Điên Nữ Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương, Vô Địch Bạo Sát Mọi Người

Chương 16: Thật giả thiên kim 19

Nghe thấy lời này, Toa Dư chớp chớp mắt.

 

Theo lý mà nói, Lâm Dư Hàm hiện giờ ốc không mang nổi mình ốc, căn bản sẽ không nói ra sự thật Lương Tiểu Tiểu mới là con gái của Lâm gia.

 

Như vậy làm sao Lâm phu nhân và Lâm lão gia lại biết được sự thật?

 

Thật ra cô cũng không muốn tới Lâm gia nhận tổ quy tông, rốt cuộc là Lương Tiểu Tiểu thiếu tình thương, còn cô thì không, loại cha mẹ như Lâm phu nhân và Lâm lão gia này, không có còn hơn.

 

Đời thứ nhất, khi Lương Tiểu Tiểu trở về Lâm gia, chào đón cô không phải là tình yêu của cha mẹ, mà là đầy rẫy bất công.

 

Lương Tiểu Tiểu bị đám lưu manh cường bạo, sau đó mang thai, bị bịa đặt bôi nhọ, cả đời cứ như vậy mà hủy diệt.

 

Nhưng người nhà họ Lâm này không một ai đau lòng cô, ngược lại cảm thấy cô không có tự trọng, bại hoại gia phong, ngay cả thân phận con gái ruột cũng không muốn cho cô, mà nhận cô làm con gái nuôi, tùy ý Lâm Dư Hàm bắt nạt.

 

Chẳng lẽ Lâm phu nhân và Lâm lão gia không biết trong đó có ẩn tình hay sao?

 

Lương Tiểu Tiểu nói ra chân tướng rất nhiều lần, bọn họ vẫn một mực không tin.

 

Đương nhiên không phải.

 

Xét đến cùng, vẫn là địa vị của người con gái ruột này trong lòng bọn họ không hề quan trọng, so với Lâm Dư Hàm bọn họ nuôi dưỡng mười mấy năm thì kém xa, cô cũng không có giá trị liên hôn để bọn họ lợi dụng.

 

Nếu phải ra tay tẩy trắng oan khuất cho Lương Tiểu Tiểu, lấy lại công đạo, bọn họ sẽ đắc tội Tống gia, Hạ gia, rút dây động rừng. Vì một người con gái nuôi không quá một ngày, căn bản không đáng.

 

Cho nên người bị hi sinh, chỉ có Lương Tiểu Tiểu.

 

Gia đình như vậy, Toa Dư không muốn trở về. Danh sách báo thù của cô không có hai người này, đây là di nguyện của Lương Tiểu Tiểu.

 

Rốt cuộc cô gái này cũng có tấm lòng quá lương thiện, quá thiếu tình thương, đối với cha mẹ ruột cũng không sinh ra oán giận.

 

Nhưng bắt Toa Dư phải dùng thái độ tốt với bọn họ, cô làm không được.

 

Suy nghĩ một lát, Toa Dư nhìn Lâm phu nhân đang giàn dụa nước mắt nói: “Thím à, nếu rảnh thì đi khám lại đầu óc, nếu tôi nhớ không nhầm, chúng ta đã gặp nhau ở cục cảnh sát, sao bây giờ lại chạy tới đây nhận bừa thân thích?”

 

Lâm phu nhân bị nghẹn họng, ánh mắt hiện một chút bất mãn, nhưng vẫn duy trì nói: “Tiểu Tiểu, con không hiểu, Lương Kiến Hoa và Phương Dương không phải người thân của cha mẹ. Bọn họ là hai con sói mắt trắng!”

 

Nói xong, bà ta có chút nghiến răng nghiến lợi: “Phương Dương trước kia làm bảo mẫu ở nhà chúng ta, sau đó nhân lúc cùng sinh nở mà lén đánh tráo con đi, cô ta xin nghỉ việc, lúc đó mẹ còn cảm thấy buồn. Hiện tại mẹ mới phát hiện, cô ta là do chột dạ!”

