Defence - Ngày Tàn
Chương 31: Bắt cóc
Những ngày sau đó, người lạ khắp nơi từ những thành trì khác đổ về Thành Hòa Bình, công cuộc đổi mới nơi đây sẽ trở thành trung tâm giao dịch bắt đầu. Để làm được điều này, Nhất Tôn đã cấp tốc xây dựng một khuôn viên giao dịch dưới sự trợ giúp của Hỏa Phượng và Trúc Thanh. Kết giới được mở rộng ra để bao trùm khuôn viên mới, nhưng thành trì và khuôn viên này cũng có một lớp cách giới riêng để phòng chống kẻ lạ mặt xâm nhập vào.
Trong khuôn viên giao dịch, Nhất Tôn đang gấp rút xây dựng một trường đấu giá và nhà hàng khách sạn. Ngoài ra, Nhất Tôn bàn giao cho các Đội trưởng công việc an ninh và truyền tin, các đội trưởng phân chia cho các thành viên mới trong đội đi tới các thành khác gửi những lá thư giới thiệu.
Những lá thư chưa tới thì danh tiếng của Thành Hòa Bình đã vang xa, mỗi ngày lượt dừng chân Thành Hòa Bình ngày càng nhiều. Cơ sở vật chất ở khuôn viên giao dịch đã được Hỏa Phượng làm rất tốt, còn an ninh trật tự đã được Trúc Thanh quản lý cũng rất hoàn hảo. Công việc lúc đầu tương đối nhiều, nhờ sự đồng lòng nên mọi người đã xử trí được hết. Khuôn viên giao dịch theo dự đoán mở rộng lớn hơn cả thành trì, Nhất Tôn đặt tên cho nơi đấy là Khu giao dịch.
Bỗng anh nghe được tin về một thành viên mới trong Đội 4 (Mrs.7&8) đã mất tích lâu ngày chưa về, Nhất Tôn nhận được lá thư lý do cậu bé vẫn chưa. Đó là một lá thư tống tiền, bọn họ yêu cầu giao ra 10 vạn cao cấp 1 kinh nghiệm nếu không cậu bé gặp nguy hiểm.
Nhất Tôn không ngờ rằng tình huống này xuất hiện sớm vậy, anh kêu gọi mọi người ở thành bảo vệ, chỉ anh và Mr.2 cùng nhau tới điểm trên lá thư. Mr.2 cõng Nhất Tôn một nhún vót thẳng lên bầu trời rồi bay vút tới điểm đó, tốc độ thật kinh khủng như một mũi đạn trên bầu trời. Đây là tác dụng của những viên kinh nghiệm anh giao dịch được, nó giúp mọi người gia tăng cấp độ và sức mạnh nhanh chóng khi lượng quái vật đang cạn dần.
…. “Uỳnh” hai nhân ảnh xuất hiện giữa một đám người đang canh giữ một chiếc nhà giam bằng sắt. Theo quan sát của Nhất Tôn, nhóm người này gồm 10 người, bọn chúng cũng vô cùng bất ngờ dưới sự xuất hiện này.
Một tên đô con người đầy hoa văn “Bọn người là ai?”
Nhất Tôn “Không phải bọn người kêu ta tới đây!”
Tên đô con liền giật mình “Sao hắn tới đây nhanh vây!” liền hét lên “Các ngươi đợi đi, nhóm trưởng của ta chưa tới!”
Lời nói này làm cho Nhất Tôn nở một nụ cười, anh ra hiệu cho Mr.2 chuẩn bị xuất thủ. Nhất Tôn đạp chân một cái chiếc lồng lập tức được bao bộc bởi những sợi dây leo, những sợi dây này cực kỳ bền dẻo, bọn chúng thử đánh vào chúng không có tác dụng.
Tên đô con liền quát tháo “Bọn người tính làm gì?”
Lập tức Mr.2 nhẹ nhàng như cơn gió tất cả thuộc hạ của tên đô con đều nằm xuống, trên người chi chít những vết cứa. Tên đô con lập tức bỏ chạy, Mr.2 liền hỏi Nhất Tôn “Có cần xử lý hắn luôn không?”
Nhất Tôn ra lệnh không cần, bọn này chỉ những tên tầm thường cấp 15 còn Mr.2 bây giờ sắp đạp được cấp 19.
