Địa Sát Thất Thập Nhị Biến - Tế Tửu

Chương 9


‘Vương tiểu thư’ cười rộ lên trong bóng tối, ánh lửa yếu ớt từ đống củi hắt lên thân thể nàng, chiếu thành một cái bóng trên bức tượng thần không đầu.
Dường như hình ảnh lay động khắp gian miếu này đều là yêu ma đang ngoa ngoe rục rịch.

Nàng cởi bỏ đai lưng, đạo bào rộng thùng thình trượt xuống trên mặt đất, lộ ra làn da trắng như tuyết, dáng người nóng bỏng tươi mơn mởn lộ ra trong không khí, đẹp không sao tả xiết, thế nhưng vết nứt trên mặt nàng lại khiến màn này trở nên khủng bố quỷ dị.
Nàng xả búi tóc trên đầu ra, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, lao xao phủ xuống trước ngực, đôi tay duỗi ra sau đầu.
‘Roẹt roẹt…’
Tiếng xé rách nho nhỏ vang lên, da đầu giống như quần áo bị cởi xuống, lộ ra một cái đầu ác quỷ màu lam cực lớn, đôi mắt to như chuông đồng trừng trừng nhìn Lý Trường An.
Lý Trường An vẫn ngủ say như cũ, phần lưng đưa về phía ác quỷ vẫn không nhúc nhích.
Ác quỷ há chiếc miệng rộng ra, lộ ra hàm răng nhọn hoắt như răng cưa.
Nó nắm da đầu, cẩn thận kéo xuống, không lâu sau một con quỷ cao chừng hơn một trượng từ thân thể nhỏ xinh của ‘Vương tiểu thư’ nhảy ra.
‘Vương tiểu thư’ hay nói là ác quỷ làn da màu xanh, trước tiên thu lại bộ da vừa cởi ra cẩn thận đặt lên dàn tế, sau đó mới lướt qua đống lửa, đến sau lưng Lý Trường An, rõ ràng là có thân hình khổng lồ, ấy vậy mà khi bước đi lại không có một tiếng động giống như một con mèo nhỏ.
Ánh mắt tham lam của ác quỷ quét qua quét lại trên người Lý Trường An, dường như đang do dự không biết nên hạ miệng từ đâu.
Đùi, cánh tay, lưng, hay là eo?
Rốt cuộc chỗ nào mới ngon nhất.
Cuối cùng ánh mắt của ác quỷ dừng trên cổ Lý Trường An, nó chậm rãi tới gần, miệng rộng cũng chậm rãi mở ra, giữa những chiếc răng nhọn hoắt nhỏ ra từng giọt nước dãi tanh hôi.
“Quả nhiên giống hệt như trên bức vẽ.”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, động tác của ác quỷ bất chợt dừng lại, nó vặn cái cổ nhìn quanh quẩn trong miếu hỏi thăm vài lần, cuối cùng phát hiện người nói chuyện lại là Lý Trường An đang ‘ngủ say’.
Tiếng sấm ầm vang, bên trong miếu hiện lên một mảnh trắng bệch.

Lý Trường An nằm quay lưng, trong tay cầm một cuốn sách, trang sách mở rộng, trên đó vẽ một ác quỷ dữ tợn, toàn thân xanh lam, mắt to như chuông đồng, răng nhọn như răng cưa.
Con người của ác quỷ nháy mắt co thành một đường thẳng.

Đây không phải là nó sao?!
Trong nhất thời ác quỷ có chút lo sợ.


Đám đạo sĩ này luôn có mấy pháp thuật kỳ quái, luôn có một số ác quỷ không cẩn thận hẹo trên tay bọn họ.
Trong lòng do dự, thân thể cũng lùi một bước, đạp phải áo giáp Lý Trường An cởi ra đặt ở bên cạnh.

Áo giáp lập tức chia năm xẻ bảy, một cái áo giáp hoàn hảo liền thay đổi hình dạng.
Lần này ác quỷ lại phục hồi tinh thần, khuôn mặt dữ tợn xuất hiện vẻ tức giận.

Một đạo sĩ phải trông cậy vào áo giáp của người phàm thì có cái bản lĩnh vẹo gì?
Nó mở rộng miệng, có vẻ như quyết tâm xực luôn thằng nhãi trước mặt.

Rõ ràng Lý Trường An đang đưa lưng về phía nó lại lập tức ứng phó, ngay cả đầu cũng không buồn ngoái lại, chỉ móc một vật chĩa thẳng về phía ác quỷ.
Tiếng sấm lại vang lên, ánh sáng trắng chiếu khắp miếu thờ.
Vật kia là một ống thiết rắn chắc, phần sau có một cái báng bằng gỗ, trên báng gỗ có gắn một sợ bông đang cháy tới cuối rồi.
Thân hình ác quỷ cứng lại.
“Đây là cái…”
‘Pằng!’
Một tiếng nổ vang, ánh lửa hiện lên, một lượng lớn vụn sắt sa khoáng bay từ khoảng rỗng của ống thiết ra ngoài.

