Đoạt Vợ - Lão Ti Cơ Lưu Tô

Gặp dm tặc chương thuần kịch bản hiếm có

Thẩm Tịnh Xu thân thể mềm mềm tiết ra, Tư Bất Quy đem y phục mặc lại cho nàng, sau đó nhẹ nhàng gõ vách trong của kiệu

Hàn Thất tùy hành lập tức từ bên phải đưa vào cái hộp gỗ ở bên phải màn vào, Tư Bất Quy tiếp lấy mở ra, xuất ra vải ướt bên trong.

Đẩy ra tiểu huyệt khẩu mới cao trào, luồn ngón giữa móc móc, để xuân dịch bên trong chảy ra, sau đó cầm vải ướt thay Thẩm Tịnh Xu lau thân

Làm xong hết thảy, Tư Bất Quy lại gõ gõ vách trong, Hàn Thất đưa vào một cái bao phục.

Bên trong là tiết khố sạch sẽ, Tư Bất Quy cầm ngọc trụ trên miệng Thẩm Tịnh Xu, thay nàng một lần nữa đổi tiết khố.

Làm xong hết thảy, Tư Bất Quy ôm ngang Thẩm Tịnh Xu, để nàng tựa ở trên người mình nghỉ ngơi, chờ đợi kiệu dừng lại.

Một đường đều đi bình ổn, rất nhanh, cảm giác ngừng lại, Tư Bất Quy mới ôm Thẩm Tịnh Xu bước ra kiệu.

Xem chừng, Thẩm Tịnh Xu cũng khỏe nhiều hơn, liền đem người ngồi xuống hỏi: " Khanh Khanh đi vào, nhưng cần dâng hương cầu nguyện không ?"

Tết nguyên tiêu, thiện nam tín nữ rất đông đến chùa cầu phúc, để cho tiện, liền có tăng lữ bày hương nến bên ngoài, có thể sớm lấy lòng

"Ta...đi vào mua được rồi" Thẩm Tịnh Xu trước đứng cách xa nàng một chút " Ngươi đừng quản"

Tư Bất Quy phất tay trước để kiệu lui đi, sau đó tiếng nhân đường đao mà Hàn Thất hai tay dâng lên

Vỏ đao hẹp dài mà thẳng, toàn thân tỏa sáng đen nhánh, dưới ánh sáng ẩn ẩn lội ra ám kim hoa văn, nhìn xem rất là đáng sợ

Chuôi đao đường như là được chế thành từ sừng tê giác, Thẩm Tịnh Xu không khỏi nghĩ người này ngay cả thanh đao đều quý giá như thế, thực lực Huyền Cơ Các thật sự là thâm bất khả trắc.

Đang nghĩ đến, trên cổ tay bỗng nhiên bị Tư Bất Quy bắt được, buộc một đầu tơ mỏng manh.

Thẩm Tịnh Xu nhíu mày, nghi ngờ nói: " Ngươi lại muốn làm cái gì?"

Tư Bất Quy nhanh nhẹn linh hoạt buộc lấy, nói " Khanh Khanh... Không muốn ta chạm nàng, thế nhưng Tịnh An Tự nhiều người, ta sợ nàng bị lạc, đến lúc đó nắm lấy dây lụa này, nàng sẽ không phản đối chứ "

Thẩm Tịnh Xu sững sờ, ngược lại thật sự không ngờ Tư Bất Quy có thể như vậy....

"Nàng xem " Tư Bất Quy nâng lên tay phải của mình, lắc lắc " Ta cũng buộc dây lụa, Khanh Khanh nếu nguyện ý, có thể nắm lấy ta cũng được"

Thẩm Tịnh Xu không phản bác được, chỉ cảm thấy nhịp tim bỗng nhiên nhanh hơn một chút.

Tên đăng đồ tử này, tuy càn rỡ lỗ mãng, có thể đối với mình, cũng đúng là chiều chuộng cùng chiếu cố.

Một tia cảm xúc phức tạp chạy khắp đại não, Thẩm Tịnh Xu bộ dạng phục tùng không nói, Tư Bất Quy lại cầm dây lụa của nàng đi về phía trước.

