Độc Chiếm Nữ Nhi - Lâm Đình Hiểu Gia Đích Miêu
Chương 6
Editor: Byredo
Người nàng run lên, nghênh đón cơn mưa rền gió dữ mà hắn mang đến, nàng không biết là đối với những nữ nhân khác, liệu hắn có đối xử như nàng không.
Nàng chỉ biết, lần đầu tiên mây mưa, lúc đầu hắn vốn muốn dịu dàng đối đãi, nhưng trong quá trình lại đột nhiên thay đổi thái độ, hung ác tàn bạo, ra tay tàn bạo như muốn tra tấn nàng đến chết.
Nhưng mà nàng lại yêu sâu sắc cảm giác bị hắn đối xử tàn nhẫn, như thể hắn muốn xé nát nàng, nuốt vào bụng, hút khô máu nàng, nhấm nháp thịt nàng, cắn xương cốt nàng, hòa làm một với thân thể hắn, vĩnh viễn không chia lìa.
Hắn tiến vào không hề dịu dàng, thậm chí là còn liều lĩnh, nhưng nàng lại không hề cảm nhận được cảm giác đau đớn khi bị xé rách làm hai nửa, rốt cuộc thì hắn vẫn lo lắng cho cơ thể non nớt của nàng, không dám tùy ý chà đạp.
Đêm đầu của nữ nhân thường thì đều sẽ không cảm thấy vui thích, nàng không sao cả.
Nàng yêu hắn đến cay đắng, vẫn luôn thầm ngưỡng mộ hắn, coi hắn như ánh trăng sáng xa xôi không thể với tới, biết rằng trong mắt hắn, nàng chỉ là một sự tồn tại thấp kém, nàng không dám hy vọng xa vời là sẽ được lọt vào mắt xanh của hắn.
Cho nên sau khi được hắn ôm lấy cầu hoan, nàng đã kích động đến mức suýt chút nữa đã rơi lệ, cảm giác được toại nguyện làm cả đời này nàng đều không thể nào quên.
Cho đến khi bám vào người nữ nhi hắn, nàng mới kinh ngạc phát hiện thân phận cao quý hiển hách của hắn còn xa xôi không thể với tới hơn cả tưởng tượng của nàng.
Vân công tử chỉ là tên giả của hắn, là cái tên chuyên dùng để tìm hoan mua vui, ở trong mắt hắn, nhà cũ ở Nam Thành Tây Giang liệu có phải chỉ là một trong vô số nơi hắn mua vui hay không?
Nàng nhịn xuống cảm giác đau đớn và chua xót đến mức muốn bật khóc, dù thế nào thì nàng đã chết đi sống lại trên người nữ nhi hắn, thân phận cao quý danh giá, trẻ tuổi non nớt, khuôn mặt xinh đẹp, nàng đều có hết.
Mà quan trọng nhất là nàng cách hắn rất gần, gần đến mức nàng có thể nằm dưới hắn, nhận lấy sự ưu ái của hắn một cách đương nhiên, nàng là nữ nhi của hắn, cũng có thể là nữ nhân của hắn.
Đôi chân ngọc thon dài trắng nõn của nàng quấn lấy eo hắn, hai người quấn lấy nhau.
Động tác hắn như dã thú, mỗi một lần chuyển động đều có tính công kích mãnh liệt, chân nàng gần như là không kìm chế được mà đong đưa theo hành động hoang dại của hắn.
Hắn giữ tay nàng, siết lấy eo mông nàng, ghìm chặt nàng lại, đặt ở dưới thân, bị hắn bao trùm.
=============================
Sau khi tùy tùng tắm rửa bên ngoài xong, chuẩn bị quay về xe ngựa nghỉ ngơi, vừa bước chân lên cầu thang thì nghe thấy bên trong có tiếng động bất thường, bước chân dừng lại.
Hắn nghĩ thầm, không thể nào, đại cô nương đang ở trong đó mà! Kể cả là chủ tử tùy tiện tóm một tỳ nữ để phát tiết cũng không thể ở bên trong được.
Hơn nữa chủ tử cũng không phải là người bị tình dục che mờ mắt, không thể nào trong tình huống thùng xe của tiểu thiếp của ngay đằng sau mà lại tóm một tỳ nữ có thân phận không rõ ràng lên giường. Hắn không thích phiền phức nên không bao giờ chạm vào nữ nhân có quan hệ bất thường.