Sáu người trong chuồng giam bằng sắt ngó qua khe thấy được cảnh tượng này thật không thể tin nổi. Bây giờ, họ đã tin vào những câu chuyện của cậu bé nói về thành mình, 5 người nhốt chung với cậu bé là những người bỏ Thành Hòa Bình ra đi, nhưng khi thấy cậu bé bị uy hiếp, bọn họ đã ra mặt và bị nhốt chung với cậu bé.
Trên cơ thể 5 người này là những vết thương của cuộc giao chiến, khi họ thấy Mr.2 họ tịnh gọi tên thật nhưng bị anh cản lại. Mr.2 nói “bây giờ anh đã có tên khác, đừng gọi tên cũ nữa”, 5 người này thấy được sự phát triển của Mr.2 như vậy không tin vào mắt mình, trước đây họ là những người ưu tú của thành mà bây giờ cũng chỉ mới cấp độ 15.
Nhất Tôn tiến lên và nghe những lời kể của cậu tân binh mới bị bắt cóc, anh quay sang cám ơn năm người đã giúp đỡ.
Năm người này cảm thấy anh ta lạ mặt liền quay ra hỏi “Anh là?”
Mr.2 “Là Thị Trưởng mới của chúng ta, Ngài Thị Trưởng cũ trước lúc ra đi đã giao phó hết mọi chuyện lại cho anh ấy”.
Nghe tới đây mọi người đều bất ngờ, bất ngờ vì Ngài cũ đã mất và một người lạ cấp 1 lại lên làm Thị Trưởng. Cả năm người bây giờ đã không còn chỗ tương thân, bọn họ xin một cơ hội được trở lại nơi mình đã ra đi.
Mr.2 cũng biết những người này bản tính rất tốt, vì bị lôi kéo nên mới phải rời thành, đặc biệt hơn khi thấy người trong thành gặp nguy hiểm đã không sợ liên lụy mà ra tay giúp đỡ. Nhất Tôn nghe được những lời này, anh quyết định cho họ ở lại nhưng phải chịu sự thử thách. Chỉ vậy thôi làm cho cả năm người vui mừng nhảy nhót, mà không biết có những người nữa xuất hiện.
Một tên nói giọng ồm ồm “Cái gì vui quá vậy cho ta tham gia được không”. Cả năm giật mình “Đó là Ưng Mão, sao hắn lại ở đây”.
Ưng Mão là Đội trưởng quản lý những nhóm trưởng của Thành Độc Tôn, với những chuyện bình thường thế này thì chỉ có nhóm trưởng đứng ra, nhưng hôm nay sự xuất hiện của hắn là vô cùng kỳ lạ.
Ưng Mão chỉ tay vào Mr.2 “Ta đã đoán được bọn ngươi không đơn giản, vậy vẫn đến muộn một bước”.
Mr.2 không nói lời nào dùng sức mạnh gió của mình, ẩn trong không khí đánh tới đám người này. Những đòn này lập tức bị Ưng Mão chặn lại bởi bàn tay đầy móng vuốt với con mắt như chim ưng, ông ta bỗng hóa thành chim Ưng tiến tới tấn công Mr.2. Cả hai bay vút lên không trung giao đấu với nhau, đặc điểm của chim Ưng có cặp mắt rất tốt nên những đòn đánh tới dễ dàng né được, Mr.2 có tốc độ hơn hẳn Ưng Mão làm hắn rất khó khăn áp sát.
Bên dưới mặt đất, năm người đang che chắn cho cậu bé và Nhất Tôn vì thấy cấp độ của họ thấp hơn mình nhiều. Tên nhóm trưởng bước lên khiêu khích “Giỏi thì đưa tay chịu chói, không thì đừng trách”
Năm người “Vô Sang, dù gì đây cũng là người thành cũ của chúng ta, anh có cần phải tận diệt vậy không?”
Vô Sang hét vào mặt bọn họ “Đừng có nói ân tình với ta”, hắn nhìn xuống phía sau ra lệnh “Anh em lên”
Nói về tên Vô Sang này, hắn đã đạt cấp 17 hơn năm người này đến 2 cấp, thêm vào đó số lượng địch quá đông. Cả năm bật sức mạnh lên “hai người trai hai bàn rực sáng và hai bàn chân rực sáng, hai người con gái xung quanh dưới chân mọc lên hoa hồng và hoa ăn thịt người, người con gái cuối cùng tỏa một vòng sáng làm 4 người sung sức hơn”.