Đi vào sơn môn Tịnh An Tự, quả nhiên du khách như dệt, hai bên đặt thẳng nhiều tấm ván gỗ, phía trên long phi phượng vũ, viết rất nhiều thứ không giống chữ viết.

Biển thanh hà yến, đại Đường nhân tài xuất hiện lớp lớp, ván gỗ Tịnh An Tự lự lại tất cả thi từ mà hành khách tùy tính mà lưu lại, trữ tình hay là cau nhàu, không bám vào bất kỳ khuôn mẫu nào.

Thẩm Tịnh Xu lưu ý quan sát, phát hiện mấy cái tinh diệu, liền chậm rãi phẩm vị một hai.

Bất quá nàng xưa nay đã gặp qua không quên được, cho nên cho dù là bình luận, tốc độ cũng so với người khác nhanh hơn, không có chậm trễ, bao lâu liền đến cuối cùng.

Khó được Tư Bất Quy không có lời đùa giỡn, đàng hoàng đi theo bên cạnh, Thẩm Tịnh Xu buồn bực , khó tránh thoáng nghĩ đến chữ " trả thù" một chút.

Thế là nàng tằng hắng một cái, cố ý kiểm tra Tư Bất Quy: " Lộ Nùng Hương Bị Lãnh, Nguyệt Lạc Cẩm Bình Hư... Ngươi nghĩ là ai viết ra?"

"Ẩn danh " Tư Bất Quy cười nói " Bất quá viết những câu ai oán như thế, viết nước cũng viết nhà, đối với tác phẩm tinh tế sẽ tinh tế,, ngược lại rất có phong thái của Thượng Quan Gia "

Lại cùng mình cảm thụ không mưu mà hợp, Thẩm Tịnh Xu sững sờ, chợt nghe thấy Tư Bất Quy thừa cơ hỏi lại nàng: " Khanh Khanh thấy Thượng Quan Uyển Nhi thế nào?"

Thẩm Tịnh Xu ngưng lông mày suy tư một lát thở dài " Đáng thương cũng có thể hiểu, lại là gieo gió gặt bão"

Thân gia đáng thương, tài hoa đáng tiếc, nhưng mà trong chính trị nhiều lần thay đổi , cuối cùng rơi vào kết cục bị xử tử cũng là gieo gió gặt bão.

" Như vậy " Tư Bất Quy tiếp cận Thẩm Tịnh Xu, giống như cười mà không phải cười, ý vị thâm trường hỏi lại " Khanh Khanh đối với trấn quốc đại trưởng công chúng xử tử vị tài nữ, có cách nhìn thế nào?"

Đại trưởng công chúa, danh hiệu An Định, chính là trưởng nữ của Cao Tông cùng Võ Hoàng Hậu, bởi vì chính biến ủng hộ và phụ tá thân huynh đăng cơ Lý Đường, được gia phong hành trấn quốc đại trưởng công chúa.

Một năm sau tiên đế mất sớm, lưu lại ấu tử, lại là vị đại trưởng công chúa, dùng thủ đoạn lôi đình chấn nhiếp triều chính trong ngoài, nâng đỡ thái tự vị, buông rèm chấp chính

Thế nhân như mây đều bị đại trưởng công chúa sát phạt quyết đoán tựa như tiểu Võ hậu, sợ lại muốn phá vỡ quốc phúc yêu phụ Lý Đường, triều chính trên dưới vừa kính vừa sợ, nhưng vị đại trưởng công chúa này tựa hồ không nghĩ khác.

Suy đoán đủ loại, nhưng Thẩm Tịnh Xu phán đoán, đại trưởng công chúa...mới không phải loại yêu ma quỷ quái!

Nỗi lòng tựa hồ có chút khó mà bình phục, Thẩm Tịnh Xu xiết chặt lòng bàn tay nhìn chằm chằm mặt đất không lên tiếng, nhưng lại thình lình nghe Tư Bất Quy truy vấn " Ngươi không cảm thấy nàng là yêu phụ sao ? Giết người như ngóe, lãnh khốc vô tình, còn..."

"Các chủ thận ngôn" Thẩm Tịnh Xu thốt nhiên cắt lời nàng, thần tình nghiêm túc âm thanh lạnh lùng nói " Vọng Nghị triều chính, không phải là việc người trên giang hồ nên nói"

Tư Bất Quy bị nàng ngăn lời, nhất thời ánh mắt phức tạp.

