Dị Biến Lính Gác Dẫn Đường
Chương 18
Ngôn Thời cảm nhận được rõ ràng bầu không khí này không đúng lắm, thế là tìm lý do ra ngoài hít thở không khí trong lành để hai người ở lại đây.
Trong phòng vẫn yên lặng như cũ. Ôn Tu nhìn chằm chừm Bách Trần, cho dù có bị khí thế của hắn đè ép thì vẫn tuyệt không chịu thua. Bách Trần nhìn thẳng Ôn Tu một hồi lâpu, cuối cùng xuống nước trước. Hắn thở dài một hơi: "Xin lỗi, tôi không cố ý hung dữ với em."
"Em biết anh sợ em sẽ bị cuốn vào nguy hiểm." Ôn Tu đứng dậy thử đi về phía Bách Trần, thấy hắn không tiếp tục ngăn cản lại càng có dũng khí hơn: "Nhưng anh bao bọc em quá mức rồi."
Bách Trần thấy ngón tay Ôn Tu vẫn còn run rẩy, tiểu Lam Xà cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khiếp đảm, đúng là bị thái độ vừa rồi của mình dù dọa.
Nghĩ tới lời Ngôn Thời vừa nói, sau khi Bách Trần xác định hiện giờ mình vẫn còn lý trí chứ không nổi điên làm tổn thương Ôn Tu thì mới nói: "Đến đây đi."
Ôn Tu hệt như bị gỡ bỏ lệnh cấm vậy, cậu vội vàng chạy tới ôm chầm lấy bách Trần. Cậu chưa từng trải qua những việc này, đúng thật là rất sợ hãi. Nhưng tất cả đều trở nên yên tâm khi cậu ngửi được mùi hương pheromone của Bách Trần.
Bách Trần đang ngồi, hai tay ôm chặt eo Ôn Tu trông còn thấp hơn Ôn Tu đang đứng một chút. Hình như hắn chưa từng yếu thế với người nào, thế mà hiện giờ lại vùi đầu vào hõm vai Ôn Tu hiếm khi lộ ra dáng vẻ ỷ lại: "Tôi tiếp cận em vẫn luôn có mục đích."
Hơi thở phả vào cổ Ôn Tu làm cậu hơi ngứa, nhưng giờ khắc này quan trọng hơn vẫn là lời Bách Trần nói. Ôn Tu vòng tay qua cổ Bách Trần, thân mật gác lên đầu hắn, có lẽ do tiểu Kim Long và tiểu Lam Xà thường làm động tác này. Chỉ là ngày thường Bách Trần luôn lộ vẻ nghiêm túc, Ôn Tu lại dễ xấu hổ nên ấu không phải vì lần này gặp nguy hiểm thì có lẽ bọn họ sẽ không cách nào biểu lộ tình cảm của mình ra như vậy.
"Nếu không gặp tôi thì có lẽ cả đời này em sẽ không thức tỉnh, em sẽ làm một người bình thường, sẽ không bị cuốn vào nhữn việc này, sẽ sống bình yên cả đời."
"Nhưng mà em vẫn gặp anh." Đôi mắt Ôn Tu trong trẻo, giọng nói bình tĩnh kiên định lại mang theo chút mềm mại: "Em rất vui."
Ôn Tu nói "Em rất vui" chứ không phải "Em không hối hận", điều này chứng tỏ cậu cho rằng việc hai người gặp nhau không có bất kỳ tính toán gì.
Bách Trần nghe hiểu, tâm linh tương thông khiến bọn họ càng dựa sát nhau hơn. Hắn vươn tay vuốt ve khuôn mặt Ôn Tu, đôi môi dán vào gương mặt cậu rồi dịch xuống hôn thẳng lên môi.
Ôn Tu ôm chặt vai Bách Trần, khẽ mở miệng vươn đầu lưỡi nghênh đón.