Vô Sang cười lớn “haha” rồi rặm chân xuống mặt đất, tạo thành một làn sóng âm hàn đóng băng hết cây cỏ vả cả cây vừa triệu hồi cũng bị cóng lại, hắn lại nhảy lên cao đạp một làn sóng mới tiến tới. Cả năm người đang không biết phải làm sao thì Nhất Tôn từ phía sau bước lên đằng trước….
Trong khuôn viên giao dịch, Nhất Tôn đang gấp rút xây dựng một trường đấu giá và nhà hàng khách sạn. Ngoài ra, Nhất Tôn bàn giao cho các Đội trưởng công việc an ninh và truyền tin, các đội trưởng phân chia cho các thành viên mới trong đội đi tới các thành khác gửi những lá thư giới thiệu.
Những lá thư chưa tới thì danh tiếng của Thành Hòa Bình đã vang xa, mỗi ngày lượt dừng chân Thành Hòa Bình ngày càng nhiều. Cơ sở vật chất ở khuôn viên giao dịch đã được Hỏa Phượng làm rất tốt, còn an ninh trật tự đã được Trúc Thanh quản lý cũng rất hoàn hảo. Công việc lúc đầu tương đối nhiều, nhờ sự đồng lòng nên mọi người đã xử trí được hết. Khuôn viên giao dịch theo dự đoán mở rộng lớn hơn cả thành trì, Nhất Tôn đặt tên cho nơi đấy là Khu giao dịch.
Bỗng anh nghe được tin về một thành viên mới trong Đội 4 (Mrs.7&8) đã mất tích lâu ngày chưa về, Nhất Tôn nhận được lá thư lý do cậu bé vẫn chưa. Đó là một lá thư tống tiền, bọn họ yêu cầu giao ra 10 vạn cao cấp 1 kinh nghiệm nếu không cậu bé gặp nguy hiểm.
Nhất Tôn không ngờ rằng tình huống này xuất hiện sớm vậy, anh kêu gọi mọi người ở thành bảo vệ, chỉ anh và Mr.2 cùng nhau tới điểm trên lá thư. Mr.2 cõng Nhất Tôn một nhún vót thẳng lên bầu trời rồi bay vút tới điểm đó, tốc độ thật kinh khủng như một mũi đạn trên bầu trời. Đây là tác dụng của những viên kinh nghiệm anh giao dịch được, nó giúp mọi người gia tăng cấp độ và sức mạnh nhanh chóng khi lượng quái vật đang cạn dần.
…. “Uỳnh” hai nhân ảnh xuất hiện giữa một đám người đang canh giữ một chiếc nhà giam bằng sắt. Theo quan sát của Nhất Tôn, nhóm người này gồm 10 người, bọn chúng cũng vô cùng bất ngờ dưới sự xuất hiện này.
Một tên đô con người đầy hoa văn “Bọn người là ai?”
Nhất Tôn “Không phải bọn người kêu ta tới đây!”
Tên đô con liền giật mình “Sao hắn tới đây nhanh vây!” liền hét lên “Các ngươi đợi đi, nhóm trưởng của ta chưa tới!”
Lời nói này làm cho Nhất Tôn nở một nụ cười, anh ra hiệu cho Mr.2 chuẩn bị xuất thủ. Nhất Tôn đạp chân một cái chiếc lồng lập tức được bao bộc bởi những sợi dây leo, những sợi dây này cực kỳ bền dẻo, bọn chúng thử đánh vào chúng không có tác dụng.
Tên đô con liền quát tháo “Bọn người tính làm gì?”
Lập tức Mr.2 nhẹ nhàng như cơn gió tất cả thuộc hạ của tên đô con đều nằm xuống, trên người chi chít những vết cứa. Tên đô con lập tức bỏ chạy, Mr.2 liền hỏi Nhất Tôn “Có cần xử lý hắn luôn không?”
Nhất Tôn ra lệnh không cần, bọn này chỉ những tên tầm thường cấp 15 còn Mr.2 bây giờ sắp đạp được cấp 19.
Sáu người trong chuồng giam bằng sắt ngó qua khe thấy được cảnh tượng này thật không thể tin nổi. Bây giờ, họ đã tin vào những câu chuyện của cậu bé nói về thành mình, 5 người nhốt chung với cậu bé là những người bỏ Thành Hòa Bình ra đi, nhưng khi thấy cậu bé bị uy hiếp, bọn họ đã ra mặt và bị nhốt chung với cậu bé.