Ác quỷ không phản ứng kịp, liền lĩnh trọn.

Làn da ác quỷ vô cùng cứng rắng, phần lớn những mảnh sắt sa khoáng cũng chỉ có thể phá rách da, cắm trên cơ bắp.
Loại súng Etpigôn này tuy âm nổ vang nhưng cũng chỉ tạo thành những vết thương ngoài da.
Nhưng mà đau! Đau tận trong tim.
Ngứa! Ngứa tận trong xương tủy.
Nhưng nó động đậy cũng không động được, ngay cả chuyển động tròng mắt cũng không thể, khi sắt sa khoáng kia vừa ghim vào trong thân thể nó, dường như có lực lượng vô hình nào đó trấn trụ nó.

‘Ầm’
Ác quỷ thẳng đơ ngã ruỳnh trên mặt đất, thân thể cao lớn khiến cả tòa miếu nát chấn động lung lay.
Lý Trường An lập tức xoay người đứng thẳng, thần thái động tác nào còn thong dong bình tĩnh như vừa rồi.
Hắn cố hết sức đẩy cái đầu nặng trình trịch, cứng như tảng đá sang mộ bên, lô ra cái cổ thô to, sau đó túm cái rìu lớn mình mang đến, cắt qua ngón tay cái, lấy tay làm bút, lấy máu làm chu sa, nhanh chóng vẽ một bùa chú trên mặt chiếc rìu.
“Thiên sát uy hoàng, địa sát phương, ngô nay hạ bút, vạn quỷ tiêu vong.”
Sau khi bùa chú hoàn thành, hắn bôi máu lên trên lưỡi rìu, nhắm thẳng cổ ác quỷ bổ mạnh xuống.
“Rống!”

Ngôi miếu nát trong núi hoang, mưa gió ầm ầm, sấm sét bập bùng, trong bóng đêm còn truyền ra tiếng thở dốc nặng nhọc của đàn ông cùng tiếng băm chém nặng nề.
Trong miếu…
Toàn thân Lý Trường An tắm máu, mồ hôi ướt đấm, mà ác quỷ dưới lưỡi rìu của hắn chỉ còn lại duy nhất một khối da thịt sót lại.
Một tháng đi theo Lưu đạo nhân này, Lý Trường An học được nhiều nhất không phải là những phù pháp thô thiển, mà hiểu rõ được một điều – Quỷ là do người biến thành, yêu thì lại có máu thịt.
Một rìu hạ xuống, khiến da tróc thịt bong, khối thịt này bám rất chặt, cần tốn rất nhiều công sức.
Đôi tay Lý Trường An đỡ lấy chiếc rìu to lớn, thở hồng hộc mấy ngụm, sau đó dùng hết chút sức lực cuối cùng, chém mạnh một nhát.
‘Keng’
Lưỡi rìu chém mạnh xuống nền đá xanh, tóe ra tia lửa.

Xương bả vai Lý Trường An đau đớn, rìu lớn rơi ra khỏi tay.
Song song với đó, đầu ác quỷ cuối cùng cũng bị tách lìa, lăn vài vòng giống như bánh xe, lăn đến bên chân Lý Trường An.
Lý Trường An cũng không dám qua loa, lui lại phía sau mấy bước.

Đi theo Lưu đạo nhân một tháng, hắn cũng học được một chút tác phong cẩn thận.
Thẳng đến khi cơn run rẩy nho nhỏ trên người ác quỷ hoàn toàn không còn sức sống nữa, Lý Trường An mới thả lỏng người, ngã ngồi trên đống máu loãng.
Việc lớn thành công!

Không có chút vui vẻ nào sau khi diệt quỷ, lúc này Lý Trường An chỉ cảm thấy vừa mệt vừa sợ, lại cảm thấy có chút may mắn.
Hắn ở lại trong miếu hoang vốn là định lấy thân làm mồi nhử, dẫn dụ ác quỷ hiện thân.
Súng Etpigôn này là nhờ Vương tri huyện dùng uy danh của quan phủ kêu gọi thợ giỏi gấp gáp chế tạo suốt đêm, sắt sa khoáng kia là dùng bản vẽ bùa chú của Tổ sư Lưu đạo nhân để lại chế tạo nên.
Lý Trường An chuẩn bị xong xuôi rồi chờ ác quỷ từ đưa đến cửa.
Buồn cười là ác quỷ kia còn giả làm một đại tiểu thư lạc đường, lừa được phù chú lại không lừa được Lý Trường An.
Quả nhiên chờ đợi đến nửa đêm, con quỷ kia cũng lộ dáng vẻ vốn có.
Nhưng dù vậy, lần cược mạng này của Lý Trường An cũng nguy hiểm vạn phần.
Ví dụ như khi hắn lật trang sách kia cho ác quỷ xem, không phải là hắn cố tình giả ngầu, mà là trong lúc quan trọng, kíp nổ cháy quá chậm, hắn không thể không dùng lời nói hù dọa ác quỷ, tranh thủ chút thời gian.