Thẩm Tịnh Xu lại như đầu trâu bướng bỉnh, cũng là nhìn chằm chằm Tư Bất Quy, trong mắt bao hàm cảnh cáo.

Tư Bất Quy không nói gì, hồi lâu mới yếu ớt thở dài nói: " Ta đi mua hương nến cho nàng, Khanh Khanh đừng đi đâu xa"

Nói xong liền quay người đi xa, Thẩm Tịnh Xu nhìn bóng lưng của nàng một hồi, nghiêng đầu sang chổ khác, tự lo đi về phía trước

Trong nháy mắt, Hàn Thất trốn ở gần đó vọt đến bên Tư Bất Quy, thấp giọng dò hỏi: " Các chủ, Tiêu Cảnh kia cũng trong chùa, phái người bảo hộ Thẩm nương tử?"

Nhưng thật ra hỏi có muốn giám thị hay không, Tư Bất Quy chỉ là cười nhạt một tiếng, mười phần chắc chắn trả lời: " Không cần, ta hiểu rõ Khanh Khanh, nàng tuyệt sẽ không đi cùng hắn"

oOo

Thẩm Tịnh Xu không có đi chính điện, mà đi đường vòng vòng ra sau lưng chùa ngắm cảnh

Đi qua một cánh rừng nhỏ, trên cây đột nhiên nhảy xuống một người, rơi ở trước mặt Thẩm Tịnh Xu.

Thẩm Tịnh Xu tất nhiên bị giật nảy mình, nhưng lúc nhìn rõ tướng mạo người trước mặt, lại thêm giật mình

"Tiêu Ngũ Lang ? Huynh làm sao..."


"Ta tất nhiên tới cứu nàng!"

Tiêu Cảnh kích động tới gần Thẩm Tịnh Xu, ánh mắt nóng rực " Khanh Khanh, mau đi cùng ta!"

Dứt lời liền muốn đến nắm tay nàng, Thẩm Tịnh Xu vội vàng đem tay co rụt lại, bỗng dưng tránh lùi mấy bước về sau

"Tiêu Lang Quân đang làm cái gì ? Nam nữ thụ thụ bất thân"

Đối phương trợn mắt nhìn, Tiêu Cảnh mới cảm thấy đường đột, bận bịu lại nói " Thẩm Nương Tử, là...Là Nguyên Dong bảo ta đến cứu nàng"

Nguyên Dong là danh của Thẩm Tịnh Xu đệ đệ Thẩm Minh Ký, nhưng danh xưng thân mật tuyêt không khiến Thẩm Tịnh Xu buông xuống hoài nghi

Đệ đệ của nàng làm việc từ trước đến nay tỉ mỉ, nếu nói tự mình đến cứu nàng còn được, cho dù không tự mình đến, cũng nên phái Liễu Thất hộ vệ thân cận nhất của Thẩm Phủ đến, sao sẽ là Tiêu Cảnh.

Huống chi nàng gửi thư cũng chỉ mới đây, tính thời gian cũng quá nhanh

Đêm tân hôn mất tích, lại là người thất thân, Thẩm Tịnh Xu tự biết không cách nào chứng minh trong sạch, nhưng nếu đi theo Tiêu Cảnh trở về, hắn bất quá là bằng hữu đệ đệ, cùng mình không thân cùng không gần, đến lúc đó chỉ sợ càng khó lòng giãi bày.

Ánh mắt Tiêu Cảnh có tính xâm lược, Thẩm Tịnh Xu tạm thời đè nén xuống trái tim thình thịch trực nhảy, suy nghĩ kế thoát thân.

Vì kế hoạch hôm nay chỉ có dùng lừa dối, Thẩm Tịnh Xu suy nghĩ một lát, hạ giọng đối với Tiêu Cảnh nói: " Trong chùa này có nhãn tuyến của người bắt ta, nếu không trừ bỏ, chỉ sợ chắp cánh khó thoát"

Tiêu Cảnh đại khái cũng ngờ đến, liền trầm giọng hỏi: " Thẩm nương tử nhớ kỹ hình dạng tặc nhân chứ "

"Mũi diều hâu, râu quai nón " Thẩm Tịnh Xu lung tung mô tả " Trên trán có một cái bớt màu đỏ nhạt"

Tiêu Cảnh ghi nhớ trong lòng, cũng muốn thể hiện mình oai hùng, thế là vội vàng bàn giao Thẩm Tịnh Xu chờ hắn tại chổ này, liền xoay người bước nhanh rời đi, đi tìm tặc nhân kia.