Trên cơ thể 5 người này là những vết thương của cuộc giao chiến, khi họ thấy Mr.2 họ tịnh gọi tên thật nhưng bị anh cản lại. Mr.2 nói “bây giờ anh đã có tên khác, đừng gọi tên cũ nữa”, 5 người này thấy được sự phát triển của Mr.2 như vậy không tin vào mắt mình, trước đây họ là những người ưu tú của thành mà bây giờ cũng chỉ mới cấp độ 15.
Nhất Tôn tiến lên và nghe những lời kể của cậu tân binh mới bị bắt cóc, anh quay sang cám ơn năm người đã giúp đỡ.
Năm người này cảm thấy anh ta lạ mặt liền quay ra hỏi “Anh là?”
Mr.2 “Là Thị Trưởng mới của chúng ta, Ngài Thị Trưởng cũ trước lúc ra đi đã giao phó hết mọi chuyện lại cho anh ấy”.
Nghe tới đây mọi người đều bất ngờ, bất ngờ vì Ngài cũ đã mất và một người lạ cấp 1 lại lên làm Thị Trưởng. Cả năm người bây giờ đã không còn chỗ tương thân, bọn họ xin một cơ hội được trở lại nơi mình đã ra đi.
Mr.2 cũng biết những người này bản tính rất tốt, vì bị lôi kéo nên mới phải rời thành, đặc biệt hơn khi thấy người trong thành gặp nguy hiểm đã không sợ liên lụy mà ra tay giúp đỡ. Nhất Tôn nghe được những lời này, anh quyết định cho họ ở lại nhưng phải chịu sự thử thách. Chỉ vậy thôi làm cho cả năm người vui mừng nhảy nhót, mà không biết có những người nữa xuất hiện.
Một tên nói giọng ồm ồm “Cái gì vui quá vậy cho ta tham gia được không”. Cả năm giật mình “Đó là Ưng Mão, sao hắn lại ở đây”.
Ưng Mão là Đội trưởng quản lý những nhóm trưởng của Thành Độc Tôn, với những chuyện bình thường thế này thì chỉ có nhóm trưởng đứng ra, nhưng hôm nay sự xuất hiện của hắn là vô cùng kỳ lạ.
Ưng Mão chỉ tay vào Mr.2 “Ta đã đoán được bọn ngươi không đơn giản, vậy vẫn đến muộn một bước”.
Mr.2 không nói lời nào dùng sức mạnh gió của mình, ẩn trong không khí đánh tới đám người này. Những đòn này lập tức bị Ưng Mão chặn lại bởi bàn tay đầy móng vuốt với con mắt như chim ưng, ông ta bỗng hóa thành chim Ưng tiến tới tấn công Mr.2. Cả hai bay vút lên không trung giao đấu với nhau, đặc điểm của chim Ưng có cặp mắt rất tốt nên những đòn đánh tới dễ dàng né được, Mr.2 có tốc độ hơn hẳn Ưng Mão làm hắn rất khó khăn áp sát.
Bên dưới mặt đất, năm người đang che chắn cho cậu bé và Nhất Tôn vì thấy cấp độ của họ thấp hơn mình nhiều. Tên nhóm trưởng bước lên khiêu khích “Giỏi thì đưa tay chịu chói, không thì đừng trách”
Năm người “Vô Sang, dù gì đây cũng là người thành cũ của chúng ta, anh có cần phải tận diệt vậy không?”
Vô Sang hét vào mặt bọn họ “Đừng có nói ân tình với ta”, hắn nhìn xuống phía sau ra lệnh “Anh em lên”
Nói về tên Vô Sang này, hắn đã đạt cấp 17 hơn năm người này đến 2 cấp, thêm vào đó số lượng địch quá đông. Cả năm bật sức mạnh lên “hai người trai hai bàn rực sáng và hai bàn chân rực sáng, hai người con gái xung quanh dưới chân mọc lên hoa hồng và hoa ăn thịt người, người con gái cuối cùng tỏa một vòng sáng làm 4 người sung sức hơn”.
Vô Sang cười lớn “haha” rồi rặm chân xuống mặt đất, tạo thành một làn sóng âm hàn đóng băng hết cây cỏ vả cả cây vừa triệu hồi cũng bị cóng lại, hắn lại nhảy lên cao đạp một làn sóng mới tiến tới. Cả năm người đang không biết phải làm sao thì Nhất Tôn từ phía sau bước lên đằng trước….