Nhưng mà tiếng va chạm bên trong làm hắn không thể không nghĩ lung tung.
Hắn ta do dự, nhịn không được mà vén rèm cửa dày nặng lên thăm dò.
Khoảng cách hơi xa, hơn nữa hai người đang dây dưa, bóng dáng xếp chồng lên nhau, tùy tùng không biết bên trong là ai, nhưng hắn ta chắc chắn là không có đại cô nương, bởi vì bên trong không có người thứ ba dư thừa.
Ngay sau đó, hắn ngây người, không có người thứ ba, đại cô nương không ở đó, hơn nữa, những hành động khác thường gần đây của đại cô nương.
Hỏng rồi, người hoan ái với chủ tử ở bên trong, sẽ không phải là đại cô nương đó chứ?!
Hắn ta nhìn qua kẽ, chủ tử bế người dưới thân lên, làn da trắng như tuyết đưa lưng về phía cửa, mái tóc dài đen mượt bị hắn vén sang một bên, chủ tử cúi đầu, hôn lên bờ vai bóng loáng mảnh mai của nàng.
Không, hắn ta nhìn lầm rồi, không phải hôn là mà cắn, lực đạo mạnh mẽ, làm thân mình nhỏ yếu kia run lên.
Nàng ngẩng đầu lên, dưới thân bị cự vật của hắn đóng chặt, trên đầu vai lại bị hắn cắn mạnh, nàng như động vật nhỏ yếu ớt sắp chết, bị dã thú tóm được mà cắn xé nuốt sống.
Tùy tùng nhìn đầu vai nàng, chảy ra một đường máu loãng lượn lờ, lướt qua làn da trắng nõn được chăm sóc tỉ mỉ, thoạt nhìn cực kì ghê người nhưng lại vô cùng dụ hoặc.
Nhìn chằm chằm chuyện phòng the của chủ tử cả buổi, tùy tùng vẫn không thể xác định được liệu nữ nhân kia có phải đại cô nương không. Nói là nhận ra thân hình, hắn ta lại chưa từng vô lễ nhìn chăm chú đại cô nương, sao có thể nhận ra được?
Sở dĩ hắn ta nhìn chằm chằm không chớp mắt, phần lớn là kinh sợ trước động tác hung ác mãnh liệt lạ thường của chủ tử.
Hàng năm, hắn ta đều ở bên người chủ tử, ngoại trừ những khi chủ tử ra ngoài làm chuyện không muốn ai biết, hắn ta cần phải ở lại trong phủ, giả vờ như chủ tử vẫn đang ở trong thư phòng thì hắn ta đều đi theo chủ nhân, như hình với bóng.
Hắn nghe qua chuyện phòng the giữa chủ tử cùng phu nhân, hoặc là các tiểu thiếp, hoàn toàn không phải là dáng vẻ này.
Chủ tử luôn quy củ, kiềm chế, không phải đặc biệt dịu dàng che chở nữ nhân, nhưng ít nhất thì cũng bình tĩnh, theo khuôn phép cũ, đâu có giống bây giờ, cứ như… một con ác quỷ vậy, còn cắn chảy máu nữa.
Sau đó, tùy tùng chậm chạp phát hiện ra, nữ nhân bên trong, dù bị chủ tử đối xử thế nào thì nàng vẫn không hề phát ra tiếng.
Tay chân hắn lạnh băng, nhớ tới bây giờ đại cô nương cũng không thể mở miệng nói chuyện được.
Hắn ta thấy chủ tử như đang trút giận, rút cự vật dưới thân ra, đặt thân hình mềm như bông trong lòng lên giường, lộ ra khuôn mặt đang nhắm nghiền hai mắt của nàng, thật đúng là đại cô nương không thể nghi ngờ.
Chủ tử kéo đôi chân dài đang run rẩy của nàng ra, nghiêng người kiểm tra giữa hai chân nàng, cầm chiếc áo bị xé ở bên cạnh, chà lau dịch thể bên dưới cho nàng.
Tùy tùng cảm thấy khó xử, hắn có nên múc nước vào cho chủ tử không?
Nhưng mà hắn cũng không phải khó xử quá lâu, bởi vì hắn nhìn thấy chủ nhân vùi đầu giữa hai chân nàng, ngậm mút bộ phận riêng tư của nàng.
Mặt tùy tùng đỏ lên, không dám nhìn tiếp nữa, vội vàng rời khỏi chỗ rèm cửa, ra ngoài hít sâu.