Thấy người đi, Thẩm Tịnh Xu nhẹ nhàng thở ra, đang muốn tranh thủ thời gian thoát thân, trước mắt bỗng nhiên tối đen, bị người từ sau lưng đánh vào cổ

Nhưng lực đạo người này tựa hồ có vấn đề, Thẩm Tịnh Xu tuyệt không ngất đi, ngược lại bị đánh cho cổ thấy đau

Người kia nghĩ là Thẩm Tịnh Xu đã choáng, bỏ Thẩm Tịnh Xu vào bao tải vác lên vai, vội vàng hấp tấp chạy về hướng rừng sâu

Thẩm Tịnh Xu đáy lòng thật lạnh, kẻ xấu này trên người một cỗ nồng đậm mồ hôi, cách bao tải đều hun muốn ói, bả vai chạm vào bụng nàng thật sự rất cứng rắn, sợ là người luyện võ.

Tuyệt không phải là Tiêu Cảnh, Thẩm Tịnh Xu ngắn ngủi bối rối lập tức ép buộc mình tỉnh táo, mới nghĩ tốt kế thoát thân.

Hắn đến tột cùng muốn đem mình đi đâu ? Như thế nào mới báo cho Tư Bất Quy biết?

Thẩm Tịnh Xu hoàn toàn không có ý thức được trong lúc nguy cơ người nghĩ đến đầu tiên chính là Tư Bất Quy, toàn tâm đều làm thế nào để được cứu.

Cũng may là không có bị đánh xỉu, trên cổ đau đớn ngược lại càng khiến người ta thanh tỉnh, Thẩm Tịnh Xu âm thầm nhớ kỹ phương hướng kẻ xấu đi, đếm bước chân của hắn

Kẻ xấu hẳn là rất bối rối, bước chân rất gấp, từ tốc độ xóc nảy có thể cảm giác ra, bất quá cũng vì nguyên nhân này, hắn không có đi vòng thêm vài đường, trực tiếp chạy đến mục đích

Dưới triều Đại Chu, Tắc Thiên hoàng hậu tin Phật lễ Phật, cho nên thiên hạ xây chùa miếu san sát, nhưng trên kết cấu đều có quy tắc chung, chính là mấy chổ như vậy.

Thẩm Tịnh Xu đánh giá, nếu như không có đoán sai, kẻ xấu hẳn là tiến đến tăng viện của tăng lữ.

Suy nghĩ vừa nghĩ xong, thân thể liệt đột nhiên đằng không, bị kẻ xấu kia ném xuống đất.

Để tránh bị phát hiện, Thẩm Tịnh Xu quả thực cắn răng không rên một tiếng, làm bộ mình ngất xỉu, thẳng tắp nằm trên đất

Có tiếng chân bước gần, Thẩm Tịnh Xu lập tức nhắm mắt lại, lập tức cảm giác bao tải trên người mình bị giật ra, chụp lấy cái cằm mạnh bạo buộc nàng uống một viên thuốc

"Tiểu nương tử này ngược lại xinh đẹp "

Người mớm thuốc thừa cơ sờ mặt Thẩm Tịnh Xu chiếm tiện nghi, khó mà diễn tả bằng lời miệng thối hướng lỗ mũi nàng chui

Thẩm Tịnh Xu dùng hết khí lực nhịn xuống không để cho bản thân mình lộ ra sơ hở, lại nghe một người khác cả tiếng nói: " Lão tam, ngươi nhanh đừng có ngốc trệ chổ đó, thừa dịp hôm nay dâng hương, tiểu nương tử rất nhiều, lại đi bắt một người nữa "

Kẻ xấu sờ Thẩm Tịnh Xu tất nhiên không cam lòng, làm sao đồng bạn thúc giục, chỉ có thể lưu luyến không rời buông tay, ngượng ngùng ra ngoài