Dị Biến Lính Gác Dẫn Đường

Chương 2

Ôn Tu gần như bị âm thanh kia hấp dẫn qua đó, nhưng cuối cùng cậu vẫn trốn tránh.

Cậu vội vã cầm theo thùng nước chạy vào núi, cách càng xa thì cảm giác kia càng nhạt dần. Đến khi cậu chạy đến sườn núi và quay đầu nhìn lại thì luồng khí màu vàng trên nóc nhà kho đã biến mất hệt như chưa từng xuất hiện vậy.

Chắc chắn là ảo giác rồi.

Ôn Tu đứng ở sườn núi quan sát cả thôn. Đứng ở chỗ này có thể quan sát được cảnh tượng toàn thôn, lúc làn gió lành lạnh phả vào mặt thì cậu cũng tỉnh táo lại hơn nhiều. Ba mẹ nuôi của cậu đều ở đây, cậu không thể đi đâu cả.

Ôn Tu đi về nhà giống như bình thường, lúc đi còn cố ý vòng mấy con đường để tránh xa nhà kho kia, như vậy cảm giác kỳ quái ban nãy sẽ không xuất hiện nữa.

Quả nhiên ác ma muốn ở lại đây, hơn nữa còn ở trong nhà kho âm u không rời nưa bước. Ngày nào trưởng thôn cũng phái người đưa đồ vào, đồ ăn đều là những món tốt nhất trong thôn, thỉnh thoảng còn đưa băng vải và thuốc trị thương vào. Người trong thôn đều đang đoán chắc tên ác ma này bị thương, nhưng cho dù bị thương thì tưởng thôn cũng không làm trái ý hắn vì suy nghĩ cho toàn thôn. Chỉ là đồng ruộng trong thôn bị tảng đá khổng lồ rơi trúng nên mấy tháng nay thu hoạch không được tốt, lại thêm việc không biết có phải do ác ma tới hay không mà lợn rừng với hươu thường thấy lúc đi săn hiện giờ cũng chẳng thấy bóng đâu, người trong thôn được chia ít thức ăn đi nên đương nhiên đều bất mãn.

Thế là có một đêm nọ, năm thôn dân lén tụ tập lại một chỗ muốn đi đánh lén ác ma nhân lúc hắn bị thương. Mấy người này đều là trai tráng khỏe mạnh, lại sống trên núi nhiều năm nên cũng chất phác thành thật, ý định của bọn họ hoàn toàn chỉ đơn giản là đuổi ác ma đi thì mọi việc sẽ trở nên tốt hơn.

Bách Trần đã xác định đêm nay sẽ không ngủ được, chẳng biết từ khi nào mà ngay cả tiếng ồn trắng cũng đã không còn tác dụng với hắn nữa rồi. Tình trạng ù tai của hắn ngày càng nghiêm trọng, trong đầu toàn là tạp âm ong ong khiến hắn rất dễ nổi cáu, tính tình cũng ngày càng trở nên trầm mặc ít nói hơn. Hắn có thể nghe thấy toàn bộ âm thanh trong thôn, cũng biết các thôn dân ở đây đang nói xấu mình. Một trong những người ấy là dẫn đường hắn muốn tìm nhưng lại không thể phân biệt được người đó là ai. Mỗi khi hắn vội vã muốn đi tìm thì sẽ bất giác rơi vào trạng thái thần du, cứ qua đi qua lại giữa thế giới hiện thực và thế giới tinh thần như vậy khiến thể lực và tinh thần lực của hắn tiêu hao rất nhanh, dẫn tới vết thương trên thân thể cũng phục hồi chậm hơn rất nhiều.

Mà tối nay hơi khác biệt, hắn nghe được toàn bộ những gì năm người kia nói về việc tới đánh lén mình, hắn nghe thấy tiếng bước chân hỗn tạp, nhìn thấy mấy người đàn ông cao to vạm vỡ cầm gậy gộc búa rìu phá cửa mà vào...

Bách Trần ngồi trong phòng nhìn chằm chằm những người kia, bên môi treo nụ cười khinh miệt hệt như đang cười bọn họ không biết tự lượng sức mình.