Lúc tiểu Lam Xà tới gần tiểu Kim Long lần nữa thì nó không từ chối, chỉ mệt mỏi lười biếng nằm bò trên đất hơi hé mắt nhìn rắn con. Tiểu Lam Xà bò tới mặt nó, vươn đầu lưỡi liếm mắt trái biến thành màu xám của nó hệt như động vật nhỏ đang chữa thương cho bạn mình. Tiểu Kim Long nhắm một mắt mở một mắt, thỉnh thoảng cũng đáp lại nó, dùng lưỡi liếm liếm cái đuôi của nó.
Tiểu Lam Xà liếm một đường từ mắt lên đến sừng rồng, sau khi liếm hết một lượt phần vảy màu xám thì nó mới vùi vào đầu tiểu Kim Long nghỉ ngơi.
Tiểu Kim Long thở dài một hơi giống như vô cùng thỏa mãn.
Hai người không biết hôn bao lâu, môi lưỡi quấn lấy nhau vô cùng kịch liệt. Hai chân Ôn Tu đã hơi mềm, cậu đột nhiên nhớ ra vẫn còn một lính gác ở bên ngoài, cũng chỉ đứng ngay cửa phòng thôi nên có khi đã nghe thấy hết mọi chuyện xảy ra trong này rồi. Cậu đỏ mặt đẩy Bách Trần ra, ra hiệu như vậy là đủ rồi.
Bách Trần buông Ôn Tu ra, đáy mắt có chút thâm trầm.
"Bách Trần, để em giúp anh đi." Ôn Tu điều chỉnh lại hô hấp, nhân lúc này nói luôn: "Em là dẫn đường của anh, trừ em ra không có người nào tốt hơn để chọn cũng không có cách nào tốt hơn cách này.
Ôn Tu đã sớm đưa ra quyết định rồi, cậu không thể cứ dựa vào Bách Trần bảo vệ mà không biết một cái gì được.
Bách Trần vẫn không nói gì, chỉ là không còn tức giận như vừa rồi nữa.
Ôn Tu sợ hắn không đồng ý, chỉ có thể nói nặng lời: "Nếu anh xảy ra chuyện gì thi em cũng sẽ không sống mộ..."
Bách Trần không để cậu nói xong đã vươn tay che miệng cậu lại. Hắn biết những gì Ôn Tu nói là thật, không chỉ vì trong lòng hắn nghĩ như vậy mà là sau khi lính gác dẫn đường kết hợp thì ràn buộc giữa hai người rất rắc rối khó gỡ. Chỉ cần một trong hai người cắt bỏ nó thì người còn lại đều sẽ chịu tổn thương tinh thần cực kỳ nặng nề.
Ví dụ về lính gác và dẫn đường kết hợp còn chưa nhiều, từ sau khi kết hợp với Ôn Tu thì Bách Trần mới hiểu được điều này. Hắn kéo Ôn Tu vào lòng: "Tôi đồng ý với em, nhưng em cũng không nên miễn cưỡng bản thân mình."
Cuối cùng Ôn Tu cũng thở phào một hơi, lần nữa ôm lấy hắn.
Sau khi hai người nói chuyện xong thì lại gọi Ngôn Thời vào, cả ba cùng thương lượng cách giải quyết.
Bởi vì thời gian gấp gáp, không biết khi nào thì tình trạng của Bách Trần chuyển biến xấu nên Ôn Tu quyết định bắt đầu từ đêm nay luôn.
Vì ngăn ngừa tất cả các tình huống xấu xảy ra nên Ngôn Thời ở bên cạnh bảo vệ. Anh đã đồng ý với Bách Trần là sẽ bỏa vệ Ôm Tu bằng bất cứ giá nào, đây cũng là việc duy nhất anh có thể làm.
Ôn Tu thử tiến vào ý thức của Bách Trần như trước kia, nhưng sợi tinh thần vừa mới chạm phải Bách Trần đã lập tức bị hất ra. Nếu cứ thế này thì đừng nói đén việc tìm hiểu nguyên nhân, đơn giản là chải vuốt tinh thần thôi cũng không làm được.
Ôn Tu thử lại mấy lần vẫn vậy, hơn nữa lần sau tiến vào dường như Bách Trần sẽ đau đớn hơn lần trước.
