Dây Dưa - W Tòng Tinh
Chương 12
Đoạt xá ai cơ...... Sở Hộc ư?
Sở Liễn vừa thấy hoang đường lại vừa thấy lời yêu vật nói rất có lý. Nhưng......
Thái tử lật người y lại rồi đút dương vật cương cứng vào chỗ sâu vừa bị xúc tu mút. Rõ ràng y không muốn làm nhưng cơ thể lại run rẩy vì dục vọng, dương vật thanh tú bị Thái tử nắm trong tay, trên đỉnh rỉ ra sương trắng óng ánh.
"Liễn ca......" Thái tử ôm chặt eo y, xâm nhập từ phía sau, "Ta vẫn nhớ ngươi, ta vẫn nhớ ca ca...... Ca ca có hiểu lòng ta không? Ta không hề muốn hại ngươi, ta không có......"
Sở Hộc nói, thanh âm run rẩy nghe hơi tội nghiệp.
Sở Liễn áp mặt vào bồ đoàn, khó khăn lắm mới chờ được Sở Hộc dừng lại một lát, khàn giọng nói: "Ngươi...... đã được làm Thái tử như mong muốn, ta ra nông nỗi này chẳng phải cũng nằm trong kế hoạch của ngươi sao? Giờ nói với ta những lời này, làm sao ta tin ngươi được......"
Thái tử đan năm ngón tay vào tay y, nắm tay y thật chặt rồi cúi đầu nói: "Ngọc bội ca ca tặng ta chưa từng tháo xuống, ca ca tốt với ta, ta vẫn còn nhớ rõ."
Sở Liễn nghĩ thầm nhớ rõ thì sao? Cũng vì quyền thế mà giẫm đạp y thôi, nói những lời này với y có ích gì chứ?
Y nhắm mắt lại rồi nói: "Ngươi không còn là A Hộc nữa......"
"Ta là A Hộc mà," Sở Hộc kề vào tai y thì thầm, "Nếu ngươi muốn thì ta sẽ làm A Hộc của ngươi."
Vạt áo Sở Hộc hở ra, đúng là trên cổ còn đeo miếng ngọc bội trắng muốt mà Sở Liễn tặng.
"Nương tử xem này," Sở Liễn trông thấy yêu vật kia vươn tay nắm hờ ngọc bội kia, "Trên đó tỏa ra hào quang, chính là long khí của hắn."
Mí mắt Sở Liễn bị ngón tay yêu vật vuốt ve, khi mở mắt ra thì thấy quanh người Sở Hộc tỏa hào quang mờ nhạt. Môi y run lên, nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia, nhất thời không biết nên có phản ứng gì.
Trong mắt y phản chiếu bóng dáng Sở Hộc, hàng mi cong dài run rẩy, nước mắt đọng trên mi rơi xuống nền sảnh thờ bụi bặm.
Nếu ai làm quân vương ai có long mệnh đều là ý trời thì mẫu thân hao tâm tổn trí làm nhiều chuyện như vậy...... có ý nghĩa gì.
"Long khí đương nhiên quan trọng," yêu vật cúi xuống, hơi thở lạnh buốt phả vào mí mắt y, "Thiên hạ có bao nhiêu kẻ muốn nghịch thiên cải mệnh, nếu người người đều cam chịu tuân theo ý trời thì còn ai đến cúng bái ta nữa?"
Dưới thân Sở Liễn đều là nguyên dương của Thái tử, khi đối phương rút dương vật ra, có ít chất lỏng chảy giữa hai chân y.
"Liễn ca......" Thái tử ôm y, quấn y trong áo choàng của mình rồi vuốt ve da thịt mịn màng của y. Sở Hộc khác với Sở Liễn, thường xuyên tập bắn cung luyện võ với tướng quân nên lòng bàn tay chai sần, y cảm thấy tay hắn vừa nóng vừa thô ráp.
Sở Liễn hận mình thiếu quyết đoán, vẫn vô thức xem Sở Hộc như đệ đệ xưa kia, rõ ràng chỉ là hư tình giả ý nhưng nghe hắn tủi thân gọi mình là Liễn ca vẫn sẽ mềm lòng, suýt nữa buột miệng gọi "A Hộc".
Để yêu vật đoạt xá Thái tử mới là tốt nhất cho y...... Thiên đạo không nói lương thiện, xưa nay đều là thắng làm vua thua làm giặc.
Y đang nghĩ vậy thì Sở Hộc bế y lên, đối mặt với y rồi hôn lên nốt ruồi nhỏ dưới mắt y.
Yêu vật lại nhét xúc tu người bình thường không thấy được vào lỗ hậu, Sở Liễn bấu chặt vai Sở Hộc, trước mắt trắng xóa, suýt nữa mất khống chế phát ra âm thanh dâm đãng.
Sở Hộc không nhận ra sự khác thường của y mà banh hai chân y ra kẹp quanh eo mình, sau đó ôm y chặt hơn.
Làm vậy xúc tu càng dễ đâm vào, Sở Liễn bất lực nép sát Sở Hộc, muốn tránh đi vật mềm kia. Y cảm thấy những cái gai li ti trên xúc tu đang bơm chất lỏng lạnh lẽo vào thành ruột mình, dục vọng mãnh liệt xông thẳng lên đầu, phá hủy lý trí của y.
Y không muốn nghe mình phát ra âm thanh kia, bị kích thích không chịu nổi nên ngẩng mặt lên cắn môi Sở Hộc, chủ động luồn lưỡi vào miệng hắn để chặn lại tiếng rên rỉ của mình.