Điên Nữ Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương, Vô Địch Bạo Sát Mọi Người

Chương 7: Thật giả thiên kim 7

Nghe xong điện thoại của Phương Dương, tâm trạng của Lâm Dư Hàm tốt hơn một chút, sau đó gửi tin nhắn đến cho Tống Tuyết.

 

“Bạn học Tống, hôm qua tớ nghe nói cậu đi tìm Lương Tiểu Tiểu để gây chuyện đúng không? Cậu không phải tức giận đâu, ngày đó tớ chỉ nói là nhìn thấy Lương Tiểu Tiểu đi theo Hạ học trưởng, nhưng hai người họ chắc là không có quan hệ gì đâu.”

 

“Hơn nữa thành tích của Lương Tiểu Tiểu tốt như vậy, mỗi lần thi kết quả đều đứng đầu toàn khoá, nên không thể có thời gian yêu đương được. Hạ học trưởng chỉ là yêu mến sự nỗ lực của bạn bè, đơn giản là thưởng thức tài năng mà thôi.”

 

Sau khi gửi tin nhắn xong, Lâm Dư Hàm nhếch miệng cười thầm.

 

Tống Tuyết thực sự không có đầu óc, lại si mê Hạ Tử Phi, nhìn qua cũng biết, sau đọc được  tin nhắn, sẽ không bỏ qua cho Lương Tiểu Tiểu, giống hệt như hai đời trước vậy.

 

Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, hai ngày sau, những tin tức bôi nhọ, gièm pha về Lương Tiểu Tiểu sẽ bị lan truyền khắp trường.

 

Chờ tới lúc ba mẹ ruột của Lương Tiểu Tiểu tìm được con gái ruột của mình, thì thanh danh của Lương Tiểu Tiểu đã hôi thối đến mức không ai ngửi được, lúc đấy sẽ không còn bất kỳ uy h.i.ế.p gì tới cô ta.

 

Lương Tiểu Tiểu ngay sau đó sẽ mang thai đứa con của đám côn đồ kia, sinh ra đứa con mang bản chất lưu manh trong người. Nghĩ tới đây, Lâm Dư Hàm cảm thấy tâm trạng tốt hẳn.

 

Tuy rằng Lương Tiểu Tiểu đã điên rồi, nhưng cô ta vẫn không bỏ qua, mà sẽ tiếp tục tìm người tới hành hạ Lương Tiểu Tiểu.

 

Như vậy mới chơi đã, lặp lại tất cả đau khổ mà Lương Tiểu Tiểu đã trải qua ở hai đời trước, có như vậy thì dù là kẻ điên cũng sẽ cảm nhận được địa ngục trần gian là gì.

 

Lâm Dư Hàm ngồi nghĩ tới cảnh tượng ấy mà nở nụ cười sung sướng, đột nhiên có người chỉ vào cửa sổ, hướng ra sân thể dục: “Đó không phải là Lương Tiểu Tiểu sao? Hôm qua Tống Tuyết còn tuyên bố sẽ dạy cho Lương Tiểu Tiểu một bài học trước mặt mọi người, sao tớ thấy cô ta vẫn bình yên vô sự vậy?”

 

Lâm Dư Hàm nhăn mày sau khi nghe được những lời này.

 

Lương Tiểu Tiểu không phải đã bị điên rồi hay sao? Vì sao vẫn còn đi học được?

 

………………..

 

Trên sân thể dục, tất cả học sinh đang khởi động cơ thể.

 

“Mọi người tự do hoạt động, sau đó chia làm ba tổ cho tôi.”

 

Giáo viên thể dục thổi còi, mọi người bắt đầu tản ra thành ba tổ.

 

“Hôm nay nhóm Tống Tuyết không đi học, sẽ không có ai cùng tổ với Lương Tiểu Tiểu đâu haha…” từng đợt tiếng cười chế nhạo vang lên.

 

“Lương Tiểu Tiểu chắc phải thắp hương khấn vái nhiều lắm, nên hôm nay mới không phải vẫy đuôi giống chó nữa.”

 

Những người khác nghe xong liền cười ồ lên.

 

Trước kia học thể dục mà phải chia tổ, Tống Tuyết sẽ ở chung tổ với Lương Tiểu Tiểu, sau đó tìm mọi cách để chơi xấu.

 

Có một lần còn bắt Lương Tiểu Tiểu dùng miệng đỡ cầu lông giống như chó, còn cố ý đánh cầu lông trúng mắt Lương Tiểu Tiểu, làm cho mắt của Lương Tiểu Tiểu phải điều trị một tuần mới khỏi.