Đây không phải do ý thức của Bách Trần quyết định, là con sâu kia đang bài xích cậu.
Trong phòng vẫn yên lặng như cũ. Ôn Tu nhìn chằm chừm Bách Trần, cho dù có bị khí thế của hắn đè ép thì vẫn tuyệt không chịu thua. Bách Trần nhìn thẳng Ôn Tu một hồi lâpu, cuối cùng xuống nước trước. Hắn thở dài một hơi: "Xin lỗi, tôi không cố ý hung dữ với em."
"Em biết anh sợ em sẽ bị cuốn vào nguy hiểm." Ôn Tu đứng dậy thử đi về phía Bách Trần, thấy hắn không tiếp tục ngăn cản lại càng có dũng khí hơn: "Nhưng anh bao bọc em quá mức rồi."
Bách Trần thấy ngón tay Ôn Tu vẫn còn run rẩy, tiểu Lam Xà cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khiếp đảm, đúng là bị thái độ vừa rồi của mình dù dọa.
Nghĩ tới lời Ngôn Thời vừa nói, sau khi Bách Trần xác định hiện giờ mình vẫn còn lý trí chứ không nổi điên làm tổn thương Ôn Tu thì mới nói: "Đến đây đi."
Ôn Tu hệt như bị gỡ bỏ lệnh cấm vậy, cậu vội vàng chạy tới ôm chầm lấy bách Trần. Cậu chưa từng trải qua những việc này, đúng thật là rất sợ hãi. Nhưng tất cả đều trở nên yên tâm khi cậu ngửi được mùi hương pheromone của Bách Trần.
Bách Trần đang ngồi, hai tay ôm chặt eo Ôn Tu trông còn thấp hơn Ôn Tu đang đứng một chút. Hình như hắn chưa từng yếu thế với người nào, thế mà hiện giờ lại vùi đầu vào hõm vai Ôn Tu hiếm khi lộ ra dáng vẻ ỷ lại: "Tôi tiếp cận em vẫn luôn có mục đích."
Hơi thở phả vào cổ Ôn Tu làm cậu hơi ngứa, nhưng giờ khắc này quan trọng hơn vẫn là lời Bách Trần nói. Ôn Tu vòng tay qua cổ Bách Trần, thân mật gác lên đầu hắn, có lẽ do tiểu Kim Long và tiểu Lam Xà thường làm động tác này. Chỉ là ngày thường Bách Trần luôn lộ vẻ nghiêm túc, Ôn Tu lại dễ xấu hổ nên ấu không phải vì lần này gặp nguy hiểm thì có lẽ bọn họ sẽ không cách nào biểu lộ tình cảm của mình ra như vậy.
"Nếu không gặp tôi thì có lẽ cả đời này em sẽ không thức tỉnh, em sẽ làm một người bình thường, sẽ không bị cuốn vào nhữn việc này, sẽ sống bình yên cả đời."
"Nhưng mà em vẫn gặp anh." Đôi mắt Ôn Tu trong trẻo, giọng nói bình tĩnh kiên định lại mang theo chút mềm mại: "Em rất vui."
Ôn Tu nói "Em rất vui" chứ không phải "Em không hối hận", điều này chứng tỏ cậu cho rằng việc hai người gặp nhau không có bất kỳ tính toán gì.
Bách Trần nghe hiểu, tâm linh tương thông khiến bọn họ càng dựa sát nhau hơn. Hắn vươn tay vuốt ve khuôn mặt Ôn Tu, đôi môi dán vào gương mặt cậu rồi dịch xuống hôn thẳng lên môi.
Ôn Tu ôm chặt vai Bách Trần, khẽ mở miệng vươn đầu lưỡi nghênh đón.
Lúc tiểu Lam Xà tới gần tiểu Kim Long lần nữa thì nó không từ chối, chỉ mệt mỏi lười biếng nằm bò trên đất hơi hé mắt nhìn rắn con. Tiểu Lam Xà bò tới mặt nó, vươn đầu lưỡi liếm mắt trái biến thành màu xám của nó hệt như động vật nhỏ đang chữa thương cho bạn mình. Tiểu Kim Long nhắm một mắt mở một mắt, thỉnh thoảng cũng đáp lại nó, dùng lưỡi liếm liếm cái đuôi của nó.