Người nàng run lên, nghênh đón cơn mưa rền gió dữ mà hắn mang đến, nàng không biết là đối với những nữ nhân khác, liệu hắn có đối xử như nàng không.
Nàng chỉ biết, lần đầu tiên mây mưa, lúc đầu hắn vốn muốn dịu dàng đối đãi, nhưng trong quá trình lại đột nhiên thay đổi thái độ, hung ác tàn bạo, ra tay tàn bạo như muốn tra tấn nàng đến chết.
Nhưng mà nàng lại yêu sâu sắc cảm giác bị hắn đối xử tàn nhẫn, như thể hắn muốn xé nát nàng, nuốt vào bụng, hút khô máu nàng, nhấm nháp thịt nàng, cắn xương cốt nàng, hòa làm một với thân thể hắn, vĩnh viễn không chia lìa.
Hắn tiến vào không hề dịu dàng, thậm chí là còn liều lĩnh, nhưng nàng lại không hề cảm nhận được cảm giác đau đớn khi bị xé rách làm hai nửa, rốt cuộc thì hắn vẫn lo lắng cho cơ thể non nớt của nàng, không dám tùy ý chà đạp.
Đêm đầu của nữ nhân thường thì đều sẽ không cảm thấy vui thích, nàng không sao cả.
Nàng yêu hắn đến cay đắng, vẫn luôn thầm ngưỡng mộ hắn, coi hắn như ánh trăng sáng xa xôi không thể với tới, biết rằng trong mắt hắn, nàng chỉ là một sự tồn tại thấp kém, nàng không dám hy vọng xa vời là sẽ được lọt vào mắt xanh của hắn.
Cho nên sau khi được hắn ôm lấy cầu hoan, nàng đã kích động đến mức suýt chút nữa đã rơi lệ, cảm giác được toại nguyện làm cả đời này nàng đều không thể nào quên.
Cho đến khi bám vào người nữ nhi hắn, nàng mới kinh ngạc phát hiện thân phận cao quý hiển hách của hắn còn xa xôi không thể với tới hơn cả tưởng tượng của nàng.
Vân công tử chỉ là tên giả của hắn, là cái tên chuyên dùng để tìm hoan mua vui, ở trong mắt hắn, nhà cũ ở Nam Thành Tây Giang liệu có phải chỉ là một trong vô số nơi hắn mua vui hay không?
Nàng nhịn xuống cảm giác đau đớn và chua xót đến mức muốn bật khóc, dù thế nào thì nàng đã chết đi sống lại trên người nữ nhi hắn, thân phận cao quý danh giá, trẻ tuổi non nớt, khuôn mặt xinh đẹp, nàng đều có hết.
Mà quan trọng nhất là nàng cách hắn rất gần, gần đến mức nàng có thể nằm dưới hắn, nhận lấy sự ưu ái của hắn một cách đương nhiên, nàng là nữ nhi của hắn, cũng có thể là nữ nhân của hắn.
Đôi chân ngọc thon dài trắng nõn của nàng quấn lấy eo hắn, hai người quấn lấy nhau.
Động tác hắn như dã thú, mỗi một lần chuyển động đều có tính công kích mãnh liệt, chân nàng gần như là không kìm chế được mà đong đưa theo hành động hoang dại của hắn.
Hắn giữ tay nàng, siết lấy eo mông nàng, ghìm chặt nàng lại, đặt ở dưới thân, bị hắn bao trùm.
=============================
Sau khi tùy tùng tắm rửa bên ngoài xong, chuẩn bị quay về xe ngựa nghỉ ngơi, vừa bước chân lên cầu thang thì nghe thấy bên trong có tiếng động bất thường, bước chân dừng lại.
Hắn nghĩ thầm, không thể nào, đại cô nương đang ở trong đó mà! Kể cả là chủ tử tùy tiện tóm một tỳ nữ để phát tiết cũng không thể ở bên trong được.
Hơn nữa chủ tử cũng không phải là người bị tình dục che mờ mắt, không thể nào trong tình huống thùng xe của tiểu thiếp của ngay đằng sau mà lại tóm một tỳ nữ có thân phận không rõ ràng lên giường. Hắn không thích phiền phức nên không bao giờ chạm vào nữ nhân có quan hệ bất thường.
Nhưng mà tiếng va chạm bên trong làm hắn không thể không nghĩ lung tung.