 

“Tiểu Tiểu, con đã chịu khổ nhiều năm như vậy rồi, về nhà với cha mẹ đi con. Chúng ta nhất định sẽ bồi thường…” Lâm phu nhân vươn tay, muốn ôm Toa Dư vào lòng.

 

Toa Dư nhanh nhẹn tránh khỏi tay của đối phương.

 

Lừa quỷ à?



 

Đời đầu tiên, Lương Tiểu Tiểu khi được nhận về, không được nhận bất kỳ đãi ngộ nào. Huống hồ đời này, Toa Dư lại chính là đầu sỏ gây tội, hãm hại con gái bảo bối Lâm Dư Hàm của họ, thì làm sao thái độ có thể tốt hơn so với đời thứ nhất?

 

Dùng đầu ngón chân cũng biết trong thâm tâm bọn họ nghĩ gì.

 

Toa Dư nhìn vào mắt đôi vợ chồng này, vẻ mặt nghiêm túc mà trầm ổn, không nhìn ra manh mối gì, nhưng tinh thần lực của cô vẫn có thể cảm nhận được bọn họ không có chút cảm xúc vui mừng nào.

 

Có bẫy.

 

Tròng mắt Toa Dư chuyển động, lập tức nở một nụ cười ngọt ngào: “A, bà thật sự là mẹ của tôi sao?”

 

Lâm phu nhân có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại: “Đúng vậy! Tiểu Tiểu, nếu con không tin, mẹ còn có chứng cứ có thể chứng minh quan hệ ruột thịt của chúng ta.”

 

Lâm phu nhân đưa tới trước mặt Toa Dư một tập hồ sơ.

 

Toa Dư nhận lấy và mở ra, bên trong là toàn bộ tin tức kỹ càng, tỉ mỉ điều tra được từ khi sinh ra tới lúc lớn lên của Lương Tiểu Tiểu, dù là những việc nhỏ nhặt nhất cũng được lưu lại.

 

Còn có một bản xét nghiệm ADN.

 

Bấy nhiêu cũng đủ chứng minh thân phận của Lương Tiểu Tiểu, xem ra bọn họ có chuẩn bị mà đến

 

Toa Dư cất xấp giấy vào trong tập hồ sơ, trong lòng có chút nghi ngờ.

 

Cô túm lấy cánh tay Lâm phu nhá tốt vẻ thân thiết: “Mẹ, con rất vui! Vậy khi nào mẹ đón con về nhà, công khai thân phận?”

 

Đột nhiên bị người khác ôm cánh tay Lâm phu nhân không thích ứng kịp bà ta cố gắng che giấu sự ghét bỏ, nở nụ cười cứng đờ: “Tất nhiên là càng nhanh càng tốt rồi, mẹ muốn tất cả mọi người đều biết, con gái bảo bối thật sự của Lâm gia đã quay trở về.”

 

Lâm lão gia im lặng nhìn cảnh tượng Toa Dư quơ chân múa tay, đột nhiên ông ta lên tiếng: “Không nên để muộn quá, ba ngày sau đi.”

 

Toa Dư nở nụ cười ngọt ngào: “Con cũng cảm thấy, ba ngày sau là ngày tốt.”

 

Trong lòng ba người đều có ý đồ của riêng mình, cực kỳ vừa lòng với kết quả này.

 

___________

“Cái gì? Cô sẽ quay về Lâm gia sao?” Phương Dương ném chiếc bát đang rửa trên tay xuống, phẫn nộ quát: “Rõ ràng đã nói chỉ cần chúng tôi theo cô, thì cô sẽ không nói sự thật với Lâm gia!”

 

“Lương Tiểu Tiểu, có phải cô muốn ép c.h.ế.t cả nhà chúng tôi đúng không? Dư Hàm bây giờ đã ra nông nỗi này, nếu công khai thân phận thật sự ra ngoài, làm sao con bé sống nổi! Ô ô ô…”

 

Phương Dương ném hết đống chén đĩa tung toé ra đất, bà ta không đánh lại Toa Dư, chỉ có thể la lối đập phá, khóc lóc lăn lộn.