Tiểu Lam Xà liếm một đường từ mắt lên đến sừng rồng, sau khi liếm hết một lượt phần vảy màu xám thì nó mới vùi vào đầu tiểu Kim Long nghỉ ngơi.
Tiểu Kim Long thở dài một hơi giống như vô cùng thỏa mãn.
Hai người không biết hôn bao lâu, môi lưỡi quấn lấy nhau vô cùng kịch liệt. Hai chân Ôn Tu đã hơi mềm, cậu đột nhiên nhớ ra vẫn còn một lính gác ở bên ngoài, cũng chỉ đứng ngay cửa phòng thôi nên có khi đã nghe thấy hết mọi chuyện xảy ra trong này rồi. Cậu đỏ mặt đẩy Bách Trần ra, ra hiệu như vậy là đủ rồi.
Bách Trần buông Ôn Tu ra, đáy mắt có chút thâm trầm.
"Bách Trần, để em giúp anh đi." Ôn Tu điều chỉnh lại hô hấp, nhân lúc này nói luôn: "Em là dẫn đường của anh, trừ em ra không có người nào tốt hơn để chọn cũng không có cách nào tốt hơn cách này.
Ôn Tu đã sớm đưa ra quyết định rồi, cậu không thể cứ dựa vào Bách Trần bảo vệ mà không biết một cái gì được.
Bách Trần vẫn không nói gì, chỉ là không còn tức giận như vừa rồi nữa.
Ôn Tu sợ hắn không đồng ý, chỉ có thể nói nặng lời: "Nếu anh xảy ra chuyện gì thi em cũng sẽ không sống mộ..."
Bách Trần không để cậu nói xong đã vươn tay che miệng cậu lại. Hắn biết những gì Ôn Tu nói là thật, không chỉ vì trong lòng hắn nghĩ như vậy mà là sau khi lính gác dẫn đường kết hợp thì ràn buộc giữa hai người rất rắc rối khó gỡ. Chỉ cần một trong hai người cắt bỏ nó thì người còn lại đều sẽ chịu tổn thương tinh thần cực kỳ nặng nề.
Ví dụ về lính gác và dẫn đường kết hợp còn chưa nhiều, từ sau khi kết hợp với Ôn Tu thì Bách Trần mới hiểu được điều này. Hắn kéo Ôn Tu vào lòng: "Tôi đồng ý với em, nhưng em cũng không nên miễn cưỡng bản thân mình."
Cuối cùng Ôn Tu cũng thở phào một hơi, lần nữa ôm lấy hắn.
Sau khi hai người nói chuyện xong thì lại gọi Ngôn Thời vào, cả ba cùng thương lượng cách giải quyết.
Bởi vì thời gian gấp gáp, không biết khi nào thì tình trạng của Bách Trần chuyển biến xấu nên Ôn Tu quyết định bắt đầu từ đêm nay luôn.
Vì ngăn ngừa tất cả các tình huống xấu xảy ra nên Ngôn Thời ở bên cạnh bảo vệ. Anh đã đồng ý với Bách Trần là sẽ bỏa vệ Ôm Tu bằng bất cứ giá nào, đây cũng là việc duy nhất anh có thể làm.
Ôn Tu thử tiến vào ý thức của Bách Trần như trước kia, nhưng sợi tinh thần vừa mới chạm phải Bách Trần đã lập tức bị hất ra. Nếu cứ thế này thì đừng nói đén việc tìm hiểu nguyên nhân, đơn giản là chải vuốt tinh thần thôi cũng không làm được.
Ôn Tu thử lại mấy lần vẫn vậy, hơn nữa lần sau tiến vào dường như Bách Trần sẽ đau đớn hơn lần trước.
Đây không phải do ý thức của Bách Trần quyết định, là con sâu kia đang bài xích cậu.