 

“Sáng nay mới ăn phải phân sao? Nói chuyện thối như vậy người khác không ngửi được đâu.” Toa Dư mở miệng lạnh lùng nói.



 

“Mày!”

 

Sắc mặt đối phương đỏ lên, còn muốn lên tiếng tranh chấp, thì nghe thấy giọng nói dịu dàng vang lên: “Bạn học Lương à, có chuyện gì không vui thì hãy chia sẻ cùng mọi người, cậu mắng chửi người khác như vậy là không đúng đâu.”

 

Toa Dư quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.

 

Đối phương có làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, mái tóc dài đen nhánh được thả gọn gàng phía sau đầu.

 

Trên người mặc một bộ đồ tennis màu trắng, lộ  ra đôi chân dài thẳng tắp, khắp người tràn ngập khí chất thiên kim hào môn.

 

Lâm Dư Hàm sau khi trang điểm thì trở nên xinh đẹp, nhưng cảm giác trà xanh thấp kém không bị che lấp, Toa Dư thầm nghĩ trong lòng.

 

Lâm Dư Hàm siết chặt nắm tay, nhìn Lương Tiểu Tiểu không chớp mắt.

 

Cô gái phía trước mặc một bộ đồng phục cũ kỹ, thậm chí vì tẩy giặt quá nhiều mà có chút nhàu nát, tuy để mặt mộc nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ xinh đẹp rạng ngời, nhìn qua có bảy phần giống Lâm phu nhân Lý Nguyệt Lan lúc còn trẻ.

 

Khuôn mặt của Lương Tiểu Tiểu rất giống mẹ ruột của mình.

 

Nếu Lý Nguyệt Lan nhìn thấy, nhất định sẽ nghi ngờ đây có phải là con gái ruột của mình hay không.

 

“Bạn học Lương hôm nay không có tổ của mình hay sao? Tớ nhớ cậu cùng tổ của bạn học Tống Tuyết mà, sao hôm nay Tống Tuyết không đi học vậy?” Lâm Dư Hàm giả vờ lơ đãng hỏi.

 

Rõ ràng Phương Dương nói Lương Tiểu Tiểu phát điên rồi, nhưng bây giờ lại bình thường đứng đây mắng chửi người khác lưu loát như vậy, ngược lại nhóm Tống Tuyết thì không thấy đâu.

 

Hơn nữa Tống Tuyết còn chưa trả lời tin nhắn của cô ta, Lâm Dư Hàm trong lòng có chút lo lắng, cho nên dứt khoát đến đây tìm hiểu tình hình một chút.

 

Toa Dư không thèm để ý ánh mắt đánh giá của Lâm Dư Hàm dành cho mình, miệng nở một nụ cười thật tươi, nói: “Ai biết! Tối hôm qua tôi còn nhìn thấy cô ta cùng nhóm bạn của mình lén lút ở hẻm nhỏ, không biết là làm cái gì ở đó, đến nỗi hôm nay không thể đi học được.”

 

“Hay là bị xe đụng rồi?”

 

Lâm Dư Hàm nhíu màu, cảm thấy có điểm không thích hợp.

 

Từ khi nào Lương Tiểu Tiểu lại thay đổi tính cách thế này rồi? Rõ ràng vẫn luôn yếu đuối, cam chịu, cho dù đời trước cũng sống lại giống mình, nhưng tầm mắt vẫn không thể tốt lên được, chỉ biết vâng vâng dạ dạ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

 

Không giống như hôm nay, lời nói thốt ra như kẹp d.a.o giấu kiếm.

 

“Bạn học Lương, nói như vậy có hơi quá đáng rồi, mặc dù trước kia Tống Tuyết đối xử không tốt với cậu, nhưng cậu cũng không thể nguyền rủa người ta như vậy chứ. Mọi người đều là bạn học với nhau, đừng m.á.u lạnh như thế.”

 

Lâm Dư Hàm vừa nói ra lời này, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ tán thành.

 

Toa Dư bật cười.

 

Lâm Dư Hàm đúng là không có chiêu gì mới mẻ, sống ba đời cũng chỉ có một chiêu này dùng đi dùng lại, không một chút tiến bộ.

 



“Chị gái à, chúng tôi cùng nhau học thể dục cũng đã được nửa học kỳ. Tôi cũng không sợ bị mất mặt, tất cả đều biết trước kia Tống Tuyết bắt nạt tôi thế nào.”

