Không phải cậu muốn ngắm tuyết à?” Cô chuyển ống kính về, nhìn Tống Thu Hàn. Hôm nay Tống Thu Hàn mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, hiếm lắm mới thấy có người mặc áo len cao cổ mà cổ áo không bị dồn lại với nhau. Anh đứng dậy uống nước, nửa người trên lọt vào khung hình. Trong lòng Lâm Xuân Nhi thầm thốt “vãi thật”, cơ thể này quá đỉnh! Tống Thu Hàn ngồi lại ghế xoay, kéo di động lại, thấy Lâm Xuân Nhi đối diện màn hình cười ngây ngô thì hỏi: “Cậu cười cái gì đấy?”
Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Không có gì, cậu nhìn lầm rồi. Tớ cho cậu ngắm tuyết nhé?”
“Vậy cậu không cần nâng di động đâu, mệt đấy.” Anh nói vậy cứ như muốn xem thật lâu vậy.
“Thế tớ đặt di động ở bệ cửa sổ nhé?”
“Ừ.”
“Thế cậu không nhàm chán à? Chờ tớ, tớ tìm xem có vị trí nào tốt, cậu vừa ngắm tuyết vừa ngắm tớ đi.” Nói xong cô còn cười ra tiếng, cô chỉ đang trêu Tống Thu Hàn thôi, không ngờ anh lại nói: “Cũng được.”
“Trêu cậu thôi mà!”
“Giám sát cậu dưỡng bệnh luôn.”
...
Lâm Xuân Nhi xoay quanh phòng một vòng, cuối cùng dịch cái bàn nhỏ đến gần cửa sổ rồi đặt di động lên. Cô căn vừa vặn thấy được cảnh tuyết bay lả tả và núi xa trùng điệp, trên bệ cửa sổ còn có cốc nước nóng đang bốc khói của cô. Cô quấn chăn ngồi một bên gà gật.
Lâm Xuân Nhi dựa trên sô pha ngắm tuyết, thuốc bắt đầu ngấm làm cô lại buồn ngủ, cô cuộn tròn người lại, mơ màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tống Thu Hàn ngắm tuyết một lúc lâu, thấy cô yên ắng thì đặt di động xuống bên cạnh, mở máy tính lên xem báo cáo. Cứ vài phút anh lại ngẩng đầu đánh mắt nhìn cô, lo cô sẽ ngã từ sô pha xuống. Cô ngủ rất an ổn, lặng yên không nhúc nhích, bị cảnh tuyết phía ngoài cửa sổ tôn lên như một bức tranh. Anh đứng dậy tìm giấy trắng, cầm bút máy lên, tiện tay phác họa.
Lúc Tiêu Tinh bước vào vừa lúc thấy cảnh sếp mình đang vẽ tranh.
Cô ấy định nói gì đó nhưng lại thấy Tống Thu Hàn đặt ngón trỏ lên miệng rồi “suỵt” một tiếng. Tiêu Tinh vội ngậm miệng, ngơ ngác nhìn Tống Thu Hàn và di động dựng thẳng trên bàn của anh. Cô ấy rón ra rón rén đặt cơm trưa của anh lên bàn, sau đó chỉ ra cửa ý bảo. Tống Thu Hàn gật đầu, dùng khẩu hình miệng nói cảm ơn.
Lúc Tiêu Tình đi tới cửa lại quay đầu nhìn thoáng qua Tống Thu Hàn. Cô ấy chưa bao giờ thấy những biểu cảm thả lỏng, sung sướng lại thoải mái như vậy trên mặt Tống Thu Hàn. Vị sếp này cứ như báo đốm vậy, tác phong vô cùng tao nhã nhưng lại ẩn chứa lực sát thương cực mạnh, khiến người khác cảm thấy không biết khi nào anh sẽ cắn người. Cuối cùng Tiêu Tình đăm chiêu cau mày đẩy cửa, đi ra ngoài.
Tống Thu Hàn vẽ một bức tranh, rồi lại mở hộp cơm trưa ra, ăn một phần bít tết, uống một cốc nước trái cây, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi nhìn điện thoại di động. Lâm Xuân Nhi ngủ rất lâu, có lẽ duy trì tư thế lâu quá làm chân cô bị tê, cơ thể hơi ngọ nguậy, nghiêng người về phía di động. Tống Thu Hàn đến gần di động hơn, đáng tiếc bị ngược sáng nên không thấy rõ dáng vẻ cô khi ngủ.
Tối qua bốn giờ sáng anh mới đi ngủ, giờ cũng hơi mệt rã rời. Anh dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Bất ngờ là hôm nay không có ai gọi điện thoại cho anh, video cứ duy trì như vậy mãi. Anh không thấy áp lực chút nào, chờ tới khi anh ngủ thiếp đi một lát, vừa mở mắt đã thấy một gương mặt to oành trên màn hình đang nhìn mình, làm anh giật nảy mình, sau đấy lại nghe được Lâm Xuân Nhi cười ra tiếng. Cô vẫn đang nghẹt mũi, tiếng cười cứ như thể bị chặn lại không bật ra được, nhưng vẫn nhìn ra là cô đang cười thật: “Tớ không cố ý đâu, không ngờ cậu lại tự nhiên mở mắt ra.”
“Cậu nhìn cái gì đấy?”
“Tớ còn tưởng di động bị đứng ở hình chụp bên cậu cơ, không ngờ cậu còn chưa tắt máy...” Lâm Xuân Nhi giải thích: “Cho nên tớ ghé lại gần xem thử.”
“Bị ấm đầu đấy à?” Tống Thu Hàn cười cô, sau đó lại hỏi: “Đỡ chưa?”
Lâm Xuân Nhi tự sờ trán: “Hình như hạ sốt rồi.”
“Uống thuốc tiếp đi, uống nhiều nước ấm vào.” Tống Thu Hàn căn dặn: “Tớ có hẹn, đối phương đang chờ ở phòng khách rồi, chắc phải cúp máy đây.”
“Bye nhé.” Lâm Xuân Nhi vẫy tay với anh.
“Tối tớ gọi lại cho cậu.” Tống Thu Hàn thấy Lâm Xuân Nhi trợn tròn hai mắt như thể bị gián đoạn kế hoạch, bèn hỏi thêm một câu: “Hôm nay cũng đừng ăn thịt uống rượu nữa. Cái cổ họng này của cậu mà còn ăn thêm thịt dê thì chắc còn lâu mới khỏi.”
“Ok bạn hiền.” Lâm Xuân Nhi cười, ngắt video.