May mắn con quỷ này có thể dùng kế giả làm người đẹp ăn thịt người, cho nên nó là một con quỷ rất cẩn thận, chứ nếu là một con quỷ không có não chỉ biết xông lên há mồm ra táp thì kẻ đầu thân chia lìa, máu đổ đầy đất chính là Lý Trường An.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lý Trường An gắng gượng đứng dậy.

Hắn xoay người đi đến trước dàn tến, thấy tấm da người được con quỷ đặt trên đài.

Dưới sự tò mò, hắn nhịn không được thò tay vuốt ve, cảm xúc mềm mịn, rất giống như làn da thiếu nữ.
Da người?!
Tay hắn run lên, suýt nữa chết lâm sàng tại chỗ, sắc mặt thay đổi liên tục, vội vàng quẳng tấm da này sang một bên.
Lý Trường An không quan tâm nó nữa, lấy cuốn sách bìa vàng ra, cẩn thận lật từng trang xem…
Không có gì thay đổi sao?
Lý Trường An kinh ngạc.

Sở dĩ hắn tới tìm ác quỷ màu xanh lam này chơi bạt mạng, còn không phải là vì hy vọng cuốn sách này có biến đổi gì đó, thậm chí là có thể đưa hắn trở lại thế giới của mình hay sao.
Nhưng hiện tại…
Lý Trường An không tin, hắn lại cẩn thận tìm kiếm hết một lượt từ trong ra ngoài cuốn sách.

Hắn không phát hiện ra, ngay lúc hắn đang phí sức tìm kiếm, thi thể ác quỷ kia chậm rãi hòa tan, cuối cùng chỉ còn lại một vũng máu.
Bỗng nhiên cảm giác choáng váng quen thuộc lại dánh úp lại lần nữa, trong lúc vội vàng, hắn chỉ kịp túm lấy tấm da người kia.
Chờ đến khi Lý Trường An hồi phục lại tinh thần, xung quanh hắn đã là một gian phòng trang hoàng đơn giản, giường nệm cao su, tủ quần áo, bàn ghế… Hắn mở chốt đèn ở đầu giường, đèn huỳnh quang sáng lên, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Đơn giản mà bình phàm như thế, Lý Trường An lại vui vẻ nhảy cẫng lên.

“Tôi đã trở về rồi!”
Cửa phòng bỗng chốc bị mở tung, bác cả hùng hổ xông vào.
“Trộm…”
Chờ đến lúc nhìn rõ người đang đứng trong phòng là ai, biểu cảm của ông ta tức thì chuyển sang kinh ngạc.
“Trường An? Cháu về lúc nào thế? Sao lại thành cái dáng vẻ này?”

Sau khi Lý Trường An rời khỏi miếu hoang, ánh mặt trời dần hé, ngoài miếu vang lên một giọng nói già nua cố tình đè thấp.
“Thằng nhóc thối?”
“Ngươi có ở trong đó không? Thằng nhóc thối?”
Sau đó một bóng dáng cẩn thận tiến vào trong.
Lưu đạo nhân xách theo trường kiếm, rón rén vào trong miếu cứ như ăn trộm, đập vào ánh mắt là máu loãng đầy đất cùng với lưỡi rìu và áo giáp vỡ vụn.

Lý Trường An không biết Lưu đạo nhân sẽ lại đi tìm mình, cũng không biết ông nhìn thấy máu tươi đây đất sẽ có ý nghĩ như thế nào, lúc này hắn đang ở trước mộ cụ Lý.
“Ông nội, ông cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, hôm khác cháu lại đến thăm ông.”
Hắn cúi đầu lạy mấy cái, đứng dậy cầm lấy chiếc xẻng sắt.
Bên cạnh nấm mộ có một hố đất nhỏ vừa mới đào, bên trong có đặt một cuốn sách bìa vàng được bọc trong túi nhựa cứng.

Hắn do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn khua xẻng sắt xúc đất lấp đi.
Thế giới bên kia tràn ngập yêu quỷ, đạo thuật.

Tuy rằng thế giới mạo hiểm rất kcihs thích nhưng cũng tràn ngập đau khổ, ăn bữa nay lo bữa mai, so sánh một hổi, Lý Trường An vẫn lựa chọn thế giới bình thường này, tuy bình thường nhưng cũng bình bình an an.
Chỉ là thật xin lỗi sư phụ.
Lý Trường An nhẹ nhàng thở dài, nhanh chân bước đi.
Nhưng mà…
Có đôi khi vận mệnh bất ngờ xông đến, giống như giữa chốn hoang dã gặp phải cơn mưa to tầm tã, phàm nhân hèn mọn có thể trốn đi đâu?

Tội nghiệp sư phụ, thấy cảnh bãi mãu loang lổ kiểu gì cũng tưởng thằng đệ tử hẹo rồi, khóc ngất bên cây quất cho mà coi.