 

Bà ta vất vả trăm phương nghìn kế đánh tráo thân phận con gái, cuộc đời Dư Hàm bị Lương Tiểu Tiểu huỷ hoại cũng không nói, hiện tại còn muốn cướp đi vị trí thiên kim đại tiểu thư của Lâm gia, có còn thiên lý nữa không?

 

Toa Dư không kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn: “Yên lặng một chút, không cần miệng nữa thì tôi có thể xé giúp bà.”



 

Những lời này có lực uy h.i.ế.p không hề nhỏ, Phương Dương sợ tới mức ngậm chặt miệng.

 

Lương Tiểu Tiểu có chứng điên cuồng, bà ta cũng mới biết gần đây, chỉ cần trong lòng không vừa ý chuyện gì, đối phương sẽ lập tức nổi điên không thèm nói đạo lý, đánh người đối diện đến kêu cha gọi mẹ.

 

Bà ta vô cùng sợ hãi.

 

Bà ta nhỏ giọng nói: “Tiểu Tiểu, mẹ cũng là suy nghĩ cho con, từ nhỏ con đã lớn lên ở đây, làm sao có thể thích ứng cuộc sống xa hoa phú quý? Nếu về đó không phải là làm trò cười cho người khác sao?”

 

Toa Dư cười cười, lời nói của Phương Dương quả thật chính xác.

 

Đời thứ nhất, Lương Tiểu Tiểu trở về Lâm gia, tất cả nghi lễ quý tộc đều không biết, bị so sánh với Lâm Dư Hàm, nói cô là vịt con xấu xí. Đám con gái hào môn cười nhạo cô, nói cô chỉ xứng rửa chân cho Lâm Dư Hàm.

 

Nhưng đời này không như vậy.

 

Toa Dư nhìn Phương Dương đang tính kế, cố gắng khuyên bảo Toa Dư như con gái ruột thịt của mình.

 

“Mẹ, con không nói một mình con trở về. Mà là cả nhà chúng ta cùng trở về!”

 

“Rốt cuộc mọi người cũng là người thân của Dư Hàm, cô ấy nếu có thể nhìn thấy mọi người nhất định sẽ rất vui.”

 

Đôi mắt Phương Dương bỗng nhiên mở to, ngay sau đó mừng như điên hỏi:

 

“Ý của con là, chúng ta cũng có thể đến Lâm gia? Tới biệt thự cao cấp đó sinh sống?”

 

Lương Vạn Vũ và Lương Kiến Hoa cùng lúc đi tới, ánh mắt tham lam không thèm che giấu: “Đúng, đúng, chúng ta là người thân của Dư Hàm. Nếu Tiểu Tiểu về đó, đương nhiên chúng ta cũng phải đi theo rồi!”

 

Nhìn một nhà ba người bày ra vẻ mặt xấu xí, Toa Dư nở nụ cười ác ma, nhưng không ai để ý: “Nhưng mà cha, mẹ, mọi người có thể đi, nhưng phải nhớ kỹ. Lâm gia không coi trọng con, mà coi trọng Lâm Dư Hàm.”

 

“Con cho mọi người cơ hội tới Lâm gia, nhớ phải nắm thật chặt cơ hội này đấy!”

 

Lương Vạn Vũ phản ứng nhanh nhất, lập tức hiểu ý của Toa Dư.

 

“Đương nhiên rồi, chị ấy là chị ruột của tôi! Nếu chị ấy được yêu thương ở Lâm gia như vậy, thì phải biết báo đáp cả nhà chúng ta. Nếu không phải trước kia cha mẹ tráo đổi thân phận, thì bây giờ chị ấy đang sống ở cái khu dột nát này, sao có thể là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm được!”

 

Toa Dư nhìn ba người này kích động đến mặt mũi vặn vẹo, nở nụ cười cực kỳ vừa lòng.

 

Nếu như Lâm gia đã muốn nhận cô, vậy thì cũng đến lúc nên trở về rồi.

 

Lâm Dư Hàm, tôi dành tặng cô thêm một phần lễ vật nữa đây, chuẩn bị tinh thần đón nhận đi!