Hắn ta do dự, nhịn không được mà vén rèm cửa dày nặng lên thăm dò.
Khoảng cách hơi xa, hơn nữa hai người đang dây dưa, bóng dáng xếp chồng lên nhau, tùy tùng không biết bên trong là ai, nhưng hắn ta chắc chắn là không có đại cô nương, bởi vì bên trong không có người thứ ba dư thừa.
Ngay sau đó, hắn ngây người, không có người thứ ba, đại cô nương không ở đó, hơn nữa, những hành động khác thường gần đây của đại cô nương.
Hỏng rồi, người hoan ái với chủ tử ở bên trong, sẽ không phải là đại cô nương đó chứ?!
Hắn ta nhìn qua kẽ, chủ tử bế người dưới thân lên, làn da trắng như tuyết đưa lưng về phía cửa, mái tóc dài đen mượt bị hắn vén sang một bên, chủ tử cúi đầu, hôn lên bờ vai bóng loáng mảnh mai của nàng.
Không, hắn ta nhìn lầm rồi, không phải hôn là mà cắn, lực đạo mạnh mẽ, làm thân mình nhỏ yếu kia run lên.
Nàng ngẩng đầu lên, dưới thân bị cự vật của hắn đóng chặt, trên đầu vai lại bị hắn cắn mạnh, nàng như động vật nhỏ yếu ớt sắp chết, bị dã thú tóm được mà cắn xé nuốt sống.
Tùy tùng nhìn đầu vai nàng, chảy ra một đường máu loãng lượn lờ, lướt qua làn da trắng nõn được chăm sóc tỉ mỉ, thoạt nhìn cực kì ghê người nhưng lại vô cùng dụ hoặc.
Nhìn chằm chằm chuyện phòng the của chủ tử cả buổi, tùy tùng vẫn không thể xác định được liệu nữ nhân kia có phải đại cô nương không. Nói là nhận ra thân hình, hắn ta lại chưa từng vô lễ nhìn chăm chú đại cô nương, sao có thể nhận ra được?
Sở dĩ hắn ta nhìn chằm chằm không chớp mắt, phần lớn là kinh sợ trước động tác hung ác mãnh liệt lạ thường của chủ tử.
Hàng năm, hắn ta đều ở bên người chủ tử, ngoại trừ những khi chủ tử ra ngoài làm chuyện không muốn ai biết, hắn ta cần phải ở lại trong phủ, giả vờ như chủ tử vẫn đang ở trong thư phòng thì hắn ta đều đi theo chủ nhân, như hình với bóng.
Hắn nghe qua chuyện phòng the giữa chủ tử cùng phu nhân, hoặc là các tiểu thiếp, hoàn toàn không phải là dáng vẻ này.
Chủ tử luôn quy củ, kiềm chế, không phải đặc biệt dịu dàng che chở nữ nhân, nhưng ít nhất thì cũng bình tĩnh, theo khuôn phép cũ, đâu có giống bây giờ, cứ như… một con ác quỷ vậy, còn cắn chảy máu nữa.
Sau đó, tùy tùng chậm chạp phát hiện ra, nữ nhân bên trong, dù bị chủ tử đối xử thế nào thì nàng vẫn không hề phát ra tiếng.
Tay chân hắn lạnh băng, nhớ tới bây giờ đại cô nương cũng không thể mở miệng nói chuyện được.
Hắn ta thấy chủ tử như đang trút giận, rút cự vật dưới thân ra, đặt thân hình mềm như bông trong lòng lên giường, lộ ra khuôn mặt đang nhắm nghiền hai mắt của nàng, thật đúng là đại cô nương không thể nghi ngờ.
Chủ tử kéo đôi chân dài đang run rẩy của nàng ra, nghiêng người kiểm tra giữa hai chân nàng, cầm chiếc áo bị xé ở bên cạnh, chà lau dịch thể bên dưới cho nàng.
Tùy tùng cảm thấy khó xử, hắn có nên múc nước vào cho chủ tử không?
Nhưng mà hắn cũng không phải khó xử quá lâu, bởi vì hắn nhìn thấy chủ nhân vùi đầu giữa hai chân nàng, ngậm mút bộ phận riêng tư của nàng.
Mặt tùy tùng đỏ lên, không dám nhìn tiếp nữa, vội vàng rời khỏi chỗ rèm cửa, ra ngoài hít sâu.