 

Toa Dư không hề để ý tới quá khứ khuất nhục của mình: “Bọn họ coi tôi như chó mà hành hạ, tôi còn phải quan tâm bọn họ sống hay c.h.ế.t sao? Vậy chẳng phải tôi không biết nhục hả?

 

“Còn cô, biết rõ trước kia tôi bị bọn họ đối xử như vậy, còn yêu cầu tôi phải sống hoà thuận với họ, ai không biết còn tưởng cô là thánh mẫu đấy. Tôi nói này Lâm Dư Hàm, đầu óc cô có vấn đề gì hay không? Nếu thích bày ra dáng vẻ lương thiên trước sự thống khổng của người khác như vậy, tôi khuyên cô dứt khoát xuất gia làm ni cô đi.”

 

Một câu vừa nói ra, lập tức làm mọi người nghẹn họng á khẩu.

 

Lâm Dư Hàm nắm chặt vợt bóng trong tay, cố gắng nén lửa giận.

 

Cô ta nở nụ cười hiền lành, nói: “Tớ chỉ thuận miệng nói thôi, cậu không cần tức giận đâu. Thôi, không nói chuyện này nữa, cậu chưa có tổ của mình đúng không? Để tớ giúp cậu luyện tập nhé?”

 

Toa Dư còn chưa trả lời, xung quanh đã vang lên lời bàn tán: “Đúng là nữ thần có khác, thật sự rộng lượng, bị những lời nói không có ý tốt nhằm vào như vậy, mà vẫn muốn dạy cô ta chơi bóng! Lương Tiểu Tiểu đúng là đổi vận thật rồi.”

 

“Nghe nói cô ta cả ngày đi nhặt rác rưởi bán lấy tiền, chưa từng được chơi bóng, ở trong lớp cũng không có ai muốn chơi cùng cô ta, Tống Tuyết ở chung tổ chỉ vì muốn chơi xấu cô ta mà thôi.”

 

“Ha ha, đáng đời! Cái này gọi là ở ác gặp ác.”

 

Toa Dư không thèm để ý tới những lời nói ghen ghét, chanh chua này, bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là những vai hề mà thôi, tuy đã bị thôi miên xoá đi ký ức, nhưng Toa Dư vẫn còn nhớ bọn họ ở trong phòng học bị doạ cho sợ tè cả ra quần.

 

Lâm Dư Hàm không hổ là người hãm hại Lương Tiểu Tiểu hai đời trước, đúng là co được dãn được.

 

Toa Dư tiến về phía trước, khoé môi mỉm cười, như thể trước đó không hề xảy ra mâu thuẫn: “Được, cảm ơn Lâm đại Phật.”

 

Lâm Dư Hàm nghe thấy cách xưng hô này, sắc mặt trở nên khó coi trong chớp mắt, ngay sau đó khôi phục bộ dáng bình thường, suy nghĩ góc độ phát bóng.

 

Ở thế giới của Toa Dư, tennis đã bị loại bỏ từ lâu, trong trí nhớ của Lương Tiểu Tiểu cũng chưa từng chơi qua, cho nên Toa Dư không có bất kỳ chút kiến thức nào về bộ môn này.

 

Sau đó Lâm Dư Hàm đã thể hiện hết được thực lực của bản thân.

 

Cô ta đánh ra những phát bóng mạnh mẽ, làm Toa Dư chạy ngược chạy xuôi để nhặt bóng, ngay cả một quả bóng cũng không tiếp được, thỉnh thoảng còn có quả nện trên người Toa Dư.

 

“Thật xin lỗi, lâu rồi tớ không chơi, nên không điều khiển được hướng bóng.”

 

Lâm Dư Hàm nhìn Lương Tiểu Tiểu cả người toàn là mồ hôi, tay còn có vết bầm do bóng đánh trúng, trên miệng nở nụ cười thân thiện, như là mình không hề cố ý đánh trúng.

 

Học sinh dần dần tụ tập hai bên xem trận bóng của hai người, ngay cả đánh bóng cũng không đánh, mà đứng một bên bàn tán:

 

“Thật không hổ là nữ thần, ngay cả tư thế chơi bóng cũng đẹp như vậy.”

 

“Hahahaha, mọi người mau nhìn Lương Tiểu Tiểu đi, ăn mặc gì mà nghèo hèn rách rưới, nhìn không khác gì chó đâu.”

 

“Cô ta ở trong cái khu nhà nghèo như vậy, làm gì có tiền mà chơi tennis.”

 

Từng đợt cười cợt vang lên thành tiếng, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp dăng lên diễn đàn của trường, chia sẻ niềm vui với người khác.