Mấy tiếng ầm ầm vang lên, năm gã đàn ông bị một luồng sức mạnh nào đó hất thẳng ra ngoài, tiếng động này cũng phá vỡ sự yên tĩnh của thôn xóm. Trưởng thôn vội vàng dẫn người đến tìm hiểu thực hư, lúc thấy năm người nằm gào khóc thảm thiết và nhà kho bị hư hại thì lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì. Lão trưởng thôn sợ ác ma dưới cơn nóng giận sẽ phá hủy cả thôn, thế nên lập tức quỳ gối trước nhà kho, nước mắt nước mũi đầy mặt: "Xin... xin đại nhân tha mạng."

Cho dù trong phòng tối đen chẳng nhìn thấy gì nhưng ông cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn. Mà người vây xem xung quanh ngày càng nhiều, trên mặt ai cũng lộ vẻ sợ hãi.

Bách Trần không để ý đến việc mình bị người ta xem như ác ma, bởi vì với những thứ bọn họ không nhìn thấy thì dù giải thích thế nào cũng vô dụng. Hắn nhìn một lượt những người đứng bên ngoài, Kim Long cũng không cảm ứng được hơi thở của dẫn đường ngày ấy. Với tiếng xấu lan xa của mình như hiện tại, không biết chừng dẫn đường của mình sợ đến mức trốn đi cũng nên, nhưng hắn nhất định phải tìm được người. Bách Trần nhìn trưởng thôn đang run lẩy bẩy trên đất, đưa ra một điều kiện: "Tôi muốn gặp tất cả mọi người trong thôn, không được bỏ sót bất kỳ ai."

Ác ma ra lệnh muốn gặp mặt tất cả mọi người, mặc dù chẳng ai biết lý do tại sao ác ma lại đưa ra điều kiện kỳ lạ này nhưng bọn họ chỉ có thể làm theo chứ không thể chống lại.

Ôn Tu cũng nghe chuyện xảy ra tối qua ở nhà kho, mặc dù trong lòng có một cảm giác khó hiểu thôi thúc qua đó nhưng cuối cùng vẫn bị cậu kiềm chế lại. Nhưng không ngờ sáng sớm nay trưởng thôn lại thông báo tập hợp mọi người lại và kể rõ yêu cầu của ác ma.

Nói cả thôn đương nhiên là không được thiếu người nào. Mỗi người được xếp một con số đại diện cho thứ tự gặp mặt ác ma.

Cả thôn có tổng cộng hơn ba trăm người, con số của Ôn Tu là 157, ở khoảng giữa giữa. Sau khi mọi người nhận số thì xếp hàng theo thứ tự, cũng không cần làm gì đặc biệt mà chỉ cân đi qua cửa sổ nhà kho để ác ma nhìn một cái là được.

Mọi người trong thôn đều không biết ác ma muốn làm gì, lúc mấy người đứng đầu đi qua cửa sổ thì không khí còn ngột ngạt, nhưng dần dần đoàn người càng đi càng nhanh, tâm trạng căng thẳng này cũng dần biến mất.

Đến lượt Ôn Tu cậu cũng cúi đầu đi qua cửa sổ, không dám ngẩng lên nhìn vào bên trong như mọi người. Trong phòng không có tiếng động gì cả, nhưng ngay khi Ôn Tu định đi về phía trước thì bên trong đột nhiên truyền ra một giọng nam trầm thấp dễ nghe: "Chờ đã."

Ôn Tu dừng lại không dám cử động, vô thức nhìn vào bên trong qua cửa sổ. Trong phòng khá tối không nhìn rõ mọi thứ, nhưng cậu vẫn nhìn thấy đôi mắt sáng của ác ma trong đêm tối.

Ôn Tu còn chưa kịp nghĩ gì thì lại nghe thấy ác ma nói tiếp: "Cậu vào đây."

───

Chú thích:

Tiếng ồn trắng (白噪音)

Bởi vì lính gác rất nhạy cảm nên đối với bọn họ, đa số âm thanh trong cuộc sống chẳng khác gì tạp âm, lính gác sống trong môi trường này một thời gian dài sẽ bị ảnh hưởng thậm chí là tổn thương. Mà tiếng ồn trắng khác với những âm thanh có hại này, trong trường hợp chưa dựng tấm chắn thì âm thanh vô hại với lính gác như tiếng nước chảy hay tiếng gió chính là tiếng ồn trắng.